Chương 438: Một Phen Kinh Ngạc

Lúc ấy đại ca hết sức hẹp hòi, chỉ cho hai bao loại kém, loại Đại Hùng Miêu cỡ dài nghe nói là cho lãnh đạo cao nhất, cũng là chủng loại vĩ nhân hút thì giấu biệt.

Tề Thiên thèm chảy nước miếng, thấy thời cơ chín muồi thì thừa cơ gây khó dễ.

- Hừ! Vẫn nhớ đến sao, còn không nhiều lắm, ha ha ha.

Diệp Phàm cười ha hả có chút đau lòng, không muốn lấy ra.

mắng thầm, " Tiểu tử này vừa lên tiếng đã đòi mặt hàng cấp cao nhất, loại cấp cao này cũng không có nhiều, còn bốn cây, phát hết cho mọi người trong bàn này thì chỉ còn một cây."

- Mặt hàng cấp cao gì vậy?

Tề Chấn Đào ngạc nhiên nhìn chằm chằm con trai Tề Thiên.

- Là…chính là loại… Hắc hắc…chủng loại lãnh đạo ở trên hút, là loại cao cấp nhất, Đoàn trưởng Thiết đưa, nghe nói ngay cả Đoàn trưởng Thiết cũng chửi má nó, ha ha ha.

Bộ dạng ma quỷ của Tề Thiên giống như đang đánh đố, khiến Diệp Phàm tức đến mức chỉ muốn một cước đạp tiểu tử này xuống Đập chứa nước.

mắng thầm, " Xong rồi, toàn bộ lộ chân tướng rồi, nếu không lấy ra đoán chừng không xong. Loại thuốc này hút thật sự tuyệt diệu, lão tử vẫn muốn giữ lại cho mình."

- Lấy ra đi, giấu làm gì?

Tề Chấn Đào uy nghiêm quát to một tiếng, khiến tất cả mọi người trên bàn đều nhận thức được uy lực ngoại hiệu của Phó Chủ tịch tỉnh Tề, "Tề đại pháo."

Sau đó y lại liếc mắt nhìn Chu Càn Dương và Cổ Bảo Toàn cười nói:

- Tiểu tử, đừng đau lòng, nữa, tôi nghĩ Bí thư Chu và Bí thư Cổ sẽ không lấy không của cậu? Ha ha.

- Đúng vậy!

Chu Càn Dương và Cổ Bảo Toàn nắm được ý tứ gật gật đầu, thầm nghĩ đây chẳng lẽ là Phó Chủ tịch tỉnh Tề ám chỉ chúng ta gì đó sao?

" Lợi ích, chúng ta có thể cho tiểu tử họ Diệp này lợi ích gì, đơn giản chính là cho hắn thăng quan rồi. Được rồi, dù sao hôm nay cũng cần thăng quan."

- Tôi cũng rất mong đợi! Đồng chí Tiểu Diệp có mặt hàng cấp cao gì?

Phong Thanh Lục cũng tới tham gia náo nhiệt.

- Tôi đi lấy.

Diệp Phàm gật đầu bất đắc dĩ, thiếu chút nữa nhe răng nhếch miệng rồi.

Khi đưa thuốc tới cho mọi người, Vệ Sơ Tinh vì là phụ nữ không hút thuốc lá, luôn miệng nói không cần.

Lúc này Tề Chấn Đào sớm đã sáng mắt, bởi vì loại Đại Hùng cấp cao này này bản thân y cũng không có, thỉnh thoảng may mắn gặp được một số ngưu nhân trong quân ủy, khi nói chuyện cũng hút được một hai điếu, nhưng rất khó có được cơ hội này, Tề Chấn Đào nhớ mình cũng mới hút được không quá hai điếu.

- Chủ tịch huyện Vệ, cầm lấy đi, lấy về làm vật kỷ niệm cũng không sao, ha ha ha.

Tề Chấn Đào cười nói.

Đám người Chu Càn Dương đương nhiên cũng không dám xác định, cả đám đều đang suy đoán có phải loại mặt hàng vĩ nhân hút hay không

Vụ trưởng Phong đã sớm không chịu nổi, nhanh chóng châm một điếu hít mạnh một hơi. Tuy nói vẻ ngoài rất giống như thư sinh, nhưng hút thuốc lá cũng tương đối mãnh liệt, bất giác thở dài:

- Đúng là thứ tốt! Đây chính là hưởng thụ của vĩ nhân!

