Chương 61: Loạn thạch

Nguyệt hắc phong cao, đêm nay mây đen dày đặc phủ khắp bầu trời, vầng trăng cuối tháng vốn không được gọi là sáng cũng đã bị che kín, bóng tối lan tràn trên toàn bộ mặt sông, có thể nói là đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón. Con thuyền đơn sơ, chỉ có đầu thuyền là được treo một chiếc đèn lồng, dập dềnh, phiêu bạc giữa bát ngát sóng gió đêm đen.

Tiêu Thừa Quân chậm rãi xiết chặt bàn tay của Lâu Cảnh, trên khúc sông cong như mỏ chim hạc này, nước chảy rất xiết, thân thuyền không ngừng lay động, làm cho người ta không nén được mà sinh ra vài phần sợ hãi.

Chiếc thuyền nhỏ hẹp, còn lại mười bốn U Vân vệ, mười người lên một con thuyền, bốn người cùng hai chủ nhân ngồi ở bên đây, lúc này có hai người canh giữ ở đuôi thuyền, hai người ngồi xổm ở đầu thuyền, tất cả đều yên lặng không nói gì, chỉ có tiếng người cầm lái chống thuyền ồn ào.

“Phía trước là chỗ có đá ngầm, làm phiền hai vị tiểu ca giúp ta chèo thuyền một lát, ta đi cầm lái.” Người cầm lái đem hai mái chèo ở đuôi thuyền giao cho Vân Ngũ và Vân Tứ, còn mình thì chạy đến đầu thuyền, lấy ra một thanh trúc dài dò đường, “Đây là nơi có nhiều đá ngầm nhất.”

Trên sông rét lạnh, người cầm lái khoác một bộ áo tơi bằng cỏ tranh, cũng có thể chắn chút hơi nước và gió tạt. Thấy hắn chỉ cúi đầu mà không nói gì suốt dọc đường đi, đột nhiên lại nói nhiều như vậy, Vân Thất và Vân Bát đứng trước mui thuyền liền liếc nhìn nhau một cái.

“Nhà thuyền, còn bao lâu nữa thì sang đến bờ bên kia?” Vân Bát mở miệng thử thăm dò.

“Aiz, đừng có nói chuyện.” Người cầm lái không kiên nhẫn mà đánh gãy lời nói của Vân Bát, cầm một thanh trúc dài dò dò xung quanh. Lúc thanh trúc đụng đến một tảng đá thì phát ra một tiếng vang rất nhỏ, đột nhiên, thanh trúc đẩy mạnh vào tảng đá ngầm một cái và bị bật lùi lại, nước sông chảy xiết liền theo đà mà xô mạnh chiếc thuyền chòng chành sang một bên.

Vân Bát nhẹ nhàng thở ra, xem ra mình lo lắng quá rồi, vừa mới yên lòng, chợt nghe thấy một tiếng vang thật lớn, thân thuyền kịch liệt mà xóc nảy và lắc lư dữ dội.

Lâu Cảnh vội vàng giữ chặt lấy Tiêu Thừa Quân vừa suýt ngã ra ngoài, thấp người ôm y lăn vào trong khoang thuyền, tránh những cơn sóng bạc đầu đang ập tới muốn đẩy bật họ ra. Vân Ngũ và Vân Tứ ngồi xổm ở đuôi thuyền thì không được may mắn như vậy, đuôi thuyền trơn nhẵn, lại không bắt được vật gì giữ lại, liền cứ thẳng tắp mà bị quăng qua ngoài.

Vân Bát vội giữ chặt lấy Vân Thất, khi quay đầu nhìn lại thì không còn thấy người cầm lái đâu nữa.

Hiện giờ bọn họ đang ở giữa dòng sông, nơi nước chảy xiết nhất, lại có vô số đá ngầm cản đường, nước kia như hóa thân thành mãnh thú, còn chưa chờ mọi người kịp phản ứng, một đạo sóng lớn cuồn cuộn đầy trời đã vùn vụt lao đến, trực tiếp ném phăng chiếc thuyền lung lay sắp đổ.

Rầm rầm rầm, tiếng nước đinh tai nhức óc, trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, Lâu Cảnh ôm chặt Tiêu Thừa Quân, búng người nhảy vọt lên, rơi xuống giữa sóng nước mênh mông.

