Chương 10: Chương 10

Tôn Miên Miên cho rằng trở lại Hách phủ, sẽ thấy cảnh đao quang kiếm cảnh (*).

(*): cảnh tàn sát khốc liệt.

Nhưng từ sau khi nàng xuống mã xa, nhìn đâu cũng thấy một mảnh yên bình.

Đúng, không khí hết sức bình thản.

Bên ngoài mặc dù có quân binh chiếm giữ, nhưng lúc nàng xuống mã xa, đi về phía Hách phủ thì binh lính cũng không bắt lấy nàng, sau đó Thanh Dung đã nói rõ ràng thân phận của nàng, ngược lại tất cả đều tự động lui ra, nhường đường cho nàng vào phủ.

Mặc dù cảm thấy vô cùng giật mình, nhưng cước bộ nàng vẫn không che giấu được vẻ vội vàng, trực tiếp chạy vào tiền sảnh.

Đi tới ngoài cửa tiền sảnh, nàng nhìn thấy đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân quỳ gối trước mặt Hầu gia cùng Hách Lang, bộ dáng hết sức nhếch nhác.

Đại thiếu gia Hách Tuần một đầu thúc quan tóc tai toán loạn, thái độ hung dữ không thôi, mà thê tử hắn Tích Uyển Phi đã khóc lem hết mặt mũi từ lâu.

“Hách Lang, ngươi như vậy thiết kế ta, giá họa cho đại gia tộc Tích thị, ngươi sẽ không được chết tử tế. . . .” Gò má Hách Tuần vì phụ thân đánh mà sưng đỏ.

Thiết kế? Giá họa? Tôn Miên Miên lộ ra vẻ khó hiểu, nhìn về phía Hách Lang.

Bộ dáng hắn vẫn lạnh lùng giống như trước, gương mặt anh tuấn lộ vẻ vô tình, cầm trên tay một tờ giấy, sau đó hung hăng vứt xuống trước mặt Hách Tuần.

“Câu kết với ngoại thích, dối trên gạt dưới, còn cùng Tĩnh phi bí mật mưu đồ binh biến, đây là mật thư ngươi lui tới cùng Tĩnh phi.” Hách Lang kéo ra một nụ cười lạnh. “Hôm nay không phải ta sai người bắt ngươi, chỉ sợ bản thân ngươi rơi đầu không quan trọng, mà còn dính líu tới trăm mạng người trong Hách phủ.”

“Cái gì cấu kết ngoại thích, mưu đồ bí mật binh biến? Tất cả đều là ngươi một bên nói bậy nói bạ.” Hách Tuần lớn tiếng phản bác, “Tích gia đời đời đều là trung thần, nếu không phải ngươi đặt bẫy, chỉ cần nói đến việc Tôn Cẩm Hoa mang theo quân đội Thanh Long quốc trở lại tấn công hoàng triều, nhạc phụ ta cùng trên dưới Tích gia há có thể trong một khắc triệu tập tấ cả binh mã bảo vệ thánh giá? Mà ngươi thế nhưng lại bắt được yếu điểm đó của hắn, láo xược xưng bọn họ ngụy tạo quân phù, khởi binh phản bội, kế hoạch của ngươi thật ác độc. . . .Trên trăm cái đầu của Tích gia đều cứ vậy mất đi, ngươi vui vẻ được sao?”

“Một bên nói bậy nói bạ!” Hách Lang hừ lạnh một tiếng, tiến lên, cúi đầu nhìn hắn, “Nếu không phải Tĩnh phi phái Tích Hương Hạm đến gần ta, há có cơ hội trộm đi quân phù giả trong phòng ta? Cũng may quân phù thật đều không rời người ta, không trúng kế của các người.”

“Ngươi đổi trắng thay đen, ngậm máu phun người. . . .” Tich Uyển Phi không nhịn được, cao giọng kêu gào, “Hương Hạm vẫn bị ngươi giam lỏng trong viện, nàng trộm quân phù của ngươi như thế nào?”

