Chương 57: Gặp lại

Bởi vì Tiêu Thừa Quân ngồi xe ngựa, còn mang theo rất nhiều hành lý và người hầu nên sẽ đi chậm hơn, tính ngày thì hẳn là còn chưa tới Mân Châu, Lâu Cảnh liền ra roi thúc ngựa đi ngày đi đêm mà đuổi theo.

Bọn họ cứ bám theo dấu hiệu mà Vân Cửu lưu lại, một đường theo tới tận đây, đi một mạch từ kinh thành đến Thanh Châu, nhưng hiện giờ vừa mới đến địa giới Giang Châu thì lại mất tung tích của Tiêu Thừa Quân!

Cho dù xe ngựa có đi chậm thế nào, đã hơn nửa tháng, cũng phải đi đến phía Nam Giang Châu rồi chứ?

“Chủ nhân, thuộc hạ sẽ đi đường nhỏ tìm kiếm một chút, có lẽ họ đi theo đường nhỏ đấy ạ.” Bất ngờ bị túm cổ áo, Vân Nhất không chút sợ hãi, dùng giọng điệu bình tĩnh mà trả lời Lâu Cảnh.

Lâu Cảnh buông tay ra, nhìn nhìn bốn phía, bọn họ đang đi trên quan đạo, lúc này đang là giữa trưa, trên đường lớn rộng rãi không hề có một bóng người, “Thành trấn nào gần đây nhất?”

Vân Nhị giỏi ghi nhớ địa hình lập tức tiến lên, “Nơi này là phía Nam của quận Vân Dương, thị trấn gần đây nhất là ở huyện Chu Sơn, đi tiếp một trăm hai mươi dặm nữa là quận Tầm Dương, đến quận Tầm Dương thì sẽ phải đi qua sông.”

Lâu Cảnh hít sâu một hơi, “Vân Nhất tìm ký hiệu ở các đường nhỏ phụ cận, Vân Bát tìm hiểu quanh đây xem có gì bất thường không.”

“Rõ!” Hai người xoay người lên ngựa, lĩnh mệnh rời đi.

Từ khi bước vào Giang Châu, Lâu Cảnh đã cảm thấy có gì đó không đúng, bởi vì không chỉ quan đạo là quá mức yên tĩnh, tình hình xung quanh cũng rất bất thường, nhưng hắn lại không nói ra được là bất thường ở đâu. Nhíu mày suy tư thật lâu, Lâu Cảnh chợt đứng dậy, rảo bước chui vào cánh rừng phía sau.

Hai bên quan đạo là từng mảng rừng cây nhỏ, đi qua rừng cây, hắn liền nhìn thấy một mảnh ruộng đất. Hiện giờ đã là cuối tháng ba, tiểu mạch trong ruộng đã trổ bông, chẳng qua còn chưa thành thục, khắp nơi đều là một màu xanh mượt.

(tiểu mạch 小麥 : lúa tẻ, hột không có tua, nhiều phấn, hột dùng để làm miến, làm bánh, làm tương.)

Chẳng qua, dù mảnh ruộng này vẫn xanh mơn mởn nhưng cây lúa chỉ còn lại thân, không hề thấy ngọn, còn đổ ngang đổ dọc, toàn bộ bông lúa đều không cánh mà bay!

Lâu Cảnh nhặt một cọng rơm bị ném trên đất lên, rốt cục cũng hiểu được vì sao mình lại luôn có cảm giác không đúng. Giang Châu ở phương Bắc, thường không đủ nước nên không thể trồng được lúa nước, dọc đường sốt ruột chạy đi nên hắn cũng không quá chú ý, bây giờ mới phát hiện ra, từ lúc tiến vào địa giới Giang Châu, toàn bộ cánh đồng tiểu mạch xung quanh quan đạo đều không còn nguyên vẹn.

Tháng ba lúa mới trổ bông, hiện giờ hạt còn rất lép, không có khả năng đã bị thu cắt sớm thế, vậy thì, đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra? Cho dù có bị sơn phỉ làm loạn thì cũng không đến mức cả đất vườn cũng bị đạp nát bét thế này.

“Chủ nhân, thôn làng gần đây có dựng một bờ rào bằng tre gai, không cho người lạ tiến nào, những người trẻ tuổi trong làng còn cầm đao canh giữ ở cửa làng.” Vân Bát cưỡi ngựa chạy về, nhanh chóng xuống ngựa bẩm báo, “Có rất nhiều người mặc quần áo lem luốc, rách rưới đang chen chúc nhau trong một cái miếu thổ địa ở ngoài thôn, thuộc hạ không dám tới gần.”

Tuy rằng chín người bọn họ đều có võ công cao cường, nhưng mà nơi đó cũng phải có hơn trăm người, cẩn thận vẫn hơn, Vân Bát không đến gần tìm hiểu, đứng xa xa mà quan sát một lát liền giục ngựa rời đi.

Lâu Cảnh liền cau mày lại, nhìn cánh đồng phía trước tan hoang như vừa gặp phải nạn châu chấu. Không nghi ngờ gì nữa! Chắc chắn nơi này đã xuất hiện nạn dân, hơn nữa, nhân số còn cực kì nhiều! Nếu Giang Châu có nhiều nạn dân chạy qua như thế thì con đường phía trước sẽ rất khó đi. Tuy rằng nhìn thoáng qua bề ngoài thì xe ngựa của Tiêu Thừa Quân cũng không có gì là xa hoa, nhưng chất vải của nó lại tuyệt đối là loại hảo hạng bậc nhất, đặt ở một nơi mà đâu đâu cũng nhìn thấy dân chạy nạn như Giang Châu, nguy hiểm cỡ nào, không cần nghĩ cũng biết!

