Chương 463: Một Chỉ Đánh Gãy Chân

Thân thủ Diệp Phàm đã là thất đoạn, tuy nói còn chưa thể phun thẳng nội kình ra ngoài nhưng từ trong lỗ chân lông bắn ra cộng với quyền phong cũng không khác kim châm.

- Bịch.

Phượng Bá đang lao tới Diệp Phàm như một viên đạn gặp phải cương chỉ không tiếng động ngã oạch xuống.

Dưới tác dụng quán tính, gã còn lộn mấy vòng rồi quỳ gục xuống ôm lấy cái chân bị Diệp Phàm đánh gãy rống lên đau đớn.

- Ừ! Người anh em, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Vô duyên vô cớ lại bái lạy trước mặt tôi vậy. Tôi nghèo lắm, không có tiền lì xì đâu, thật xin lỗi a!

Đồng chí Diệp Phàm còn nhún vai, ra bộ không tốt.

Trên mặt hắn còn lộ ra vẻ ngơ ngác, nhìn một vòng giống như không hiểu chuyện gì xảy ra

, khiến cho Lô Vỹ, Tề Thiên. Trương Cường bên cạnh, " Tay tổ lừa bịp, một cao thủ ngũ đẳng trước mặt một võ sĩ nhị đoạn còn ra vẻ như vậy. Ma công giả heo ăn thịt hổ đã luyện đến lô hỏa thuần thanh, bọn ta không bội phục cũng không được!"

May là Thiết Chiêm Hùng không có ở đây, nếu không sẽ thầm giơ ngón tay cái lên mà hôi:

- Trâu bò, diễn xuất hoàn toàn có thể đi đoạt Oscar rồi, đáng tiếc tượng vàng lại để cho người khác lấy.

- Bá tử, chuyện gì vậy?

Phượng Cửu Phi cũng ngơ ngác, y cho là Phượng Bá không cẩn thận, không khống chế tốt thân thể nên tự ngã.

nhướng mày, hô:

- Đúng là mất mặt.

- Đường ca, chân của em, chân của em hình như là gãy rồi.

- Phượng Bá ôm chân rên rỉ, trên mặt mồ hôi bằng hạt đậu túa ra, nhìn tư thế không giống như là đang diễn trò.

- Gãy á! Làm sao có thể!

Phượng Cửu Phi sửng sốt, nhào tới xem xét thì trầm mặt.

Y lạnh lùng nhìn một vòng đám người Diệp Phàm, hai tay ôm quyền, hừ nói:

- Không biết là vị cao nhân nào ra tay, kính xin ra ngoài để gặp, Cửu Phi đắc tội rồi.

Tề Thiên và Lô Vĩ cũng khó hiểu, thầm nghĩ, " Kỳ quái! Thật là không giải thích được. Chẳng lẽ còn có cao thủ tương trợ chúng ta, thế nhưng một điểm động tĩnh cũng không có, chỉ bằng thân thủ ngũ đoạn của đại ca cũng không thể một ngón tay là có thể gõ gãy chân một cao thủ nhị đoạn, đây chính là khí lực của cao thủ siêu cấp thất, bát đoạn, quỷ dị a

Tề Thiên ngầm liếc Diệp Phàm nhưng cuối cùng vẫn đoán như Phượng Cửu Phi, tuyệt không cho là hắn làm ra nên cuối cùng vẫn lắc đầu cho là không thể nào.

Phượng Cửu Phi thầm nghĩ, " Cao thủ thất đẳng, đây chính là thân thủ của trưởng lão trong nhà mới có, truyền thừa hơn hai nghìn năm của chúng ta cho đến ngày nay cũng là xuống dốc, cao thủ thất đoạn chỉ còn một người, nghe nói nghìn năm trước thì cả đống, ngay cả siêu cao thủ cửu, thập đoạn cũng có.

Có loại cao thủ này thì tùy tiện đứng một cái sẽ như ngọn núi lớn không ngã, hơn nữa nội kình đạt tới mức đó cũng phải bốn mươi năm mươi tuổi rồi.

Cao thủ thất đẳng trẻ tuổi nhất là Phượng Tứ cô nương, được xưng là Tây Cương ba li miêu, khinh thân nhẹ như li miêu nghe nói cũng đã 28 tuổi.