“Đại tẩu, đừng quên thân phận của ngươi.” Hách Lang lạnh lùng nhìn nàng. “Nếu không phải ngươi đã gả vào Hách phủ, hôm nay há lại có thể quỳ gối tại đây lên tiếng?”

Tich Uyển Phi bị dọa đến sắc mặt trắng bệch. Không ngừng rơi lệ.

“Nghiệt tử a!” Hách Hầu gia tức giận đến xanh mặt, “Nghĩ tới Hách gia ta nhiều đời đều tận tâm tận lực với Hoàng thượng, chưa bao giờ hai lòng, thiếu chút nữa là Hách gia đã hại chết trong tay tên nghiệt tử ngươi!”

“Cha. . . .” Hách Tuần nâng lên gương mặt buồn rười rượi, cắn răng nghiến lợi nói: “Người vì sao không tin hài nhi bị đệ đệ hãm hại?”

“Chứng cớ ở đây, ngươi cho là ta mù mắt sao.” Hách Hầu gia tiến lên, cho Hách Tuần một chưởng, “Hôm nay nếu không phải đệ đệ ngươi áp ngươi tới đây, sợ rằng Hách gia đã mang tử tội. Hách Tuần, làm sao ngươi có thể hồ đồ như vậy? Ngươi rõ ràng còn có tiền đồ rất tốt. . . .”

“Tiền đồ thật tốt?” Hách Tuần sửng sốt một chút, suy sụp người dưới đất, “Ta thì có cái tiền đồ gì thật tốt đây? Dù là ta là trưởng tử, thì như thế nào? Mẹ ta chỉ là hạ nhân, ta có cố gắng thế nào, có thể leo đến vị trí của Hách Lang sao? Tương lai có thể kế tục tước vị Hầu gia sao? Một ngày còn chưa trừ khử được Hách Lang, ta vĩnh viễn đều bị hắn chèn ép. . . .”

“Làm càn!” Hách hầu gia giận đến đỏ mặt lên, cầm lấy gia pháp ở một bên lên, hung hăng đánh lên người hắn, “Đều cùng họ Hách, đều là con cháu Hách gia, là ai dạy ngươi tự chém giết tay chân? Tích gia dù là thân gia, chẳng lẽ trên người chảy cùng huyết thống giống ngươi như Hách Lang? Các ngươi đều là hài tử của ta a!”

Hách hầu gia dùng côn đánh vào các bộ vị trên người Hách Tuần,, xuống tay không hề nhẹ nhàng.

“Cũng bởi vì ta là hài tử của ngài, mới muốn tranh giành a!” Hách Tuần bị thị vệ lôi kéo, căn bản không cách nào tránh né, rất nhanh, trên người cũng như trên mặt chỉ toàn thấy máu.

“Phụ thân, đừng đánh. . . .đừng đánh. . . .” Tích Uyển Phi vội vàng bảo vệ trượng phu của mình, đỡ côn loạn cho hắn.

“Ngươi được đấy Tích Uyển Phi, thân là đại thiếu phu nhân Hách gia, ngươi không những không ngăn cản trượng phu đi lầm lối, ngược lại còn giúp đỡ, biết rõ phụ thân ngươi cùng Tĩnh phi tâm địa bất chính, còn dám thổi gió thoảng bên gối Tuần nhi….Đừng tưởng rằng ngươi vào Hách phủ thì có thể tránh được một kiếp, ta muốn giao ngươi cho hoàng thượng….”

“Phụ thân, đừng!” Hách Tuần vội vàng cầu xin tha thứ, “Tha cho Uyển Phi đi! Nàng cái gì cũng không biết, chỉ là một đại thiếu phu nhân, tất cả đều do hài nhi thông đồng cùng Tĩnh phi… ngàn vạn lần đừng giao Uyển Phi ra, nàng dầu gì cũng là thê tử kết tóc se duyên cùng hài nhi a!”