Sơn tặc còn bận tâm đến quan binh mà chùn bước, nhưng dân đói chạy nạn thì sẽ chẳng quan tâm xem người trên xe là ai.

“Chủ nhân, con đường đất phía trước có một bia đá, đằng sau bia đá có dấu hiệu của Vân Cửu.” Vân Nhất mang sắc mặt ngưng trọng chạy tới, trên người còn có chút chật vật, “Điện hạ đang đi về hướng Tầm Dương.”

Lâu Cảnh khẽ gật đầu, trái tim vẫn luôn căng thẳng, “Chúng ta đuổi theo.”

“Chủ nhân!” Vân Nhất vội lau qua mồ hôi trên mặt, “Trên đường toàn dân chạy nạn thôi ạ, thuộc hạ đi tra xét còn suýt bị bọn họ vây lại, chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi quan đạo mà đi theo đường nhỏ này, đuổi theo nhóm nạn dân phía trước.”

Lâu Cảnh nhìn nhìn một thân lấm lem bụi đất của Vân Nhất, quyết định thật nhanh, xoay người lên ngựa, “Đi Tầm Dương.”

Nếu Vân Cửu lưu lại dấu hiệu cụ thể như vậy thì hẳn là trên quan đạo lúc ấy cũng toàn dân chạy nạn. Bọn họ liền nhanh chóng đuổi kịp nhóm nạn dân phía trước, đi theo đường nhỏ đến Tầm Dương.

Dù rất tin tưởng vào mưu lược và thủ đoạn của Tiêu Thừa Quân, vả lại bên cạnh y cũng có tám U Vân vệ, nhưng trái tim Lâu Cảnh vẫn luôn treo lơ lửng, lo lắng không ngừng. Hắn chưa từng cảm thấy, một trăm hai mươi dặm đường lại dài khủng khiếp đến vậy...

Khi hoàng hôn buông xuống, nhóm Lâu Cảnh rốt cục cũng đến khu vực ngoại ô của Tầm Dương, chợt phát hiện quan đạo đã bị chặn lại, hơn chục nam tử ăn mặc rách rưới đang chắn ngang đường, hai mắt dường như phát ra ánh xanh lòe lòe mà nhìn chín người bọn hắn chằm chằm.

Lâu Cảnh ghìm ngựa, lạnh mắt nhìn đám người đang cầm gậy gộc và đá tảng trước mặt.

“Đem hết tiền bạc và thức ăn giao ra đây!” Thấy mấy người trước mắt không hề tỏ ra chút e sợ nào, đám dân chạy nạn cũng có chút bỡ ngỡ, ánh mắt tham lam đảo qua nhóm người Lâu Cảnh một vòng, mấy con ngựa to lớn kia có thể ăn trong vài ngày, nhất thời lại lớn mật vài phần.

“Tránh ra!” Vân Ngũ và Vân Lục phụ trách bảo vệ hai bên người Lâu Cảnh đồng thanh quát lớn, nhanh chóng rút bội đao ra.

Nhóm dân chạy nạn kia co rúm lại một chút, chần chờ mà có ý muốn rút lui. Bỗng nhiên, một gã xấu xí có vẻ như là người cầm đầu, chợt lớn tiếng nói: “Không việc gì phải sợ, chúng ta có nhiều người, tất cả hãy lấy đá ném đi!”

Đám người nhất tề lui lại phía sau, bắt đầu nhặt đá ném lia lịa vào nhóm người Lâu Cảnh. Vân Ngũ vung đao chém văng hòn đá đang bay về phía LâuCảnh. Lâu Cảnh cũng không kiên nhẫn cũng bọn họ dây dưa, giục ngựa lao về phía trước, roi ngựa vung lên quất thẳng vào mặt một người gần nhất.

Người nọ lập tức tru lên, ngã nhào ra đất, hãn huyết bảo mã không bị cản trở, mạnh mẽ hí vang, nhảy chồm lên, lao nhanh về phía trước. Những người đó bị hành động quyết liệt của Lâu Cảnh dọa sợ, hoảng loạn la hét rồi vội vã quay đầu bỏ chạy.

Tường thành của thành Tầm Dương cao khoảng ba trượng, kiên cố không thể phá vỡ, hiện giờ mới là hoàng hôn, cửa thành đã gắt gao đóng chặt, quan binh cầm trường mâu trong tay bảo vệ chung quanh tường thành, phòng thủ nghiêm ngặt. Nạn dân đông nghìn nghịt bị xua đuổi đến khu vực cách thành khoảng ba trượng, hoặc ngồi hoặc đứng, người nào cũng xanh xao vàng vọt, ánh mắt hoặc tuyệt vọng hoặc oán độc, ngàn vạn ánh mắt đều như vậy liền khiến cho người ta cảm thấy rùng mình, e ngại.

(Hệ đo lường cổ Trung Hoa: 1 trượng = 3,33m -> 3 trượng =9,99m. >_