Thuyền nhỏ bị sóng lớn nhẹ nhàng cuốn lên, hung hăng vứt lên một tảng đá, vỡ thành từng mảnh gỗ nhỏ.

Chìm trong dòng nước giá lạnh như băng, Lâu Cảnh vừa phát lực đột ngột còn chưa kịp lấy lại sức lực, đã bị nước sông đổ ập miệng, nút dây thắt bên hông chợt căng chặt, một cái tay hữu lực bắt lấy áo hắn, kéo hắn hướng lên phía trên.

Lâu Cảnh phun đống nước trong miệng ra, gắng sức bơi lên trên, hai người đồng thời ngoi lên khỏi mặt nước, vội vã hít sâu một hơi, “Thừa Quân!”

Trong tiếng nước ầm ầm, dù ở ngay cạnh nhau, Tiêu Thừa Quân cũng không nghe được tiếng của Lâu Cảnh, hướng hắn chỉ chỉ tảng đá ngầm cách đó không xa, chỗ đó chính là đám đá ngầm mà người cầm lái dùng thanh trúc tìm được lúc trước.

Có dây buộc gắn kết, hai người không sợ lạc mất nhau, liền không hề lôi kéo, tập trung tinh thần triển khai tay chân hướng bên kia bơi lại.

“Oanh --” Còn chưa bơi được hai bước, một con sóng lớn lại ào ào ập tới, dù không thấy rõ tình hình trước mắt nhưng hai người đều có thể cảm nhận rõ ràng con sóng này khủng khiếp cỡ nào, ít nhất phải cao hơn một trượng, cuốn phăng hai người lên cao.

Cho dù võ công có cao đến đâu, nhưng đứng trước sức mạnh dữ dội của thiên nhiên thì cũng chỉ là phí công, Lâu Cảnh chỉ kịp kéo dây buộc, dùng hết toàn lực để ôm chặt Tiêu Thừa Quân vào lòng, liền bị sóng lớn hung ác quăng ra ngoài.

Nước sông cuộn lên như dáng sâu bò, tung bọn họ lên cao rồi vứt xuống khoảng đá ngầm lộ ra bên dưới, Lâu Cảnh mãnh liệt xoay người, bảo hộ Tiêu Thừa Quân chặt chẽ trước ngực, chính mình thì nặng nề mà va mạnh vào đá lớn.

Ngay sau đó, một cơn sóng khác lại ầm ầm đánh tới, muốn cuốn bọn họ vào trong nước, Tiêu Thừa Quân lập tức vươn tay ôm lấy Lâu Cảnh, lăn một vòng tại chỗ, một tay nắm chặt vạt áo của Lâu Cảnh, một tay vững vàng bám vào một góc tảng đá nhô ra, miễn cưỡng ổn định thân hình.

Lâu Cảnh lắc lắc cái đầu choáng váng, dùng sức đạp mạnh vào một tảng đá ngầm dưới nước, vận chuyển nội lực, xoay mình thuận theo dòng nước chảy xiết mà nhảy lên tảng đá phía trên.

Tiêu Thừa Quân nhanh chóng buông tay, thuận theo sức kéo của sợi dây nối với Lâu Cảnh mà nhảy lên địa phương cao hơn.

Nơi này là một tảng đá cực lớn nổi lên giữa lòng sông, tuy nước sông chảy xiết đổ xô qua hai bên mặt nghềnh nhưng không thể lay động nó mảy may. Hai người đồng loạt nhẹ nhàng thở ra, vậy là tạm thời được an toàn.

“Á...” Lâu Cảnh đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, té ngã xuống đất.

“Trạc Ngọc!” Tiêu Thừa Quân vươn một tay đem người ôm lấy, thuận thế ngồi xuống, lau lau nước trên mặt, vội vàng hỏi han: “Bị thương sao? Đau ở chỗ nào vậy?”

Lâu Cảnh che cánh tay trái, hít một ngụm khí lạnh, cơn đau dữ dội khiến hắn tạm thời không nói ra lời, mới vừa rồi đụng vào nham thạch, sợ là cánh tay bị va mạnh nên gãy rồi.

