Chương 8: Ngủ trưa

Lịch sự và giữ đúng phong thái lễ nghi chỉ là chuyện nhỏ, đói chết mới là chuyện lớn. Lâu Cảnh cầm cái thìa nhỏ, đem thịt cá trong bát múc lên, rốt cục thì cái bụng đói kêu vang cũng chiếm được chút an ủi rồi.

“Lát nữa dược hiệu sẽ hết, ngươi chịu khó nhịn một chút.” Tiêu Thừa Quân lấy đũa gắp đồ ăn thả vào bát của Lâu Cảnh, sau đó lại đổi một đôi đũa khác, chậm rãi ăn trưa.

Lâu Cảnh nhìn nhìn đồ ăn trong bát, lại nhìn nhìn dáng vẻ nghiêm túc ăn cơm của Thái tử điện hạ… Tiêu Thừa Quân, không ngờ y lại cẩn thận gắp thức ăn cho hắn. Thái tử, sẽ gắp thức ăn cho người khác sao?

“Không thích ăn cái này à?” Tiêu Thừa Quân thấy hắn đang nhìn bát rau xanh sững sờ, cho rằng hắn không thích món này, liền thay đổi chiếc đũa, gắp thịt cho hắn.

“Ta không kiêng ăn.” Lâu Cảnh vội lắc lắc đầu, dùng thìa gẩy gẩy rau xanh, đồng thời xúc cả thịt và rau, tay cầm bát cơm, trong lòng nhất thời ngũ vị tạp trần. Nhìn bộ dáng này của Thái tử, hiển nhiên là y rất ít khi làm việc này. Thật lâu rồi, kể từ khi mẫu thân qua đời, không có người nào dụng tâm chăm sóc hắn như thế.

Tiêu Thừa Quân nhìn thấy Lâu Cảnh không kiêng ăn thật, liền yên lòng, chính mình ăn vài miếng, lại gắp một chút đồ ăn cho hắn.

Dùng xong cơm trưa, ghé người vào chiếc giường phủ lụa đỏ mềm mại, mặc dù có chút mệt nhưng Lâu Cảnh lại không ngủ được. Tiêu Thừa Quân đi Sùng Văn quán, chắc là muốn thảo luận với các quan Đông Cung về sự việc xảy ra vào sáng nay.

Thời gian Thái tổ khai quốc đã sắc phong không ít công hầu, khác họ vương. Khi đó biên cảnh náo động, dư nghiệt tiền triều chưa hết, Thái tổ, Thái tông đều là quân chủ anh dũng, hiếu chiến, như vậy, việc trị quốc tự nhiên không có vấn đề gì lớn. Đáng tiếc là Thái tông mất sớm, lưu lại Thế tông lúc ấy mới có bảy tuổi, thái hậu cầm giữ triều chính rồi lại không biết trị quốc, đến nỗi để triều cương đại loạn.

Sau đó phiên vương lại nhập kinh, Thế tông được một lão thái giám giấu trong vại gạo mới sống sót. Cho nên Thế tông cực kì hận việc nữ tử tham gia vào chính sự, đồng thời thập phần tín nhiệm thái giám trung tâm, lập ra nội thị tỉnh, cho phép hoạn quan tham dự vào một bộ phận triều chính. Nhiều năm trôi qua, hoạn quan mượn ưu thế gần gũi với thiên tử, thế lực của nội thị tỉnh không ngừng mở rộng, cho đến ngày hôm nay….

“Thế tử, ngài vẫn chưa ngủ sao?” Tầm Hạ mang hương liệu tiến vào, thấy người trên giường vẫn mở mắt, liền nhỏ giọng hỏi: “Vết thương lại đau ư?”

“Không đau.” Vừa trả lời xong Lâu Cảnh mới nhận ra ba canh giờ đã qua, hiệu lực của thuốc tê cũng sớm hết, nhưng trên người hắn lại không cảm thấy đau đớn chút nào.

“Nếu không để nô tỳ nhìn xem?” Tầm Hạ đem hương liệu đặt vào lư hương lưu ly, đi tới trước giường.

“Cũng được.” Lâu Cảnh chậm rãi ngồi dậy, mở y phục, lộ ra một mảnh lưng để Tầm Hạ nhìn. Hắn cảm thấy mấy chỗ bị thương đã khá hơn hôm qua rất nhiều, không còn đau rát như trước.

Sùng Văn quán là nơi Thái tử đọc sách, cũng là địa điểm thái phó và thị giảng dạy dỗ, truyền thụ kiến thức, đồng thời là thư phòng, nơi Tiêu thừa Quân viết chữ, phê duyệt tấu chương.

