Chương 6: Điều kiện

Sau khi nhận biết những người phụ trách công việc hàng ngày của đối phương, hai người liền để cho thái giám và cung nữ hầu hạ rửa mặt, chải đầu và mặc quần áo. Hôm nay cần đến thái miếu tế bái, không cần mặc lễ phục đỏ, Lâu Cảnh khoác ngoại bào màu vàng hơi đỏ giống Thái tử.

Cổ tay đeo bao tay bằng bạc khảm đá quý, kết hợp với đai lưng trắng khảm bạch ngọc, áo khoác dài màu vàng hơi đỏ, tuy nhiên màu sắc hơi nhạt, cho nên nhìn qua lại thấy gương mặt của Lâu Cảnh có vẻ tái nhợt và yếu ớt. May mắn là thuốc mỡ Thái tử bôi cho hắn hôm qua có tác dụng khá tốt, thương thế trên người cũng đỡ rất nhiều. Lâu Cảnh thầm nghĩ loại thuốc này thật không đơn giản, có lẽ không phải do thái y viện tùy tiện lấy ra mà đã được nghiên cứu cẩn thận và trộn rất nhiều thảo dược quý hiếm bên trong.

Sau khi đeo xong kim quan dành cho Thái tử phi, Lâu Cảnh cảm thấy có một tầm mắt dừng lại trên người mình, liền quay đầu nhìn sang, thấy Thái tử đang nhìn mình không chớp mà chỉnh lý y quan. Nhướn mày, Lâu Cảnh thong thả bước qua, cầm lấy đai lưng trên khay Tử Chân đang bưng.

Tiêu Thừa Quân nhìn Lâu Cảnh bước đến gần, không rõ ràng lắm, dùng ánh mắt hỏi hắn muốn làm gì.

“Đêm qua phu quân đã vì vi thần mà làm lụng vất vả, thần cũng nên hồi báo một phần mới tốt.” Lâu Cảnh tủm tỉm cười gian, vươn tay đem đai lưng vòng qua eo Tiêu Thừa Quân, nhìn thoáng qua thật giống như Thái tử phi đang ôm Thái tử.

Đang phụ trách đeo kim quan cho Tiêu Thừa Quân, Tử Đào nhất thời đỏ bừng mặt, luống cuống nhìn về phía người đang nâng cái khay không – Tử Chân. Tổng quản Thường Ân đứng gần đó vẫn duy trì nụ cười thập phần khéo léo như trước, giống như không nghe, không thấy cái gì vừa xảy ra.

Tầm Hạ và Ánh Thu liếc mắt nhìn nhau một cái. Ánh Thu vội vàng dùng khuỷu tay chọc nàng một chút, Tầm Hạ lập tức thu liễm cảm xúc trong mắt. Thế tử nhà mình thế nào nàng tự biết, thỉnh thoảng lại có hành động khác thường làm người ta choáng váng, nhưng chắc chắn là không chịu thiệt bao giờ.

Tiêu Thừa Quân thấy Lâu Cảnh đột nhiên tới gần, thành ra trong lòng có chút luống cuống, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh như trước: “Việc này giao cho cung nhân làm là được rồi, ngươi không cần làm đâu.”

Lúc này Nhã Yên, Nhã Sương đang thu thập đồ vật trên giường. Nhã Sương cầm một cái khay đi ra để Thường Ân nhìn, trên khay là một hộp nhỏ khắc hình hoa mai, chính là hộp thuốc mỡ chữa thương tối hôm qua Thái tử bôi cho Lâu Cảnh.

Thường Ân cẩn thận mở hộp thuốc, nhìn thoáng qua, lập tức cười tươi như hoa, hướng hai người hành đại lễ, sau đó vội vàng vẫy một tiểu thái giám đến: “Nhanh, nhanh đi báo tin vui cho Hoàng hậu nương nương.”

Lâu Cảnh nhìn màn này, nào còn không rõ ẩn ý bên trong là chuyện gì, ghé sát vào tai Thái tử, thì thầm hỏi: “Điện hạ, ngài có nên nói chút chuyện hay không?”

Ai ngờ trong mắt Tiêu Thừa Quân cũng là một mảnh ngạc nhiên: “… Bọn họ chỉ nói thuốc này có tác dụng tiêu viêm, giảm đau, giúp lưu thông máu rất tốt.”

