Người đăng: Tà Nguyệt Lâu Chủ
- Công tử?
Nhận ra ánh mắt có chút thất thần của nam nhân trước mặt, Mục Chân nghi hoặc lên tiếng.
Trần Tĩnh Kỳ lập tức đem ký ức thương nhớ kia xếp lại, cầm quạt giấy mở ra, bảo với Mục Chân:
Ngươi múa khúc Hàn Mai Tịch đi.
Vâng, công tử.
Nói rồi Mục Chân bước lui lại, bắt đầu múa...
Nếu như bình thường vóc dáng cao kều khiến cho Mục Chân hơi mất cân đối trong mắt người khác thì thời điểm nàng múa, chính sự bất tiện ấy lại khiến điệu múa của nàng trở nên sinh động, có hồn hơn. Đôi chân dài miên man kia giúp nàng trở nên khác biệt, nhất là trong khoảnh khắc này, khi vũ khúc Hàn Mai đòi hỏi người múa phải có những động tác đánh chân lên cao.
Trần Tĩnh Kỳ vừa uống rượu, vừa ngắm xem, càng xem ánh mắt càng bị cuốn hút. Hắn nhận ra không chỉ vẻ thướt tha của đôi chân mà chính sự dẻo dai cũng làm nên điều khác biệt ở Mục Chân. Thân thể cô gái này rất là nhu nhuyễn, có thể thực hiện được những động tác mà người bình thường khó lòng làm được, cảm giác nàng giống như là một xà nữ từ trong truyền thuyết bước ra vậy.
Bộp... Bộp... Bộp...!
Điệu múa vừa dứt, những tiếng vỗ tay biểu thị ý ngợi khen liền vang lên.
Mục Chân mỉm cười đón nhận, khẽ nhún mình một cái rồi hướng chỗ chiếc bàn tiến lại.
Công tử, người có hài lòng không?
Đương nhiên là ta rất hài lòng. Vũ khúc đẹp như thế, đời người mấy khi được thưởng thức.
Nói đoạn Trần Tĩnh Kỳ tự mình rót rượu, cầm đưa cho Mục Chân.
Thưởng cho ngươi.
Đa tạ công tử.
Mục Chân vươn tay, chừng sắp chạm vào ly rượu thì bất ngờ cánh tay nàng bị người nắm lấy, đem kéo mạnh về phía trước.
A...!
Công tử, người... người làm gì vậy?!
Thân thể đã bị người ôm giữ, Mục Chân nhất thời hoảng sợ, muốn vùng ra. Chỉ là, ai cho nàng ra?
Trần Tĩnh Kỳ chẳng những không thả mà còn ôm giữ chặt hơn.
- Làm gì? À, ta chỉ muốn thưởng rượu cho ngươi.
Thưởng rượu mà cần ôm giữ như vầy?
Mục Chân đâu có ngốc. Nàng van nài:
- Công tử, xin người cho nô tì đứng dậy! Nô tì hoảng sợ...
Trần Tĩnh Kỳ dường chả bận tâm, kê ly rượu lên miệng uống cạn, sau đó cúi xuống hôn Mục Chân.
- Ưm...!
Mục Chân bị ôm rất chặt, lúc này thân thể đôi bên lại áp sát vào nhau, thành thử năng lực hành động càng thêm hạn chế, muốn tránh mà tránh không được, chỉ còn biết ngậm chặt hàm răng cố thủ.
Tình trạng này Trần Tĩnh Kỳ đã quen thấy ở Viên Hi, kinh nghiệm tràn trề, dễ gì mà chịu thua. Hắn nhanh chóng di chuyển cánh tay, vươn ma trảo bắt lấy một ngọn nhũ phong, trên đỉnh non cao véo mạnh một cái.
- Ư...!
Cơn đau đột ngột buộc Mục Chân phải há miệng bật thốt theo bản năng. Chỉ chờ có thế, Trần Tĩnh Kỳ lập tức chớp thời cơ đưa lưỡi tiến vào.
Theo đó, một dòng nước vừa nồng vừa ấm cũng mau chóng chảy qua miệng của Mục Chân...
Bởi do cố kị thân phận nên ngay từ đầu Mục Chân đã không dám bất kính, giãy đạp khá là yếu ớt; cho tới lúc này, khi khoang miệng đã bị người chiếm giữ, nàng cũng chỉ đành cam chịu, chẳng can đảm khép.
Thấy nàng như vậy, động tác của Trần Tĩnh Kỳ càng thêm thô bạo, đôi ma trảo giống như linh xà du động không ngừng vuốt ve, sờ soạng...
"Thôi vậy..."
Mục Chân tự hiểu đêm nay mình khó thoát, đành khép mắt, xuôi tay, thôi không chống cự chi nữa. Nàng chấp nhận rồi.
Mà, đâu phải bây giờ, kể từ thời điểm bị chọn làm vật phẩm tiến cống, Mục Chân nàng đã tự hiểu kết cục của bản thân. May mắn thì được Hạng đế chú ý, được phong phi, còn nếu không may... vậy thì cả đời sẽ phải làm cung nữ tầm thường, sống trong cấm cung, chết già trong ấy. Còn một trường hợp nữa là: được chọn để ban tặng cho các vị công khanh quyền quý, làm thiếp, làm tì.
Tì nữ, đấy là thân phận hiện giờ của Mục Chân nàng. Song, không giống những người khác, nàng được đưa ra khỏi cung với một đạo mật chỉ từ Hạng đế.
