Chương 3: Đón dâu

“Hứ, miệng ta làm sao? Miệng ta chính là bảo bối đấy, toàn bộ trạng sư phủ Việt Châu đều không có ai nói lại được ta~!” Triệu Hi đắc ý nói tiếp: “Ngươi hãy chờ xem, một này nào đó ta có thể tự mình vươn tới chức quan Thượng thư rồi thành quan Thừa tướng, khi về già có thể ghi danh trong sử sách là tam công tam cô, sau khi chết sẽ được truy phong làm cổ kim đệ nhất thánh hiền.”

Lâu Cảnh nén cười, nhẫn đến ngực phát đau, một tay nắm thành quyền đặt lên môi ho nhẹ một tiếng: “Ừ, có chí khí, nhưng nếu ngươi muốn làm kim cổ đệ nhất thánh hiền thì phải đi thuyết phục một người trước đã.”

“Ai?” Triệu Hi lập tức hưng trí hỏi.

“Chủ nhân của chùa Thanh Liên, Ninh Tâm pháp sư.” Lâu Cảnh thần bí hề hề nói.

“A?” Triệu Hi ngẩn người, chợt bĩu môi, “Chùa Thanh Liên chính là chùa của ni cô, ta đến gặp một cái lão ni cô làm gì?”

“Ngươi chẳng hiểu gì cả….” Lâu Cảnh nhướng mày, ngón tay ngoắc ngoắc ý bảo Triệu Hỉ đưa lỗ tai lại đây.

“Trò này rất thú vị!” Triệu Hi nghe xong không khỏi toét miệng cười, đầu lông mày chợt nhăn lại, “Sang năm ta phải thi hội rồi, ngươi không khuyên ta ngoan ngoãn ở nhà đọc sách, lại bảo ta làm chuyện thiếu đạo đức như vậy. Nếu ta thi cử không tốt thì làm thế nào?”

Lâu Cảnh liếc mắt nhìn, búng tay thật mạnh vào đầu Triệu Hi, “Nếu mà thi cử không tốt, ngươi cứ đến Đông cung làm công công đi, bản Thái tử phi sẽ phong ngươi làm Đại tổng quản.”

Triệu Hi ôm đầu, bị Cao Nghĩa nhéo cổ áo nhảy qua tường viện lần thứ hai, một bên túm cổ áo, một bên suy tư xem nên đi làm công công hay thi làm Trạng nguyên thì sẽ được thăng quan nhanh hơn. Đột nhiên Triệu Hi sực nhớ ra mục đích chính của cuộc gặp gỡ ngày hôm nay là đến hỏi thăm chuyện thành thân của Lâu Cảnh, thế quái nào mà chưa hỏi kịp hỏi cho ra nhẽ đã bị xách đi như thế này?

“Thế tử, sáng nay lão ni cô Ninh Tâm lại tới nữa, ngồi tại thượng viện uống một chén trà nhỏ.” Tầm Hạ bưng một chén thuốc đến, nhỏ giọng nói với người nằm trên giường.

Lâu Cảnh cười vuốt cằm, nhìn đến bát thuốc trong tay Tầm Hạ, nét cười trên môi chợt cứng ngắc, “Ta đây chỉ bị ngoại thương, uống thuốc cũng đâu có tác dụng gì.”

“Không được!” Tầm Hạ nhét bát thuốc vào tay Lâu Cảnh, “Thất thị vệ nói thế tử còn bị nội thương, nếu không uống thuốc sẽ nôn ra máu.”

Này, cái kiến thức chữa bệnh loạn thất bát tao gì đây? Lâu Cảnh bĩu môi, nhưng đối với Tầm Hạ đứng bên cạnh như hổ rình mồi, còn tùy thời có khả năng biến thành lệ rơi như mưa, chỉ đành nhắm mắt, một hơi uống hết bát thuốc. Đáng tiếc hắn từ nhỏ không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ thuốc này cay đắng, quả nhiên là anh hùng mắc nạn bị nha hoàn bắt nạt mà.

Một ngày rồi một ngày vùn vụt trôi qua, thoáng một cái mà mười bảy tháng tám đã chuyển thành đầu tháng chín, chính là thời gian quá ngắn, căn bản không đủ để Lâu Cảnh dưỡng tốt vết thương.

