Chương 70: Phi Đao Vừa Ra, Thiên Địa Thất Sắc

Vừa bò qua mấy một ngọn núi nhỏ thì chợt nghe tiếng đạn chíu chíu, có một đội viên trúng đạn ở chân ngã uống. Mọi người nhanh chóng tản ra nấp sau cây cối thì thấy một gã đầu trọc đứng dậy cầm một cái hộp, vạch áo ra thấy bên trong buộc đầy chất nổ.

Gã nháy đôi mắt tam giác, lớn tiếng hô:

- Tất cả bỏ vũ khí xuống đi ra ngoài. Tao biết bọn mày là đám con hoang Liệp Báo. Có phải muốn cái hộp này hay không, mau đưa tao xuống núi chuẩn bị xe cộ đưa tao ra khỏi nước. Nếu không quân công 910 này sẽ là vật bồi táng của tao, có tin tao nổ nó giờ hay không, ha ha......

Tam Quý Tử đắc ý cười rống lên không hề sợ hãi, đúng là cao thủ dày dạn kinh nghiệm a!

Đám người Tề Thiên và Diệp Phàm bất đắc dĩ đứng lên.

- Đừng động! Chúng ta thương lượng đi.

Tề Thiên hô, ra hiệu mấy đội viên bỏ súng trong tay xuống, kỳ quái là cái hộp trong tay Tam Quý Tử rất quan trọng. Tề Thiên nhìn nó mà cũng toát mồ hôi lạnh, nhiệm vụ của đội tinh anh Liệp Báo lần này cũng là vì kết quả nghiên cứu mới nhất của quốc gia, bản vẽ 910.

Cho dù là huy động cả một sư đoàn dã chiến cũng là để phối hợp lấy lại được chiếc hộp, kết hợp huấn luyện chiến sĩ hành quân dã ngoại.

Đây cũng là huấn luyện tâm lý thích nghi cho chiến sĩ, lúc ấy lãnh đạo quân khu nhận được báo cáo của Tề Thiên thì nảy ra ý định này, kết hợp một công đôi ba việc. Nếu không cho dù mấy tên tội phạm đặc biệt nguy hiểm cũng không đến nỗi huy động cả một sư đoàn tinh anh trụ cột của quân khu.

Thấy đám người Tề Thiên bỏ súng, Tam Quý Tử càng đắc ý hơn, ánh mắt quét đến Diệp Phàm sau vài giây thì sắc mặt trở nên xanh mét, điên cuồng hô lớn:

- Nhanh lên một chút! Phế thằng ranh kia cho ta. Mẹ kiếp! Dám giết anh em Thiên Thuận của ta! Đồ chó hoang, mau đập chết hắn, nếu không thì nổ tung......

Đoán chừng lúc Diệp Phàm giết hai tên áo đen ở trong cung cũ đã bị gã nhận ra, thằng này còn rất có nghĩa khí, lúc này còn muốn báo thù cho anh em.

- Cái này....này....

Tề Thiên bối rối.

- Nhanh lên một chút! Chặt tay chặt chân!

Tam Quý Tử đè tay lên một nút màu đỏ ở cái hộp kia, chắc nút tự hủy.

Diệp Phàm đột nhiên giơ hai tay lên nháy mắt với Tề Thiên:

- Đến đây đi! Tam Quý Tử, có gan để cái hộp xuống chúng ta giao đấu.

- Ha ha...... Ra tay đi!

Tam Quý Tử căn bản là không mắc mưu, điên cuồng hét Tề Thiên.

- A! Anh Điêu!

Diệp Phàm đột nhiên kinh hãi nhìn về sau lưng Tam Quý Tử hô lên.

Tam Quý Tử theo phản xạ quay đầu nhìn lại, tuy nhiên tay vẫn để cái nút đỏ, trước mắt chợt lóe lên một ánh đao.

Ầm!

Một dòng máu tươi chợt phun ra từ cổ gã, cổ tay cầm chiếc hộp cũng bị một ngọn phi đạp khác găm vào làm rơi chiếc hộp. Một thân ảnh chợt lóe lên, Diệp Phàm đã sử ra Truy Vân Huyễn Ảnh Bộ tiến đến thuận tay vững vàng ôm lấy cái hộp rồi lui về phía sau nhanh như cắt đến hơn 10m.

Tề Thiên cũng không chậm, không biết từ đâu móc ra một cây súng, "đoành, đoành " mấy tiếng đã bắn nát đầu Tam Quý Tử.

Máu tươi vọt ra lênh láng thành vũng.

Tuy nhiên Tề Thiên biết Tam Quý Tử trước đó đã bị một luồng sáng trắng cắt đứt cổ họng, mấy phát súng của mình chỉ là bồi thêm. Hồi lâu không có động tĩnh gì cả đám Tề Thiên mới nhào tới, cảnh tượng trông thấy làm tất cả sững ra.

Cổ họng của Tam Quý Tử bị một đao cắt ngọt hơn một nửa vô cùng bằng phẳng, nếu như thêm chút lực e là cả cổ cũng bị rời ra. Rốt cuộc đây là loại vũ khí bí mật gì, tận trong lòng mấy người đều rét run, nhớ ra Diệp Phàm mới hoảng sợ quay lại nhìn, cũng không biết suy nghĩ cái gì.