Tất nhiên là loại thuốc này trị tiêu viêm, giảm đau, giúp lưu thông máu rất tốt, nhưng mà chỉ sợ…. không phải đồ dùng trên lưng đi?

Dở khóc dở cười cũng không đủ để hình dung tâm tình của hai người hiện tại. Nam tử không có lạc hồng, nói vậy, nếu Hoàng hậu muốn nghiệm xem bọn hắn có sinh hoạt vợ chồng hay không thì chính là nhìn hộp thuốc mỡ chuyên dụng này có được sử dụng hay không rồi. Mà lúc trước Thái tử điện hạ nghe Lâu Cảnh bị phạt đánh, liền cho người chuẩn bị thuốc giảm đau, chống viêm, trị máu tụ đặt trong tân phòng. Như vậy, nhóm thái y tự nhiên ngầm hiểu trong lòng mà cố ý chuẩn bị loại thuốc tốt nhất này, nói không chừng bọn họ còn cảm thấy Thái tử dặn dò chuyện này là hơi bị dư thừa ý chứ….

Lâu Cảnh cúi đầu, cố nín cười, nhẫn đến mức bả vai cũng phát run, không ngờ Thái tử điện hạ cũng có một mặt mơ hồ như vậy, thật đúng là thú vị.

Tiêu Thừa Quân nhìn Thái tử phi nhà mình đang cúi đầu không nói lời nào, thân mình còn có chút run nhè nhẹ, lại tưởng hắn đang tức giận, không khỏi thở dài trong lòng. Lâu Cảnh vốn là thiên chi kiêu tử, phải gả cho mình đã là ủy khuất, mà hoàn cảnh này sẽ càng làm hắn cảm thấy xấu hổ và tức giận đi. Thái tử điện hạ lúng túng, không biết làm thế nào để an ủi Thái tử phi nhà mình, chỉ có thể lặng lẽ nhét một viên thuốc vào tay Lâu Cảnh, thấp giọng nói: “Đừng giận, này… cho ngươi, coi như bồi lễ.”

Đang bận lôi kéo đai lưng thêu long nạm ngọc thắt cho Thái tử, Lâu Cảnh nhìn viên thuốc đột nhiên đưa tới, nghi hoặc ngẩng đầu nhìn Tiêu Thừa Quân. Hai người vốn đứng sát nhau, khi Lâu Cảnh vừa ngẩng đầu thì mũi của hắn đụng ngay vào mũi của ai đó.

Khí tức ấm áp bổ nhào vào mặt, Tiêu Thừa Quân cảm thấy địa phương bị đảo qua có chút nóng lên, liền lui về phía sau nửa bước, nhưng đai lưng vẫn bị Lâu Cảnh nắm chặt trong tay, cho nên chân đã lùi về sau, người vẫn còn tại chỗ, đành phải không dấu vết thu hồi chân về vị trí cũ, rũ mắt nói: “Hôm nay bận rộn, ngươi ăn xong cái này có thể giảm bớt chút khổ sở.”

Lâu Cảnh hiểu rõ, phỏng chừng đây là một loại thuốc giảm đau, thuốc trong tay Thái tử hẳn là tốt hơn nhiều so với thuốc hắn có, liền không chút suy nghĩ đem viên thuốc giấu vào trong tay áo.

“Sau khi ăn vào có thể chống đỡ ba canh giờ.” Nhớ tới màn ô long vừa rồi, Thái tử điện hạ thấp giọng bỏ thêm một câu: “Không có ý nghĩa sử dụng khác…”

Thắt xong đai lưng, Lâu Cảnh cố nén cười mà trả lời: “Tạ điện hạ.”

Hai người đứng sát nhau, nói chuyện rất khẽ, nhìn qua tựa như vành tai và tóc chạm vào nhau. Mấy cung nữ đều không dám ngẩng đầu, chỉ có Nhạc Nhàn rảnh rỗi đứng bên cạnh nhe răng toét miệng cười, bị An Thuận phát hiện kéo ra ngoài, giúp đỡ bố trí đồ ăn.

