Chương 93: Tình Si

Trương Gia Lâm lại càng kích động:

- Tuyết Hoa! Ngồi đi, sao em lại phải bưng thức ăn, muốn ăn cái gì để anh gọi món tốt nhất cho.

Nói xong khăng khăng kéo Liễu Tuyết Liên vào ghế sau đó giống như đánh giặc công thành vọt ra khỏi phòng đi xuống dưới lầu gọi Thái Tây Thi:

- Bà chủ, đem món ăn ngon nhất dọn lên đây, nhất định là phải ngon nhất, nếu không có thì ra chợ mua.

Sau đó lại nhảy phốc lên lầu.

Y cứ liên tục gắp thức ăn cho Tuyết Liên, si ngốc nhìn cô ăn cơm, đến nỗi Diệp Phàm ở bên cảm thấy mình là người thừa. Diệp Phàm biết Trương Gia Lâm đang trong cơn mê tưởng rằng Lý Tuyết Hoa còn sống, khi tỉnh lại thì không biết thế nào, nếu như có thể tiếp nhận Liễu Tuyết Liên thì thành công rồi.

Một lát sau, mấy món ăn được dọn lên, Diệp Phàm cụng mấy chén với Gia Lâm làm y cũng ngà ngà, làm một phát hết mười hai chén, nói cười vui vẻ.

- Em không phải là Lý Tuyết Hoa, cô ấy là chị em.

Liễu Tuyết Liên cáu giận trừng mắt liếc bàn tay Trương Gia Lâm vẫn âu yếm trên người cô.

- Chị em, chuyện là sao? Tuyết Hoa sao lại có em gái, anh không tin! Không tin! Tuyết Hoa, là em gạt anh có phải không? Em...... Em không muốn ở cùng anh có phải không? Chú út không còn phản đối nữa đâu, để anh lập tức gọi điện thoại bảo người nhà tới ăn hỏi, em tin anh đi......

Trương Gia Lâm cuống quýt, nếu không phải nhờ có Diệp Phàm giữ lại thì quả thật đã chạy xuống dưới lầu gọi điện thoại.

Gần nửa tiếng sau, Trương Gia Lâm mới hơi trấn tĩnh, Diệp Phàm lựa lời khuyên nhủ:

- Anh Trương, cô ấy quả thật là em gái sinh đôi của Lý Tuyết Hoa, lúc vừa sinh ra thì đến làm con nuôi ở thị trấn Giác Lâm......

Diệp Phàm bất đắc dĩ kể lại chuyện của Liễu Tuyết Liên, dù sao cũng phải nói rõ ràng một lần. Giấc mơ nào rồi cũng phải tỉnh, tuy nói rằng hiện thực luôn tàn khốc. Trương Gia Lâm cũng đã bình tĩnh lại, nghẹn ngào vài câu rồi uống đến say mèm.

Diệp Phàm không còn cách nào khác là đưa y về phòng, chạy đi chạy lại đến mệt nhoài. Trương Gia Lâm say rượu nôn mửa tung tóe, quần áo bẩn hết làm Diệp Phàm phải chạy ra ngoài mua để thay.

Sau đó thì cả hai ngủ một giấc thẳng cẳng đến ngày hôm sau.

- Tổ trưởng Diệp! Cám ơn cậu, tôi không sao rồi, làm phiền cậu quá.

Trương Gia Lâm sau khi tỉnh lại thì ân hận.

- Gia Lâm, người chết cũng đã chết rồi, người ở lại dù sao cũng phải sống. Anh xem Liễu Tuyết Liên là chị em song sinh với Tuyết Hoa, cô ấy đã mất chị gái thì anh cũng nên săn sóc, hai người thử tiến tới đi......

