Chương 87: Mưa rào

Lâu Cảnh ngồi ở chính sảnh, cùng các lão thần khắp nơi uống trà, mà Triệu Hi thì lôi kéo Lô Tân đi vào phòng trong để trao đổi, cũng không biết nói những cái gì, chỉ biết là hai canh giờ sau, Tô Tân đầy vẻ không tình nguyện mà giao ra bảy thành lương thảo.

“Nạn dân ở Thanh Châu còn chưa được xử lí xong, Giang Châu cũng thế, chỉ có thể giao cho tướng quân bằng này lương thảo thôi.” Lô Tân mang vẻ mặt thịt đau mà cầm sổ sách nói.

“Đại nhân quả là người có trái tim nhân hậu, tướng sĩ tứ quận phía Nam đã biết, nhất định sẽ vô cùng cảm kích đại nhân.” Triệu Hi tỏ ra sùng kính nói.

Lâu Cảnh nhíu mày, mang theo Triệu Hi quả nhiên là có thể giảm bớt được không ít chuyện.

Ra khỏi phủ thứ sử, Triệu Hi dương dương tự đắc mà quơ quơ mảnh giấy xác nhận cung cấp lương thảo trong tay, “Thế nào, bản quan đã ra tay là gạo xay ra cám, không có chuyện gì làm khó được ta!”

“Triệu đại nhân quả nhiên là anh minh thần võ.” Lâu Cảnh hoàn toàn không có tý thành khẩn nào mà chắp tay.

Triệu Hi hướng hắn bĩu môi, “Ngươi đây là ghen tị hử!”

“Nếu hôm nay ngươi không thuyết phục được hắn, nhất định ta sẽ tiễn hắn về âm phủ luôn cho mát mẻ.” Lâu Cảnh nhớ tới dạo mùa xuân mình xém chết dưới đáy sông, liền giận run cả người.

Lần trước gặp nạn suýt chết tại khúc sông cong hình mỏ chim hạc ở Lâm Giang, mà dọc đường Tiêu Thừa Quân cực kì cẩn thận, không có khả năng là hướng về Mân vương, hẳn là tên chết tiệt kia nhằm vào Lâu Cảnh hắn rồi. Suốt thời gian qua hắn đã sớm cho người điều tra rõ ràng, có thể ra lệnh cho bộ khoái Lâm Giang, lại muốn đưa hắn vào chỗ chết để chiếm giữ binh lực bốn quận phía Nam, cũng chỉ có vị thứ sử đại nhân này thôi.

Chuyện Giang Châu, Lâu Cảnh đã nói rõ ràng cho Triệu Hi biết trước khi đến đây, nghe hắn nói xong, Triệu Hi tỏ ra không đồng ý mà lắc lắc đầu, “Hiện tại không thể giết hắn, giết hắn rồi, hữu tướng sẽ lại phái một tên khác đến thôi, Giang Châu vẫn khó có thể khống chế, ta xem lão Lô Tân này rất không tồi, tự cho là thông minh, kì thật đầu óc cũng chẳng tốt mấy đâu, hơi bị dễ lừa đấy.”

Lâu Cảnh cười khẽ, xoay người dặn dò người chuyên ám sát - Vân Tam: “Ngươi ở lại đây, chờ mệnh lệnh của ta.”

Tham sự lục quân Giang Châu là người của Tiêu Thừa Quân, đợi đến thời điểm triều đình triệt để loạn lên mới ám sát Lô Tân, triều đình sẽ không kịp phái tân quan viên đến tiếp nhận, tự nhiên quyền lực Giang Châu sẽ chuyển đến tay huynh trưởng của Lục Triệu. Bởi vậy, bây giờ không phải là lúc giết Lô Tân, cứ để cho hắn nhảy nhót thêm vài ngày đi.

Trong ngự thư phòng, Thuần Đức đế nhìn bản danh sách trong tay, mày càng nhíu chặt.

Mấy năm nay chuyên sủng Trần quý phi, thỉnh thoảng mới lâm hạnh mấy phi tần khác, vẫn không thấy có động tĩnh gì nên Thuần Đức đế cũng không để ý. Trần quý phi thích ăn dấm chua, lâu lâu lại chỉnh một hai cung phi được sủng ái, hắn cũng mở một mắt, nhắm một mắt mà cho qua. Thậm chí biết nàng ám hại hai cung nữ mang bầu, Thuần Đức đế cũng chỉ mỉm cười, mấy cung nữ ngẫu nhiên được lâm hạnh này, thân phận thấp kém, hoài long loại cũng không phải là chuyện vinh quang gì.

