Chương 33: Chuyển nhà

Khi phủ An quốc công nghe được tin tức này, chính là một tình hình khác.

“Này… điều này sao có thể?” Lâu Kiến Du nghe được tin tức, cả người như bị sét đánh.

“Không phải Thái tử vừa mới đại hôn được hơn mười ngày sao? Như thế nào lại phế Thái tử?” Ngụy thị hét to.

“Hoàng Thượng đã hạ chỉ, khôi phục lại tước vị thế tử An quốc công của Thái tử phi, thăng làm tả thống lĩnh tướng quân Vũ Lâm Quân, chính là tam phẩm hàm.” Người báo tin cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình của hai người này.

Lâu Kiến Du xua tay cho người nọ rời đi, chính mình thì chắp tay sau mông đi lòng vòng trong phòng.

Lâu Cảnh lại được thăng chức! Phải biết, tuy hắn là An quốc công, nhưng còn đang trong hiếu kì, căn bản là không thể ra làm quan, mà Lâu Cảnh cũng có chức quan trong người. Hơn nữa, tứ phẩm và tam phẩm là hoàn toàn cách nhau một trời một vực, đạt tới tam phẩm đã là quan lớn. Vậy là từ nay, tiểu súc sinh kia sẽ càng khó quản thúc!

“Quốc công gia, không thể để thế tử trở về đây a!” Ngụy thị bắt lấy cánh tay Lâu Kiến Du, có chút phát run, “Chỉ cần qua một tháng nữa, hài tử sẽ lộ rõ, nếu bị nhìn thấy thì chắc chắn là không thể gạt được!”

Kỳ thật, chuyện mang thai trong hiếu kì cũng không phải là sự việc đặc biệt. Thường ngày, nếu nhà công hầu có tiểu thiếp hoài thai trong thời gian để tang, hoặc là xóa sạch, hoặc là đưa tiểu thiếp đến thôn trang, sống ở đó hai ba năm rồi trở về, nói hài tử ít tuổi hơn một chút là xong. Bọn họ vốn cũng đánh cái chủ ý này, để Ngụy thị ít gặp khách, qua năm mới sẽ dọn đến thôn trang ở ít lâu. Nhưng nếu để Lâu Cảnh biết, chỉ sợ mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

“Thằng súc sinh! Chắc chắn nó biết Hoàng Thượng muốn phế Thái tử, mới vội vàng dọn ra ở riêng, vớt hết tiền trong nhà vào tay mình đây mà!” Lâu Kiến Du tung chân đá văng cái ghế dựa, tức giận đến phát run, bỗng nhiên dừng một chút, vỗ đùi nói: “Thừa dịp tin tức này, nhanh chóng đem gia sản về tay mới là đứng đắn!”

“Quốc công gia…” Ngụy thị há to miệng lăng lăng nhìn Lâu Kiến Du, thật không ngờ đã đến nước này rồi, hắn còn không nghĩ cách để bảo trụ hài tử, chỉ quan tâm làm thế nào để giành lại gia sản về tay!

Lâu Kiến Du không để ý đến nàng, vội vàng vẫy một gã sai vặt, bảo đi gọi quản gia và tiên sinh phòng thu chi đến đây.

Tiên sinh phòng thu chi nhăn nhó trưng ra bộ mặt đau khổ mà nói với Lâu Kiến Du: “Quốc công gia, những giấy tờ đó đều có quan ấn, chẳng phải Trình Tu Nho đã sớm đem sổ sách tính rất rõ ràng rồi sao? Hiện giờ bạc đã chuyển qua rồi, hai ngày nay, toàn bộ khế ước mua bán nhà, khế đất cũng đã sửa lại tên hết rồi.”

“Đi, đem đám giấy tờ kia về đây!” Lâu Kiến Du nghe xong nghẹn họng, thiếu chút nữa không phát ra tiếng, chỉ vào quản gia nói: “Nếu hắn còn muốn tiến vào cửa nhà này thì phải mang gia sản về.”

Quản gia và tiên sinh phòng thu chi hai mặt nhìn nhau, đều nhăn nhăn nhó nhó: “Quốc công gia, chuyện này… hiện giờ thế tử vẫn là Thái tử phi, tiểu nhân cũng không có cách nào gặp được đâu ạ!”

