Chương 16: Âm mưu

Tất nhiên Tiêu Thừa Quân biết chuyện Thanh Hà bị vỡ đê, bởi vì trước đại hôn, y còn vội vàng đốc thúc cứu giúp nạn thiên tai. Về phần huyện lệnh Thanh Hà có tham ô hay không là do Hình bộ điều tra, y cũng không để ý. Như thế nào mà mới qua vài ngày, chuyện tham ô này lại dính lên người y rồi?

“Hôm nay ai dâng tấu lên vậy? Còn phụ hoàng nói như thế nào?” Tiêu Thừa Quân an an ổn ổn mà buông chén trà, ý bảo Lâu Cảnh buông Diêu Trúc ra.

Trước kia Diêu Trúc cũng tiếp xúc với Thái tử không nhiều, lần này gặp nhau là bởi cả hai đều bị liên lụy trong vụ án này nên mới kiên trì tới gặp Tiêu Thừa Quân. Hiện giờ thấy y nhận được tin dữ bất ngờ như thế mà chỉ kinh ngạc một chút liền khôi phục lại bộ dáng trầm ổn bình thường, không khỏi bội phục, thầm nghĩ quả nhiên là Thái tử điện hạ thâm tàng bất lộ trong nhiều năm qua.

“Hình bộ thị lang trình lên, nói huyện lệnh Thanh Hà đã cung khai, số bạc dùng để xây dựng đê điều kia đều được dùng để tu sửa chùa Thanh Lương, muốn tra sổ sách của bộ Hộ.” Diêu Trúc nhìn thoáng qua vẻ mặt của Thái tử, “Thần là quan lại thuộc Lễ bộ, đối với việc này cũng không biết nhiều lắm, bất quá gia đệ bị liên lụy trong đó, nên mới chú tâm hỏi thăm một chút.”

Ý cười trên mặt Lâu Cảnh đã biến mất, cùng Thái tử điện hạ nhìn nhau một cái, đều minh bạch âm mưu trong đó.

Nếu nói việc này có liên quan đến Thái tử, hẳn là không phải đến ngày hôm nay mới nói ra, tất nhiên trước đó đã có tiếng gió, Diêu Trúc làm quan nhiều năm như vậy, đối với việc triều chính tự nhiên mẫn cảm, lại thêm hắn rất chú ý đến chuyện này, liền ngửi được âm mưu trong đó. Việc huyện lệnh Thanh Hà tham ô được điều tra thật tốt, cố ý kéo dài như vậy, đích thị là trước đó đã đoán được Thái tử sẽ vắng mặt, không thể tham gia vào triều chính.

“Điện hạ, triều đình coi vấn đề này không nhỏ, ngài vẫn nên sớm tính toán thật tốt.” Diêu Trúc do dự một chút, nói tiếp: “Hôm nay Hoàng Thượng đã giao vụ án Thanh Hà cho Thẩm Liên toàn quyền điều tra.”

Lâu Cảnh nhướng mày, trước còn tưởng Diêu Trúc tới đây quy phục, nhưng nói nửa ngày vẫn là vì việc của đệ đệ hắn. Hắn nói nhiều như vậy, đơn giản chính là kéo Thái tử đến cùng một trận doanh với hắn, để Tiêu Thừa Quân tạo áp lực cho Thẩm Liên, đem chuyện này hồ lộng đi qua, con đường làm quan của Diêu Túc cũng có một đường sinh cơ…

Tiêu Thừa Quân trầm ngâm một lúc, sắc mặt lạnh lùng, nghiêm túc nói: “Chỉ sợ việc này không đơn giản như vậy, nếu ngươi nghĩ muốn bảo toàn bản thân, hãy đi tìm tả tướng Triệu Đoan đi, nhờ hắn chỉ cho ngươi một minh lộ, còn có…”

Diêu Trúc nghe được lời ấy, chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, tóc gáy cũng muốn dựng hết cả lên. Thái tử nói hắn bảo toàn bản thân, liền biết là chuyện này sẽ rước lấy họa sát thân.