Tiêu Thừa Quân lau nước trên mặt hắn, “Trạc Ngọc...”

“Không có việc gì... Có lẽ cánh tay bị thương rồi.” Đợi cơn đau dịu bớt, Lâu Cảnh mới thở hổn hển nói.

Tiêu Thừa Quân cẩn thận mà nâng cánh tay phải của mình lên, di chuyển nó đến trước ngực Lâu Cảnh, tránh chạm vào cánh tay buông thõng kia, liên lụy đến gân cốt thì sẽ rất đau.

“Ui...” Dù cẩn thận thế nào thì Lâu Cảnh vẫn nhịn đau không được mà rên ra tiếng.

Tiêu Thừa Quân đau lòng vô cùng mà không biết phải làm thế nào, chỉ có thể ôm chặt lấy hắn, nhẹ nhàng hôn lên cái trán không ngừng đổ mồ hôi lạnh kia, “Khoảng một canh giờ nữa trời sẽ sáng, nhóm Vân Nhất sẽ tìm thấy chúng ta.”

Lâu Cảnh hơi hơi gật đầu, tựa vào trước ngực Tiêu Thừa Quân cọ cọ, “Ngươi có lạnh lắm không?”

Cả hai người đều ướt đẫm, nay lại bị gió đêm thổi qua, nhất thời lạnh đến thấu xương.

Tiêu Thừa Quân cởi áo khoác của hai người ra, vắt mấy cái cho bớt nước rồi đặt sang một bên, nhưng không hề tháo sợi dây buộc bên hông cả hai, “May mà có sợi dây buộc này, nếu không, sợ là cả hai ta đều không sống nổi.”

Tình huống vừa rồi thật quá nguy hiểm, bây giờ nghĩ lại, nếu không phải hai người đã được buộc chắc vào nhau, lôi kéo hỗ trợ lẫn nhau, có lẽ bây giờ cũng khó mà sống được. Tỉnh táo lại, nỗi vui mừng khi sống sót sau tai nạn liền ập đến, hai người lẳng lặng mà ôm nhau, thân thể kề sát sưởi ấm cho nhau.

Tiêu Thừa Quân cảm thấy nhiệt độ của cơ thể trong lòng chậm rãi tăng cao, không khỏi hoảng sợ, đưa tay sờ sờ lên trán Lâu Cảnh, “Nóng lên rồi, ngươi còn ngoại thương khác phải không?” Lấy thân thể của Lâu Cảnh, chỉ ngâm trong gió lạnh một lát thì không thể nào nóng rực như phát sốt thế này được, nhất định là trên người còn có ngoại thương khác gây ra.

Lâu Cảnh cọ cọ vào hai má lạnh lẽo của Tiêu Thừa Quân, “Nội lực vận chuyển thôi, giúp ngươi sưởi ấm ấy mà.”

Công phu nội gia được truyền qua nhiều đời của phủ An Quốc công, không chỉ có thể làm cho thân thể nhẹ nhàng linh hoạt, nhảy cao chạy xa, khi luyện đến cảnh giới nhất định còn có thể mượn luồng khí lưu chuyển trong gân mạch, nội lực ngoại phóng, chính là giống như hiện tại, trở thành lò sưởi ấm hình người. Tiêu Thừa Quân nghe vậy, lúc này mới thoáng yên lòng, bỏ qua phép tắc thông thường mà giải khai quần áo hai người, để lồng ngực dán sát vào nhau, cho nhau sưởi ấm.

Từng đợt sóng nước xô mạnh lên khối đá không ngừng nghỉ, hai người ngồi trên phần đá khô ráo, phảng phất như đang ngồi trên một chiếc thuyền đơn độc, lang thang trong bóng tối vô tận, cô đơn và bất lực, may mà còn có người kề bên, cũng không hề cảm thấy hoảng sợ.

Cũng không lâu lắm, sắc trời liền tờ mờ sáng lên, thấy quần áo đã khô được một nửa, Tiêu Thừa Quân liền dùng nó bọc kín người trong ngực, chợp mắt trong chốc lát rồi bị nắng sớm đánh thức.