Thái tử đại hôn, vì tỏ lòng tôn trọng đối với Hoàng hậu, hẳn là đêm qua Hoàng Thượng đã nghỉ lại ở cung Phượng Nghi – tẩm cung của Hoàng hậu. Lâu Cảnh là “tức phụ” mới về, tự nhiên sẽ đứng ngoài cửa cung xin đợi gặp phụ mẫu, sau đó sẽ cùng đi thái miếu. Thời gian gấp gáp, hai người chỉ dùng ít điểm tâm, uống chút canh rồi ngồi lên liễn xe, nhắm thẳng tẩm cung của Hoàng hậu mà đi.

Trên liễn xe, Lâu Cảnh lấy viên thuốc ngăm đen trong ống tay áo ra, nhắm mắt nhắm mũi nuốt xuống, vẫn cảm thấy khó chịu đến nhăn cả mặt.

Cung Phượng Nghi hoàn toàn yên tĩnh, cung nhân canh giữ ngoài cửa nhanh chóng nghênh đón bọn họ, chỉ là thần sắc có chút xấu hổ, nói bên tai Thường Ân hai câu rồi thối lui sang một bên.

“Tối hôm qua Hoàng Thượng không nghỉ ở cung Phượng Nghi.” Thường Ân đi đến bên cạnh liễn xe, nói khẽ với Tiêu Thừa Quân, “Nghe nói nghỉ ở cung Loan Nghi.”

Lâu Cảnh nhíu mày, Nhạc Nhàn vội vàng đi qua, nói: “Cung Loan Nghi chính là tẩm cung của Trần quý phi, mới sửa lại tên vào đầu năm, trước đây vốn gọi là cung Thanh Loan.”

Trần quý phi chính là Trần thị – quý phi được sủng ái nhất hậu cung. Tất cả mọi người đều biết Hoàng Thượng không thích nam sắc, điều này cũng không có gì quan trọng, miễn là Hoàng Thượng đủ tôn trọng với Hoàng hậu liền ổn, nhưng hiện tại xem ra, quả thực đúng như lời Triệu Hi đã nói, rất không lạc quan!

Tiêu Thừa Quân không nói gì, phân phó Hàng Dư, mang theo Lâu Cảnh đứng hầu ở ngoài cửa cung.

Không bao lâu sau, liễn xe của Hoàng Thượng đi đến.

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Hai người lập tức quỳ xuống hành lễ. Sau khi Thái tử quỳ xuống, những người khác cũng nhất tề hô to, quỳ xuống, dập đầu.

Thuần Đức đế đi xuống liễn xe, không chút để ý nói: “Hãy bình thân.” Sau đó vươn tay, giúp đỡ một nữ tử bước từ trên liễn xe xuống.

Nàng ta mặc trang phục tam sắc, trâm kim phượng trên đầu lay động theo từng bước đi, tuổi không còn trẻ nhưng nhìn vẫn tao nhã như trước, tinh quang thoáng hiện trong đôi mắt dài nhỏ chớp động. Đây chính là Trần thị, sinh mẫu của tam hoàng tử, nữ nhi của hữu thừa tướng Trần Thế Xương. Về phần Thuần Đức đế, năm nay đã gần năm mươi, người có chút mập. Lâu Cảnh đã gặp qua người này nhiều lần, không có gì ngạc nhiên.

“Thái tử quả là cung hiếu khắc cần, Hoàng Thượng trái truy phải đuổi cũng không nhanh được bằng Thái tử.” Trần quý phi cười mỉm mà nói.

Lời này nghe có chút chói tai, Lâu Cảnh âm thầm nhíu mày, Trần quý phi thấy Thái tử cũng không hành lễ, Hoàng Thượng lại làm ra vẻ không thấy, còn giúp nàng ta bao che. Đã thế, nàng ta còn tính toán gieo nghi ngờ cho Hoàng Thượng, mỉa mai Thái tử đến sớm. Mà càng đáng sợ hơn là, Lâu Cảnh chú ý thấy thời điểm Thuần Đức đế nghe xong câu nói này, trong mắt hiện lên một mạt ám sắc, đúng là đồng ý với luận điệu của Trần thị.

“Nhi thần sợ đến muộn, phụ hậu sẽ trách tội, nên đã đi sớm một chút.” Tiêu Thừa Quân khom người giải thích, nhận sai về phía mình.