Thời điểm An quốc công Lâu Kiến Du nghĩ ra chủ ý kia cũng không ngờ rằng Hoàng Thượng sẽ định ngày nhanh như vậy, nguyên bản vẫn nghĩ hoàng gia có đón dâu thì cũng tuyển vào đầu xuân sang năm, cho dù có vội thì cũng phải tầm tháng ba đi, nào biết được từ lúc đề cập hôn sự đến định ngày đón dâu chỉ có nửa tháng. Nếu tiểu tử kia chịu không nổi, bị bêu xấu ngay trong hôn lễ, vậy mặt mũi của Lâu Kiến Du hắn, của phủ An quốc công sẽ giấu đi đâu?

“Ngươi cầm lấy cái này, nếu cảm thấy chống đỡ không được thì ăn một viên.” Lâu Kiến Du ném một bình ngọc dương chi nhỏ cho người đang mặc hỉ phục đỏ tươi ngồi cạnh đó. Thấy Lâu Cảnh lạnh mặt không nói một lời tạ ơn, Lâu Kiến Du liền nổi giận muốn phát tác, nhưng nghĩ đến hôm nay là ngày đại hỉ, đành phải nhẫn nhịn, “Gả vào trong cung thì chính là người của hoàng gia, ngươi nhớ thật kĩ cho ta, một khi làm sai chuyện gì thì không chỉ có một mình ngươi mất mặt, toàn bộ phủ An quốc công đều sẽ gặp họa.”

Chờ An quốc công phất tay áo rời đi, Lâu Cảnh xoay bình ngọc nhỏ trên tay, đổ ra một viên thuốc, ngửi ngửi, phát hiện thứ này cùng loại với viên thuốc hắn đã uống hôm trước, không khỏi cười lạnh. Loại thuốc này được tạo ra từ vài loại độc dược, hơn phân nửa là gây hại cho cơ thể, ăn nhiều hậu hoạn vô cùng, dù ở trên chiến trường, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì cũng tuyệt đối không ăn. Huống hồ, phụ thân mới chỉ nghĩ đến chuyện hắn không đủ sức mà bêu xấu lúc cử hành nghi thức kết hôn, lại chưa từng nghĩ qua, khi Thái tử vào động phòng thì kiểu gì cũng thấy, chẳng lẽ lúc ấy y lại không đoán ra được chuyện gì xảy ra hay sao? Đến lúc đó thì hắn biết làm thế nào cho phải?

Vô luận là cửa nhỏ nhà nghèo hay quý tộc nhà cao cửa rộng, lễ kết hôn đều được diễn ra hết sức long trọng, mà Thái tử đón dâu, tuyệt đối càng rườm rà phức tạp.

Trước buổi đón dâu một ngày, Lễ bộ và hoàng cung đều cử người đến phủ An quốc công sắp xếp, bố trí các vật dụng cần thiết từ trong ra ngoài, cũng như trang trí phía Nam cung điện của Thái tử. Tất cả các quan chức thuộc Đông cung đều được điều động để sử dụng cho lễ đón dâu này. Nội thị tỉnh phái một thái giám đến chỉ dạy cho Lâu Cảnh biết các thủ tục, lễ nghi, nghi thức cần phải thực hiện trong hôn lễ. Hoàng Thái tử nạp phi cùng với thiên tử nạp hậu giống nhau, chỉ nghĩ cũng biết có nhiều nghi thức rườm rà, phức tạp thế nào.

Lấy thân thể hiện giờ của Lâu Cảnh, việc học lễ nghi cả ngày đã khiến hắn có chút ăn không tiêu, nghĩ đến ngày mai đón dâu còn phải dậy thật sớm, sắc mặt liền càng ngày càng kém. Cố tình là Thái tử cưới nam phi, cho nên chỉ có thể để thái giám đến chỉnh lý dung nhan, mà người được cử tới đây lại là tổng quản nội thị tỉnh – nội thị giam Thẩm Liên

Trong mười năm Thuần Đức đế tại vị, quyền lực của các hoạn quan lại được mở rộng, thậm chí, hiện giờ nội thị giam còn có thể sánh bằng tả, hữu Thừa tướng. Vả lại các hoạn quan thường ngoan tâm thủ lạt, hỉ nộ vô thường, Lâu Cảnh không thể không tập trung toàn bộ mười hai vạn phần tinh lực để ứng phó với Thẩm Liên.

