Chương 461: Dạy Dỗ Kiều Nữ Trong Quân

Tiểu tử này đương nhiên ở một bên không có chuyện gì lén lút vui vẻ, miệng sắp thốt ra tiếng nhưng lại thôi, vẫn sợ hãi Mai Diệc Thu.

Toàn bộ các sĩ quan vây xem xung quanh đều choáng váng, vốn chỉ muốn xem cảnh náo nhiệt, không ngờ chuyện lại ồn ào đến mức nào, lại đến mức độ khai trừ.

Thoáng cái trong đáy lòng mấy vị sĩ quan đàn ông đều cảm thấy băn khoản. Cao Minh mặc dù bình thường có vẻ kiêu ngạo, nhưng cô ấy thật sự cũng rất tốt. Hơn nữa mọi người đều là chiến hữu, tuy nhiên lúc này cũng không có ai dám đứng ra đụng độ với thủ trưởng số 2 của Liệp Báo.

- Em gái, làm sao em lại đứng ngơ ngẩn ở đây, ai da! Ai khi dễ em, làm sao nước mắt rưng rưng như sắp rơi ra vậy. Em nói cho chị Mai nghe, rốt cuộc là chuyện gì?

Lúc này cách đó không xa truyền đến một giọng nói dễ nghe như chim oanh.

-Chị Mai …em

Cao Minh không dám nói lớn quá, xoay mặt phát hiện Mai Diệc Thu đang đi tới, kêu lên một tiếng, cảm thấy tủi thân, nước mắt thoáng cái không kìm được, ào ạt tuôn ra.

-Tề Thiên, là cậu khi dễ em Cao có phải không? Cậu đường đường là một đại nam nhân cũng không biết sĩ diện, khi dễ con gái, thật là mất mặt, hừ!

Mai Diệc Thu liếc mắt thấy Tề Thiên đang cầm chìa khóa đứng dựa vào trước xe, y đương nhiên làm người chịu tội thay, nghiêm mặt kêu.

- Tiểu đoàn trưởng Mai, xin cô nói chuyện khách khí cho. Chuyện lần này không quan hệ đến tôi, nếu không…., hừ!

Tề Thiên hiếm hoi thể hiện khí phách đàn ông trước mặt Mai Diệc Thu, khiến cho Mai Diệc Thu thoáng cái hơi ngây người, thầm nghĩ:

"Hảo tiểu tử, quên chuyện trước kia bị chúng ta đánh thành đầu heo rồi sao? Xem ra mấy ngày không dạy dỗ, y lại không biết điều rồi, có người ngứa ngáy tay chân rồi, muốn ăn đòn đây.

Bởi vì Mai Diệc Thu là một tiểu đoàn trưởng của một tiểu đoàn, binh đoàn Liệp Báo thật ra có ba tiểu đoàn, ba tiểu đoàn trưởng thật ra thường xuyên học hỏi công phu lẫn nhau, theo cách nói của Thiết Chiêm Hùng là kỹ xảo võ công phải thường xuyên tu luyện, luyện nữa luyện nữa thì có thể tăng công.

Trước kia khi Tề Thiên chưa đột phá thân thủ đỉnh cao nhị đoạn, Mai Diệc Thu là thân thủ cấp Khai Nguyên tam đoạn, kết quả của Tề Thiên không cần nghĩ cũng biết.

Khi đó Tề Thiên tựa hồ trận nào cũng biến thành đầu heo, vết thương cũ vừa khỏi, vết thương mới lại xuất hiện, hơn nữa Mai Diệc Thu giống như rất không có thiện cảm với đồng chí Tề Thiên, thường xuyên châm chọc y, nói Tề Thiên là dựa vào quan hệ mới được thăng lên Thiếu tá Tiểu đoàn trưởng.

Nếu không một người chỉ có thân thủ nhị đoạn làm sao có thể đảm đương chức vụ tiểu đoàn trưởng Liệp Báo, có lẽ là do cố tình làm vậy, cho nên Tề Thiên mới sợ hãi.