“Thật là tức chết!” Hách hầu gia giận đến đem cây gậy vung, “Người đâu! bắt hai người này đến Hình bộ cho ta…”

“Phụ thân.” Hách Lang bước lên, kéo cánh tay Hách hầu gia, “Ta bắt đại ca tới đây, chính là hy vọng hắn không hội hợp cùng Tích gia, hiện tại trong triều còn chưa phát hiện đại cao giao dịch cùng Tĩnh phi, nếu ngài giao đại ca ra, không chỉ có đại ca khó giữ được tính mạng, có lẽ tương lai hoàng thượng cùng thái hậu cũng sẽ nghi kị Hách gia chúng ta.”

“Chuyện này. . .” Hách hầu gia trầm xuống, “Nhưng nếu hoàng thượng tra được…”

“Hoàng thượng sẽ không tra.” Hắn gần sát tai hầu gia, nhỏ giọng nói: “Cá lớn hoàng thượng muốn câu đã xuất hiện, đây là giết gà dọa khỉ.”

Hách hầu gia thở dài, gật đầu một cái, “Người tới, đem đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân nhốt vào từ đường đóng cửa suy nghĩ.”

“Phụ thân…”

“Trong thời gian này, ngươi ngoan ngoãn ở trong từ đường tĩnh tâm cho ta, nếu có ý chạy trốn, chém!” Hách hầu gia quẳng xuống câu thoại ngoan độc, sai hai thị vệ áp giải hai người đi.

Hách Lang nheo mắt nhìn theo Hách Tuần, sau đó phát hiện Tôn Miên Miên đáng đứng trong đám người.

Đầu óc Tôn Miên Miên vẫn còn chưa kịp tiêu hóa tất cả những gì vừa nghe được, đợi nàng hồi phục lại tinh thần, đã nhìn thấy bóng dáng to lớn cao ngạo đứng trước mặt mình.

Hắn vươn tay, ôm nàng vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Nha đầu ngốc!”

Vành mắt nàng đỏ lên, không để ý lễ nghi liền dùng sức ôm lấy hắn, thanh âm có chút nghẹn ngào nói: “Ngươi làm ta sợ muốn chết, thật!”

“Cũng biết lá gan ngươi nhỏ, định sau khi xử lý xong mọi chuyện, ta tự mình tới đón ngươi trở về.” Hắn tham luyến mùi hương trên cơ thể nàng, trong lòng nhất thời bình tĩnh trở lại, “Không ngờ cái tiểu nha đầu rất sợ chết này thế nhưng lại không chờ được trở về, ngươi không sợ những lời đồn đại bên ngoài là thật, trở lại chỉ có chết hay sao?”

Nàng mấp máy môi, nhỏ giọng mở miệng, “Coi như trở lại là muốn chết, cũng muốn chết có ý nghĩa, chết cùng ngươi . Kể từ ngày bị các tỷ tỷ bỏ rơi kia, ta cảm thấy cuộc đời này một người sống đã đủ khổ cực, đủ cô đơn rồi, trước khi chết dĩ nhiên cũng phải cùng dắt tay ngươi, ít nhất trên đường tới hoàng tuyền sẽ không cô đơn.”

Nàng cái gì cũng không cần, chỉ có hắn. . .Hách Lang, là thứ duy nhất đời này nàng phải có.

Nói nàng ngốc hay không ngốc? Đối với hắn mà nói, nàng thật ngốc.

Từ khi hai người quen biết đến nay, nàng luôn lấy chữ “Sinh” làm ưu tiên hàng đầu, chung quy lại là ở lúc quan trọng quên tính mạng mình, cho dù không thể ra sức, lại cũng vẫn muốn sánh vai hắn đỡ lấy tất cả.

“Bị nhị tỷ ngươi biết vì ta ngay cả tính mạng ngươi cũng không cần, không biết nguoi sẽ bị nàng nói như thế nào?” Hắn không để ý ánh mắt của bao người, cái mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ xát với chóp mũi khéo lép lại phấn anh của nàng.