“Để Diêu Túc rời khỏi kinh thành, đi càng xa càng tốt.” Tiêu Thừa Quân ngẩng đầu nhìn xa xa, một đám mây lớn đang từ từ bay ngang che khuất mặt trời, bóng râm trải dài trên mặt đất.

“Thần… minh bạch.” Diêu Trúc lui về phía sau một bước, lần thứ hai quỳ xuống, cung kính mà lạy Tiêu Thừa Quân một cái, “Thần Diêu Trúc, tạ điện hạ!” Tạ điện hạ, tạ chính là Thái tử nhân đức, tạ chính là ân cứu mạng của Thái tử.

Diêu Trúc mang tâm sự nặng nề ly khai. Lâu Cảnh khoanh tay mà đứng bên người Thái tử, “Diêu Trúc đã lên xe rời đi rồi.”

Tiêu Thừa Quân gật gật đầu, “Chúng ta cũng nên hồi cung.”

“Điện hạ có tính toán gì không?” Lâu Cảnh vươn tay giữ chặt y lại, chỉ sợ chuyện này có chút phiền phức, hẳn là vài ngày trước trên triều đã có tiếng gió, bây giờ bọn họ mới biết, dĩ nhiên là đã mất đi tiên cơ.

“Muốn biết rõ chân tướng chuyện này,” Tiêu Thừa Quân nhìn nhìn bàn tay mình đang được Lâu Cảnh nắm chặt, “Không thể hành động thiếu suy nghĩ.”

“Để Vân Thập Lục đi Thanh Hà một chuyến, đem việc này điều tra rõ ràng.” Lâu Cảnh nói xong liền gọi Vân Thập Lục đến.

Trong U Vân thập lục kỵ, ai cũng có sở trường riêng và đều thành đôi một. Ví dụ như tìm hiểu tin tức, Vân Bát và Vân Thập Lục đều cực kì tinh thông việc này, mà trị ngoại thương chính là Vân Thất và Vân Thập Ngũ. Sở dĩ thành đôi như vậy là để phòng ngừa có một người hi sinh bất ngờ mà không có người thế thân.

Tiêu Thừa Quân nhìn Vân Thập Lục quỳ trên mặt đất, gật gật đầu. Nếu y phái người Đông Cung đi tra xét, chắc chắn sẽ chọc người hoài nghi, để Vân Thập Lục đi, xác thực sẽ giảm bớt không ít phiền toái, liền liệt kê hạng mục công việc muốn điều tra rõ. Vân Thập Lục lập tức lĩnh mệnh rời đi.

Vốn tính toán để Thái tử điện hạ nếm thử đồ ăn trong điền trang, nhưng hiện giờ cũng đã không kịp, Lâu Cảnh đành cho người hái hai sọt đào và táo, mang về hiếu kính Hoàng hậu nương nương.

Nhất cử nhất động của Thái tử đều có người nhìn chằm chằm, nếu đến điền trang của Thái tử phi thì nên thoải mái mà mang vài thứ từ đây về, người khác cũng sẽ không có hứng thú mà tra xét tìm tòi.

“Phụ hậu không thể dùng chúng để thưởng cho đám phi tần, hai sọt này hơi bị nhiều đấy.” Tiêu Thừa Quân nhìn Thái tử phi nhà y gặp nguy không loạn, trong lòng cảm thấy rất yên ổn, nếu là một nữ tử bình thường, gặp phải chuyện này có lẽ đều bị dọa khóc, nào còn nhớ rõ mấy việc linh tinh này nữa.

“Phụ hậu ăn không hết thì còn chúng ta mà.” Lâu Cảnh kéo Thái tử điện hạ lên xe, bọn họ phải về Đông Cung nhanh một chút, nhóm triều thần đều thích đứng ngoài xem chiều gió, mà vụ án Thanh Hà càng để lâu thì Thái tử càng bất lợi, phải mau chóng giải quyết càng nhanh càng tốt.