Thư phòng là một căn phòng rất rộng được chia làm hai phần ngăn cách với nhau bởi một cái kệ nhiều ngăn ở chính giữa. Ngăn bên ngoài đặt những quyển sách được sắp xếp ngay ngắn trên các giá gỗ khắc hình hoa lê, bên trong là bàn học và văn phòng tứ bảo.

“Điện hạ! Thẩm Liên quá càn quấy kiêu ngạo, còn cứ để tiếp tục như vậy, trong triều tất sẽ loạn lên.”

“Không, hiện giờ Thẩm Liên đang là tâm phúc bên người hoàng thượng, chúng ta chỉ có thể ứng phó chứ không thể diệt tận gốc được.

Tiêu Thừa Quân trầm mặc mà ngồi phía sau bàn học, nghe ba mưu sĩ đàm luận một câu tiếp một câu, không thể thống nhất ý kiến.

“Bây giờ nói chuyện này thì có ích lợi gì?” Một người xua tay, không kiên nhẫn mà đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người kia, “Thẩm Liên như thế nào không phải là điểm mấu chốt nhất, quan trọng là vì sao sáng nay hữu thừa tướng lại giúp đỡ Thẩm Liên và vì sao tả thừa tướng lại không nói một câu nào? Tất nhiên là trước đó không ai biết chuyện này, nhưng vì sao lúc ấy không có một ai đứng ra thượng tấu ngăn cản?”

Ngữ khí vô cùng lo lắng, từng câu từng chữ lại đánh thẳng vào yếu điểm, Tiêu Thừa Quân ngẩng đầu nhìn thoáng qua người nói chuyện, đó là phó chiêm sự của phủ chiêm sự —— Thái Dịch.

Quan chức ở Đông Cung có phẩm hàm cũng không cao, chức vị cao nhất là chiêm sự của phủ chiêm sự, đang là tam phẩm, vẫn do Lại bộ thượng thư kiêm nhiệm, trên cơ bản là một cái chức suông, cho nên ở Đông Cung, Thái Dịch với phẩm hàm tứ phẩm được xem như là chức quan cao nhất.

Tiêu Thừa Quân hơi hơi vuốt cằm: “Không sai.” Thẩm Liên như thế nào y cũng chẳng thèm để ý, dù sao việc phụ hoàng coi trọng và tín nhiệm hoạn quan cũng không phải chỉ ngày một ngày hai. Trọng điểm là ở chỗ thái độ của hai thừa tướng, hữu thừa tướng Trần Thế Xương thay Thẩm Liên giải vây tại thời điểm mấu chốt, lẽ nào hai người bọn họ đã cấu kết với nhau rồi? Nếu Thẩm Liên đứng ở bên Trần gia thì Đông Cung sẽ rất bất lợi. Còn tả thừa tướng thì đang đóng vai trò gì, có vị trí nào trong chuyện này?

Từ Sùng Văn quán đi ra, Tiêu Thừa Quân vẫn còn đang suy nghĩ việc này, sắc mặt trầm tĩnh bước vào bên trong điện Bát Phượng, chợt nghe thấy một tiếng kinh hô thanh thúy, “A, màu sắc đã nhạt đi không ít đâu?”

Không phải bây giờ Thái tử phi đang ngủ sao? Thế quái nào lại có thanh âm của nữ tử ở đây?

Tiêu Thừa Quân không khỏi cau mày, bước qua bình phong liền thấy Thái tử phi nhà mình tự thoát quần áo lộ ra một mảng lưng, cung nữ tên là Tầm Hạ đang muốn vươn tay chạm vào da thịt hắn.

“Các ngươi đang làm gì?” Cảm thấy màn này nhìn rất chói mắt, mặt vẫn không đổi sắc nhưng Tiêu Thừa Quân lại không nhận ra thanh âm của mình đã rất lãnh liệt.

Tầm Hạ hoảng sợ, còn chưa kịp chạm tay vào người Lâu Cảnh đã vội rụt trở về, sau khi nhìn thấy người tới liền thuận thế quỳ xuống: “Thái tử điện hạ vạn an.”

“Điện hạ đã trở lại.” Lâu Cảnh quay đầu lại nhìn thấy Tiêu Thừa Quân, mỉm cười kéo áo lên, xuống giường hành lễ: “Ta để Tầm Hạ nhìn xem thương thế trên lưng thế nào.”

Tiêu Thừa Quân xua tay cho Tầm Hạ đi ra ngoài, đồng thời ngồi xuống giường cùng Thái tử phi nhà mình.

“Nếu điện hạ đã trở lại, vậy ngủ một hồi đi.” Lâu Cảnh nói xong, nghĩ bụng tiếp tục nằm úp sấp ngủ tiếp, ai ngờ Thái tử điện hạ lại ngồi bất động. Thái tử là phu, hắn là thê, Thái tử cứ ngồi yên bên giường không nằm xuống thì làm sao hắn dám ngủ trước?