Tuy nhiên mấy hôm trước Diệp Phàm trợ lực Tề Thiên đột phá đến cảnh giới Tiệt Lưu tam đoạn, thực lực không thua kém Mai Diệc Thu nhiều lắm.

Cho nên tiểu tử này không muốn bị khinh bỉ nữa, hiện tại lưng cũng đứng thẳng, tác phong cũng mạnh bạo, tuy nhiên trong xương cốt Tề Thiên vẫn có chút sợ hãi Mai Diệc Thu, đây chính là thứ ở tầng diện tinh thần, có lẽ hai người có tương khắc.

- Khách khí, anh có khách khí với em gái Cao Minh của tôi không? Đừng tưởng mình là quan quân Liệp Báo là có thể tùy ý khi dễ các chị em của Quân đoàn 2, Mai Diệc Thu không bỏ qua đâu. Hừ!

Mai Diệc Thu cao giọng, nhất thời cũng không còn chú ý tới đồng chí Diệp Phàm.

-Hừ!

Lúc này Diệp Phàm ngồi trong xe hừ lạnh một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng về phía khuôn mặt Mai Diệc Thu.

-Anh hừ cái gì?

Mai Diệc Thu tức giận rồi. ở trước mặt mọi người lại có người dám hừ mình, trong nháy mắt lại phát ra tính khí tiểu thư.

Vừa hừ ra một câu, lời sau đó còn chưa kịp nói đã thất thanh "A" một tiếng, hai chân đánh xuống, đúng nghiêm chào nói:

- Tiểu đoàn trưởng Mai Diệc Thu của binh đoàn Liệp Báo xin vấn an thủ trưởng.

-Được! Đứng sang một bên đi, tôi xử lý chuyện này xong rồi nói.

Diệp Phàm nói.

Sắc mặt Mai Diệc Thu rất khó coi, tuy nhiên vẫn biết điều, vội vàng thối lui đến phía sau không dám lên tiếng nữa. Đôi mắt vô cùng lạnh lẻo hướng về phía Tề Thiên, nếu như ánh mắt có thể giết người có lẽ Tề Thiên đã sang bên kia thế giới rồi.

-Xong rồi, mấy mụ đàn bà này bị đại ca dạy dỗ lại quăng hận thù vào mình rồi, đúng là xui xẻo!

Tề Thiên thầm than xui xẻo.

Mai Diệc Thu thông minh, biết mình bị Tề Thiên đùa bỡn, thủ trưởng đang ở đây cũng không biết. Hơn nữa sau khi Mai Diệc Thu thối lui về phía sau chợt nhìn thấy biển số xe Wrangler của Diệp Phàm, lại càng lo lắng không thôi, trái tim giống như nổ tung.

, thầm nghĩ: "Nguy rồi! Làm sao có thế! Sao lại là 002, quá kinh khủng, trời ạ, thủ trưởng số 002 đang ở đây, chưa từng gặp qua, không phải nói đồng chí Diệp Phàm chỉ là một Thiếu tá cố vấn, hôm nay hình như thăng lên Trung tá rồi.

Cố vấn làm sao lại biến thành thủ trưởng số 002 của Liệp Báo, thật quá kinh ngạc. Đây không phải nói trừ Đoàn trưởng Thiết Chiêm Hùng ra, hắn chính là người lớn nhất. Nguy rồi, không biết hắn có tính nợ mới nợ cũ đòi luôn một lần không, lần trước trong phòng hát mình còn lấy súng chỉ vào hắn, nếu bị hắn hận thì thì tiêu đời rồi, đuổi mình ra khỏi Liệp Báo thì làm thế nào. Nguồn truyện: Truyện FULL

-Được rồi, cô ôm quả banh kia, phạt đứng cho tôi hai canh giờ, nếu như dám can đảm tự tiện rời đi, sẽ xử tội không nghe theo chỉ thị của thượng cấp, các anh, ai tới giám sát.

Diệp Phàm chỉ vào đám sĩ quan đứng xem trò vui.

Bảy tám quan quân thoáng cái cúi đầu xuống hết, không có ai dám lên tiếng, thầm nghĩ: "Giám sát Cao Minh phạt đứng, đây không phải là muốn chết sao, sau này cô ta tính sổ thì làm thế nào?"

