Chương 12: Ngoại Truyện 2

Có liên quan vai phụ một hai ba —— mới gặp gỡ

Nghiêm túc tính toán, lần đầu tiên nàng tiến cung là thời điểm năm tuổi.

Nàng theo phụ thân tiến cung, vì dẫn nàng gặp ân sư tương lai. . . . .Tả Dực Tướng quân.

Cung Điện với nàng mà nói, là một tòa thành hoa lệ, đồng thời cũng là một nhà tù bền chắn không thể thoát ra.

Trước khi tiến cung, trong phủ nàng luôn nghe một đống nô tỳ si mộng, nếu có một ngày có thể tiến cung làm phi tần thật tốt.

Làm Tần phi thì có cái gì tốt? Cả ngày nhốt mình trong nhà ngục lớn, sau đó cùng vây quanh một nam nhân, là vậy sao?

Nếu không thì chính là vọng tưởng gả ột vương tôn quý tộc, chèo lái cả một gia tộc vì tâm nguyện cả đời. . .. Nàng cảm thấy nữ nhân thật ra rất có năng lực không cần phải hèn mọn như vậy.

Trong lòng nàng cũng không ôm chí lớn, không hy vọng sẽ bị vây ở tứ tứ phương phương trong kinh thành, muốn đi khắp nơi nhìn một chút, đi dạo chơi chút.

Cho nên mẫu thân cũng không ép buộc nàng học lễ nghi phiền phức của các cô nương gia, biết nàng hứng thú với võ học, liền mời võ sư tới dạy nàng công phu quyền cước, chính là hy vọng nàng tự mình nghĩ việc làm.

Mẫu thân nói cho nàng biết: Nếu muốn phụ thân đồng ý, phải nghe lời người nói, cũng chỉ có một con đường, đó chính là bò được lên vị trí cao hơn phụ thân.

Chỉ có lên được vị trí cao, mới có thể có khả năng cá mặn xoay người.

Nàng nhớ duy nhất đoạn thại này, nàng phải cố gắng bò lên trên cao, bò lên cao hơn bất cứ kẻ nào, bò được càng cao, càng có thể khiến cho phụ thân ngoan cố nghe nguyện vọng từ đáy lòng nàng.

Vì vậy hôm nay nàng mới xuất hiện trong cung, chính là muốn thấy phong thái của đại tướng quân trong triều, thậm chí xin hắn thu nhận làm đồ đệ, nàng muốn bái hắn ta làm thầy.

ở trong mắt của nàng, cung cấm chẳng khác nào nhà tù, càng giống như một tòa mê cung. Nàng chỉ rời khỏi cung điện chờ phụ thân, nghĩ đi ra ngoài một chút, kết quả đi về mới phát hiện đường này cong cong quẹo quẹo, đi tới đi lui thành lạc đường.

cũng không biết đi tới chỗ nào, nàng nhìn thấy phái trước có một bóng dáng màu vàng đứng bên hồ, còn phát ra âm thanh nức nức nở nở.

“Có phải là nam nhân hay không?”

Nàng tiến lên nhìn xem, phát hiện là một nam hài, tuổi xem ra lớn hơn nàng một chút, chỉ là thể cốt còn không có kéo dài, rất nhỏ gầy.

Thân ảnh ngồi cạnh lúc này nâng lên một gương mặt đầy bùn đất, thút tha thút thít mở miệng, “Ngươi là ai?”

“Tôn Cẩm Hoa.” Nàng sang sảng nói ra tên họ, “Ngươi là ai?”

“Ta. . .ta tên là Phượng Mân.”

Chữ tự là Phượng? Trong lòng nàng có bài bản, ở trước mắt mình, nam hài là một hoàng tử, hơn nữa còn không bắt mắt nhất trong cung, tư chất bình thường Lục hoàng tử.

“Khóc cái gì?” Nàng hỏi đơn giản mà có lực.

“Mọi người cười ta là thắng ngốc không chịu được. . . .” Hắn cố gắng đứng lên, chiều cao của hắn không sai biệt lắm so với nàng.