Nghe y vừa nói như vậy, tất cả mọi người trong phòng đều hiểu rõ là loại vĩ nhân hút, trong lòng ai nấy lại càng mê man, không ngừng suy đoán, không biết Diệp Phàm lấy loại mặt hàng cấp cao này ở đâu.

Truyền thuyết loại hàng cao cấp này chính là Tuần phủ Tổng đốc một tỉnh cũng không có phần, Tư lệnh đại quân khu có phần hay không thì không biết được, đoán chừng cũng không có.

Mấy vị ở cục chính trị Trung ương đoán chừng có phần, chẳng lẽ tiểu tử họ Diệp quen biết lãnh đạo cục chính trị, thật là đáng sợ, nghĩ cũng không dám nghĩ.

- Ha hả, một người bằng hữu của tôi, lúc ấy trong lúc vô tình quen biết một người, hợp ý với y, cho nên cho bằng hữu của tôi hai cây, vừa vặn tôi đến nhà bạn làm khách, cứng rắn bị tôi đoạt đi một cây. Hiện tại vị bằng hữu đó nhìn thấy tôi còn ở càm ràm, thật là hẹp hòi! Ha hả… tôi cũng không rõ lắm.

Diệp Phàm cười ha hả giải thích

Đương nhiên, người khác có tin hay không thì phải xem trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào. Tề Thiên và Tề Chấn Đào hiểu, đương nhiên cũng không có bóc trần.

Chẳng qua nghe Diệp Phàm vừa nói như vậy, đám người Chu Càn Dương và La Hạo Thông đều không nỡ mở ra, ai nấy toàn bộ len lén nhét vào trong cặp da.

Diệp Phàm bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là bóc đi một bao để trên mặt bàn cho mọi người rút ra.

- Chủ tịch tỉnh Tề, còn dư lại ba bao.

Diệp Phàm đau lòng nói.

- Lấy ra đi.

Tề Chấn Đào cũng không hề ngại ngần, trực tiếp cầm lấy, tiện tay ném cho Phong Thanh Lục hai bao, tự mình giữ một bao. Phong Thanh Lục cũng không kiêng nể, trực tiếp đem thả vào trong cặp da. Lúc này cũng không cần thiết khách khí, khách khí chính là không phải với mình.

- Diệp tiểu tử, xì gà của cậu cho tôi một bao đi, coi như đền bù.

Tề Chấn Đào thực có can đảm, cũng không để ý người ngoài nhìn mình như thế nào.

- Chủ tịch tỉnh Tề, một bao đã là một vạn đồng rồi, là loại chính tông sinh ra ở Cuba, trên thị trường cũng rất khó nhìn thấy. Người ta nói ngài nhận hối lộ thì phiền toái, tôi không thể hại ngài được, vẫn là rút ra một cây hút là được rồi, ha ha ha.

Diệp Phàm nổi lòng hẹp hòi.

- Sao chứ? Tiểu tử cậu lâu không bị ăn đòn có phải không? Đưa thêm một bao, hai bao đi, đúng rồi, cũng cho Vụ trưởng Phong một bao, ý tứ một chút là được. Xem dáng vẻ hẹp hòi của tiểu tử cậu, lão Tề tôi thật thấy tức giận, hừ!

Tề Chấn Đào mặt sầm xuống, còn rất dọa người, thật ra trong giọng nói cũng trực tiếp tăng thêm quan hệ của hai người.

Tất cả mọi người ngồi trên bàn đều xôn xao, trong lòng Chu Càn Dương không khỏi run lên, tiểu tử họ Diệp hình như càng ngày càng gần với Phó Chủ tịch tỉnh Tề, gọi "tiểu tử tiểu tử" rất thuận miệng, nhìn như đang chửi hắn, thật ra thì không phải. Ra lôi mắng pháp chỉ có chân chính đối với kỳ nhân thưởng thức mới có thể mắng, quan hệ như vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

- Ài!