Diệp Phàm trầm mặt xuống đang muốn phát hỏa thì đột nhiên từ phía sau truyền đến một giọng nói:

-Báo cáo

Cao Minh vừa nhìn trong lòng đang mắng thầm: " Sao lại là y, Quách Chân Kỳ bị Liệp Báo khai trừ rồi đến Quân đoàn 2 cũng không được yên."

-Tốt! Nhiệm vụ này giao cho cậu, nếu làm tốt tôi sẽ ghi nhớ.

Diệp Phàm khen ngợi một câu.

Quách Chân Kỳ kích động, giọng nói đang run rẩy chạy đến, lập tức chào nghi lễ quân đội, la lớn:

-Báo cáo thủ trưởng, kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ!

-Được!

Diệp Phàm gật đầu, xe đã khởi động, tuy nhiên lại từ trong cửa sổ xe nhô đầu ra hỏi:

-Cậu tên gì?

-Quách Chân Kỳ!

Trong mắt Quách Chân Kỳ tràn đầy hi vọng.

Kể từ khi đắc tội với Thiết Chiêm Hùng bị đuổi ra Liệp Báo, Quách Chân Kỳ hối hận đến mức muốn đập đầu vào tường. Nếu có thể lưu lại một ấn tượng tốt cho thủ trưởng số 2 có lẽ còn có hi vọng, Quách Chân Kỳ tựa hồ nhìn thấy được cảnh tượng mê người mình trở lại Liệp Báo.

-Quách Chân Kỳ!

Diệp Phàm lẩm bẩm đọc, đột nhiên nhớ tới Thiếu tá bị Đoàn trưởng Thiết đuổi đi, hình như tên là Quách Chân Kỳ, nghe nói rất si mê Liệp Báo, mỗi ngày đều vào trong sơn động Liệp Báo đi dạo một hồi.

Hơn nữa người này rất có lai lịch, con trai của Trung tướng Quách Đại Xuyên tư lệnh hải quân, tính ra cũng là một Đại ta trong quân.

Thiết Chiêm Hùng cũng tàn ác, nói không cần là không cần, nghe nói lúc ấy ngay cả phó Tư lệnh Mai Trường Phong của quân khu Lĩnh Nam đứng ra nói giúp cho Quách Đại Xuyến, đáng tiếc vẫn vô dụng.

Người này dám đứng ra làm người giám sát, đương nhiên là vì y uy phong của phụ thân y, Cao Minh cho dù cũng có chút lai lịch, có lẽ cũng không làm gì được y.

Xe ở Liệp Báo dừng lại bên trong cốc.

Đương nhiên, biển số xe 002 của Diệp Phàm lại khiến mấy tên lính Liệp Báo canh giữ sơn động mở to mắt, người phụ trách còn là một Thiếu tá, giọng nói của người này cũng hơi run rẩy, tiếng "Thủ trưởng" hô lên đặc biệt vang dội, đương nhiên, thân hình đứng thẳng rất giống cây tre.

-Diệp cố vấn, Xin chào, tôi là Mã Dương Xuân, tạm thời chịu trách nhiệm Liệp Báo. Đoàn trưởng Thiết đi Yên kinh rồi, có lẽ ngày kia mới có thể quay về.

Một người đàn ông trung niên đeo quân hàm Đại tá, gầy gò, xương gò má cao mỉm cười đi tới, bốn bàn tay nắm chặt vào nhau.

Người này lại ghé sát bên tai Diệp Phàm, nhỏ giọng nói:

-Diệp cố vấn, hai ngày này anh có thể nhàn tản nghỉ ngơi, tập luyện đặc thù là được. Đương nhiên, chuyện tập luyện là do anh quyết định, không luyện cũng được.

- Được thôi, chưa đón năm mới xong mà cơ thể thật sự lười nhác, vừa vặn có thể nghỉ ngơi thêm mấy ngày, thuận tiện hoạt động gân cốt cũng không tồi, ha ha ha.