Lâu Cảnh liếc nhìn Tiêu Thừa Quân, mặc dù biểu tình trên mặt Thái tử điện hạ gần như bất biến, nhưng trong ánh mắt lại có thể để lộ ra một chút cảm xúc, ví dụ như hiện tại, tựa hồ vị điện hạ này có chút không vui.

Không lẽ là đám quan Đông Cung kia vô dụng quá, chọc giận hắn rồi? Lâu Cảnh nhìn nhìn gối mềm phía sau, lại nhìn nhìn Thái tử ngồi vững như núi, liền nhoẻn miệng cười dính sát vào: “Này, thần giúp điện hạ thay quần áo nhé!” Nói xong, bàn tay Lâu Cảnh duỗi thẳng về phía thường phục trên người Tiêu Thừa Quân.

Tiêu Thừa Quân không nói chuyện, nhìn nội sam trên người Thái tử phi. Y phục trắng mỏng manh, trên người chỉ buộc hai nút thắt, cổ áo bán mở, lộ ra xương quai xanh duyên dáng. Hắn đã được gả cho mình, tại sao lại để lộ cơ thể ra cho cung nữ nhìn cơ chứ? Nghĩ đến cảnh tượng lúc vừa bước vào cửa, sắc mặt của Thái tử điện hạ liền có chút không tốt.

Không nói lời nào chính là chấp nhận, Lâu Cảnh nhếch môi cười, hai ba cái cởi bỏ ngọc đái bên hông của y, nhẹ nhàng lôi kéo, ngoại bào liền tản ra, “Điện hạ phiền não vì sự việc của Thẩm Liên?” Trước khi xuất giá, ti lễ giám đã cẩn thận dạy cho hắn cách thoát y phục của Thái tử, cho nên tốc độ lột đồ của hắn rất nhanh.

Khi Tiêu Thừa Quân phục hồi lại tinh thần thì phát hiện ngoại bào trên người mình đã bị thoát ra, Thái tử phi đang cởi đến trung y, liền hàm hồ “Ừ” một tiếng rồi vội kéo vạt áo của mình, nhấc chân dịch người vào bên trong giường, chỉ là ngủ trưa thôi, chợp mắt một chút thì không cần phải thoát trung y, “Ta để ý thái độ của nhóm quan văn.”

Thấy Thái tử điện hạ ngoan ngoãn nằm xuống, Lâu Cảnh vừa lòng, buông trướng mạn, nằm úp sấp, nghiêng mặt trên gối đầu, ngáp một cái, nói: “Thử nghiệm trước khi hành động mà thôi.”

“Ngươi nói cái gì?” Tiêu Thừa Quân sửng sốt, mãnh liệt xoay đầu lại, vừa vặn đối mặt với khuôn mặt nằm nghiêng của Lâu Cảnh.

Lâu Cảnh trừng mắt nhìn, thấy ánh mắt của Thái tử điện hạ lộ ra một phần kinh hỉ, liền biết là nói đúng: “Các quan văn hiểu rất rõ đạo lí trung dung, vừa không muốn tán thành, lại không muốn trêu chọc mối họa, tự nhiên là đẩy một cá nhân đi ra ngoài, xem thử sâu cạn thế nào ý mà.”

Tuy rằng tổ phụ không thích nhóm quan văn nhưng lại bảo hắn phải học hỏi đám quan văn, học cách để làm một đống sự việc thiếu đạo đức mà còn được sử sách ca tụng.

Mắt Tiêu Thừa Quân sáng ngời, đạo lý thật đơn giản mà bọn họ lại nghĩ quá phức tạp. Hữu thừa tướng Trần Thế Xương rất tỉnh táo, hắn nói những lời kia không nhất thiết là vì giúp Thẩm Liên, chẳng qua là nhìn thấu phụ hoàng đang có chút thẹn quá thành giận, cấp một cái bậc thang bước xuống, thuận đường bán cái mặt mũi cho Thẩm Liên mà thôi. Nhưng hành động này sẽ làm cho phái Thanh Lưu bất mãn, có lẽ có thể lợi dụng một chút.

Lâu Cảnh thú vị mà nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Thái tử điện hạ. Đầu tiên là mặt không đổi sắc mà lẳng lặng tự hỏi, sau đó con ngươi trầm ngâm đột nhiên sáng lên một chút, tiện đà khóe môi cũng hơi hơi cong lên. Thật giống như một mèo kiêu ngạo, đột nhiên nhớ ra lần trước mình giấu cá ở chỗ nào, trong lòng vui vẻ nhưng lại sợ người khác nhìn ra, chỉ lén lút ve vẩy cái đuôi tự sướng.

Thật muốn… vươn tay sờ sờ chút chút, Lâu Cảnh nghĩ như vậy, liền đưa tay duỗi sang phía bên cạnh.

