Chương 90: Lôi đình

Hai đầu lông mày nhíu chặt, Tiêu Thừa Quân cầm tin tức trong tay nhìn đi nhìn lại mấy lần, hiện giờ chính là thời gian mấu chốt để sửa trị Trần gia, sao đột nhiên Hoàng Thượng lại ngã bệnh thế này?

“Hữu tướng đã bị tống vào tù chưa?” Lâu Cảnh dán lại đây, đưa tay xoa xoa, vuốt phẳng vết nhăn trên trán y.

Tiêu Thừa Quân thở dài, chậm rãi lắc lắc đầu, mọi sự đều đủ, chỉ còn chờ cơ hội, nếu tiếp tục kiên trì thêm một hai ngày, nhất định Trần gia sẽ đổ.

“Hoàng Thượng vẫn luôn khỏe mạnh, có lẽ là do quá giận dữ với Trần gia nên bị bệnh đấy.” Triệu Hi lành lạnh nói: “Nội thị tỉnh nắm trong tay hàng loạt chứng cứ xác thực, cái gì chả có, nói không chừng còn điều tra ra tam hoàng tử không phải là con thân sinh của Hoàng Thượng ý chứ... Ai u...” Một câu còn chưa nói xong, cái gáy đã bị Lâu Cảnh gõ một phát.

“Câu như vầy mà Mân tướng đại nhân cũng dám nói ra hả?” Lâu Cảnh trừng hắn, xuất thân của hoàng tử đâu thể nói lung tung.

“Đừng nháo nữa.” Tiêu Thừa Quân bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn hai người này một cái, cầm bút bắt đầu viết tấu chương.

Có vẻ như bệnh tình lần này của Thuần Đức đế thực nghiêm trọng, hoàn toàn khác với lần té xỉu trong hoa viên dạo trước. Làm một người con, nói cái gì đi nữa thì Tiêu Thừa Quân cũng phải biểu hiện ra một mảnh hiếu tâm, lúc này liền viết một tấu chương thỉnh chỉ hồi kinh để thị tật, sau đó cho người ra roi thúc ngựa đưa về kinh thành.

(thị tật: đại loại là thăm bệnh, lo lắng trông nom chăm sóc, hầu hạ người trên.)

Hoàng Thượng đột nhiên bị bệnh, hôn mê bất tỉnh, đối ngoại chỉ nói ngẫu nhiên bị cảm mạo phong hàn, việc triều chính được giao cho hai vị tả hữu thừa tướng cùng quản lý.

Tấu chương của Tiêu Thừa Quân nhanh chóng bị người chặn lại, trực tiếp đưa đến tay hữu tướng, Trần Thế Xương nhìn chằm chằm tấu chương trong tay, hai mắt đỏ đậm, “Y đánh cái chủ ý thật tốt a!”

Phiên phương vô chiếu không được phép ra khỏi đất phong, nhưng nếu kinh thành nguy cấp, là có thể xuất binh cần vương. Tấu chương thỉnh chỉ hồi kinh này, không thể đồng ý, cũng không thể bác bỏ.

(cần vương 勤王 giúp vua)

Binh bộ thượng thư Tôn Lương nhìn thoáng qua tấu chương của Mân vương, lên tiếng nói: “Ân sư, tấu chương này tuyệt đối không thể chặn lại, chi bằng nên sớm trả lời mới tốt.”

“Vì sao?” Trần Thế Xương nhíu mày, hắn vốn tính toán ngâm giữ tấu chương này lại, không muốn đưa ra, bởi vì mặc kệ là có đồng ý hay không, nó đều có thể khiến Tiêu Thừa Quân tìm được lý do để xuất binh.

Nếu đồng ý cho Mân vương thị tật, phiên vương nhập kinh tất nhiên sẽ mang theo thân vệ, Tiêu Thừa Quân có thể mượn cớ này để dẫn theo đại binh tiến đến, vậy thì có khác nào Trần gia may áo cưới cho y hưởng đâu; nếu không đồng ý, Tiêu Thừa Quân có thể giương cờ hiệu cần vương, trực tiếp mang binh công thành.