Thiên tài quốc thuật như vậy ở Hoa Hạ tuyệt đối so với quốc bảo gấu trúc còn trân quý hơn, nhìn người trẻ tuổi trước mặt này chắc chưa đến 20 tuổi, nói hắn là cao thủ thất đoạn chắc là nằm mơ.

- Hai tiểu tử ngươi có thể tra ra thân thế của ta mà, chê cười.

Diệp Phàm cười nhạt, vẫn một bộ dạng ngơ ngác.

- Hừ! Nghe nói Phượng tiên sinh cả ngày chạy theo vợ tôi đưa cái gì mà hoa hòe, như vậy không tốt đâu!

Trương Cường lại càng lửa đổ thêm dầu.

- Lại còn mày, vợ của mày sao, nói không sợ rụt lưỡi. Tiểu tử, tránh xa cô ấy ra, một tên lính quèn như mày không xứng đâu, bằng không…

Phượng Cửu Phi giận đến sắc mặt xanh mét, chuẩn bị nổi điên, nắm đấm kêu lắc rắc, ý tứ uy hiếp rất rõ ràng, y cảm thấy rất mất mặt, đường đệ không giải thích được bị đánh gãy chân, giờ lại còn thằng lính quèn này dám đoạt bạn gái.

- Cửu Phi, đã tới muộn rồi.

Lúc này, một giọng nói truyền ra từ cửa thang máy vừa mở.

Từ trong thang máy đi ra một người trung niên và một thanh niên, tướng mạo hao hao giống nhaum chắc là cha con. Người đàn ông có mặt hình chữ điền, dáng vẻ là một ông chủ nhiều tiền.

- Anh, các anh tới rồi à.

Lúc này phía sau truyền đến một giọng nữ dễ nghe rồi một cô gái trông dáng hết sức uyển chuyển thanh tú, ánh mắt lấp lánh bước ra.

- Hương Thảo, làm sao con chạy tới đây?

Người đàn ông trung niên có vẻ lúng túng nhìn nhóm người Diệp Phàm một tiếng rồi không nói gì thêm.

- Hương Thảo, chẳng lẽ là Lỗ Hương Thảo, bạn gái của Trương Cường.

Hai người kia chắc là cha con Lôi gia từ Thương Hải tới, kỳ quái là bọn họ lại tới tìm Phượng Cửu Phi, có lẽ là nói chuyện làm ăn."

Diệp Phàm đang suy nghĩ thì Lôi Hương Thảo đã bước tới:

- Cha! Là anh Trương Cường bảo con tới đây chơi.

- A! Là Lôi thúc, Hỏa Vân lão đệ, chúng ta vào phòng VIP bàn đi.

- Phượng Cửu Phi hung hăng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, quả đấm kêu lên răng rắc.

Ý tứ của y tuy mịt mờ, nhưng Diệp Phàm cũng biết là y thị uy với mìn, chỉ thiếu vung quả đấm lên, chắc ngại ba cho con Lôi gia trước mặt sẽ đánh mất phong độ công tử Phượng gia.

Lôi Chương liếc nhìn nhóm người Diệp Phàm rồi nhìn chằm chằm vào Lôi Hương Thảo bên cạnh Trương Cường, sau đó một lát thì trầm mặt:- Hương Thảo, theo cha đi vào phụng bồi đại ca Cửu Phi khiêu vũ.

- Không cần, con chơi với anh Cường bên ngoài.

Lôi Hương Thảo rõ ràng cảm thấy ánh mắt bất thiện của cha mình, suy nghĩ một lát rồi kiên quyết lắc đầu.

Trương Cường lúc này cũng nắm chặt quả đấm, khuôn mặt giống như vừa bị tuyên án tử hình, chắc đang chờ quyết định của Hương Thảo, sau khi nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm.

- Không nói nữa, cha bảo mà con không nghe, còn có anh hai con ở đây.

Lôi Chương xạm mặt.

Y liếc Trương Cường một cái, chậm rãi nói:

- Tôi hi vọng những người khác cũng hiểu được, phải xem lại thân phận của mình là gì, có nhiều thứ không phải là ngươi có thể nghĩ đến, hừ! Không được đùa với lửa.