Trong đáy lòng Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tinh đều thở dài, có chút hối hận.

Đoán chừng Tề Chấn Đào và Diệp Phàm cho dù là không có quan hệ lớn lắm, nhưng cũng rất thưởng thức, nếu không nói chuyện sẽ không tùy tiện như vậy.

Diệp Phàm biết Tề Chấn Đào đang giúp hắn tạo thế, dĩ nhiên là ngoan ngoãn lấy bao thuốc rồi.

Rượu qua ba tuần, món ăn quá ngũ vị, mọi người uống cũng đã tương đối.

- Diệp Phàm, mấy ngày hôm trước cậu còn là Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền, làm sao thoáng cái chạy tới giữ đập chứa nước này, nhất định trong công tác xuất hiện sơ sót, sau này phải chú ý một chút. Nghe nói năm ngoái cậu còn lôi kéo được hơn ba nghìn vạn tài chính cứu sống một nhà máy, chứng tỏ phương diện này rất có năng lực.

Kinh tế Ngư Dương không tốt gì, hi vọng cậu có thể không phụ lại kỳ vọng của lãnh đạo, tiếp tục vì kinh tế Ngư Dương ra sức cống hiến một phần sức mạnh, người trẻ tuổi cũng nóng tính, đừng không có chuyện gì cũng toát khí, không tốt đâu.

Tề Chấn Đào hút xì gà, trong làn sương khói lượn lờ lắc lắc đầu, bắt đầu lên giọng dạy người. Đương nhiên, ánh mắt lơ đãng quét qua trên người Cổ Bảo Toàn, làm cho y cảm giác lạnh thấu xương, lúc này thật sự giống như ngồi trên đống lửa, chỉ hận không có lỗ chui xuống.

- Cháu biết rồi chú Thúc, cháu sẽ tiếp tục hết sức.

Diệp Phàm thấp giọng nói.

- Ha ha ha, Chủ tịch tỉnh Tề, đồng chí Tiểu Diệp làm công tác đúng là rất có nghề. Một cán bộ thị xã lại có thể lôi kéo tới hơn ba nghìn vạn đầu tư. Hơn nữa còn vì Lâm Tuyền lôi kéo tới một trăm ngàn quyên tặng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Chính là Bí thư Thị ủy tôi cũng có chút xấu hổ. Người trẻ tuổi, trong công tác xuất hiện một số khuyết điểm nhỏ là bình thường. Huyện ủy Ngư Dương cũng vô cùng coi trọng nhân tài, sáng sớm hôm qua, Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ đã tiến cử đồng chí Diệp Phàm làm ứng viên Phó Chủ tịch huyện.

Đã trình lên Ban tổ chức Thị ủy rồi, hôm nay tôi cũng biểu lộ thái độ, đối với một số đồng chí trẻ tuổi, có năng lực, chúng ta nhất định phải đặc biệt coi trọng. Đặc biệt là thành phố Mặc Hương chúng ta, mấy năm gần đây phương diện phát triển kinh tế có chút chậm chạp. Tôi nghĩ, đối với nhân tài giống như Diệp Phàm càng phải can đảm sử dụng, đặc biệt trọng dụng, có lực có lợi xúc tiến kinh tế địa phương điều chỉnh bay lên- Chu Càn Dương cười nói, mới vừa rồi ở trong xe đã cùng Cổ Bảo Toàn thương lượng kỹ càng, đánh mai phục trước.

Thấy Chu Càn Dương phát biểu, Cổ Bảo Toàn vội vàng tiếp lời nói:

- Đúng vậy! Ngày hôm qua bãi miễn chức vụ Trợ lý Chủ tịch huyện của đồng chí Diệp Phàm, thật ra là huyện có ý định khác.

Chủ tịch tỉnh Tề, Bí thư Chu cũng biết, Ngư Dương chúng ta ở cả tỉnh Nam Phúc được xếp là huyện nghèo đến thượng đẳng. Tốc độ, điều chỉnh, phát triển kinh tế đã lửa sém lông mày rồi. Huyện tính toán thành lập một Cục Chiêu thương đặc biệt thu hút đầu tư, công việc tính toán để cho đồng chí Diệp Phàm chịu trách nhiệm.