Sau khi chiêu cáo thiên hạ, Thuần Đức đế cần phải đi thái miếu báo cho liệt tổ liệt tông Tiêu gia, còn phải tế trời lần nữa thì mới tính là hoàn thành xong các thủ tục phế Thái tử.

Đương nhiên, là một Thái tử bị phế, Tiêu Thừa Quân cũng không cần phải đi thái miếu, chỉ cần ở Đông Cung cùng Thái tử phi nhà mình sống những ngày cuối cùng với tư cách Thái tử là được rồi.

“Mấy ngày nữa ta phải về phủ An quốc công rồi, điện hạ có thể… có cái gì cho ta mang về nhà không a?” Lâu Cảnh nâng tay rót một chén rượu vải, đưa cho Tiêu Thừa Quân. Cung nhân thì bận tối mày tối mặt, hai người bọn họ lại nhàn nhã mà ngồi trong hoa viên của Đông Cung phẩm rượu uống trà.

“Trong cung này, ngươi muốn cái gì, chỉ cần không vượt qua điển chế là đều có thể cầm đi.” Tiêu Thừa Quân nhận lấy chén rượu bạch ngọc, nhẹ nhấp một ngụm, vị vải thơm ngọt hòa lẫn với vị nồng của rượu uống thật ngon.

“Thật sao? Tranh chữ, đồ cổ đều có thể lấy sao?” Lâu Cảnh nhướng mày, nhanh chóng tính toán xem hắn có thể lấy đi những vật gì trong cung.

Tiêu Thừa Quân buồn cười mà nhìn hắn, chậm rãi đem rượu trong chén uống cạn, “Ngươi lại không thiếu tiền, sao cái gì cũng đều nhớ thương?”

“Không vét sạch thì không phải là ta!” Lâu Cảnh cười hì hì tiếp tục rót rượu, thầm nghĩ nếu Thuần Đức đế bị gió bên gối đầu thổi qua mà lập tam hoàng tử làm Thái tử, chờ tên kia dọn vào Đông Cung, nhìn đến cái cung điện nghèo rớt mùng tơi này, chắc chắn sẽ có biểu tình rất thú vị.

Biết hắn đang suy nghĩ gì, Tiêu Thừa Quân bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, “Qua mấy ngày bận rộn này, chúng ta lại đến thăm Thừa Cẩm nhé?” Từ khi Tiêu Thừa Cẩm bị trúng độc, mỗi lần nhìn thấy đệ đệ, y đều cảm thấy lòng mình đau như cắt. Cho nên dù Thừa Cẩm chỉ sống cách kinh thành hai mươi dặm, mỗi tháng y cũng chỉ đến thăm một lần. Lần trước Lâu Cảnh đi cùng y, trong lòng cảm thấy nhẹ nhàng hơn không ít, cho nên lần này theo bản năng mà muốn gọi hắn đi cùng.

Lâu Cảnh ngẩng đầu nhìn biểu tình của Mân vương điện hạ, tà tà cười vươn tay ôm lấy bàn tay đang cầm chén rượu kia, “Ngươi, muốn ta cùng ngươi làm cái gì, ta cũng đều nguyện ý!”

Tiêu Thừa Quân trừng mắt nhìn Lâu Cảnh một cái, bầu không khí hơi nặng nề bị lời này của hắn quấy rầy, bỗng nhiên trở nên quái quái, còn có chút ái muội.

Chung quy thì lệ chế của thân vương và Thái tử là bất đồng, vì thế việc bài trí vương phủ, chi phí, triều phục, thường phục của Tiêu Thừa Quân phải đổi lại toàn bộ. Khi tất cả mọi chuyện được chuẩn bị tốt thì cũng đã mất hơn nửa tháng.

Đối với việc trở về phủ An quốc công, người vui vẻ nhất chính là hai nha đầu Tầm Hạ và Ánh Thu, mặc dù được làm cung nữ trong cung là cảnh tượng cực kì đáng tự hào, nhưng trong cung cũng có quy tắc chỉ những người hai mươi lăm tuổi mới được phóng xuất ra ngoài để lập gia đình, không khỏi rất đau khổ đó. Huống hồ mấy ngày nay, các nàng cũng không dễ đến gần Lâu Cảnh như trước, công việc hầu hạ đã do Nhạc Nhàn đảm nhận mất rồi. Nếu các nàng được rời khỏi hoàng cung, trở về phủ An quốc công thì một số tiểu thư, nhóm tiểu muội sẽ hâm mộ vô cùng, thật có cảm giác giống như áo gấm về làng.