“Nhị tỷ?” Nàng nâng đôi mắt to lên vẻ nghi ngờ, “Bên ngoài đồn rằng nhị tỷ mang theo quân đội Thanh Long quốc. . .. cũng là tin tức giả ngươi truyền ra ngoài đi!”

“Đúng vậy” Hắn gật đầu.

“Ai.” Nàng tức giận trừng mắt nhìn hắn. “Nếu nhị tỷ biết được ngươi dùng danh nghĩa của nàng làm loạn, cũng không biết ngươi sẽ làm sao.”

“Muốn biết?” đôi tròng mắt đen của hắn nhìn nàng.

“Ta rất muốn gặp mặt nhị tỷ.” Nàng chu cái miệng nhỏ nhắn trả lời.

“Vậy bây giờ…” Hắn giương lên một nụ cười đùa giỡn, bàn tay to lón nắm thật chắc bàn tay mềm mại của nàng, cả đời này cứ cầm như vậy không buông. “Đi thôi!”

Nàng ngẩn người, có chút không phản ứng kịp, “Đi chỗ nào?”

“Vào cung.”

“Vào cung làm gì?” Nàng lại ngây ngốc đặt câu hỏi, “Ta là quan tỳ mang tội, không thể tùy ý vào cung…”

“Yên tâm, ta sẽ bảo hộ nàng.” Hắn dịu dàng nói, “Hơn nữa sau khi vào cung, nhị tỷ ngươi sẽ càng bảo hộ ngươi.”

Gì? Nhị tỷ?

Nàng nhất thời không hồi thần được, chân mày nhíu chặt, mặc dù sinh lòng hoài nghi, nhưng bước chân cũng không hề chậm trễ di chuyển theo hắn. . . .bước như bay.

Được rồi!

Tôn Miên Miên sau khi vào cung, quả thật nhìn thấy nhị tỷ Tôn Cẩm Hoa.

Khi gương mặt màu mật ong rọi vào đáy mắt nàng thì trong phút chốc, nàng cảm thấy trời đất quay cuồng, cho là ảo giác của mình, sau nhị tỷ gọi tên của nàng, nàng mới cảm thấy nhị tỷ thật sự đang đứng trước mặt mình.

Nhị tỷ bây giờ hoàn toàn giống so với hình ảnh nàng gặp tỷ lần cuối trước đây…

“Tôn Miên Miên.” Tôn Cẩm Hoa một thân áo giáp bạc, gương mặt màu mật ong có vài phần tương tự Tôn Miên Miên mỉm cười.

“Nhị tỷ!” Tôn Miên Miên không kịp chờ lao vào trong ngực Tôn Cẩm Hoa, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, “Ô ô. . .muội còn tưởng rằng cả đời này sẽ không gặp lại tỷ! Muội biết ngay tỷ sẽ không tư thông với địch phản quốc, cũng biết ngay tỷ chính là Trung thần.”

Tôn Cẩm Hoa nhìn tiểu nha đầu trong ngực khóc đến đáng thương, không nhịn được nhéo khuôn mặt nàng. “Vốn cho rằng muội sẽ gầy đi, không ngờ lại càng mập hơn, xem ra thức ăn ở Hách phủ không tệ lắm.”

“Nhị tỷ, cuối cùng tỷ cũng trở lại.” Tôn Miên Miên nâng đôi mắt đẫm lệ lên, nhìn Tôn Cẩm Hoa. “Tỷ có biết hay không hiện tại đại tỷ, tam tỷ cùng tứ tỷ cũng không biết đang lưu lạc phương nào. . . .”

“Tỷ biết rõ.” Tôn Cẩm Hoa cũng không thay đổi sắc mặt, rõ ràng gọn gàng trả lời.

“Tỷ có biết không đại tỷ bọn họ thật không lương tâm, chạy trốn cũng không mang ta đi theo. . .”

“Tỷ biết rõ.”