Trải qua thảo luận, quyết định đề cử đồng chí Diệp Phàm làm ứng viên Phó Chủ tịch huyện, chủ trì phương diện chiêu thương và thu hút đầu tư, phát triển kinh tế.

Tầm mắt của đồng chí Diệp Phàm rộng rãi, làm thu hút đầu tư rất có thủ đoạn. Lão tổng tiên sinh Tiếu Phi Thành của Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông sáng hôm nay tự mình gọi điện thoại tới, nói là muốn cùng đồng chí Diệp Phàm hiệp đàm chuyện bơm tiền vào nhà máy thảm sợi huyện. Hơn nữa chỉ đích danh muốn cùng đồng chí Diệp Phàm bàn bạc. Xem ra đồng chí Diệp Phàm ở phương diện thu hút đầu tư, thuyết phục người khác rất có tài năng.

Cổ Bảo Toàn khẳng định thành tích của Diệp Phàm, không tiếc lời tán dương một phen.

- Đúng, lấy được một chút nhỏ thành tích cũng không thể kiêu ngạo tự đại, núi cao còn có núi cao hơn. Diệp Phàm, cậu còn trẻ, chưa tới 19 tuổi đã có thể vươn tới vị trí cao như vậy, đây là lãnh đạo coi trọng cậu.

Hi vọng cậu ở trên cương vị mới có thể tôn trọng đầy đủ lãnh đạo huyện, thành phố, lắng nghe ý kiến của bọn họ, phục tùng thu xếp của tổ chức, vì phát triển xây dựng quốc gia mà đóng góp một chút sức lực. Hơn nữa, phải thoải mái, không được so đo tính toán được mất. Toàn tâm toàn ý mưu cầu phát triển, tôi tin tưởng, những lãnh đạo sẽ để mắt

Tề Chấn Đào vẻ mặt nghiêm túc, bày ra uy thế Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy, cũng thật sự khiến Diệp Phàm có chút kinh hãi.

Tề Chấn Đào trước hết khóa chặt "Chu Càn Dương,- Cương vị mới" có ý tứ gì, thật ra là biến tướng buộc Chu Càn Dương đồng ý cho Diệp Phàm thăng lên làm Phó Chủ tịch huyện.

- Đúng! Chủ tịch tỉnh Tề, trong số các cán bộ trẻ, đề bạt sử dụng, Bí thư Chu và tôi đã nhất trí rồi. Chú trọng coi trọng đối với nhân tài thu hút đầu tư. Thị ủy và Ủy ban nhân dân thành phố đã nghiên cứu tình huống ở phương diện này, chuẩn bị chế định một số biện pháp có thể thực hành, có thể làm cho thanh niên phát huy đầy đủ chế độ khả thi sở trường của bọn họ, góp thêm một viên gạch cho phát triển kinh tế thành phố.

Thị ủy La Hạo Thông cũng khẳng định điểm này, đương nhiên là thuận gậy móc nối với Tề Chấn Đào rồi.

- Đúng! Rất tốt, thị ủy và Ủy ban nhân dân thành phố có thể chú ý tới điểm này nói rõ các anh đã biết được tầm quan trọng của nhân tài rồi. Nhật Bản sau chiến tranh thực tế so với Hoa Hạ chúng ta còn nghèo hơn nhiều, nghe nói lúc ấy nghèo đến mức người ở bờ biển ngay cả muối ăn cũng không có mà ăn.

Tại sao có thể trong mấy thập niên ngắn ngủi, người ta lại quật khởi được. Đó chính là vì người ta áp dụng chiến lược khoa học kỹ thuật chấn hưng đất nước, muốn có khoa học kỹ thuật trước hết phải nắm bắt người mới, không có nhân tài thì đến lúc nào khoa học kỹ thuật mới bay lên.

Đảng và quốc gia chúng ta cũng bắt đầu chú trọng phương diện này rồi, trong cải cách các cán bộ mới cũng cũng đưa ra công việc quan trọng, công nhiên bày tỏ, có khuynh hướng nghiêng về các cán bộ trẻ tuổi.

Tề Chấn Đào phát biểu một phen ngôn luận.