Hiện giờ Thẩm Liên đã hơn bốn mươi tuổi, sống trong vinh hoa phú quý và được chăm sóc tẩm bổ cẩn thận nên nhìn qua vẫn trẻ tuổi như cũ, khuôn mặt nhợt nhạt gầy yếu, khi cười rộ lên lại có chút âm lãnh.

“Loại việc nhỏ nhặt thế này, thật làm phiền Trầm công công đích thân tới đây.” Lâu Cảnh chống người đứng lên, chào hỏi Thẩm Liên.

“Thái tử cưới chính phi, chúng ta tự nhiên là muốn tới để dính chút không khí vui mừng rồi.” Thẩm Liên cười đáp lễ, thấy sắc mặt Lâu Cảnh không tốt, vội vươn tay giả giúp đỡ một chút, “Đại hôn có rất nhiều quy tắc và nghi lễ phức tạp, thật vất vả thế tử.”

Lâu Cảnh không chút né tránh bàn tay đưa ra của Thẩm Liên, thậm chí còn lại gần một chút, để tay và ống áo chạm nhau, điều này làm nụ cười trên mặt Thẩm Liên không khỏi sâu thêm vài phần.

Thái giám có thân thể không trọng vẹn, đám huân quý tử đệ mắt cao hơn đầu thường rất khinh thường hoạn quan. Nhưng mấy năm nay quyền lực của nội thị tỉnh càng ngày càng thịnh, những người này không thể không cúi đầu, nhưng một vài chi tiết nhỏ trên cơ thể vẫn thể hiện ra sự miệt thị đối với hoạn quan. Hôm nay Lâu Cảnh ứng đối với Thẩm Liên giống như đối đãi với các quan văn khác, không hề làm ra vẻ, tự nhiên có thể giành được hảo cảm của Thẩm Liên.

Hai người nói nói cười cười, nhìn qua rất hoà hợp êm thấm, chính là chỉ khổ Lâu Cảnh, nếu là người khác đến đây thì hắn vẫn có thể nằm một hồi, nhưng kẻ đến là Thẩm Liên nên hắn chỉ có thể cố gắng mà đứng.

Thật vất vả chịu đựng đến thời điểm đón dâu, Thái tử xuống ngựa đứng ở ngoài cửa Đông Cung nhận vái lạy và cầu chúc của các quan, Lâu Cảnh ở trong phòng bái biệt cha mẹ.

Lâu Kiến Du và Ngụy thị ngồi trên chính đường, sắc mặt vui mừng, cười không khép miệng. Ngụy thị mặc trang phục của cáo mệnh nhất phẩm phu nhân, năm nay nàng mới hai mươi ba tuổi, lớn hơn Lâu Cảnh sáu tuổi, nhưng nàng là kế thất nên phong cáo không thể vượt qua mẫu thân của Lâu Cảnh, không được phong siêu nhất phẩm, chỉ là nhất phẩm phu nhân.

Lâu Cảnh đứng giữa chính đường, nhìn Ngụy Thị ngồi trên ghế chủ mẫu làm bộ như chuyện đương nhiên, quét mắt nhìn bàn gỗ trống trơn giữa hai người, khẽ cười hỏi: “Hôm nay là ngày đại hôn của nhi tử, tại sao lại không thỉnh bài vị của mẫu thân đến đây. Thế này thì nhi tử biết làm thế nào để bái biệt phụ mẫu?”

Gương mặt xán lạn như xuân hoa đua nở của Ngụy thị lập tức cứng lại, Lâu Kiến Du cũng sượng mặt, đè xuống lửa giận, cao giọng nói: “Mẫu thân ngươi đang ngồi ở chỗ này, còn nói mê sảng cái gì vậy!”

“Hôm nay là ngày đại hỉ, phụ thân cũng đừng hù dọa nhi tử chứ. Mẫu thân đã mất hơn năm năm, làm sao có thể ngồi ở chỗ này?” Lâu Cảnh mở to hai mắt nhìn, tỏ ra rất giật mình, nói với quản gia đứng bên cạnh: “Còn không mau thỉnh bài vị của mẫu thân ta đến đây.”