Diệp Phàm khuyên nhủ Trương Gia Lâm, trong lòng cũng hơi đau đớn nghĩ tới Diệp Nhược Mộng, thầm nghĩ, " Ai! Khuyên người khác thì dễ, sao bản thân mình thì khó thế"

- Tổ trưởng diệp, nhiều năm như vậy tôi cũng đã nghĩ thông rồi. Nếu như Tuyết Hoa còn có em gái, lại xa nhà từ nhỏ vậy thì tôi phải có nghĩa vụ thay Tuyết Hoa chăm sóc cô ấy. Ha ha! Tổ trưởng Diệp, vậy thì thử một chút. Anh nói giúp tôi có thể Tuyết Liên như vậy không?

Trương Gia Lâm hy vọng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Dĩ nhiên là có thể, tuy nhiên nếu anh cứ một mực ở lại thôn đập Thiên Thủy thì cũng hơi khó, em nghĩ hay là anh về lại trung tâm giáo dục của Lâm Tuyền đi! Anh nghĩ xem, Liễu Tuyết Liên cũng đã hai lăm, hai sáu tuổi rồi đó, một cô gái nhiều tuổi như vậy không nắm chặt thì e vịt luộc chín rồi lại vỗ cánh bay đi không chừng......

Diệp Phàm đương nhiên xoáy ngay vào chuyện chính, nói xong nhìn chằm chằm vào Trương Gia Lâm.

- Tốt! Cám ơn cậu, tổ trưởng Diệp, anh nói đúng. Để tôi lập tức nói cho chú út, anh cứ lo việc anh đi, tôi đi đã.

Trương Gia Lâm vội vàng ra ngoài, xem bộ rất quyết tâm.

- Ai! Người anh em, chỉ mong anh lại có thể một lần nữa có được hạnh phúc!

Nhìn Trương Gia Lâm rời đi, Diệp Phàm thở dài, một nỗi nghẹn ngào khẽ dâng lên trong lòng:

- Nhược Mộng! Hi vọng em ở dưới kia cũng biết, thù anh đã báo, nhưng thế thì làm sao chứ, người có còn đâu, ai......

Ba giờ, Diệp Phàm đã ngồi đợi trong xe của Lô Vỹ ở quán Tử Vân.

Hắn cứ suy nghĩ không biết bí thư Tần gọi mình đến đây để đi lên huyện có việc gì, nếu là báo cáo công tác thì cũng đã báo rồi. Từ thị trấn Lâm Tuyền đến huyện Ngư Dương ngồi xe cũng phải mất nửa giờ, ba giờ mới khởi hành thì đến Ngư Dương đã tan giờ làm rồi.

Nếu như không phải đi báo cáo công tác thì vì chuyện gì?

Chẳng lẽ là đi ăn cơm, giao lưu với ai đó.

Đi ăn cơm với ai?

Tại sao lai gọi mình?

Chẳng lẽ vì mình uống được rượu sao, hay là do Xuân Thủy nói lại, có thể lắm, bây giờ nhiều lãnh đạo thích mang theo thủ hạ uống được rượu. Mẹ kiếp! Mình thành tửu bảo rồi.

Đang suy nghĩ miên man thì chiếc xe già nua của bí thư Tần chạy tới rầm rầm. Bí thư Tần vẫn tương đối tiết kiệm, xe này là xin từ trên huyện về.

Còn xe của chủ tịch Thái là một chiếc xe mới toanh, mấy người buôn chuyện còn trước mặt bí thư Tần nói là xe của bí thư không bằng xe của chủ tịch, Tần Chí Minh nghe xong cũng chỉ cười mà không để trong lòng.

Chiếc xe Mitsubishi phanh két một cái trước quán Tử Vân, tài xế Dư Phi của bí thư Tần mở cửa xe ra trước ngó nghiêng một lúc, chắc là đang tìm Diệp Phàm vì gã căn bản không nghĩ là tổ trưởng Diệp lại đang ngồi trên một chiếc Mitsubishi mới keng.

- A! Anh Dư, em ở đây, anh cứ đi trước đi, em theo sau cũng được.

Diệp Phàm cũng phát hiện ra Dư Phi nên vội vàng gọi.