Nhưng, kể cả có như vậy thì nô tì vẫn cứ là nô tì, Hạng đế nào có ban cho nàng đặc quyền được gìn giữ tấm thân. Trước lúc rời cung Trịnh công công còn đặc biệt căn dặn nàng và những cung nữ khác phải ra sức lấy lòng An vương Trần Tĩnh Kỳ, cố tìm hiểu hắn. Nói ra, chỉ e bậc bề trên còn khuyến khích các nàng câu dẫn, dâng hiến...
Phận nữ nhi trong nhờ đục chịu, biết trách than ai. Tới nước này Mục Chân chỉ có thể hi vọng nam nhân đang thân mật với mình đây sẽ biết thương hương tiếc ngọc, không quá sỗ sàng, vồ vập. Dù gì cũng là lần đầu tiên, nếu mà bị đối xử thô bạo quá, chỉ sợ cả đời đều sẽ ám ảnh...
Còn tốt, mong muốn bé nhỏ ấy của nàng đã được người đáp ứng, dù vẫn chưa nói ra. Trần Tĩnh Kỳ đối xử với nàng rất vừa phải, lại còn biết kiên nhẫn vuốt ve dìu dắt...
Dưới sự khuấy động từ đôi ma trảo của hắn, thân thể Mục Chân cũng từ từ nóng lên, sau một lúc thì khuôn mặt đã ửng hồng, miệng bắt đầu thở gấp.
Trần Tĩnh Kỳ vung tay đem những vật dụng trên bàn gạt xuống hết, kế đó đặt thân thể Mục Chân nằm lên.
Mục Chân đã chuẩn bị tâm lý, nhắm mắt, buông thõng hai tay, bộ dáng mặc tình người chiếm hữu.
Môi, cổ, ngực, bụng... Mục Chân cảm nhận rất rõ ràng. Những cái đụng chạm, vuốt ve mơn trớn...
- Công tử...!
Mục Chân cảm thấy thân thể mình trở nên khó chịu lạ kỳ, vừa nóng bức, vừa trống rỗng...
"Hừm..."
Trần Tĩnh Kỳ xem qua phản ứng, sao lại không biết là Mục Chân đã động tình. Hắn nhẹ nhếch môi, đột ngột thu tay, tách khỏi người nàng.
Hở??
Mục Chân vốn đang được vuốt ve mơn trớn nhiệt tình, đã sẵn sàng đón nhận, cùng người hoà hợp, giờ bỗng nhiên lại bị bỏ mặc, khó tránh hụt hẫng. Nàng thử nằm im chờ đợi. Song là, Mục Chân nàng đợi cả buổi mà vẫn chưa thấy có chuyện gì xảy ra nữa.
Gì vậy?
An vương đâu rồi?
Mục Chân từ từ hé ra đôi mắt, khẽ liếc bên trái, rồi liếc bên phải...
Rốt cuộc nàng cũng tìm thấy thân ảnh Trần Tĩnh Kỳ. Hiện hắn chính là đang ngồi ở trên chiếc ghế đặt gần cửa sổ, tay cầm chiếc quạt giấy, phe phẩy ngắm nhìn nàng.
Mà, chiếu theo ánh mắt thì vị trí hắn đang chăm chú ngắm nhìn, đó rõ ràng là...
Mục Chân vô cùng xấu hổ, vội khép hai chân, bật người dậy. Một tay che giữ nơi tư mật, một tay thì nhặt vội quần áo, nàng khẩn trương đem quấn quanh thân thể mình. Chừng khi mấy vị trí nhạy cảm đã được bao bọc, lúc này nàng mới đưa mắt ngó sang Trần Tĩnh Kỳ.
Một chút hụt hẫng, một chút u oán, một chút nghi hoặc... cái nhìn phải nói "chứa chan tình cảm" lắm.
Trần Tĩnh Kỳ làm ra vẻ ta đây vô tội, bảo Mục Chân:
- Cũng muộn rồi, ngươi về nghỉ ngơi đi.
Mục Chân cắn môi, vừa thẹn vừa tức. Nàng chưa từng thấy ai độc ác như thế cả. Nếu không muốn thì hà cớ còn ôm ấp, hôn giữ, vuốt ve mơn trớn người ta... Quần áo đã bị cởi ra hết, thân thể người ta cũng đã bị sờ mó hết, bây giờ lại bảo người ta đi về phòng nghỉ ngơi...
Ngay từ đầu đã có ý đùa bỡn sao?
"Trần Tĩnh Kỳ ngươi thật độc ác..."
Oán ý của giai nhân, Trần Tĩnh Kỳ coi như không nhìn thấy, xếp quạt che miệng ngáp dài, nhè nhẹ xua tay:
- Ta buồn ngủ rồi, ngươi ra ngoài đi.
Đuổi người... Hắn rõ ràng là đang đuổi người...
Mục Chân lòng đầy tức khí, thiếu điều muốn mở miệng mắng to. Nhưng rồi cuối cùng nàng cũng không đủ can đảm để làm được điều đó, chỉ đành mang theo nỗi ai oán, khuất nhục lui trở về phòng.
p/s: Cảm ơn mọi người đã quan tâm và dành những lời động viên cho Tà, hiện tại sức khoẻ của Tà đã đỡ nhiều rồi. Nhưng sắp tới Tà vẫn chưa rỗi được đâu; chuyện gia đình, chuyện công việc, nói thật lúc này nó như một mớ hỗn độn.
Dạo trước Tà có nói qua Tết xong sẽ cố viết đều, ngày 2-3 chương, nhưng giờ xem ra Tà không thể làm được. Cảm giác có chút mệt mỏi, nhiều thứ chẳng biết xoay sở ra sao... Thôi thì rỗi lúc nào, tâm trạng ổn lúc nào thì Tà tranh thủ viết lúc đó vậy. Mong mọi người hãy thông cảm cho Tà. Tà cũng chỉ là một con người bình thường như bao người...