“Nếu đè xuống, chắc chắn Mân vương sẽ phát giác ra có chuyện bất thường, đến lúc đó dứt khoát khởi binh thì rất phiền toái. Không bằng cứ trực tiếp từ chối, để Mân vương cho rằng Hoàng Thượng chỉ mắc bệnh vặt, không dám hành động thiếu suy nghĩ, chẳng may Hoàng Thượng...” Tôn Lương không nói hết lời, nhưng Trần Thế Xương tự nhiên nghe ra hàm ý trong đó, Thuần Đức đế không sống được vài ngày nữa, trước cứ trấn an xoa dịu Tiêu Thừa Quân, chờ Hoàng Thượng băng hà, hết thảy thành kết cục đã định, cái gì cũng không sợ.

“Ngươi nói đúng lắm.” Trần Thế Xương gật gật đầu, hắn đã phong tỏa chặt chẽ tin tức trong kinh, nhưng trên đời này không có bức tường nào hoàn toàn chắn nổi gió, cứ kéo dài không phúc đáp sẽ chỉ làm Tiêu Thừa Quân nghi ngờ, sau đó phái người đi do thám tin tức, đến lúc đó liền phiền toái.

“Nói ngươi phải hạ loại dược thật mạnh vào, ngươi làm ăn thế nào rồi?” Trường tử của Trần Thế Xương kéo vạt áo của tên chân nhân ra vẻ thanh cao Đào Mâu, thấp giọng hỏi.

“Cái kia... nhất định là hiệu quả, chỉ còn mấy ngày nữa thôi...” Đào Mâu trưng ra vẻ mặt đau khổ nói, mấy ngày nay hữu tướng bị tả tướng bức đến nóng nảy, mắt thấy sắp bị trị tội, liền xuất hiểm chiêu bắt hắn phải đổi tiên đan thành độc dược. Làm một cái thần côn, có thể lăn lộn đến chức khâm thiên giám giám chính, Đào Mâu cũng không phải là kẻ ngu, hắn thừa biết rằng nếu hắn hạ loại dược mạnh kiến huyết phong hầu, thì chính mình cũng sẽ bị mất mạng theo hoàng đế ngay lập tức.

Thư phúc đáp của triều đình nhanh chóng được gửi tới Mân Châu, nhận nhiệm vụ tạm thời quản lý triều chính, thừa tướng đại nhân đã thẳng thừng cự tuyệt thỉnh cầu vào kinh thị tật của Mân vương, nói rằng Hoàng Thượng chỉ mắc bệnh nhẹ, nói gần nói xa đều là chỉ trích Tiêu Thừa Quân có mưu đồ gây rối.

“Hứ, còn hắn thì trung quân ái quốc lắm đấy!” Lâu Cảnh cầm hồi âm của hữu tướng trong tay, bĩu môi nói.

Tiêu Thừa Quân không nói gì, y vốn chẳng buồn để ý đến cái thư phúc đáp này làm gì, cái y đang chờ, là chờ tin tức xác thực từ trong kinh. Hiện giờ ý kiến phúc đáp của hữu tướng đã đến đây rồi, nhưng y vẫn không nhận được một cái tin tức mới nào từ kinh thành gửi đến cả, “Trạc Ngọc...”

“Ơi?” Lâu Cảnh nghe thấy phu quân nhà mình gọi, liền nhanh chóng chạy qua, cùng Mân vương điện hạ chen chúc trên một cái ghế dài.

Tiêu Thừa Quân nhìn hắn một lát, chợt thở dài, “Thôi, không có việc gì.”