“Đúng vậy.” Nàng rất thành thực, trực tiếp gật đầu.

Hắn nâng miệng lên, mắt phiếm quang, “Kẻ bất tài thì sao? Các ngươi nghĩ rằng bảo vệ một kẻ bất tài đơn giản lắm sao? Ngươi cho rằng. . . .. một người sinh tồn trong cung rất dễ dàng sao?”

“Nhưng không phải là ngươi chọn rồi à?” Nàng mắt lạnh nhìn hắn. “Nếu lựa chọn con đường làm một kẻ ngu ngốc, vậy thì cứ đi tiếp đi. . . .Nếu không muốn làm kẻ bất tài, thì hãy cho những người không muốn ngươi sống sót một chút màu sắc. Chỉ là thiên hạ này không phải ngươi dùng nước mắt liền khóc lóc cầu xin đổi lấy, là dùng thủ đoạn cùng bản lĩnh của ngươi. Ngươi cái gì cũng có còn tự buồn bã hối tiếc, quả thật buồn cười! Không bằng bây giờ ngươi nhảy xuống hồ, chết mau, đầu thai cũng mau!”

Hắn nghe thấy, ngực ngạnh một hơi, bởi vì lần đầu tiên có người hướng hắn nói nặng lời.

“Ta à. . . .” Nàng quật cường ưỡn ngực, “Hôm nay ta tới bái kiến vi sư, bởi vì về sau ta muốn là đại tướng quân.”

“Ngươi. . .ngươi thân là nữ nhi, ngày sau nhất định phải lập gia đình, tại sao lại muốn làm địa tướng quân?” Hắn nhỏ giọng ngập ngừng.

“Ai nói nữ nhân chỉ có thể lập gia đình?” Nàng hừ lạnh một tiếng, “Ta chính là muốn thống lĩnh cả một đội quân. Ta muốn bò sẽ bò được lên rất cao, rất cao, khiến mọi người phải nghe lời của ta. Còn nữa, về sau ai dám khi dễ ta cùng người nhà của ta, ta liền đánh bọn họ đến hoa rơi nước chảy. . . .”

“Nhưng ngươi còn nhỏ. . .”

Nàng dùng quyền đánh xuống đầu hắn, con mắt tròn hung hãn nhìn hắm chằm chằm.

“Qua mỗi một năm, ta liền lớn hơn một tuổi, hơn một tuổi, ta liền cao hơn một chút, cao hơn một chút, ta liền cố gắng một chút, ta không tin thời gian ta tích lũy qua từng nhật nguyệt, không thể khiến cho Tôn Cẩm Hoa ta bò lên vị trí mà muốn tới.” Nàng còn nhỏ tuổi nhưng lời lẽ hùng hồn, “Có lẽ sẽ có một ngày ngươi sẽ cầu xin ta giúp ngươi cùng xây dựng mảnh giang sơn này. . ..”

“Ta. . . .”

“A! Ta phải đi rồi.” Không đợi hắn nói hết câu, nàng đã xoay người rời đi rồi.

Hắn vốn chỉ muốn kéo nàng, nhưng thân thể nho nhỏ của nàng hết sức khỏe mạnh, lòng bàn tay hắn hcir bắt được không khí, mở bàn tay, chẳng có gì cả.

“Ta. . .ta làm sao mới có thể gặp lại ngươi?”

Nàng dừng bước, quay đầu lai, suy nghĩ một chút, nở ra một nụ cười sáng lạn: “Chờ ngươi lên làm hoàng đế, khi nào muốn gặp ta liền hạ lệnh, không phải ta sẽ xuất hiện sao?” Bởi vì hoàng đế là lớn nhất!

Hoàng đế! Hai chữ này liền hung hăng đụng vào tâm hồn nhỏ bé của hắn, cugnx như một tảng đá lớn đè nặng lòng hắn.

Nhất thời, hắn thông suốt.

Muốn sống, thì phải dùng bản lãnh sống sót, ngày sau muốn gặp lại nàn, cũng nhất định phải có một giang sơn thuộc về mình.