Trần thị khẽ nhếch cằm mà nhìn Thái tử một cái, thuận đường thoáng nhìn Thái tử phi đứng bên người Tiêu Thừa Quân, nhất thời sửng sốt một chút. Thật không nghĩ tới nam thê Thái tử cưới về lại… kinh diễm như thế. Bất quá, bộ dạng Thái tử phi xinh đẹp thì đã sao? Trần thị nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, tươi cười nói với Thuần Đức đế: “Thần thiếp xin đưa bệ hạ đến đây thôi.” Từ đầu đến cuối, Trần thị không buồn chào hỏi Thái tử và Thái tử phi một tiếng.

“Ngươi đi đi.” Thuần Đức đế khoát tay áo với Trần quý phi, dẫn đầu vào Phượng Nghi cung.

Hoàng hậu đã sớm chờ trong chính điện, sắc mặt đoan túc mà nhìn Thuần Đức đế đi tới, hành lễ nói: “Thần cung nghênh Hoàng Thượng.”

Thuần Đức đế lên tiếng, ngồi ở chủ vị, Hoàng hậu không nói gì, bước sang ghế bên kia ngồi xuống, cung nhân đã sớm đặt đệm mềm lên ghế của hai người.

Trước khi đến thái miếu tế bái, hai người phải hoàn thành nghi lễ bái kiến cha mẹ chồng.

Thái tử phi bái kiến Đế, Hậu chỉ phải thực hiện tam quỳ tam khấu, nhưng Thái tử phải thực hiện đủ tam quỳ cửu khấu. Nhìn Tiêu Thừa Quân quy củ lạy sát đầu xuống đất đủ mười tám cái, Lâu Cảnh cảm thấy mình cũng không đáng thương lắm.

Sau khi Thái tử đứng dậy, trước tiên, Lâu Cảnh quỳ xuống trước mặt Thuần Đức đế. Hắn rất ngạc nhiên khi phát hiện ra trên người mình không có cảm giác đau đớn như đã tưởng tượng. Nhưng khi cung nữ bưng tách trà lại gần, Lâu Cảnh vươn tay đi đón, đầu ngón tay chạm vào khay đĩa lại không cảm giác được góc cạnh. Hắn không khỏi cả kinh, sau khi xác nhận đã cầm cái chén cẩn thận mới đưa hai tay giơ lên quá đầu, trình lên.

“Trẫm vốn định cho ngươi đi Tây Bắc, tiếp nhận vị trí của tổ phụ ngươi, nhưng Hoàng hậu nói ngươi thích hợp làm Thái tử phi.” Thuần Đức đế nhấp một ngụm trà, trong lời nói có chút chần chờ, “Tuổi ngươi còn nhỏ, không ra đi đánh giặc cũng tốt.” Nói xong, Hoàng đế thưởng cho hắn một bộ kim quan nạm đá mắt mèo màu đỏ.

Nói cách khác, hắn gả tiến cung, Hoàng Thượng vốn là phản đối! Trên mặt Lâu Cảnh vẫn treo nụ cười tươi tắn như cũ, nhưng trong lòng lại là kinh đào hãi lãng. Cho nên, thời điểm dập đầu với Hoàng hậu, hắn nhịn không được mà liếc mắt nhìn vị nam Hoàng hậu này một cái.

Hoàng hậu họ Kỷ, danh Chước, tự Hàn Chi, chính là đích thứ tử của Tĩnh Nam hầu. Mày kiếm mắt ưng, sắc mặt lạnh lùng, nghiêm túc, khóe mắt có vài nếp nhăn nhưng vẫn không che dấu được thân hình tuấn dật, ngược lại, bởi vì năm tháng thăng trầm mà thêm nhiều phần hương vị.

Kỷ Hoàng hậu nhìn phong thái tuấn lãng của Lâu Cảnh, gương mặt lạnh lùng lộ ra nét vui mừng, cười nói: “Người trong kinh thành đều nói, thế tử của phủ An quốc công có Phan An chi mạo, Tống Ngọc chi tư, hiện giờ vừa thấy, quả thực là danh bất hư truyền.” (11)

“Phụ hậu khen trật rồi.” Lâu Cảnh cúi đầu, kính cẩn nghe Hoàng hậu nói, bàn tay giấu trong ống tay áo dùng sức nắm chặt, vẫn còn cảm giác nhưng có chút chết lặng, cảm giác cũng không quá rõ ràng.

Cả hai rời khỏi Phượng Nghi cung.