Lâu Cảnh nhìn bộ dáng vô cùng vui vẻ của hai nha hoàn, không khỏi có chút buồn cười.

“Ngươi muốn lấy cái gì, mau chóng cầm cả đi.” Tiêu Thừa Quân nâng nâng cằm, ý bảo Lâu Cảnh có thể mang đi bất cứ thứ gì trong điện Bát Phượng.

“Đồ vật ta muốn đã sớm thu thập xong rồi.” Lâu Cảnh cười thần bí, lôi kéo Thái tử điện hạ nhìn đồ vật hắn trộm giấu.

Toàn bộ đồ cưới đều được trả lại cho Lâu Cảnh, vật phẩm dùng cho lễ hỏi của hoàng gia cũng nhất định cho hắn, coi như là bồi thường. Số đồ cưới này cũng không phải là nhỏ, Lâu Cảnh đã sớm cho Trình Tu Nho đem người đến đây kiểm kê, mang về Chu Tước đường. Hôm nay là ngày cuối cùng thu dọn đồ đạc, hai người họ tới đây để thu thập một số vật dụng nho nhỏ.

Tất cả đồ vật Lâu Cảnh muốn mang đi đều nằm trong một cái hòm cao ba xích. Tiêu Thừa Quân tò mò mở ra xem, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Trong cái hòm thật chứa không ít đồ vật, có bảy, tám cái hộp sơn đen khắc hoa mai nho nhỏ đựng thuốc mỡ trị thương “loại đặc biệt”, một quyển sách dày có bìa màu xanh, trên mặt viết hai chữ rồng bay phượng múa “Dương cung”, hai tượng gỗ khắc hình đứa trẻ mũm mĩm và một cái gối đầu.

“Cái gối đầu này…” Đối với đống hộp nhỏ và quyển sách kia, Tiêu Thừa Quân rất là bất đắc dĩ, Thái tử phi nhà mình quả là một người rất đặc biệt, sở thích, suy nghĩ cũng luôn đặc biệt khác người, chẳng qua cái gối đầu kia, như thế nào mà lại y xì đúc với cái mình vẫn dùng vậy ta?

Lâu Cảnh đắc ý triển lãm vật quý của mình, vươn tay nhấc hai cái tượng gỗ ra, đem đứa trẻ tròn vo ôm cá lớn cho Tiêu Thừa Quân.

“Vì sao không đưa ta cái kia?” Tiêu Thừa Quân cong môi cười, chỉ vào đứa trẻ ôm nguyên bảo trong tay Lâu Cảnh.

“Cái này có nguyên bảo.” Lâu Cảnh ôm eo người bên cạnh, “Về sau ta sẽ phụ trách kiếm tiền, ngươi chỉ cần quản ăn cá là tốt rồi.”

Tiêu Thừa Quân cười cười nắm chặt tượng gỗ khắc hình đứa trẻ ôm cá. Từ nhỏ đến lớn, chưa có ai dám dùng giọng điệu thế này mà nói sẽ nuôi y, cũng chưa từng có người nguyện ý đối đãi với y như vậy.

Cuối cùng phủ Mân vương đã được sửa chữa, đổi mới hoàn toàn, chỉ cách phủ An quốc công vài tòa nhà.

Ngày xuất cung, Tiêu Thừa Quân trực tiếp đến phủ Mân vương, dù y rất muốn đưa Lâu Cảnh về nhà, nhưng hai người họ đã không còn là phu thê, sau này gặp nhau mà có mặt người khác thì còn phải thủ lễ, chỉ đành thở dài một tiếng, lên xe ngựa rời đi trước.

Hôm nay, An quốc công phủ cũng phái xe ngựa tới đón Lâu Cảnh. Hắn nhướng mày, đây là đang biểu hiện thái độ hữu hảo sao? Nâng nâng cằm, cho Tầm Hạ và Ánh Thu lên xe ngựa của phủ An quốc công, bản thân hắn thì ngồi lên xe ngựa của hoàng gia, đi thẳng về Lạc Nhàn Phường.

(1) điển chế: phép tắc, luật lệ.

(2) ba xích: 1 xích, (市尺, chi) = 1/3 m = 33,33 cm => ba xích là khoảng 1m

Lạc Đường Phường là khu đất ở giành riêng cho huân quý tử đệ, quan lại, thân vương trong kinh thành.