Còn Diệp Phàm lúc này đã tiêu hao thể lực quá độ, thương tâm quá độ, cố gắng tìm lưỡi đao thu về nhưng sau đó cứ thế ngã xuống, mơ hồ nghe được tiếng Tề Thiên gọi một câu "người anh em họ Diệp" rồi ngất lịm đi.

Một ngày sau.

Dưới sự vây bắt của mấy ngàn quân cảnh và dân thôn đập Thiên Thủy đã giết chết bốn tên, đánh trọng thương một. Tuy nhiên Điêu Lục Thuận vô cùng hung hãn không sợ chết đã ôm bức tượng nhảy xuống vực đồng quy vu tận.

Tuy nhiên quỷ kế của y đã không được như ý vì tộc trưởng Lý Viêm Đình đã bất chấp tính mạng nhào tới đoạt lại được bức tượng.

Lý Viêm Đình cũng bị trọng thương, trên đùi bị Điêu Lục Thuận chém trúng bốn đao, chắc là bị phế đi. Tiếc nuối chính là bức tượng bị chặt cụt mất một chân ngựa, dưới bụng ngựa còn bị bắn trúng mấy vết đạn, dĩ nhiên là do Điêu Lục Thuận lấy ra đỡ đạn.

Lý Viêm Đình phi thân túm kịp bức tượng lại làm nhóm quân nhân kiêu ngạo của Tề Thiên kinh ngạc thêm lần nữa, đều thầm nghĩ rốt cuộc thôn đập Thiên Thủy là nơi nào mà đúng là tàng long ngọa hổ!

Hai ngày sau.

Có một người nằm đơn độc trong bệnh viện huyện Ngư Dương.

- Nhược Mộng...... Em đừng đi!

Diệp Phàm trong mơ đột nhiên thấy Diệp Nhược Mộng sau lưng có hai cánh như thiên sứ vỗ mấy cái rồi bay đi, còn ngoảnh lại cười làm Diệp Phàm bừng tỉnh.

Diệp Phàm vừa mở mắt thì nhất thời há hốc miệng.

Trước mắt hắn là một bức tượng nữ thần, mặc áo lông cừu bó sát làm nổi bật những đường cong kiều diễm, đôi chân thon dài vô cùng hấp dẫn, trên nét mặt kiều diễm phảng phất nét giận hờn như có như không......

Tuy nhiên cô gái này dường như không có ý tốt, nhìn chằm chằm Diệp Phàm cũng không biết nghĩ gì. Diệp Phàm cảm thấy từ nụ cười của nàng không có quá nhiều sự thân mật.

Quái lạ, con gái mê mình thế sao, chẳng lẽ mình lại đẹp trai như Phan An sao?

Diệp Phàm tự hỏi.

Đương nhiên không phải.

- Cô...... Cô là ai? Tôi đang ở đâu?

Diệp Phàm nhìn quanh thấy vách tường trắng toát, trên đầu giường treo một bình dung dịch để truyền, phảng phất trong không khí là mùi thuốc.

- Thì ra là ở bệnh viện!

Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm, chúc mừng bản thân đại nạn không chết.

- Phàm con, con đã tỉnh, tỉnh rồi...... Ừ......

Mẹ hắn Lâm Tú Chi bưng một chậu nước nóng đi vào phát hiện thấy Diệp Phàm thì mừng đến chảy nước mắt.

- Hừ!

Cô gái mê hồn mặc áo lông cừu vểnh môi lên, nghĩ đến điều gì đó lại quay người đi khiến Diệp Phàm khó hiểu.

- Mình đắc tội với cô ấy sao? Mình đâu quen biết cô ta nhỉ! Tà môn a.

Diệp Phàm ngơ ngác.

- Mẹ! Cô ta là người nào, họ hàng chúng ta đâu có người nào như vậy đâu?

Diệp Phàm buồn bực không dứt, mới thoát được tay tử thần lại gặp một người lạnh lùng như vậy.

- Phàm con, đây là nhà báo đến từ Thủy Châu tên là Lan Điền Trúc, chắc là phỏng vấn sự tích anh hùng của con! Đừng xem cô ấy lạnh lùng như vậy nhưng đối xử với con rất tốt. Hôm qua con không tỉnh lại đã đề nghị chuyển viện lên Thủy Châu đấy! Sau có chủ nhiệm Trịnh của bệnh viện Đệ Nhất của Mặc Hương đem mấy chuyên gia đến khám bảo là do tiêu hao thể lực quá độ, mấy vết thương nhỏ bên ngoài đã xử lý tốt, vấn đề không phải là đặc biệt lớn. Chỉ có không biết não bộ có chấn thương hay không, tuy nhiên giờ con đã tỉnh nên chắc không có việc gì rồi. Nguồn: http://truyenyy.com

Lâm tú Chi vẻ mặt mừng rỡ, cặp mắt sưng đỏ giờ cũng có một tia linh hoạt.

Chỉ chốc lát sau, anh cả Diệp Mạnh, anh thứ Diệp Tử Kỳ, em út Diệp Tử Y và cha hắn là Diệp Thần Tây cũng ùa vào. Cặp mắt mọi người đều sưng đỏ, lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, thân thiết ôm Diệp Phàm vào lòng