Ngụy thị đã xuất giá vào cửa, hắn vốn có thể đổi giọng mà gọi nàng ta là mẫu thân. Nhưng vấn đề ở chỗ, từ lúc vào cửa tới nay, cái kế mẫu này chẳng bao giờ bày ra vẻ mặt hòa nhã với hắn, nào có nửa phần bộ dáng của mẫu thân, cho nên Lâu Cảnh cũng chỉ gọi nàng là phu nhân.

Ngoài chính đường, Thái tử đã muốn vào cửa, người xướng lễ đứng ở phía đông chính đường, cao giọng phụ xướng: “Dám thỉnh sự.”

Một đạo thanh âm trầm ổn, trong trẻo đáp: “Tiêu Thừa Quân phụng chế đón dâu.”

Phòng trong còn chưa tiến hành lễ bái biệt, mọi người gấp đến độ xoay quanh nhưng Lâu Cảnh vẫn đứng ung dung ở giữa, nhìn Lâu Kiến Du căm giận gọi người đi thỉnh bài vị đến, nhìn sắc mặt của Ngụy thị thay đổi liên tục lúc trắng lúc đỏ, cảm thấy đau đớn trên người cũng giảm đi không ít.

Khi bài vị được mời đến nơi thì Thái tử đã ở ngoài cửa tiếp nhận chim nhạn trên tay người xướng lễ, giao cho người chủ hôn. Bình thường người chủ hôn có thể ưỡn ngực ngẩng đầu mà tiếp nhận, nhưng hôm nay tân lang lại là Thái tử, nên chỉ có thể quỳ xuống tiếp, sau khi Thái tử khom người bái tạ mới có thể đứng dậy. Cứ như vậy, thời gian vừa vặn đủ cho Lâu Cảnh quỳ tạm biệt cha mẹ và đắp khăn voan đỏ lên đầu.

Toàn bộ vương triều chỉ có Hoàng Thượng và Thái tử là có thể cưới nam thê, cho nên ngoại trừ lễ phục là lễ phục của nam tử, phần lớn các thủ tục và nghi lễ khác đều tiến hành giống như nam cưới, nữ gả. Hơn nữa, đây là đám cưới của hoàng thất nên các nghi lễ còn phức tạp hơn bình thường. Điều này khiến Lâu Cảnh vốn mang vết thương trên người phải chịu áp lực rất lớn, chẳng mấy chốc mà sắc mặt hắn đã trắng bệch. Nếu không được phủ khăn đỏ trên đầu mà cứ để nguyên khuôn mặt này ra ngoài, Lâu Cảnh chắc mẩm có thể hù dọa được một đống người chạy trối chết.

Thái tử thành thân mặc bộ lễ phục màu vàng hơi đỏ, bên ngoài khoác thêm một kiện sa y dài màu đỏ. Sau khi Tiêu Thừa Quân vào cửa, Lâu Cảnh chỉ có thể nhìn thấy một góc vạt áo của y từ phía dưới khăn voan. Mấy ngày nay Lâu Cảnh đã ngẫm nghĩ rõ ràng, chuyện của Lâu gia, chuyện trong triều đều có thể từ từ giải quyết từng cái một. Chỉ là, cần làm như thế nào để ở chung với Thái tử? Cái vấn đề to đùng này làm hắn đau khổ cân nhắc suốt hai tuần qua mà vẫn không biết phải làm sao.

Tiêu Thừa Quân và Lâu Cảnh cùng bái biệt cha mẹ, hai người chia ra làm theo lời người chủ hôn và phụ xướng, cũng không tiếp xúc với nhau. Sau khi Ngụy thị cố gượng cười mà nói “kính trọng lắng nghe những lời dạy bảo của phụ mẫu ”, Lâu Cảnh liền thuận theo người bên cạnh bước ra ngoài và được cung nhân đỡ lên kiệu hoa.

Kiệu hoa của hoàng gia giống như một căn phòng nhỏ, có mười sáu người nâng, bên trong được phủ một lớp đệm bằng lụa đỏ rất dày và mềm mại. Dù được lót cẩn thận như vậy nhưng khi ngồi lên, Lâu Cảnh vẫn cảm thấy đau ứa mồ hồi lạnh. Mỗi ngày chỉ được phép ăn một viên thuốc, dược hiệu cũng không lâu, cần chờ đến khi chuẩn bị xuống kiệu mới ăn vào để giúp hắn chống đỡ đau đớn mà thực hiện các động tác bái thiên địa cho tự nhiên nhất. Bởi vậy, lúc này Lâu Cảnh chỉ có thể cố gắng nghĩ đến một cái gì đó thú vị để dời đi cảm giác đau đớn đang không ngừng kích thích đại não.