- Ừ! Tổ trưởng Diệp, trâu bò thật! Xe của ai đấy! A! Còn mới tinh nhé, chắc là phải ba, bốn mươi vạn!

Dư Phi hâm mộ đến chảy nước miếng sờ soạng xe của Diệp Phàm giống như đang âu yếm mỹ nhân. Diệp Phàm cười nói:

- Không nhiều lắm! Nghe nói là 40 vạn, xe mượn đấy, em sao có tiền mua thứ đồ chơi này.

Diệp Phàm vừa nói vừa xuống xe đi lại phía Tần Chí Minh.

- Tiểu Diệp, xe này không tệ, bạn cậu rất có tiền đấy!

Tần Chí Minh cười rất hiền lành.

- Ha ha! Gã nói là cũng có một ít, cháu cũng không rõ lắm.

Diệp Phàm nói qua quýt.

Sợ Tần Chí Minh ngồi lâu bốc hỏa nên Dư Phi cũng vội vàng trở về khởi động xe.

Hai chiếc xe Mitsubishi chạy về hướng huyện thành Ngư Dương.

Trên đường mấy người dừng lại nghỉ ở thị trấn Nam Khê một lát, thấy chủ tịch thị trấn Nam Khê Chung Minh Đào ngồi trên một chiếc Santana 2000 mới tinh cũng đi về hướng huyện thành.

- Lão Chung, lúc nào phát tài cho tôi mượn chút nhé, ha ha, đổi xe rồi hả.

Tần Chí Minh nhìn lướt qua chiếc Santana 2000 mới tinh trêu chọc.

- Ha ha! Mới tới một nhà máy xăm lốp, được người ta tài trợ, tôi đâu có tiền mua được thứ này.

Chung Minh Đào hơi có vẻ đắc ý nghiêng đầu.

- Nhà máy xăm lốp, mình vừa nghĩ sao xe tới Nam Khê thì có mùi là lạ, hóa ra là mùi xăm lốp. Chắc là chủ nhân ở khu kinh tế bên miền duyên hải Lĩnh Nam không cho làm nên mới chui sang vùng miền núi này.

Diệp Phàm nghĩ tới liền nhíu mày, " Ai! Loại nhà máy bỏ đi này tuy nói là đem lại chút tiền thuế cho huyện Ngư Dương nhưng tác hại đối với môi trường là không thể đo lường. Lâm Tuyền chúng ta sau này nhất định phải bảo vệ môi trường nếu không con cháu xong rồi."

Diệp Phàm đọc rất nhiều tài liệu, trong đó có nói các quốc gia phát triển đã sớm công bố các quy định về chất thải, chỉ tại Hoa Hạ quá nghèo, vì để phát triển kinh tế nên còn bỏ qua vấn đề này.

Đối với Ngư Dương thì lại càng không có điều kiện. Sau lần bị lãnh đạo thành phố điểm danh phê bình, huyện ủy đã quán triệt tư tưởng bất kể mèo đen hay mèo trắng, cứ mèo nào bắt được chuột là tốt, chỉ chú trọng phát triển kinh tế mà bỏ qua các phương diện khác.

Bọn họ cũng là bị dồn ép đến bước đường cùng, nếu không phát triển được kinh tế thì sang năm chắc là kéo nhau sang Hội đồng Đại biểu Nhân dân, Hội nghị hiệp thương chính trị dưỡng lão. Đối với hoàn cảnh này, Diệp Phàm còn nhớ rõ vào năm 91 đi ngang qua công viên chơi, thấy một chỗ còn tưởng là đường định dẫm lên thì may mà có một ông lão bên cạnh kéo lại.

Lúc ấy Diệp Phàm còn không biết gì, sau đó ông lão chỉ vào một cây cầu nhỏ phía trên mới ngớ đó là một khe nước thối. Khe nước ngập đầy chất thải đến nỗi không chảy được, nếu như không có ông lão hảo tâm kéo lại bước lên đó, trầm mình xuống thì xong đời, không chết cũng lột da.