“Còn hại ta ở Hách phủ. . .”

“Ta cũng biết rõ.” Tôn Cẩm Hoa lại ngắt lời nàng.

Ah? Cuối cùng, Tôn Miên Miên ngừng tiếng khóc, không hiểu nghiêng đầu, “Nhị tỷ. . .sao tỷ lại biết?”

Đáy mắt Tôn Cẩm Hoa hoàn toàn không có một tia áy náy, sờ sờ đầu nàng. “Bởi vì trừ muội ra, không có bất kỳ người nào nguyện ý vào Hách phủ làm con tin!”

“Con tin?” Đôi mày thanh tú khẽ nhíu, “Con tin gì?”

“Được rồi! Chân tướng sự thật rất đơn giản, chính là ta không có tư thông với địch phản quốc, lúc ấy chỉ là vì phối hợp diễn xuất với hoàng thượng, chính là muốn chỉnh đốn triều cương, đáng tiếc vây cánh Tích gia rất nhiều, hoàng thượng quyết định trước phải làm suy yếu thế lực Tích gia, đồng thời cũng muốn giết gà dọa khỉ.” Tôn Cẩm Hoa cả đời này vẫn luôn là trung thần, nên cũng đành tạm thời rời bỏ chức vị đại tướng quân.

Nói thật, Tôn Cẩm Hoa khinh thường loại hư danh này, hai là hoàng thượng không ngừng cầu xin nàng, sau lại vô sỉ tới mức đi tới trước mặt nàng, quỳ gối van xin nàng về nhà, nàng nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Cuối cùng vẫn là vì hai câu nói của Hách Lang về muội muội nàng, nên nàng mới ngoan ngoãn trở về.

Chẳng lẽ ngươi định để muội muội nhỏ nhất của ngươi vô danh vô phận, làm một thị thiếp hầu bên cạnh ta cả đời?

Ngươi cho rằng vị hoàng đế Nguyên Phượng hoàng triều nhàm chán nhất này ngày nào đó sẽ không cảm thấy vị trí phu nhân Thái Úy trống vắng làm chướng mắt hắn, nhiều chuyện ban thưởng một vị phu nhân cho ta sao?

Được! đâm trúng tử huyệt của nàng rồi, Cho nên Tôn Cẩm Hoa không thể làm gì khác hơn là trở lại phụng mệnh, cộng thêm diễn tuồng vui. . .. cứu giá này.

Nàng cùng Hách Lang trong ứng ngoài hợp, khi quân đội Tích gia tập hợp ngoài thành, chuẩn bị bí mật mưu đồ binh biến, đang lúc thiên thời địa lợi nhân hòa nàng liền vừa vặn xuất hiện tại ngoài thành, trở về thành minh oan cho bản thân về án xử sai, đồng thời ngoài thành còn truyền tới tin tức thật tốt là quân đội Thanh Long quốc đã bị tiêu diệt, khiến tất cả quan dân trong thành đều tin rằng Tôn đại tướng quân luôn luôn chính trực quả nhiên là trung thần a!

Thật làm người cảm động tới lệ rơi đầy mặt!

Trong tiết mục này tất cả mọi người đều có thưởng, Tôn Cẩm Hoa cũng vì vậy được khôi phục danh vị “Chinh di đại tướng quân”, toàn bộ gia sản thuộc Tôn phủ cũng được trả lại toàn bộ.

Tới giờ tâm trạng Tôn Miên Miên vẫn vô cùng mơ hồ, dĩ nhiên không biết bọn quan tướng này rốt cuộc có kế gì. “Cho nên…thời gian trước tỷ thông báo cho cái tỷ tỷ khác?” Nàng thấy Tôn Cẩm Hoa thành thực gật đầu một cái, tiếp đó lại mở miệng, “Cho nên các tỷ tỷ kia mới có thể rời đi trước, để muội ở lại trong phủ, vậy…rõ ràng là diễn trò, vì sao không mang muội cùng đi?”