“Khởi bẩm Thái tử, Thái tử phi, tứ hoàng tử điện hạ tiến đến bái kiến.” Thanh âm của Thường Ân từ ngoài cửa truyền đến, Lâu Cảnh hoảng sợ, bàn tay mới vươn ra được nửa đường liền cứng đờ.

“Bảo hắn đợi chút.” Tiêu Thừa Quân lên tiếng, ngồi dậy.

Lâu Cảnh suy sụp mà rũ cánh tay xuống, không cam lòng mà ôm lấy gối đầu: “Ta còn chưa có ngủ đâu.”

Tiêu Thừa Quân liếc mắt nhìn hắn: “Thời gian dài như vậy, thế trước đó ngươi đã làm gì?” Nói đến một nửa, ngữ khí liền lạnh xuống, lúc này Thái tử điện hạ mới nhớ ra y còn chưa gặng hỏi Lâu Cảnh sự kiện cởi quần áo trước mặt cung nữ đâu.

“Hức…” Lâu Cảnh đem mặt chôn vào trong chăn, uể oải không muốn dậy. Tiêu Thừa Quân còn chưa nghĩ xong, vài cung nữ đã bước vào hầu hạ hai người họ mặc quần áo.

Lời nói ra đến bên miệng lại nuốt trở vào, Tiêu Thừa Quân quyết định tối nay sẽ cùng Thái tử phi của y thảo luận một chút về quy củ trong cung.

Buổi chiều nhận biết người thân, thực ra cũng không nên đến gặp sớm như vậy, nhưng tứ hoàng tử điện hạ đã đến đây, làm huynh trưởng cũng không thể tiếp tục cùng tức phụ đi ngủ để đệ đệ chờ lâu.

Trong chính sảnh của điện Bát Phượng, tất cả mọi người đều đứng, chỉ có một người mặc trang phục màu vàng của hoàng tử đang ngồi vắt chân trên ghế uống trà, đây đúng là tứ hoàng tử Tiêu Thừa Tranh.

Tiêu Thừa Tranh có bộ dáng rất khỏe mạnh, có lẽ do thường xuyên kỵ mã luyện võ ở bên ngoài nên làn da có màu tiểu mạch, nhìn qua không hề giống một hoàng tử sống an nhàn sung sướng mà giống một tiểu tướng cầm kỳ hơn. Nhìn thấy Thái tử và Thái tử phi bước ra, tứ hoàng tử lập tức đứng dậy hướng hai người hành lễ.

“Sao đệ tới sớm thế?” Tiêu Thừa Quân ngồi xuống vị trí chính vị.

“Hắc hắc, tại đệ háo hức muốn nhận tiền lì xì của tẩu tẩu nên quên phéng mất phải xem thời gian đã vội chạy đến đây.” Tiêu Thừa Tranh ngại ngùng gãi gãi đầu.

Lâu Cảnh phì cười cho hắn một cái bao đỏ thẫm, thầm nghĩ tứ hoàng tử này và Thái tử vốn cùng được nuôi lớn bên người Hoàng hậu, tình cảm tự nhiên thân thiết hơn bình thường, chỉ là cái tính tình này hơi có điểm thẳng thắn quá.

“Tạ tẩu tẩu!” Tiêu Thừa Tranh tươi cười hớn hở tiếp nhận. Tứ hoàng tử mới là một thiếu niên mười lăm tuổi, cười rộ lên rất trong sáng.

“Tam hoàng tử đến ——” còn chưa kịp nói cái gì, ngoài cửa lại truyền đến tiếng thông báo rõ to.

(1) thái phó:Là chức quan giúp đỡ vua nhỏ hoặc khi chưa ai lên làm vua thì có thể thay thế quản lý quốc gia, chức quan thuộc hàng tam công, dưới thái sư và trên thái bảo.

(2) thị giảng: Chức quan trong viện Hàn lâm, coi việc giảng sách cho vua.

(3) văn phòng tứ bảo: 文房四宝, đó là bốn vật dụng thiết yếu của người học thư pháp, bao gồm: Bút, Nghiên, Giấy và Mực.

(4) chiêm sự: một chức quan thuộc đại nội thị của Trung Quốc thời xưa, chuyên lo về các sự vụ trong cung Thái tử (có vài triều đại cũng có chức này trong cung hoàng hậu, hoàng thái hậu).

(5) nội sam: quần áo mặc bên trong, ngoại bào: quần áo mặc bên ngoài.

(6) ngọc đái: dây lưng bằng ngọc

(7) trung dung: Đối đãi không thiên vị, không ỷ thế, không thái quá, không bất cập.

(8) huynh trưởng: anh cả

(9) tức phụ: con dâu

(10) đệ đệ: em trai

(11) tẩu tẩu: chị dâu