“Ta đã phái người đi Tấn Châu rồi.” Lâu Cảnh cũng hiểu được y muốn nói gì, nhẹ nhàng hôn hôn lên ấn đường của y, dạo này Tiêu Thừa Quân nhíu mày càng ngày càng nhiều, đây cũng không phải là một chuyện tốt, nếu cứ tiếp diễn, khuôn mặt anh tuấn này sẽ sớm có nếp nhăn, rất đáng tiếc đó nha.

Tiêu Thừa Quân kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn, quả thật là y nghĩ muốn Lâu Cảnh khống chế quân binh Tấn Châu, để ngừa dị động, nhưng sự tình còn chưa được định ra, sợ là Lâu gia vô tội sẽ bị liên lụy, cho nên y muốn chờ thêm chút nữa, không dự đoán được là Lâu Cảnh đã động thủ rồi.

“Cái chết của tổ phụ ta, Trần Thế Xương tuyệt không thoát không khỏi liên quan, hắn đừng mơ dùng được một binh một tướng nào của Tấn Châu!” Trong mắt Lâu Cảnh tràn đầy lệ khí, hắn đã sắp đặt bố cục tốt lắm, nương theo sự việc của tứ hoàng tử, từng bước từng bước đem nguyên nhân cái chết của lão An Quốc công công bố ra ngoài, đám người cấu kết với nhau hại chết tổ phụ hắn kia, một tên cũng đừng hòng thoát.

Tiêu Thừa Quân vươn tay ôm người bên cạnh vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve gò má hắn, “Thứ sử Tấn Châu đã bị bãi chức chờ vấn trảm (chém đầu), diêm chính Tây Bắc đang ở trong thiên lao, ngay cả khi Trần Thế Xương có bản lĩnh cứu hắn ra ngoài, ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.”

“Lưu những người này lại cho ta, ta muốn tự tay chém đầu bọn họ tế điện.” Lâu Cảnh vùi mặt vào trong ngực Mân vương điện hạ, cọ cọ bộ trang phục thân vương nguyệt sắc mềm mại kia một hồi, “Thừa Quân, ngươi đã nói, sau khi đăng cơ liền cưới ta phải không?”

“Không cưới ngươi thì còn có thể cưới ai?” Tiêu Thừa Quân cười khẽ, cúi đầu nhìn Lâu Cảnh, thấy hắn cười đến hai mắt cong cong, liền nhịn không được mà ghé sát đến hôn hôn lên đôi mắt xinh đẹp kia, “Nhưng mà, tước vị An Quốc công thì phải làm thế nào đây?”

Nhiều đời Lâu gia đều có chiến công hiển hách, thánh sủng không suy, vốn là đến đời của Lâu Cảnh, Lâu gia vẫn có thể tiếp tục huy hoàng, nhưng nếu người thừa kế Lâu gia được gả cho Tiêu Thừa Quân làm Hoàng hậu, phủ An Quốc công liền không có người nối nghiệp, dựa vào bản lĩnh của Lâu Kiến Du, không đến vài năm là xuống dốc rồi.

“Vương triều nào chả có lúc diệt vong, huống chi là một gia tộc.” Lâu Cảnh cũng không quá để ý, nếu vị phụ thân trẻ trung khỏe mạnh kia của hắn có thể sinh cho hắn một đệ đệ, hắn sẽ chú tâm bồi dưỡng đứa trẻ đó thành một người thừa kế thật tốt, nếu sinh không được thì cũng thôi, dứt khoát để Lâu gia đoạn hương hỏa ngay từ đây đi, miễn cho sau này để cho con cháu bất hiếu hay vô dụng kế thừa, khiến thanh danh của tổ tiên bị bôi nhọ thì càng hỏng bét hơn.

Tiêu Thừa Quân bật cười, “Không ngờ người đã sớm nghĩ thông suốt thật nha.”

Hai người đang nói chuyện, Lục Triệu chợt vội vội vàng vàng mà chạy vào, “Vương gia, có thư từ kinh thành tới.”