“Muội ngốc?” Tôn Cẩm Hoa miễn cưỡng nhìn nàng một cái, “Nếu cả muội cũng chạy, hoàng thượng cùng Hách Lang sẽ tin tưởng ta sao? Phải có một người họ Tôn nằm trong tay bọn họ, như vậy mới có biện pháp để ta nghe lời.” Thật bi thương. Nàng Tôn Cẩm Hoa từ trước tới giờ trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ mỗi an nguy của người nhà, cho nên mới giao dịch cùng Hách Lang, hoàng thượng đem người an bài tới phủ hắn, để hắn chăm sóc thật tốt muội muội của nàng.

Nàng không để ý biến hóa trên khuôn mặt Tôn Miên Miên, tự mình nói tiếp, “Tiểu tử Hách Lang này, ta bảo hắn chăm sóc muội, ngoảnh đi ngoảnh lại đã xơi ngược lại muội rồi… hay là nói, muội cái món ăn nguội rẻ tiền này, đã đem Hách Lang ăn vào bụng?”

“Nhị tỷ!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tôn Miên Miên đỏ ửng, giậm chân, “Vì sao các tỷ không hề hỏi qua muội, đã bán đứng muội?”

Tôn Cẩm Hoa nhún vai, “Bởi vì muội ngốc nhất! Nếu như lưu lại đại tỷ, sợ rằng nàng sẽ không cần để ý kiếm hời từ mọi việc, tam muội thì…tỷ thấy đó không phải là một nhân vật không thể chọc vào, sợ rằng nàng sẽ không có cách nào chung sống hòa bình với Hách Lang, tứ muội thì càng không cần phải, yêu sạch sẽ quá mức, nói cái gì cũng không chịu kéo mình vào cung đấu trong triều đình…tỷ nghĩ, muội là người thích hợp nhất. Chỉ cần uội ăn, uội ở, dù hoàn cảnh có khó khăn thế nào, muội đều sẽ tự nghĩ biện pháp sống tiếp. Ai, chớ trừng ta…ta không phải tìm giúp muội một chủ nuôi thật tốt sao? Dưỡng muội trắng trẻo mập mạp vậy.”

“Các tỷ thật là quá đáng.” Khuôn mặt nhỏ nhắn phàn nàn, tức giận tới mức giơ chân. “Hại muội từ lúc bắt đầu thật lo lắng cho các tỷ tỷ, không ngờ các tỷ chỉ là đi trốn tránh phiền phức, nhưng lưu lại một mình muội gánh…”

“Gánh?” Tôn Cẩm Hoa phun một tiếng, bộ dạng xem thường nàng. “Bản thân mình cũng đều được bọn ta bảo hộ thật tốt, nơi nào cần muội gánh?”

“Tỷ không biết muội ở Hách phủ đã phải trải qua rất nhiều kinh hiểm, thiếu chút nữa là mất đi mạng nhỏ.”Nàng một bên nức nở oán trách, “Còn bị người ta trả thù, nếu không phải Hách Lang âm thầm phái người giúp muội, sợ là cái mạng nhỏ này của muội đã khó giữ được.”

Tôn Cẩm Hoa vỗ vỗ bả vai nàng. “Ngoan, trong mấy tỷ muội chúng ta, muội là người phúc lớn mạng lớn nhất, lưu lại muội quả thật chính xác.”

“Nhị tỷ!” Nàng tức giận phồng mang trợn mắt, nhưng trừng mắt hồi lâu, sau đó lại khe khẽ thở dài một tiếng, “Có thể nhìn thấy tỷ lần nữa, thật tốt.”

Đã nói mềm mại chính là cá tính của nàng mà!Các tỷ tỷ liên thủ bán nàng, nàng cuối cùng cũng chỉ mềm mại ưm vài tiếng, sau đó ôm trọn Tôn Cẩm Hoa vào trong lòng.

Dù sao các nàng cũng là người thân, coi như bán nàng, thì vẫn an trí nàng ở một nơi có thể bảo vệ nàng thật tốt.