Đưa mắt nhìn về nơi xa, lúc này mới thấy rõ nơi bọn họ đang ở, đây là một bãi đá đen lởm chởm, so le chẳng chịt, những mảnh thuyền vỡ nằm rải rác trong những khe đá, chợt phát hiện một cái chân người đang bị một tấm ván phủ lên, thân thể bị đá che khuất, nhìn không rõ lắm.

Tiêu Thừa Quân cả kinh, rút bảo kiếm bên hông ra, nhìn cái đùi kia hơi giật giật, bèn chậm rãi lại gần, khi thấy rõ mặt người nọ mới nhẹ nhàng thở ra, hóa ra là Vân Thất chuyên trị ngoại thương! Thu kiếm vào vỏ, Tiêu Thừa Quân vội vàng gọi người qua.

“Thật không ngờ thanh kiếm này vẫn còn.” Lâu Cảnh tựa trên người phu quân nhà mình, nhìn ánh sáng tỏa ra từ bảo kiếm, “A? Đây là Xích Tiêu?”

Trước đây vỏ kiếm được quấn một tầng vải bố nên Lâu Cảnh không chú ý đến, lúc này nhìn chuôi kiếm khảm chín viên ngọc thì mới phát hiện ra. Đây chẳng phải là kiếm Xích Tiêu mà hắn đã mang đi lấy lòng Hoàng hậu hay sao? Khó trách lúc ở trong miếu lại có thể một chiêu mà chặt đứt thanh đao lớn thế.

“Phụ hậu lo lắng, cho ta mang thanh kiếm này theo.” Tiêu Thừa Quân gài chốt trên miệng vỏ kiếm lại, may mà trên vỏ kiếm này có thiết kế một cái chốt giữ, nếu đổi lại là mấy thanh kiếm bình thường khác, phỏng chừng đã sớm bị nước cuốn đi rồi.

Vân Thất lấy lại tinh thần, lập tức quỳ xuống hành lễ, thuận đường lay tỉnh Vân Bát còn đang hôn mê nằm giữa bãi đá, hai người nhanh chóng tụ họp lại đây. Vì hai người họ đứng ở đầu thuyền nên không bị thụ thương quá nặng, chỉ bị sóng xô mạnh và cuốn đi đến hôn mê.

“Thuộc hạ đã chém tên cầm lái một đao, có lẽ hắn cũng không đi được quá xa đâu ạ.” Vân Bát dò xét một vòng, trở về bẩm báo, “Nơi này chính là trung tâm của dòng sông, không nhìn thấy Vân Ngũ và Vân Tứ đâu cả.”

Lúc ấy Vân Tứ và Vân Ngũ đang ngồi ở đuôi thuyền, không biết lúc này đã bị sóng cuốn trôi đến nơi nào, Tiêu Thừa Quân thở dài, sờ sờ khuôn mặt tái nhợt của Lâu Cảnh.

Vân Thất đẽo hai tấm ván gỗ tạo thành hai cái nẹp, cột chắc cánh tay bị thương của Lâu Cảnh lại, tuy cánh tay hắn bị gãy xương nhưng may mà chưa hoàn toàn gãy rời, có lẽ xương cốt chỉ bị nứt ra, cần phải nghỉ ngơi điều dưỡng trong một thời gian.

Lại nói đến nhóm Vân Nhất đi trên chiếc thuyền còn lại, bởi vì sóng to gió lớn, hai chiếc thuyền cách khá xa nhau, lúc đi được nửa đường, người cầm lái mưu toan muốn lại bọn họ, Vân Tam liền chế trụ hắn, cầm đao buộc hắn phải tìm con thuyền đang chở chủ nhân, nhưng dòng sông tối đen một mảnh, cái gì cũng nhìn không thấy.

Vân Nhị và Vân Thập đoạt thanh trúc dài, tự mình chống thuyền, Vân Cửu ngồi trong khoang tra hỏi người cầm lái, tuy rằng tên này biết rõ thủy lộ, nhưng vùng này lại có không ít bãi đá đen, bọn họ đành phải tìm kiếm từng nơi một, còn phải đề phòng con thuyền đụng vào đá ngầm. Tiếng nước rất lớn, họ có la to thế nào cũng không ăn thua, lòng như lửa đốt mà tìm kiếm một canh giờ, bầu trời mới thoáng sáng lên một chút.