Lần này xuất cung dùng liễn xe có tám ngựa kéo, rộng hơn cái trước rất nhiều, ba mặt che trướng mạn màu vàng hơi đỏ, nội thị đứng ở phía trước xe, cách vị trí của chủ nhân một tầng lụa thô, bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong xe. Vả lại, tiếng vó ngựa và bánh xe lăn trên mặt đường rất lớn, người bên trong xe nói chuyện cũng không lo bị người ngoài nghe được.

“Điện hạ.” Lâu Cảnh đem nội lực vận chuyển trong cơ thể một vòng, phát hiện mình không bị trúng độc, đoán rằng loại thuốc kia có thành phần gây tê, liền yên lòng, cười như không cười mà nhìn Thái tử điện hạ đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh: “Khốn cảnh của ngài, tựa hồ còn nghiêm trọng hơn so với thần.”

Tiêu Thừa Quân nghe vậy, rủ mắt nói: “Trần quý phi được phụ hoàng thiên sủng hai mươi năm mà không suy, ta cần phải chủ động tránh đi mũi nhọn.” Đường đường là Thái tử, thế mà phải né tránh một phi tần, không thể không nói Tiêu Thừa Quân làm Thái tử thật nghẹn khuất. Huống chi, với tình thế trong triều đình bây giờ, y phải nhẫn nhịn không chỉ có từng này…

“Thần cảm thấy có chút chịu thiệt nha…” Một tay Lâu Cảnh đặt trên tay vịn, điểm điểm cái trán, thở dài nói.

Bàn tay dưới ống áo của Thái tử không khỏi nắm chặt, đạo làm vua tôi cũng không phải là kinh doanh, không ngờ người này lại dám nói đang chịu thiệt với mình. Dù y – Tiêu Thừa Quân không có nhiều người dưới trướng, nhưng cũng không cần thiết phải nịnh bợ một cái thần tử nông nổi, nghĩ đến đây, thanh âm liền lạnh xuống: “Ngươi nghĩ muốn cái gì?”

Lâu Cảnh làm như không nghe ra lãnh ý trong lời nói của Thái tử điện hạ, tủm tỉm cười: “Tay chân của thần bị tê hết rồi, nếu điện hạ cảm thấy băn khoăn, liền để cho thần dựa vào ngủ một lúc đi, được chứ?” Nói xong, đôi mắt thèm nhỏ dãi mà nhìn thoáng qua lồng ngực của Thái tử điện hạ, nơi đó nhất định là thoải mái hơn nhiều so với lưng ghế dựa xóc nảy này.

“Dựa vào… ta?” Tiêu Thừa Quân nhất thời không kịp phản ứng.

Lâu Cảnh lại cho rằng y đồng ý, cười híp mắt mà cọ đi qua, nhanh chóng nhào vào trong ngực Thái tử điện hạ.

(1) thái miếu: mình nghĩ là nhà thờ tổ tiên của hoàng gia

(2) đai lưng = dây thắt lưng

(3) thiên chi kiêu tử [天之骄子]: Con cưng: Đứa con được cha mẹ cưng chiều quá sinh kiêu. Đứa con cưng của ông trời.

(4) ô long: chuyện đáng xấu hổ

(5) cung hiếu khắc cần: biết cung kính, hiếu thuận, biết khắc phục, cần mẫn.

(6) đoan túc: đoan: ngay thẳng, chính trực, túc: cung kính, trang trọng, nghiêm túc.

(7) tam khấu: lạy sát đầu xuống đất ba cái

(8) kinh đào hãi lãng: sóng to gió lớn

(9) đích thứ tử: con thứ của vợ cả

(10) tuấn lãng: diện mạo xinh đẹp, tài trí xuất chúng

(11) Phan An chi mạo, Tống Ngọc chi tư: dung mạo, tư chất, thần thái như Tống Ngọc, Phan An => hai mỹ nam nổi tiếng của lịch sử TQ

danh bất hư truyền: danh tiếng thực sự xứng đáng

(12) thiên sủng: thiên: nghiêng, lệch về 1 bên => tất cả cưng chiều, sủng ái của Hoàng đế đều giành cho con mụ này.( =_= đồ không có mắt, hừ hừ)

bạch ngọc

bạch ngọc

đá mắt mèo đỏ

đá mắt mèo đỏ