Diệp Phàm không để ý, có thể cùng bằng hữu gặp gỡ nói chuyện mấy ngày là chuyện tốt, có lẽ chuyến đi này không quay về được, nếu nói mình không sợ chết là không thể nào, nhưng sợ chết là một chuyện, không dám đi thi hành nhiệm vụ lại là một chuyện khác.

Không thể vì sợ chết mà không đi làm chuyện nên làm, đó chính là bọn hèn nhát chính tông. Sợ chết cũng dám đi, đó mới là bản lĩnh đàn ông.

-Xin chào Thủ trưởng, mời đi theo tôi.

Trương Cường cung kính chào theo nghi thức quân đội. Mấy người đến một căn phòng hội nghị uống trà tán gẫu.

-Vương Ngũ, Triệu Đoan xảy ra chuyện gì vậy, vẻ mặt buồn bã như thế?

Diệp Phàm thuận mồm hỏi, liếc mắt nhìn Triệu Đoan, vì phát hiện khuôn mặt Triệu Đoan rất ủ rũ, giống như bị rút gân vậy.

Thiết Chiêm Hùng có bốn viên đại tướng, Trương Cường cầm đầu, phía sau có Vương Ngũ, Triệu Đoan, Lý Sơn. Thiết Chiêm Hùng ám dụ là tứ đại mãnh tướng của Bao công gồm Vương Triều, Mã Hán, Trương Long, Triệu Hổ.

Trương Cường, Vương Ngũ và Triệu Đoan ba người này mấy hôm trước đến Ngư Dương, dưới sự tương trợ của Lôi âm cửu long hoàn tương trợ đã đột phá đến tầng thứ cao hơn, Lý Sơn trái lại rất ít nhìn thấy.

-Ài! Thủ trưởng, Triệu Đoan…

Trương Cường thở dài nói nửa câu.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Diệp Phàm hỏi tới.

- Triệu Đoan có một người bạn gái, tên là Tần Ngọc Ngọc, nghe nói học ở Học viện âm nhạc Thủy Châu, năm thứ tư rồi, tháng sáu năm nay sẽ tốt nghiệp. Quan hệ của hai người rất tốt, nói chuyện rất ăn ý, tuy nhiên gần đây có một đại gia nhà giàu tên là Phượng Bình Phi thường xuyên tới trường học trêu ghẹo cô ấy, còn tặng hoa đến mấy trăm bông, hôm trước còn tặng 999 đóa.

Trương Cường thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu.

- Hoa có là gì? Chúng ta kiếm một ngàn đóa đè chết tiểu tử kia, thứ gì chứ, dám so sánh giàu có với anh Triệu?

Tề Thiên cười nói.

- Chúng tôi cũng nghĩ tới, tuy nhiên một là tên Phượng Bình Phi này không đơn giản, nghe nói là người của Phượng gia Thủy Châu, hai là hoa đó cũng không phải là hoa hồng bình thường, nghe nói còn là nhập khẩu từ nước ngoài, một đóa trên trăm đồng, mẹ kiếp, tên Phượng Bình Phi này cũng thật không biết tiếc tiền.

Một lần một trăm đóa hoa cũng hơn vạn đồng rồi, 999 đóa hoa còn không gần 10 vạn. Tiền trợ cấp một tháng của chúng ta chỉ hơn một ngàn, lại cộng thêm tiền trợ cấp đặc biệt khi đi làm nhiệm vụ cũng không quá 2000 đồng, tháng nhiều nhất cũng chỉ cầm được 1 vạn.

Số tiền này so sánh với tiền lương của công nhân bình thường đương nhiên là tương đối cao, tuy nhiên tiền trợ cấp bình thường mang đi không mua được 10 đóa hoa.

Trương Cường thở dài, nói cũng phải.

Phải biết rằng tiền lương lúc ấy của nhân viên công tác bình thường ở Thủy Châu không quá 400 đồng, bọn người Trương Cường có một ngàn đồng tiền trợ cấp bình thường đã xem như là lương cao rồi, nhưng so với con nhà giàu cũng chẳng thấm vào đâu.

-----oo0oo-----