Có người tiến vào nhưng Lâu Cảnh cũng không có ý định đứng dậy, di chuyển ra chỗ khác mà vẫn phởn phơ nằm ườn trong ngực Tiêu Thừa Quân như trước, ôm lấy thắt lưng y.

Lục thị vệ đã sớm tập mãi thành thói quen, nhìn không chớp mắt mà đem thư đưa lên, sau đó cúi đầu đứng ở một bên, một bộ cái gì cũng đều không thấy.

Tiêu Thừa Quân vỗ vỗ gia hỏa trong lòng, ý bảo hắn ngồi dậy, nhưng mà Lâu Cảnh chỉ xoay xoay thân thể, tựa đầu vào ngực y, duỗi cổ nhìn thư tín trong tay y.

Lười nhắc hắn chú ý lễ nghi, Tiêu Thừa Quân liền đơn giản mà đem cằm gác lên đỉnh đầu của người trong ngực, mở thư tín cùng hắn nhìn xem.

Một hàng chữ phiêu dật tuấn tú nổi bật trên tờ giấy trắng, đúng là cảnh đẹp ý vui, vừa nhìn liền biết đây là bút tích của Tiêu Thừa Cẩm, nhưng hai người lại hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức thư pháp, bởi vì trên tờ giấy chỉ viết một câu, “Kinh thành lâm nguy, mau chóng xuất binh.”

Trong kinh, điện Bàn Long.

Thị vệ hoàng cung vây quanh bảo vệ cung điện chặt chẽ, trừ bỏ thái y, ai cũng không được phép tiến vào.

Tĩnh vương Tiêu Thừa Cẩm không nhanh không chậm mà tiến cung, liền nhìn thấy tam hoàng tử Tiêu Thừa Đạc đã sớm canh giữ ở ngoài cửa điện, đang giằng co với Hoài Trung, “Hoài công công, phụ hoàng ngã bệnh, tự nhiên là bổn hoàng tử phải đến trước mặt thị tật, ngươi ngăn đón ta như vậy là sao hả?”

“Điện hạ, nhóm thái y còn đang khám và chữa bệnh, nhất thời nửa khắc vẫn không thể đi vào đâu ạ.” Hoài Trung hết lòng khuyên can, vẻ mặt và động tác rất kiên quyết, một bước cũng không cho Tiêu Thừa Đạc tới gần.

Tiêu Thừa Cẩm nhìn thoáng qua thần tình vô cùng lo lắng của tam hoàng tử, khóe môi gợi lên một tia cười lạnh thoáng qua, rất nhanh lại thu liễm đi xuống, tiến lên hỏi Hoài Trung hai câu rồi không hề lên tiếng, đứng yên ở một bên cửa điện, không nói đi vào, cũng không nói rời đi.

Tam hoàng tử Tiêu Thừa Đạc hừ lạnh một tiếng nói: “Không nghĩ nhị hoàng huynh cũng tới thị tật a? Hôm nay vừa lạnh vừa rét, đừng để tổn thương thân mình đấy.”

“Làm phiền tam hoàng đệ quan tâm ghi nhớ trong lòng rồi.” Tiêu Thừa Cẩm làm bộ như không nghe ra ý tứ trào phúng trong câu nói kia, biết thời biết thế mà nói tiếp: “Lời này cũng rất có lý, không bằng chúng ta đến thiên điện chờ đợi, chứ cứ đứng đào lỗ ở đây, để người ta nhìn vào, còn tưởng rằng tam hoàng đệ đang chờ chiếu thư truyền ngôi đấy.”

Tiêu Thừa Đạc nghẹn một hơi, hung hăng mà trừng mắt nhìn Tiêu Thừa Cẩm một cái, ai dè người ta chẳng buồn để ý đến hắn, cứ bước thẳng hướng thiên điện mà đi. Huynh trưởng đã đi rồi, hắn đứng mãi ở chỗ này cũng không phải là chuyện hay, đành phải cùng đi thiên điện, như ngồi trên chông mà cùng Tiêu Thừa Cẩm uống trà.