Cũng bởi vì như thế, nàng mới có thể được gặp gỡ Hách Lang.

Có nhiều tức giận hơn nữa, cũng không bằng vui vẻ vì gặp lại người nhà lần nữa.Tôn Cẩm Hoa mặt lanh cũng khó có được nụ cười, “Hách Lang đối tốt với muội sao?”

Tôn Miên Miên có chút xấu hổ gật đầu, “Ừ, rất tốt.”

“Cũng được.” Tôn Cẩm Hoa cười lạnh một tiếng, “Nếu hắn không tốt với muội, nữ nhân Tôn gia cũng sẽ không để yên như vậy.”

“Nhị tỷ, các tỷ tỷ khác khi nào mới trở lại đây?” Hiện tại chân tướng đã rõ ràng, năm tỷ muội bọn họ cuối cùng cũng có thể trở lại gặp nhau.

Tôn Cẩm Hoa nghiêng đầu suy nghĩ một chút. “Ta nghĩ, cũng sẽ không quá lâu nữa đâu.” Người về trước tiên chắc sẽ là đại tỷ Tôn Cẩm Dung, bởi vì đối tượng nàng cần phải đòi nợ chẳng những là hoàng thượng, giờ lại có thêm cả Hách Lang rồi.

Không biết lần này đại tỷ có thể cưỡng bao nhiêu ngân. . . .không đúng, là hoàng kim (*)

(*) ngân: ngân lượng.

Hoàng kim: vàng.

Bởi vì gặp lại nhị tỷ, đêm đó Tôn Miên Miên liền ở lại hoàng cung, cực khổ qua đi ngày như rẽ mây trông thấy ánh sáng mặt trời, hiện tại nàng chỉ cảm thấy mưa tạnh trời trong.

Không chỉ nhị tỷ trở lại, còn khôi phục chức quan, mà nàng cũng được khôi phục thân phận, rốt cuộc không cần phải gánh trên lưng cái danh quan tỳ làm trâu làm ngựa nữa rồi.

Tôn Miên Miên cảm thấy vận rủi cũng lập tức rời khỏi người nàng, sau đó theo nhau mà đến hẳn là khang (khỏe mạnh) cùng vận may không nhận không xong.

Ai yêu! Nàng quá hạnh phúc, ngày sau có thể bị trời phạt không đây?

Quản cái thứ khỉ gió đó! Coi như thật sẽ bị trời phạt bị sét đánh, nàng tin rằng Hách Lang sẽ dũng cảm quên mình che chở mình, không để nàng bị bất kì một tia tổn thương nào.

Tôn Miên Miên ở trong cung cả đêm cùng nhị tỷ, sáng sớm hôm sau, vừa mới dùng xong tảo thiện (đồ ăn sáng) , bên ngoài cung điên Tôn Cẩm Hoa đang ở tạm bỗng xuất hiện một bóng dáng cao lớn.

Hách Lang mặc bộ quan bào màu trà, hăng hái đứng ở cửa, mỉm cười vươn bàn tay ra, chờ nàng.

Tôn Miên Miên nhìn thấy, cũng nở nụ cười ngọt ngào, sau đó quay đầu lại, nhìn nhị tỷ.

Tôn Cẩm Hoa cười hướng nàng gật đầu, hơi nâng tay phải lên, giơ giơ: “Đi đi, hắn muốn dẫn ngươi về nhà.” Về nhà. Tâm Tôn Miên Miên như đụng vào một thứ gì đó tràn đầy ấm áp, trong nháy mắt hạn phúc dường như quá nhiều, tâm nho nhỏ kia không chứa nổi tràn ra ngoài, chỉ là nàng vẫn là một cô nương thẹn thùng, không nhịn được nũng nịu: “Nhị tỷ....Tôn phủ mới là nhà của muội...”

Tôn Cẩm Hoa búng nhẹ vào đầu chóp mũi cô, “Ý là, muội không muốn gả cho Hách Lang phóng đãng?”

