Chương 21: Mưa núi

Triều đại này rất trọng hiếu đạo, nhất là các nhà huân quý trước mắt thiên tử, khi gia phụ qua đời phải thủ hiếu tròn ba năm. Tuy không đến mức cả nhà phải ăn chay niệm phật nhưng vợ chồng không được phép cùng phòng, trong hiếu kì mà có thai thì lại càng không thể chấp nhận nổi.

Có thai trong thời gian thủ hiếu chính là đại bất hiếu, theo nghi lễ truyền thống của các đại tộc, khi phát hiện có chuyện này xảy ra thì chắc chắn sẽ phải mở từ đường. Ngay cả khi chính thê có bầu, bị người biết thì cũng chỉ có thể để sẩy. Bởi vì nếu hài tử này bị người ngoài biết được là hoài thai trong hiếu kì, hài tử đó sẽ trở thành nỗi sỉ nhục của toàn bộ gia tộc.

“Cho tới bây giờ, phụ thân… đều không đem ta trở thành người một nhà.” Lâu Cảnh chậm rãi thả lỏng tay, tự giễu mà cười cười, nếu đã sớm biết… thì sẽ không đau lòng…

Nếu phụ thân thẳng thắn nói chuyện này với hắn, mặc dù rất tức giận, nhưng vì mặt mũi của Lâu gia, vì bọn họ là phụ tử thân thiết nhất, hắn cũng sẽ bỏ qua chuyện này… Nhưng… có lẽ trong mắt của phụ thân, hắn chính là… một kẻ ngoan độc bức kế mẫu sẩy thai đi.

Tiêu Thừa Quân nhìn hắn, hơi hơi nhíu mày, tiến lên một bước, có chút mới lạ mà đem người ôm vào trong ngực, học theo bộ dáng khi an ủi y của Thái tử phi, ngốc vụng mà vuốt ve lưng Lâu Cảnh, trầm mặc một lúc lâu, thấp giọng nói: “Ngươi đã được gả cho ta, về sau chúng ta mới là người một nhà.”

“Ha ha…” Lâu Cảnh gục đầu vào vai Thái tử điện hạ, cái mũi dụi dụi không ngừng, rồi nhịn không được mà cười khẽ ra tiếng, vươn tay ra ôm vòng eo thon nhỏ mà hữu lực của Thái tử, “Đúng rồi, chúng ta mới là người một nhà.”

Triệu Hi đã thay đổi một thân nam trang, kích động chạy tới, nhìn đến một màn trước mắt, lập tức giơ hai tay bưng kín mặt, “Ai da, phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn!”

“Cửu tiểu thư, làm thế nào mà ngươi lại trộm đi ra được thế?” Lâu Cảnh đem cằm gác lên vai Thái tử điện hạ, dù bận vẫn ung dung mà nhìn hắn.

Triệu Hi vẫn giữ tư thế giơ hai tay che kín mắt, nghe Lâu Cảnh nói chuyện, ngón tay hơi tách ra tạo thành khe hở, nhìn thấy hai người kia vẫn còn ôm nhau, ngón tay lại nhanh chóng hợp kín lại, “Ta vội đến đưa chứng cớ cho ngươi, để ngươi còn tính toán bước đi tiếp theo chứ!”

Tiêu Thừa Quân thấy Triệu Hi đến đây, liền buông Thái tử phi ra, chỉnh lý vạt áo, đứng thẳng lại.

Lâu Cảnh bất mãn mà bĩu môi, đi đến chỗ Triệu Hi đang đứng cách họ hơn mười bước chân, xách hắn đến trước mặt Thái tử.

“Bái kiến Thái tử điện hạ.” Triệu Hi bị Lâu Cảnh túm cổ áo kéo lại gần, còn không quên chắp tay hành lễ.

“Không cần đa lễ.” Trong mắt Tiêu Thừa Quân mang theo ý cười, vốn muốn hỏi Triệu Hi như thế nào mà thay đổi quần áo nhanh vậy, lại cảm thấy lời này hỏi ra quá thất lễ, liền không mở miệng.