Chỉ có toàn bộ thiên hạ, cũng mới có thể vây nàng chặt chẽ.. . . . .

Thiên sơn vạn thủy, cũng không thể rời bỏ thế giới của hắn.

—— hết trọn bộ ——

Lời cuối sách của Mễ Lộ Lộ

Hello! Mọi người nghỉ hè vui vẻ.

Thật vui mừng lại nhận được thông báo về bộ sách, chỉ là lần này thật sự là viết đến trời đất mịt mù, có rất nhiều thứ thật ra thì đã qua sửa chữa, nhưng mà vẫn hy vọng mọi người có thể yêu thích cuốn sách này!

Nghỉ hề gần đây trôi qua rất bi thảm, trừ viết bản thảo, lại là viết bản thảo, năm nay nhiệt độ bên ngoài rất cao, phong của Mễ Tiểu Lộ cơ bản là trên 33°C, nhưng vì chỗ vui chơi Bắc Cực hùng, ta còn có thể chịu đựng được việc không có điều hòa nhiệt độ.

Mặc dù ngày ngày ta đều đi chạy bộ cũng như tới hồ bơi trình diện, nhưng bây giờ là kỳ nghỉ hè, trong hồ bơi có rất nhiều bạn nhỏ, thường thường không để ý mọi chuyện, ta thường bị bọn chúng đá tới choáng váng.

Cho nên kỳ nghỉ hè này ta mất đi một nơi vui chơi, khóc khóc.

Hàn huyên một chút về tin tức xã hội gần đây, thật ra thì truyền thông Đài Loan rất tốt, cho nên ta đều xem tin tức làm tiết mục giải trí.

Chỉ là thấy tin tức bệnh chó tàn sát bừa bãi, không biết là có quan hệ với con chó Mệ Tiểu Lộ nuôi trong nhà, hay là trời sinh yêu động vật, cảm thấy chó mèo gần đây bị kỳ thị rất nhiều.

Hiên tại dắt chó đi tản bộ, trên cổ cho dù có một chiếc dây chuyền, nhưng vẫn sẽ gặp phải ánh mắt xem thường của những người đi đường, bằng không chính là bị đuổi đông đuổi tây (Thán)

Rõ ràng là Mễ Tiểu Lộ là một chủ nuôi rất có đạo đực xã hội, ra khỏi cửa nhất định mang theo túi lớn phệ nệ sạch sẽ, nhưng vẫn bị người đi đường chất vấn đông chất vấn tây.

Vận khí tốt, sẽ gặp được người có giọng điệu tốt, vận khí không tốt, sẽ gặp phải khí phách Asan lộ ra ngoài, vừa mới mở miệng chính là nhắm vào đầu mắng to.

Đúng, chớ hoài nghi, hàng xóm nhà Mễ Tiểu Lộ chính là loại Asan này. Chỉ là mẹ Tiểu Mễ đã dạy rằng phải kính lão tôn hiền, bình thường sẽ không nói ra khỏi miệng, yên lặng dắt chó về nhà.

Chỉ là, vẫn suy nghĩ nói một tiếng, bệnh nhân bị chó dại cũng không phải mắc từ chó mèo, xin không cần xúc động như cha mẹ qua đời như vậy.

Còn nữa, giống như cách làm của một hương trưởng huyện thị bắt đổi chó thành gạo trắng, mặc dù làm ngọn cờ đầu giảm khuếch tán bệnh tình, nhưng vị hương trưởng đó có biết, có rất nhiều người vì muốn đổi gạo trắng, lại đi bắt cho của nhà người khác? Mễ Tiểu Lộ rất không tán thành cách làm này.

Nói nhiều như vậy, chính là hy vọng mọi người có nuôi chó gần đây ra cửa vẫn nên trói chó vào dây xích, tránh cho việc hù dọa người đi đường, cũng là vì bảo vệ trẻ nhỏ. Hơn nữa phải nhớ tiêm vac-xin phòng bệnh chó dại cho chó đi lạc.

Cứ như vậy, gấp quyến sách lại!