Xa xa nhìn thấy hai người đang ngồi trên một tảng đá cao cao, nhóm U Vân vệ mừng đến suýt khóc, nhất tề quỳ gối trên đám đá đen thỉnh tội.

Tiêu Thừa Quân ôm Lâu Cảnh ngồi vào trên thuyền, Vân Cửu cột tên cầm lái ở đầu thuyền chỉ đường, Vân Nhị chống thuyền, cuối cũng hữu kinh vô hiểm mà tới được bờ bên kia. Vân Thập Nhị và Vân Thập Tam dắt theo ngựa đã đứng trên bến tàu đợi bọn họ.

“Kẻ nào bảo ngươi hại chúng ta?” Tìm một gian khách điếm nghỉ tạm, Vân Cửu liền dẫn tên lái thuyền đến sài phòng (phòng chứa củi), quơ quơ bội đao sáng loáng trong tay hỏi.

“Tha mạng a, ta... Ta chỉ là nghe lệnh làm việc...” Tên lái thuyền sợ run bần bật, có người dặn dò hắn phải ném đám người trên thuyền xuống bãi đá ngầm nguy hiểm nhất sông, sau khi chuyện thành công sẽ thưởng cho hắn năm trăm lượng bạc.

“Là người nào?” Tiêu Thừa Quân dùng tay quệt một chút thuốc mỡ, một bên xoa lên sống lưng xanh tím của Lâu Cảnh, một bên hỏi Vân Cửu.

Lâu Cảnh không chỉ bị gãy tay, cơ thể còn có một mảng xanh tím lớn do bị va vào đá dưới sông, hiện giờ đang nằm trên giường trong khách điếm, rầm rì để Tiêu Thừa Quân bôi thuốc cho hắn.

“Là một bộ khoái ở huyện nha Lâm Giang.” Vân Cửu trầm giọng nói, bởi vì tên lái thuyền kia nhận biết người nọ nên mới dám làm loại chuyện mua bán động trời này.

“Bộ khoái?” Cánh tay của Tiêu Thừa Quân chợt khựng lại, vốn vẫn nghĩ rằng lúc trước y bị bại lộ hành tung, kẻ chủ mưu hẳn là đám thích khách bám theo từ trong kinh kia, nhưng nếu là những người đó, làm sao có thể sai khiến được cả bộ khoái của Lâm Giang?

“Đau...” Lâu Cảnh lập tức kêu đau, bàn tay đột nhiên dùng sức kia liền nhanh chóng rời đi, hắn liền thuận thế mà cọ đến trên đùi Tiêu Thừa Quân, gối đầu luôn lên đó.

Tiêu Thừa Quân trầm mặc một lát, lại quệt một ít thuốc mỡ xoa xoa lên người Lâu Cảnh, “Có tìm thấy Vân Ngũ và Vân Tứ không?”

“Vẫn chưa có tin tức ạ.” Vân Cửu nói đến đây, ngữ khí rất suy sụp, mười sáu người bọn họ lớn lên bên nhau từ nhỏ, thân như huynh đệ, nay hai người sống chết không rõ, mười bốn người còn lại cũng rất khổ sở.

=======================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: U Vân vệ phân công thế này:

Vân Nhất, Vân Cửu: thống lĩnh

Vân Nhị, Vân Thập: ghi nhớ địa hình

Vân Tam, Vân Thập Nhất: ám sát

Vân Tứ, Vân Thập Nhị: hộ vệ bên người

Vân Ngũ, Vân Thập Tam: hộ vệ bên người

Vân Lục, Vân Thập Tứ: cung tiễn

Vân Thất, Vân Thập Ngũ: trị ngoại thương

Vân Bát, Vân Thập Lục: thu thập tin tức (giống mật thám nhẩy)

PS: Địa danh và lịch sử trong truyện có quan hệ đến ngoài đời, nhưng không phải giống hệt, khụ khụ vẫn chém nhiều đấy. Mặt khác, món sóc quế ngư ở cổ đại ăn cực ngon, không phải loại đầy bột ngọt mà thời hiện đại chúng ta vẫn ăn đâu ~!