Thái tử Tiêu Thừa Quân bằng tuổi hắn. Thời thơ ấu, lúc mẫu thân vẫn còn tại thế, đã từng dẫn hắn tiến cung chơi đùa. Lúc ấy có mấy vị hoàng tử cùng đứng một chỗ, nhưng tầm mắt của tất cả mọi người đều dừng lại trên người Thái tử đầu tiên, không chỉ vì bộ quần áo trên người y là màu vàng pha thêm sắc đỏ, mà bởi vì khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc cùng ánh mắt lạnh nhạt của y đối lập hoàn toàn với những người khác. Nhỏ như vậy mà Thái tử đã biết điều chỉnh vẻ mặt rất thành thục, không để lộ một chút cảm xúc hỉ nộ nào ra ngoài. Một người như thế, làm sao có thể là một Thái tử điện hạ không có gì xuất sắc trong mắt kẻ khác?

“Cái này… Cho ngươi…” Nghĩ đến khoảng thời gian đó, Lâu Cảnh nhớ nhất là bàn tay nhỏ bé, mập mập, đưa cho hắn một viên kẹo thơm mùi sữa rất lớn và gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, lạnh như băng của y. Cái tay ấy mềm mềm, ấm ấm, còn mang theo mùi sữa, đặc biệt giống bánh bao hình con thỏ mà mẫu thân vẫn nặn cho hắn vào dịp năm mới.

Không biết Tiêu Thừa Quân hiện tại như thế nào, gương mặt có còn bầu bầu, đôi mắt có còn đen láy như hồi nhỏ không ….

Cỗ kiệu ngừng lại, thừa dịp tiến hành thủ tục bắn tên đỏ trước cửa kiệu, Lâu Cảnh vội vàng nhét một viên thuốc vào miệng.

Màn kiệu bị xốc lên, có người đỡ hắn đi xuống, không có sự ồn ào, náo nhiệt như những đám cưới bình thường, hôn lễ của hoàng gia yên tĩnh và trang nghiêm. Tiếng trống, tiếng nhạc nổi lên, những người đỡ Lâu Cảnh nhanh chóng thối lui sang hai bên, một bàn tay thon dài, trắng nõn, khung xương cân xứng đưa tới.

Thái tử phi là nam tử, không thể để hỉ bà dìu đi như những hôn lễ bình thường, cũng không thể tìm một nam tử khác đến hộ tống Thái tử phi, cho nên Thái tử tự mình đến nắm tay Lâu Cảnh, đưa đi bái đường.

(1) tam công tam cô: (Danh) Quan công, có ba bậc quan cao nhất thời xưa gọi là tam công 三公. § Nhà Chu đặt quan Thái Sư 太師, Thái Phó 太傅, Thái Bảo 太保 là tam công 三公.

Quan cô. Dưới quan Tam Công có quan Tam cô 三孤, tức Thiếu sư 少師, Thiếu phó 少傅, Thiếu bảo 少保.

(2) cổ kim: từ xưa đến nay

(3) thánh hiền: người có học thức, tài nghệ, đức hạnh đạt tới mức cao thâm, thông hiểu sự lý.

(4) pháp sư: tiếng tôn xưng của nhà tu hành, đạo sĩ

(5) nạp phi: lấy vợ

(6) nội thị tỉnh: các hoạn quan coi sóc việc trong cung cấm

(7) nội thị giam: tên một chức quan, quản lý, trông coi việc nội bộ trong cung đình

(8) tâm ngoan thủ lạt: lòng dạ độc ác, nham hiểm

(9) cáo mệnh nhất phẩm phu nhân: phong hiệu của phụ nữ thời kì phong kiến. Mấy cái cấp bậc nhất phẩm phu nhân bạn tra không được nên vẫn để nguyên như trong QT

(10) Dám thỉnh sự: đại loại là xin mời vào đó.

(11) sa y: y phục làm bằng lụa mỏng

(12) hỉ bà: người dìu tân nương