“Uầy, sao ngươi không đi theo Triệu phu nhân trở về? Thiên kim tiểu thư mà nữ phẫn nam trang chạy ra bên ngoài, chính là hữu nhục môn phong đấy!” Lâu Cảnh đoạt lấy tờ giấy trong tay Triệu Hi, nhét vào trong ngực, tiếp tục đùa hắn.

“Phi! Ta…” Triệu Hi vốn tính toán mắng Lâu Cảnh vài câu như mọi bận, bỗng nhiên ý thức được Thái tử điện hạ còn đang đứng đây, nào có lý chửi mắng thê tử người ta trước mặt phu quân, huống chi phu quân của tên này lại là Thái tử, cho nên lời đã đến bên miệng đành phải nuốt xuống, trừng mắt nhìn Lâu Cảnh, “Hứ, không có việc gì nữa thì ta đi đây. Tối nay nhị bá phụ còn muốn kiểm tra công khóa của ta nữa đấy.”

Tiêu Thừa Quân lẳng lặng quan sát hai người hồi lâu, sau khi Triệu Hi bảo phải đi, mới mở miệng nói: “Ngươi phải về phủ thừa tướng, vậy có thể đưa giúp ta một phong thư cho tả tướng được không?”

Triệu Hi nghe vậy, dần dần thu hồi sắc mặt tươi cười, nhìn nhìn lá thư dày trong tay Thái tử, chậm rãi vươn tay ra tiếp, “Điện hạ nhờ vả, nào có đạo lý không đưa.”

Đối với Triệu Hi mà nói, bất luận phong thư này có viết cái gì thì cũng đều là củ khoai lang nóng phỏng tay. Một khi hắn đưa nó cho nhị bá phụ, chính là minh xác mà báo cho bá phụ biết, chính hắn, thiên tài được Triệu gia thập phần coi trọng này đã liên lụy với Thái tử, vừa có thâm ý là mượn sức, đồng thời cũng là uy hiếp. Nhưng Thái tử đã mở miệng, chẳng lẽ hắn còn có thể chối đây đẩy không chịu nhận?

Triệu Hi cho Lâu Cảnh một ánh mắt “Ngươi hại chết ta”, khom mình hành lễ cáo lui, nguyên bản tính toán vào hội chùa vui vẻ ăn chơi nhảy múa một chút, hiện giờ cũng không còn hưng trí nữa. Sau khi rời khỏi rừng cây có đôi phu phu kia, Triệu Hi liền gọi gã sai vặt dẹp đường hồi phủ.

Lâu Cảnh hơi cúi đầu, hàng mi cũng hạ xuống ẩn dấu đi đôi mắt, nhìn như hai ngày nay Thái tử nhàn nhã bồi hắn vui đùa, nhưng kì thực mỗi ngày đều không ngừng có tin tức truyền đến. Hơn nữa ngày ấy, trước lúc rời đi, Tĩnh vương nói “ muốn thoát khỏi hiểm cảnh…” cũng làm hắn rất để ý, xem ra nguyên nhân hôm nay Tiêu Thừa Quân làm vậy là vì đã có quyết định…

Tiêu Thừa Quân thấy Thái tử phi nhà mình rủ mắt không nói, bàn tay đặt sau lưng nhịn không được chậm rãi nắm chặt, “Ta và Triệu Đoạn vốn có hiệp nghị, Triệu Hi trở về… sẽ không gặp cái gì khó xử đâu.”

“Hả?” Lâu Cảnh ngẩng đầu, nhìn gương mặt không đổi sắc của Thái tử điện hạ, sửng sốt một chút mới kịp phản ứng, hẳn là Thái tử phu quân sợ hắn hiểu lầm, cho rằng Tiêu Thừa Quân lợi dụng bằng hữu của hắn để uy hiếp tả tướng.

Lâu Cảnh ngẩng đầu, nhìn Thái tử điện hạ khoanh tay đứng đó, khí chất thanh quý, gương mặt lãnh tĩnh, đôi mắt đen mang theo nhiều điểm thân thiết, còn thêm chút lo lắng mà nhìn mình. Y thật giống như một con thỏ nhỏ, rõ ràng trong lòng rất bất an rồi lại ôm cỏ xanh không nỡ buông tay, thật là đáng yêu muốn chết! Lâu Cảnh chỉ cảm thấy tâm mềm nhũn, vội vàng tiến đến, khẽ hôn lên gương mặt Thái tử phu quân, sau đó cọ cọ vành tai y, nói: “Bằng hữu vốn là dùng để lợi dụng, điện hạ nguyện ý dùng người của ta, trong lòng ta mừng còn không kịp.”