Hoàng hậu là nam tử, ngoại trừ việc ban thưởng theo thông lệ, những ngày bình thường sẽ không vô duyên vô cớ tặng đồ cho phi tần.

Tiêu Thừa Quân cầm một quả táo đỏ trong tay, “Nếu Thục phi nương nương còn tại, có thể đưa tặng nàng một chút.”

Lâu Cảnh ngẩn người, vươn tay cầm quả táo trong tay Tiêu Thừa Quân, Thục phi vốn là sinh mẫu của Thái tử điện hạ, nghe nói khi y vừa tròn một tuổi thì nàng qua đời, “Hoàng Thái tử không được cùng sinh mẫu thân cận, ngay cả khi nương nương còn tại thế cũng không được thường xuyên gặp nhau, chỉ tăng thêm thương tâm mà thôi.”

“Trạc Ngọc…” Tiêu Thừa Quân lẳng lặng mà nhìn hắn, lại nhìn nhìn bàn tay hai người đang cùng nắm một quả táo, muốn nói rồi lại thôi.

Khi trở lại Đông Cung thì đã đến buổi trưa, Tiêu Thừa Quân muốn gọi quan viên Đông Cung đến thương thảo, lại bị Lâu Cảnh kéo đi ăn cơm trước.

Hai người dùng cơm trong điện Sùng Nhân. Quan chức Đông Cung thì tụ tập trong thư phòng của điện Sùng Nhân.

Thấy Lâu Cảnh chuẩn bị lui xuống, Tiêu Thừa Quân liền gọi hắn, “Ngươi cũng lưu lại đi.”

Đám người Thái Dịch đứng chờ hai mặt nhìn nhau, thật không ngờ Thái tử phi vừa mới qua cửa được bốn ngày lại đạt được tín nhiệm của Thái tử như thế.

Hiệu quả của chuyến đi đến điền trang hôm nay thật quá rõ ràng, Tiêu Thừa Quân gọi hắn lưu lại, chính là để hắn tiếp xúc với thế lực của Thái tử. Lâu Cảnh cong môi, cũng không nhún nhường, trực tiếp đi đến bên người Thái tử điện hạ ngồi xuống.

“Thần đã cẩn thận xem xét tất cả các tấu chương điện hạ phê về Thanh Hà.” Trước kia Thái Dịch vẫn phụ giúp Thái tử phê duyệt tấu chương, hắn lấy cuốn sổ ghi chép ra, “Có thể sử dụng đến bạc, chỉ có tháng ba năm nay phê chuẩn cho tu sửa chùa Thanh Lương.”

Chùa Thanh Lương là một ngôi chùa của các hòa thượng nằm trong huyện Thanh Hà. Thời điểm Thái tổ giành thiên hạ đã từng nhận ân huệ của trụ trì chùa Thanh Lương, cho nên về sau đã phong nơi này là chùa Hộ Quốc, cứ cách vài năm triều đình sẽ phân phối một chút bạc để tu sửa ngôi chùa này.

Tiêu Thừa Quân nhíu mày, ngân lượng dùng để tu sửa chùa và xây dựng đê điều sẽ được bộ Hộ ấn đúng hạn phân xuống, chẳng lẽ hai cái này cũng trộn vào với nhau được sao?

“Lời nói dối không tồn tại được lâu, chờ qua vài ngày nữa, tự nhiên sẽ có người giải thích, biện minh giúp chúng ta.” Lâu Cảnh nhìn nhìn bản ghi chép thật dày kia, số bạc được phát theo thông lệ này, không có khả năng là tính sai, nếu hoài nghi Tiêu Thừa Quân, tại sao không nói ra lúc y còn ở trong triều mà đợi đến bây giờ mới nói? Thâm ý bên trong thế nào, nhìn qua đã hiểu.