Nhưng mà, hiện tại, danh sách này liệt kê tên của bảy tám phi tần có thân phận không thấp, toàn bộ đều bị Trần quý phi làm hại dẫn đến đẻ non. Thậm chí, ngũ hoàng tử chết yểu khi chưa đầy một tuổi vào mấy năm trước, cũng là bút tích của Trần quý phi.

Thẩm Liên nhìn sắc mặt của Thuần Đức đế, ra vẻ sầu lo nói: “Nô tỳ không thù không oán với Trần phi, chính là lo lắng Hoàng Thượng...” Buổi lâm triều hôm nay, Trần quý phi đã bị tước phong hào quý phi, Thẩm công công liền đổi giọng gọi là Trần phi.

Thuần Đức đế hoảng hốt, “Vì sao nói thế?”

Thẩm Liên lại lấy ra một phần lời khai, đêm qua La Cát nhận tội, năm đó độc hại Nhị hoàng tử, chính là Trần quý phi xúi giục.

Tiêu Thừa Cẩm trúng độc, tự nhiên là Hoàng hậu sẽ không bỏ qua người hạ độc, rất nhiều người đã bị liên lụy vào vụ này, sau đó điều tra ra kẻ đứng sau màn sai sử là Trình phi, mẹ đẻ của tứ hoàng tử. Vì bảo vệ tứ hoàng tử, Hoàng hậu cũng không truyền chuyện này ra ngoài, chỉ ban thưởng một ly rượu độc cho Trình phi, hiện giờ La Cát nhận tội khai ra, năm đó Trần quý phi cố ý tìm Trình phi đến, nói với nàng là chỉ cần đại hoàng tử và nhị hoàng tử chết, Thái tử vị chính là của tứ hoàng tử, độc dược cũng là Trần quý phi ra lệnh cho thái giám trong cung Trình phi làm bộ như lấy ở ngoài cung về, giao cho Trình phi.

“Độc phụ này!” Thuần Đức đế giận tái mặt, người nào cũng dám hại, bên người còn cất giấu nhiều độc dược như vậy, nếu một ngày nào đó hắn làm nữ nhân kia không vừa ý, liệu nàng ta có hạ một ly rượu độc đưa hắn quy thiên luôn hay không?

Thẩm Liên hầu hạ Thuần Đức đế nhiều năm, tự nhiên hiểu được hắn đang suy nghĩ gì, bèn rèn sắt khi còn nóng: “Nô tỳ nghe nói, Hoàng Thượng thường uống rượu thuốc do Trần phi cất...”

Đây mới là mục đích cuối cùng của Thẩm công công, hắn ở trong cung đã lâu, cơ sở ngầm vô số, đã sớm biết Trần quý phi cho Hoàng Thượng uống rượu thuốc có tác dụng thúc tình tráng dương, loại chuyện này cũng chẳng vẻ vang gì, nếu nói ra trên triều đình, Thuần Đức đế không xuống đài được, sẽ thẹn quá thành giận.

Vụ việc Giang Châu đã được giải quyết xong, sau khi đưa lương thảo về quân doanh, Lâu Cảnh liền mang theo Triệu Hi trực tiếp trở về Mân Châu.

Tướng sĩ bốn quận phía Nam đã thành thói quen Trấn Nam tướng quân chạy loạn cả ngày, lần này thấy hắn lại đánh bài chuồn cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng mà với quân sư bên người tướng quân thì lại ghé mắt tia nhiều thêm vài lần.

Rõ ràng quân sư trước kia có khuôn mặt tuấn mỹ, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, chính là Nguyên tiên sinh, sao bây giờ lại đổi thành gương mặt thanh tú, vui cười hoạt bát Triệu tiên sinh rồi?

Vệ kỵ giáo úy Trương Nhiễu và Bộ binh giáo úy Vương Trực châu đầu ghé tai thì thầm to nhỏ.

“Không phải tướng quân và Nguyên tiên sinh có loại quan hệ kia sao? Thay đổi nhanh dữ vậy?” Trương Nhiễu đảo mắt.

“Aizz, thói đời a...” Vương Trực thở dài.

Về đến Dung Thành, vừa tiến vào phủ Mân vương, Lâu Cảnh đã bị Tiêu Kỳ Thụy khóc thành con mèo hoa lem nhem nhào tới ôm chặt.

“Thụy nhi, sao lại khóc thế này?” Lâu Cảnh bế bé lên, kéo ống tay áo của Triệu Hi lau nước mũi cho bé.

Triệu Hi tức giận kêu oa oa phản đối, lại không dám lộn xộn sợ làm đau Hoàng thái tôn, chỉ có thể đau khổ mà nhìn vạt áo của mình dính một đống nước mũi.