Nhiệt khí phun vào lỗ tai có chút ngứa, Tiêu Thừa Quân nhịn xuống ý định né tránh, “Có… thật không…”

Hậu quả của không né ra chính là, lỗ tai y bị nhiệt khí hun thành đỏ bừng, Lâu Cảnh cười khẽ, hàm vành tai kia vào miệng, “Tất nhiên rồi!”

“Này…” Tiêu Thừa Quân nhẹ run lên một cái, vội đè bả vai của Thái tử phi lại, nghiêng đầu đem vành tai của mình kéo ra, “Đừng làm rộn, chúng ta nên trở về hành cung.”

“Ha ha ha…” Lâu Cảnh chọc đến vui vẻ, lại treo lên người Thái tử điện hạ, để Tiêu Thừa Quân tha hắn đi.

Tả tướng Triệu Đoan cầm thư tín trong tay, trầm mặc không nói.

“Nhị bá phụ, hôm nay là Kí Minh gây họa.” Triệu Hi cúi đầu, khó có khi hướng bá phụ nhà mình nhận sai.

Triệu Đoan giương mắt nhìn thoáng qua khuôn mặt ỉu xìu của chất tử, đưa tay vuốt chòm râu, “Ngươi có biết hôm nay ngươi sai ở chỗ nào không?”

“Sai, tại ta suy nghĩ không chu toàn.” Triệu Hi lập tức đáp, “Lâu Cảnh đã được gả cho Thái tử, tức là đã được cột vào cùng Thái tử. Nếu ta tiếp tục cùng hắn tương giao, tất nhiên sẽ được coi là cùng phe đảng hay đã có dính líu với Thái tử.”

Triệu Đoan hơi hơi vuốt cằm, “Nếu đã biết sai, vậy trở về thư phòng, coi đây là đề mà làm một bài luận về chủ đề này.”

“A?” Triệu Hi ngẩng đầu nhìn bá phụ nhà mình, thấy lão nhân gia rất nghiêm túc, chỉ đành phải vâng dạ, xoay người ủ rũ mà về phòng mình. Hức, biết viết thế nào đây? Sao bá phụ lại nhỏ mọn mà bắt hắn viết cái chủ đề quái quỷ này chứ? Chẳng lẽ lại bàn luận về việc hôm nay hắn bị Thái tử tính kế thế nào sao?

“Nhị ca hà tất hù dọa Kí Minh?” Ngũ gia của Triệu gia cũng nhậm chức trong triều, không khỏi cười khẽ khi thấy cảnh vừa rồi.

“Không thế thì sao quản được hỗn thế ma vương này.” Triệu Đoan vuốt râu, hơi hơi mỉm cười, “Học thức của Kí Minh thì không chê vào đâu được, chỉ là cách xử thế, làm người thì còn phải tôi luyện nhiều. Vả lại, cũng đâu có mấy người khiến nó phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà ở đây cúi đầu nhận sai với ta.” Nói xong, Triệu Đoan mở phong thư trong tay ra, tỉ mỉ mà nhìn một lần, ý cười trên mặt cũng dần biến mất, thật lâu sau, thở dài.

Mùng mười tháng chín, tình thế trong triều bỗng nhiên ác liệt.

Hộ bộ đã điều tra rõ các khoản ghi chép trong sổ sách, quả thật là Thái tử đã phê chuẩn cho phát hai khoản tiền xuống cùng lúc, toàn bộ giao cho huyện Thanh Hà.

Hình bộ điều tra rõ, hai khoản tiền này đều bị huyện lệnh dùng cho việc xây dựng chùa miếu, về phần vì sao lại tiêu phí nhiều như thế, là bởi vì huyện lệnh huyện Thanh Hà đã cho xây dựng, sửa chữa một cái từ đường.

“Từ đường nào?” Thuần Đức đế nhíu mày, giương mắt nhìn về phía người phụ trách đôn đốc điều tra chuyện này – nội thị giam Thẩm Liên.