Mọi người không khỏi mở to hai mắt nhìn, một vị quan Đông Cung kinh hô: “Nói như vậy, là có người cố ý nhằm vào lúc này để hãm hại điện hạ.”

Thái Dịch đi lòng vòng, “Hiện giờ điện hạ không thể vào triều, cho dù có muốn biện giải thì cũng sẽ bị hiểu thành có tật giật mình a!”

Tiếng gió… Vỡ đê… Lúc này… Không thể vào triều…

Lâu Cảnh cảm thấy có cái gì đó chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất, từ đạo ý chỉ tứ hôn vội vàng dạo mười bảy tháng tám kia, đến đủ chuyện xảy ra từ hôn lễ đến nay, đột nhiên hắn quay đầu nhìn sang Tiêu Thừa Quân bên cạnh, chậm rãi nói: “Điện hạ, hôn sự của chúng ta, tại sao lại vội vàng như vậy?”

Tiêu Thừa Quân nghe vậy, sắc mặt không khỏi đại biến, “Ý của ngươi là…”

Trong lúc đại hôn Thái tử không cần vào triều, đến lượt Tiêu Thừa Quân thì thành không được phép tham gia vào chính sự. Không lên triều, không phê tấu chương, chỉ trông vào vài vị quan Đông Cung dưới tam phẩm không đủ tư cách vào triều, chính là tách Thái tử ra khỏi triều đình. Vỡ đê ở Thanh Hà xảy ra từ đầu tháng tám, tại sao vụ án huyện lệnh tham ô ngân lượng lại được ngâm ở đó, chờ đến khi Thái tử không có mặt trên triều mới lấy ra bàn luận?

Tiêu Thừa Quân nắm chặt bàn tay dưới ống tay áo, phụ hoàng làm như vậy, chính là đã hoài nghi y ngay từ đầu.

Thái Dịch xuất một thân mồ hôi lạnh, “Đại hôn là vì vây khốn Thái tử, như vậy, chắc chắn là Hoàng Thượng đã nổi lên lòng nghi ngờ. Điện hạ! Chúng ta phải nhanh chóng lập một kế sách thỏa đáng, không thể để bọn họ hắt bát nước bẩn này vào Đông Cung a!”

“Sự tình còn chưa được điều tra rõ, không thể hành động thiếu suy nghĩ.” Tiêu Thừa Quân trầm giọng nói, “Thái Dịch, kế hoạch trước đây ta cho ngươi chuẩn bị, đã thỏa đáng chưa?”

“Điện hạ!” Sắc mặt Thái Dịch trở nên trắng bệch trong nháy mắt, thanh âm cũng có chút trầm trọng, “Đã chuẩn bị thỏa đáng, nhưng mà điện hạ…”

Tiêu Thừa Quân đưa tay ngăn cản Thái Dịch nói tiếp, “Chuẩn bị thỏa đáng là được rồi, tạm thời án binh bất động, ta đến gặp phụ hậu, buổi chiều các ngươi lại đến nghe lệnh.”

“Vâng!” Thái Dịch khom người trả lời, dường như những vị quan Đông Cung khác đều không hiểu hắn đang chuẩn bị kế hoạch gì, nhưng cũng không ngốc đến mức hỏi ngay bây giờ. Tất cả nhanh chóng khom mình hành lễ, đi theo Thái Dịch cáo lui.

“Nắm được manh mối mới có thể đề ra kế hoạch hành động tốt nhất.” Lâu Cảnh thở dài nhẹ nhõm một hơi, hôn sự của bọn họ rất kì quái, hiện giờ hiểu được nguyên nhân, thật không cần lo sợ không yên mà suy đoán.

“Ừ,” Tiêu Thừa Quân thấy hắn như vậy, trong mắt cũng lộ ra một chút ý cười, “Bây giờ chúng ta sẽ đến cung Phượng Nghi.”