Không bao lâu sau, bên ngoài truyền đến thông bẩm, nói Hoàng hậu tới.

Hai người nhanh chóng đi ra ngoài nghênh đón, Kỷ Chước thản nhiên liếc mắt nhìn tam hoàng tử một cái, đột nhiên nâng tay lên, hơn một trăm binh sĩ Vũ Lâm quân liền đều nhịp mà xếp hàng, vây quanh ba tầng trong ngoài điện Bàn Long.

Tiêu Thừa Đạc cả kinh, “Phụ hậu, ngài đây là...”

“Kể từ giờ trở đi, không ai được phép rời khỏi điện Bàn Long nửa bước, kẻ vi phạm giết không tha.” Kỷ Hoàng hậu lạnh giọng ra lệnh, Vũ Lâm quân và thị vệ hoàng cung liền cao giọng đồng thanh hưởng ứng.

Không dự đoán được Hoàng hậu vừa ra tay liền chính là một màn kinh hồn như vậy, Tiêu Thừa Đạc sững sờ tại chỗ, mà Tiêu Thừa Cẩm thì từ đầu đều cuối đều giữ sắc mặt thản nhiên, nhìn không ra hỉ nộ. (vui vẻ, tức giận)

Kỷ Hoàng hậu vừa đến liền sử dụng thủ đoạn lôi đình để khống chế điện Bàn Long, đuổi nhóm thái y như một đám ruồi bọ không đầu, không thương lượng nổi một đối sách ra khỏi nội thất, thay bằng thầy lang vẫn luôn phụ trách chữa bệnh cho Tiêu Thừa Cẩm.

Lần đầu tiên đến hoàng cung, thầy lang này nơm nớp lo sợ, tuyệt không dám nhiều lời, hắn cũng vừa mới biết, té ra công tử ốm yếu để mình trị bệnh cả năm nay lại là thân vương đương triều, còn chưa kịp phản ứng, đã bị kéo vào hoàng cung để xem bệnh cho hoàng đế mất rồi!

“Ngươi cứ xem bệnh, bất kể là dùng thủ đoạn gì, nhất định phải giúp Hoàng Thượng chống đỡ thêm vài ngày.” Kỷ Chước ngồi xuống một cái ghế bên cạnh giường, lẳng lặng mà nhìn Thuần Đức đế, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc.

“Tiên sinh đừng sợ, cứ coi đây là một bệnh nhân bình thường, không ai biết tiên sinh xem đâu, xảy ra chuyện gì thì đã có đám thái y ngoài kia gánh vác.” Tiêu Thừa Cẩm nhẹ nhàng khuyên giải.

Lúc này thầy lang mới yên lòng mà bắt mạch cho Thuần Đức đế, “Này, đây là trúng độc a, nhanh, lấy hạt đậu xanh giã nhỏ, hòa với nước sôi, đổ ra vài cái bát nhỏ, để nguội rồi cho uống...”

“Này...” Vẻ mặt của Hoài Trung đầy khó xử, loại phương pháp chữa bệnh thô lỗ này, sao có thể dùng trên người hoàng đế chứ?

“Làm theo lời hắn nói đi.” Kỷ Chước lạnh giọng phân phó, mọi người không dám chậm trễ, lập tức làm theo.

Trong đám thái y kia có người của Trần gia, cho đến nay Kỷ Chước cũng không rõ ràng lắm là người nào, dứt khoát liền không dùng, mượn thần y dân gian này tới cứu chữa, cứu được là tốt nhất, mà không được thì cũng thôi.

Sau khi rót hết mấy chén nước đậu xanh lớn, thầy lang kia lại lấy từ hòm thuốc ra mấy khối đồ vật đen tuyền, cọ cọ dưới mũi của Thuần Đức đế. Thuần Đức đế đang hôn mê bất tỉnh đột nhiên “Oa” một tiếng mà hộc ra một đống lớn, chậm rãi mở mắt.