Sắc mặt Thẩm Liên trắng nhợt, hung hăng trừng mắt liếc nhìn hữu thừa tướng Trần Thế Xương, khom người nói: “Hồi Hoàng Thượng, là một từ đường của hoàng thất.”

Chùa Thanh Lương là quốc tự, bố trí một cái từ đường hoàng thất ở đó cũng không có gì là đáng trách, nhưng tham ô ngân lượng đê điều chính là có tội.

“Từ đường của hoàng thất?” Thuần Đức đế hừ lạnh một tiếng, “Loại từ đường này, há lại để cho một cái huyện lệnh Thanh Hà thấp kém kia được phép tu sửa sao? Đồ vô liêm sỉ!”

Một huyện lệnh Thanh Hà nho nhỏ, nếu không có triều đình sai khiến, như thế nào lại vô duyên vô cớ đi tu sửa từ đường? Toàn bộ quan viên lặng ngắt như tờ, không ai dám hỏi “đồ vô liêm sỉ” kia là ai.

Lâm triều qua đi, tả tướng Triệu Đoan đi một mình tới gặp Hoàng Thượng.

“Hôm nay triệu ái khanh đến đây, là vì một phần tấu chương.” Thuần Đức đế đem một phần tấu chương đưa cho Triệu Đoan.

Trong tấu chương liệt kê từng sự việc xảy ra sau khi Thanh Hà vỡ đê, dân chúng khốn khổ thế nào, cách hành văn vô cùng lưu loát, ngôn ngữ hết sức hùng hồn và đầy đức hạnh, cuối cùng kết thúc bằng một câu “Xây dựng rầm rộ, dân chúng lầm than, Thái tử vô đạo”.

Mặt không đổi sắc, Triệu Đoan khép lại tấu chương, lẳng lặng mà nhìn sắc mặt của Thuần Đức đế, trầm giọng nói: “Thần cho rằng, phần tấu chương này tuy có khuyếch đại nhưng lời nói cũng có chút đạo lý. Với chuyện đọc sách, từ nhỏ Thái tử đã rất thông mình, nhưng là trong chuyện triều chính thì vẫn còn chút khiếm khuyết.”

“A? Ngươi cũng cảm thấy như vậy?” Thuần Đức đế nheo mắt, từ trước đến nay, đối với tất cả những chuyện có liên quan đến Thái tử, tả tướng luôn luôn tránh nặng tìm nhẹ, hiện giờ lại nói như thế này, xác thực là rất hiếm có.

“Thần thực không cho rằng chỉ dựa vào một bản tấu chương này là có thể kết luận được sự việc.” Triệu Đoan tựa hồ rất khó xử, châm chước từ ngữ, chậm rãi nói: “Thái tử đi theo Hoàng Thượng nghe chính sự đã hơn năm năm, chưa bao giờ phạm phải sai lầm gì lớn, nhưng cũng không sáng lập được cái gì. Chính là Thái tử xây dựng từ đường, cũng là một mảnh thuần hiếu chi tâm, chỉ là dùng sai biện pháp…”

Nghe xong câu đầu tiên, ánh mắt nguyên bản sắc bén của Thuần Đức đế dần dần hoãn xuống, theo từng câu chữ của Triệu Đoan mà hơi hơi vuốt cằm, cuối cùng nói: “Những năm gần đây, Thái tử quả thực rất thuần hiếu, chỉ là trong chính sự, thật có chút ngu dốt.”

Mười một tháng chín, Hoàng Thượng triệu Thái tử hồi cung, khôi phục việc vào triều nghe báo cáo và phê tấu chương của Thái tử.

Tiêu Thừa Quân nhìn tin tức trong tay, trầm mặc thật lâu, sau đó chậm rãi đặt tín thư lên trên ngọn nến, nhìn nó từ từ hóa thành tro bụi.

Lâu Cảnh đứng phía sau y, khẽ thở dài, “Vân Bát gửi tin tức cho ta, nói sổ sách mà Hộ bộ điều tra ra, đối với điện hạ rất bất lợi.”