“Phụ thân xinh đẹp... không thấy... hức...” Cục bột mũm mĩm ôm chặt lấy cổ Lâu Cảnh, nhất quyết không chịu buông tay, hóa ra cu cậu tìm mãi mà không thấy Lâu Cảnh đâu, liền khóc nháo ăn vạ đòi người.

“Chẳng biết đứa nhỏ này giống ai, chỉ thích người có bộ dáng xinh đẹp.” Tiêu Thừa Quân đi theo ra, bất đắc dĩ mà thở dài, hai ngày nay Lâu Cảnh đi vắng, bà vú dỗ thế nào cũng không được, nhưng thật ra trong phủ có một nha hoàn xinh đẹp, có thể dỗ được bé, lúc này mọi người mới phát hiện ra, tiểu tử này là ghét bỏ bà vú có bộ dạng xấu!

“Còn có thể giống ai, tự nhiên là giống ngươi.” Lâu Cảnh ôm bé, tiến đến bên tai Tiêu Thừa Quân nhẹ giọng nói.

Tiêu Thừa Quân trừng mắt lườm Lâu Cảnh, lỗ tai lại hơi hơi đỏ lên, nếu nói như vậy, cũng coi như là y bị vẻ đẹp của Lâu Cảnh mê hoặc, cho nên lúc mới bắt đầu liền tìm mọi cách để che trở và bảo vệ hắn như thế...

“Nhị cữu đâu rồi?” Lâu Cảnh nhìn trái nhìn phải.

“Đang ngồi uống rượu với đại cữu ở phía sau viện.” Sắc mặt của Tiêu Thừa Quân có chút cổ quái.

Đại cữu tự nhiên là chỉ Kỷ Châm, Kỷ Châm và Từ Triệt quen biết nhau từ nhỏ, theo lý thuyết mà nói thì hẳn là rất quen thuộc mới đúng, nhưng không ngờ từ lúc nhìn thấy Kỷ Châm, Từ Triệt bắt đầu cứng nhắc, nói năng cũng lắp ba lắp bắp.

“Kí Minh, ngươi đi nha môn lục bộ làm quen trước đi, sáng ngày mai sẽ phong quan cho ngươi.” Tiêu Thừa Quân hạ một câu như vậy, liền mang theo lão bà và trẻ nhỏ đi gặp nhóm cữu cữu.

Triệu Hi ngẩn người, hình như hắn còn chưa nói sẽ nguyện trung thành với Mân vương điện hạ mà, cứ thế phong chức cho hắn luôn sao?

Trong hậu viện, hai cữu cữu đang cầm chén lớn uống rượu, Kỷ Châm bồi hồi kể lại kỉ niệm ngày bé, thổn thức không thôi, Từ Triệt thì ngồi nghiêm chỉnh lắng nghe. Lâu Cảnh liếc mắt một cái liền nhìn ra, cơ thể nhị cữu nhà mình cứng ngắc, dường như rất khẩn trương.

“Lúc bé ngươi thường quấn lấy Hàn Chi cả ngày, hắn muốn có vỏ sò để luyện kiếm, thế là tờ mờ sáng mỗi ngày, ngươi đều chạy ra bờ biển nhặt một đống mang về...” Kỷ Châm thở dài, “Hàn Chi ở trong cung quả thật không tốt, ta làm đại ca, thật không đành lòng...” Tựa hồ là uống nhiều quá nên trong thanh âm của thế tử Tĩnh Nam hầu còn mang theo âm mũi nồng đậm.

Khi bọn họ còn nhỏ, Nam Man hung hăng ngang ngược, hoành hành khắp Lĩnh Nam, lão Bình Giang hầu bận tối mắt tối mũi, không có thời gian quan tâm đến đàn con, liền gửi đám con trai nhỏ tuổi đến Mân Châu, ở tạm nhà Tĩnh Nam hầu một khoảng thời gian.

Bàn tay nắm chén rượu của Từ Triệt có chút trắng bệch, “Tiên đế lựa chọn Kỷ gia, lúc ấy thế huynh đã định thân rồi, cũng chỉ có thể để Hàn Chi đi...”

“Là ta làm ca ca không tốt, năm đó Hàn Chi đã có người trong lòng.” Kỷ Châm đúng là uống nhiều quá, hai tay bụm mặt, đưa đệ đệ vào cung, là chuyện hắn tự trách cả đời, tự tay cõng đệ đệ lên kiệu hoa, cũng chính là tự tay đẩy hắn vào hố lửa.

(Người TQ xưa có phong tục: anh em họ hàng cõng/ bế cô dâu lên kiệu hoa.)