“Các ngươi thật có tâm.” Hoàng hậu nhận hai giỏ hoa quả tươi của Lâu Cảnh, vẫy lui mọi người, lấy ra một cái hộp nhỏ, “Đây là hạ lễ mà thứ sử Việt Châu cho người thúc ngựa đưa tới mừng hôn lễ của hai ngươi, vừa mới tới vào buổi trưa hôm nay.”

Tiêu Thừa Quân nhận chiếc hộp được sơn đỏ rất đẹp trong tay Hoàng hậu, “Phụ hậu, trong triều đã xảy ra chuyện.”

“Bổn cung biết.” Đôi mắt Kỷ Chước hiện ra vài phần lãnh liệt, “Hãy chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất đi.”

“Phụ hậu…” Tiêu Thừa Quân nhìn khuôn mặt lãnh túc của Hoàng hậu, “Có lẽ, còn không đến nước này.”

“Tháng sau Tĩnh Nam hầu sẽ về kinh.” Kỷ Hoàng hậu thở dài, “Trước đại hôn bổn cung đã nói với ngươi, ngươi phải tận lực tra xét việc này, nhưng phải nhớ lấy, ngay cả khi tất cả mọi người đều biết ngươi oan uổng, cũng không thể để người khác vì ngươi kêu oan, nếu không, ai cũng không giữ được ngươi.”

Ánh trăng đầu thu mang theo vài phần thanh lãnh, Tiêu Thừa Quân khoanh tay đứng trước cửa sổ, ánh trăng trải dài trên đại điện vắng lặng, đem xiêm y màu vàng hơi đỏ của y nhiễm thêm một tầng sương bạc.

Lâu Cảnh bước vào điện Sùng Nhân trống trải, trong điện không thắp nến. Hắn nhìn thấy một mạt nhân ảnh xinh đẹp và cao quý xa xa, cô đơn đứng dưới ánh trăng, giống như tùy thời sẽ dung nhập vào ánh trăng cô tịch vậy, không khỏi bước nhanh hơn, đi tới phía sau y, lại sợ quấy nhiễu suy nghĩ của y, liền lẳng lặng đứng cạnh đó bồi y.

“Sao lại chạy tới đây?” Tiêu Thừa Quân quay đầu lại nhìn hắn.

“Thái đại nhân đã đi rồi, điện hạ cũng nên đi nghỉ tạm.” Lâu Cảnh nói xong, trên mặt lộ ra vài phần không đứng đắn, nhoẻn miệng cười, “Điện hạ không đi điện Bát Phượng, thần đành phải đến điện Sùng Nhân để thị tẩm thôi.”

(1) thâm tàng bất lộ: hiểu đơn giản nghĩa là người giỏi che giấu, ko bộc lộ tài tăng ra bên ngoài.

(2) bộ Hộ: Bộ Hộ hay Hộ bộ (chữ Hán: 戸部) là tên gọi của một cơ quan hành chính thời kỳ phong kiến tại một số quốc gia Đông Á như Trung Quốc, Việt Nam v.v… Bộ Hộ tương đương với Bộ Tài chính ngày nay.

Ở nước ta Bộ Hộ thời Lê giữ việc ruộng đất, nhân khẩu, kho tàng, thu phát, bổng lộc, đồ cống nạp, thuế khoá, muối và sắt. Bộ Hộ thời Nguyễn giữ chính sách điền thổ, hộ khẩu, tiền thóc, điều hòa nguồn của cải nhà nước.

(3) minh lộ: minh: hiểu biết, chiếu sáng, lộ: con đường => theo mình hiểu thì đây là đường đi tốt nhất, đường sống.

(4) tiên cơ: thế chủ động

(5) thị tẩm: thị: chăm sóc, hầu hạ, tẩm: ngủ, nằm ngang ra. Hơ hơ