Cắn cắn môi, Tôn Miên Miên len lén dò xét Hách Lang một cái. “Hắn...hắn lại không muốn lấy muội...”

Hách Lang nghe thấy, không nhịn được lắc đầu cười, bước một bước dài tiến vào trong điện, bá đạo ôm nàng vào trong ngực.

“Quên cam kết ta đưa cho nàng sao?” Hắn cúi đầu, nhìn nàng, “Ta nói rồi, đợi mọi chuyện kết thúc, nếu nàng muốn, ta cũng có thể gả cho nàng.”

“Cho dù. . .một đời một kiếp chỉ có thể yêu ta, cưng chiều một mình ta? Không cho phép cưới vợ bé, không cho phép hoa tâm?” Hiện tại nàng đã được tháo xuống thân phận quan tỳ, không còn là tôi tớ của hắn, nô tỳ của hắn nữa, nói chuyện cũng có chút thần sắc rồi.

“Nàng tự tính toán.” Hắn nhíu mày, coi như là đồng ý điều kiện của nàng.

Dù sao tất cả nữ nhân trên đời này, cũng chỉ có nha đầu ngốc này mới làm hắn động tâm, cũng chỉ có nàng, hắn mới nguyện ý bỏ ra chân tâm.

Tôn Cẩm Hoa ỏ một biên giật giật khóe miệng. Ban ngày diễn trò buồn nôn làm gì?

“Hách Lang, hãy nhớ từng câu từng chữ ngươi nói hôm nay. Kiếp này nếu ngươi cô phụ tiểu muội nhà ta, bản tướng quân nhất định sẽ đuổi giết ngươi tới chân trời cuối bể, càng đừng nói đến nữ nhân Tôn phủ không phải ngươi có thể chọc vào, cho nên ngươi cũng không nên tâm tồn may mắn,”

“Nếu như mà ta chưa có giác ngộ như vậy, ban đầu Hách Lang ta đã không đụng vào Tôn Miên Miên rồi.” Đôi mắt phượng của hắn miễng cưỡng nhìn Tôn Cẩm Hoa một cái, “Ta mang Tôn Miên Miên trở về trước, đợi đến khi Tôn Cẩm Dung trở lại kinh thành, ta lại đến phủ cầu hôn.”

“Đi đi!” Tôn Cẩm Hoa gật đầu.

Lại mè nheo một chút thời gian, Tôn Miên Miên không nỡ rời đi cùng Hách Lang.

Nhìn bóng lưng bọn họ rời đi như một đôi bích nhân, Tôn Cẩm Hoa thở dài thật sâu.

Không chỉ riêng nàng, chắc hẳn các tỷ muội khác đêu nghe được tiểu muội có một nơi quy túc (*) tốt, lo lắng duy nhất chắc cũng sẽ buông xuống được!

(*) nơi chốn, nơi ở. Đây chỉ một người chồng tốt.

Bắt đầu từ hôm nay, sẽ có thêm một nam nhân nguyện ý không màng tính mệnh mình mà bảo hộ Tôn Miên Miên.

Kết cục thật tốt, thật mỹ lệ, cũng làm nàng an lòng, đồng thời cũng như trút bỏ được gánh nặng.

“Tiểu Hoa Hoa. . . .” Một thanh âm ghê tởm đột nhiên truyền đến từ ngoài cửa, tiếp theo đó liền xuất hiện một bóng dáng hoàng sắc (màu vàng). “Trẫm tới thăm ngươi.”

Mẹ ơi! Khuôn mặt xinh đẹp của Tôn Cẩm Hoa trầm xuống, tất cả cảm động vừa rồi đều bởi vì tiếng kêu ghê tởm này mà biến mất hầu như không còn.

Nhưng mà nàng đối với nam nhân cửu ngũ chí tôn này, bình thường đều dùng một chữ ngắn gọn hữu lực để đáp lại....

“Cút.”