Mấy năm nay gia tộc thịnh vượng, thê nhi được hưởng đặc quyền, rốt cục là dùng đệ đệ đổi lấy, là người kia ở trong cung đau khổ chống đỡ, mới để cho Kỷ gia bình yên vô sự trong tay hôn quân. Mỗi khi đêm về, trằn trọc nhớ tới những năm tháng niên thiếu cùng nhau chơi đùa cưỡi ngựa xưa kia, hắn lại cảm thấy nỗi đau như bị khoét sâu thêm, nhức nhối khó chịu. Hiện giờ nhìn thấy bạn chơi lúc bé, Kỷ Châm rốt cuộc nhịn không được, nói xong lại khóc.

“Choang!” Chén rượu trong tay Từ Triệt rơi xuống mặt đất, kinh ngạc mà nhìn Kỷ Châm thì thào tự nói một mình.

Lâu Cảnh đứng sau cột trụ trên hành lang, lẳng lặng mà nhìn một màn này.

Tiêu Thừa Quân hơi hơi nhíu mày, lời này truyền ra, đối với danh dự của phụ hậu là cực kì bất lợi, sao đại cữu lại có thể nói những lời này cho Từ Triệt nghe chứ? Đang muốn tiến đến, chợt bị Lâu Cảnh kéo ống tay áo ngăn lại.

Lâu Cảnh cũng ngăn không cho tiểu tử ngọ ngoạy trong lòng nói chuyện, lôi kéo một lớn một nhỏ rời khỏi hậu viện.

“Thừa Quân...” Lâu Cảnh nhìn hai mày nhíu chặt của Tiêu Thừa Quân, không biết phải nói như thế nào, “Bọn họ chỉ uống say quá thôi mà, sợ là mấy năm nay, trong lòng thế tử vẫn luôn áy náy...”

“Ngươi muốn nói cái gì?” Tiêu Thừa Quân giương mắt nhìn hắn, chung quy là vẫn cảm thấy Lâu Cảnh đang gạt mình chuyện gì đó.

Lâu Cảnh gãi gãi đầu, “Ta cũng không rõ lắm, buổi tối nói với ngươi được không?”

“Buổi tối?” Nằm trong ngực Lâu Cảnh, Tiêu Kỳ Thụy nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ nghĩ tới điều gì thú vị, cười khanh khách, “Cưỡi ngựa, phụ thân, buổi tối, cưỡi ngựa!”

Thế là, sắc mặt của Tiêu Thừa Quân lập tức thay đổi, tuyệt không dễ nhìn.

Lâu Cảnh vội vàng nhào qua, ép Mân vương điện hạ dựa vào cây cột phía sau, “Thụy nhi nói rất đúng, tối nay chúng ta cưỡi ngựa rồi... Oái...”

Trên đùi bị trúng một cước không hề nhẹ, Lâu Cảnh đau đến nhe răng nhếch miệng, ôm bé cưng nhảy lò cò bám theo Mân vương điện hạ hầm hừ phất tay áo rời đi, dần dần đi xa.

Bờ biển thường hay có mưa to bất chợt, chiều nay trời đột nhiên nổi mưa rào, tiếng sấm đì đùng, từng đạo sét chớp nhoáng rạch ngang bầu trời. Thoáng một cái, bầu trời trong xanh đã bị mây đen che phủ dầy đặc, nhanh chóng tối sầm lại.

Người lao động bên ngoài vội vã tìm nơi tránh mưa, trong vương phủ bỗng nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng mưa rơi ào ạt.

Từ Triệt đứng một mình trong viện, tùy ý để nước mưa xối thẳng xuống người, bàn tay nắm chặt ngân thương, từng dòng nước theo chiếc cằm cương nghị chảy xuống, càng thêm phần thê lương.

“Năm đó, Hàn Chi đã có người trong lòng...”

“Sau này ta sẽ là Thái tử phi, ngươi với ta không còn liên quan gì đến nhau nữa...”

“A --” Một tiếng thét dài xuyên thấu chân trời, ngân thương giống như du long, nhảy múa thoăn thoắt giữa tiếng sấm sét ầm ầm, bọt nước trắng xóa khắp nơi, giống như trái tim thiếu niên, bị trời xanh vô tình xé rách thành cơn mưa mịt mù, vỡ vụn mà nhập vào đất, bị giày xéo dưới bùn sâu.

Tiêu Thừa Quân trầm mặc mà nhìn người đang phát cuồng kia, một đôi tay ấm áp chợt từ phía sau vươn tới, dịu dàng ôm lấy y, thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe thì thầm lên bên tai: “Nếu có người cướp ngươi từ tay ta, cho dù phải hủy cả thiên hạ này, ta cũng sẽ mang ngươi trở về.”

Tiêu Thừa Quân quay đầu lại, chăm chú nhìn gương mặt Lâu Cảnh, chậm rãi tới gần, cho hắn một nụ hôn khẽ, “Sẽ không.”