“Ta biết.” Tiêu Thừa Quân đưa lưng về phía hắn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Quá trưa hôm nay trời đột nhiên đổ mưa to, tiếng mưa rơi rả rích trên mái điện Cam Tuyền, con đường lát đá xanh ngoài cửa điện ngập nước, một mảng lá đỏ bị cuốn trôi, thoáng nhìn qua lối đi trong đình viện chỉ thấy thật hoang tàn.

“Điện hạ biết, nhưng thần không biết!” Lâu Cảnh bước về phía trước, xoay bả vai Thái tử điện hạ lại, buộc y đối diện với mình. Tin tức khẩn trong triều liên tục gửi đến, Tiêu Thừa Quân lại không thương lượng với hắn nửa câu, ngày mai phải vào triều rồi, nếu Thuần Đức đế mở miệng muốn trị tội Thái tử thì nên làm cái gì bây giờ?

“Tòa nhà lớn đang sụp đổ…” Tiêu Thừa Quân nhìn hắn, “Lấy lực lượng của một mình ta, chỉ như muối bỏ biển.”

Lâu Cảnh sửng sốt, lời này Thái tử điện hạ đã từng nói qua một lần. “Ngôi nhà sắp đổ sụp… Không bằng noi theo phượng hoàng niết bàn, tìm kiếm sự tái sinh bên trong đống tro tàn.” Lại nguyên lai, vào thời điểm kia, Tiêu Thừa Quân đã báo cho hắn con đường kế tiếp.

“Thừa Quân…” Lâu Cảnh buông lỏng bả vai, nắm hai bên tay của Tiêu Thừa Quân, thẳng tắp mà nhìn y. Cơn mưa vẫn dai dẳng kéo dài không hề có dấu hiệu sẽ tạnh, hơi lạnh từ mưa thu tràn qua song cửa sổ vào phòng, xuyên qua thường phục màu vàng hơi đỏ của Thái tử, ánh nến chập chờn lay động cũng không thể xóa đi màn đêm tối tăm. Thái tử đứng đó, không hề thể hiện ra một chút suy sụp tinh thần nào, ngược lại, giống như mặt trời mới mọc lên từ phương đông, chiếu sáng rực rỡ trong căn phòng u ám.

Tiêu Thừa Quân nhìn Thái tử phi, tuấn nhan diễm lệ, bất cứ lúc nào cũng làm y vui vẻ, thường hay nắm tay và tặng y những cái ôm ấm áp, bèn chậm rãi vươn tay xoa xoa khuôn mặt hơi lạnh kia, “Ta không muốn liên lụy đến ngươi, đừng nhúng tay vào việc này.”

“Ngày hôm trước điện hạ còn nói với ta, hai chúng ta mới là người một nhà.” Lâu Cảnh nắm chặt hai bên tay của Tiêu Thừa Quân, gắt gao mà nắm.

Tiêu Thừa Quân nhìn hắn, khẽ thở dài.

Lâu Cảnh kéo cánh tay mềm mại, thon dài kia đến trước mắt, hạ xuống lòng bàn tay trắng nõn một nụ hôn, “Làm thần tử cũng tốt, làm thê tử cũng được, ta tuyệt đối không để mặc ngươi lẻ loi một mình như vậy.”

Thái tử điện hạ nhìn hắn, không tiếng động mà nở nụ cười.

“Mấy ngày nữa nhị cữu cùng đại cữu mẫu của ta sẽ về đến kinh thành.” Nói đến đây, tâm trạng nguyên bản nặng nề bỗng nhiên tốt lên, Lâu Cảnh ôm vòng eo của Thái tử điện hạ, “Đến lúc đó, điện hạ phải nhớ cùng ta đến phủ An quốc công xem náo nhiệt đấy nhé!”

(1) từ đường: nhà thờ tổ, nhà thờ chính của gia tộc

(2) hữu nhục môn phong: hữu: cố ý, nhục: bị xấu hổ, làm nhơ nhuốc,môn: gia đình, gia tộc, phong: lề lối, tập tục => có thể hiểu là cố ý bôi xấu phong tục, lề lối của gia tộc.

(3) chất tử: cháu trai

(4) quốc tự: quốc: đại biểu cho quốc gia, thuộc về quốc gia, tự: chùa