- Chú Lôi, cháu quen với Hương Thảo đã hai năm rồi.

Trương Cường lễ phép, dù sao Lôi Chương cũng là cha của Hương Thảo, sau này còn phải xem sắc mặt người ta.

- Tiểu tử này, sau này tránh xa em gái tôi một chút, nếu không…

Lôi Hỏa Vân mặc dù không giơ quả đấm lên nhưng giọng nói cực kỳ khinh thường.

- Nếu không,, như thế nào?

Lửa giận của Trương Cường vọt ra. Người trẻ tuổi mà! Hơn nữa làm cận vệ của Thiết Chiêm Hùng, đại nhân vật cũng đã gặp qua một vài người nên cũng lạnh giọng.

- Anh Cường, đừng nói nữa.

Lôi Hương Thảo bị bức đến sắp khóc, nói khẽ:

- Con đi với các người.

- Hương Thảo, đừng đi.

Trương Cường đột nhiên bước tới kéo tay cô gái.

- Buông cô ấy ra, tiểu tử.

Lôi Hỏa Vân giận điên lên, nhảy vọt tới định cướp người. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenyy.com

- Huynh đệ, muốn động thủ tìm ta là được rồi, ha ha, gần đây rảnh rỗi quá e là thành bệnh.

Lô Vỹ cũng nhảy lên ngăn cản.

Quyền đầu cùng xé gió rồi va chạm vào nhau, Lô Vỹ đương nhiên là vẫn không nhúc nhích nhưng Lôi Hỏa Vân thì loạng choạng ba bốn bước mới đứng vững lại được, trên mặt lộ vẻ kinh hãi.

- Hương Thảo, theo trở lại.

Lôi Chương lạnh mặt ép tới.

- Ha hả! Lôi tiên sinh, chuyện con trẻ cứ cho họ tự giải quyết đi, làm người lớn cần gì phải ép con gái mình chứ, đúng là làm khó người khác rồi.

Diệp Phàm bước lên ngăn cản Lôi Chương, biểu hiện rất hòa nhã.

Phượng Cửu Phi nhìn sang, vẻ mặt vui mừng khi thấy người gặp họa, cảm giác có được cơ hội liền đắc ý:

- Hương Thảo, tối nay chúng ta uống vài ly rượu nhảy vài bài, ha ha, chuyện của chúng ta cũng nên nói cho cho chú Chương nghe.

- Cút ngay!

Lôi Chương vẫn luôn thâm trầm rốt cục không nhịn được khi quyền uy gia chủ bị khiêu khích, đưa tay ra đẩy Diệp Phàm.

- Chậm đã.

Cảm giác được tiếng gió, một thân ảnh lướt qua như chớp hất tay Lôi Chương ra, nhìn lại thì chính là Trương Cường.

- Anh Cường, van anh đấy, cha, chúng ta đi thôi.

Lôi Hương Thảo cũng không muốn hai người gây ra chuyện gì, cho dù ai trong hai người bị thương thì mình cũng rất khó xử nên nghẹn ngào.

- Hừ! Đi.

Lôi Chương hừ lạnh một tiếng, rụt tay về đi theo Phượng Cửu Phi về phòng VIP số một, Lôi Hương Thảo quay đầu lại nhìn Trương Cường, nói khẽ:

- Anh Cường, phải tin em.

Nói xong cũng cúi đầu vội vàng đi theo.

- Triệu Đoan, mau tìm một chỗ, tôi chỉ muốn uống rượu, ha ha ha.

Trong sảnh truyền đến tiếng cười như sói tru của Trương Cường.

- Huynh đệ, đừng nóng vội, chỗ uống rượu thì có ngay. Nhất thời thối lui cũng không có nghĩa là đại cục đã định, có khi chưa phải là chuyện xấu, cười đến cuối cùng mới là vương giả, anh hùng!-

Diệp Phàm vỗ vai Trương Cường, nói nhỏ:- Huynh đệ, Lôi gia sau này sẽ đến cầu xin cậu, chờ xem, ha hả.

Hắn xoay người lạnh lùng nhìn vào nhóm người Cửu Phi:

- Chậm đã, phòng đó chúng tôi đã đặt rồi, các người đến sau thì xuống dưới chen chúc đi, ha ha.

-----oo0oo-----