Đinh Hương Muội lo lắng Diệp Phàm say té ở trên đường nên đưa hắn đến khách sạn, dìu đến trên giường còn dịu dàng lau mặt, tháo giày, đắp chăn như một người vợ hiền chăm sóc chồng.
Diệp Phàm đang ngà ngà nên hào tình đại phát, thấy Đinh Hương Muội đang cúi đầu sửa chăn khiến bộ ngực trắng nõn lấp ló.
Khiến hắn nghĩ đến chuyện ở nhà cô lần trước, thuận tay kéo luôn vào lòng. Đinh Hương Muội không phòng bị nên chỉ kịp kêu a một tiếng đã bị Diệp Phàm kéo xuống giường, thuận thế nằm đè lên trên.
- Cục trưởng!
Đinh Hương Muội nhỏ giọng kêu lên, chẳng qua móng vuốt của Diệp Phàm đã chạm trúng ngực bắt đầu mò mẫm, Đinh Hương Muội cũng không đẩy ra, để mặc hắn tùy ý.
Thấy thái độ mập mờ của Đinh Hương Muội, hình như là ngầm đồng ý, lá gan của Diệp Phàm lại càng lớn, chẳng quản cái gì là quân tử tu dưỡng, bàn tay lập tức mò xuống bên dưới thám hiểm vùng cỏ thơm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Chiếc quần của Đinh Hương Muội đã bị anh Trư kéo tuột xuống, chỉ còn một tầng vũ trang cuối cùng.
- Đừng như vậy Cục trưởng, em, em.
Lúc này Đinh Hương Muội phản xạ có điều kiện, khẽ nắm lấy quần lót kháng cự, coi như là lần giao chiến cuối cùng giữa đạo đức và dục vọng trong nội tâm.
- Không muốn?
Diệp Phàm ngà ngà hỏi.
- Không, không, không phải.
Đinh Hương Muội ấp úng.
- Ừ! Là tốt rồi.
Anh Trư lập tức trùm lên miệng Đinh Hương Muội, cái lưỡi ra sức khuấy đảo,, Đinh Hương Muội lúc đầu còn có chút không được tự nhiên, sau đó không lâu thích ứng bắt đầu triền miên.
Một phen khởi động vừa xong, đang chuẩn bị tiến vào thời khắc công kiên, trường thương đã giương lên thẳng tắp.
- Reng, reng, reng.
Điện thoại vang lên.
- Cục, Cục trưởng, điện thoại.
Đinh Hương Muội đưa điện thoại cho Diệp Phàm.
- Đại ca, người nhà họ Ngọc làm ầm ĩ rất lợi hại.
Lô Vỹ nói.
Diệp Phàm vừa nghe, bất đắc dĩ ngồi dậy, thuận tay còn nắn ngực Đinh Hương Muội một cái, che điện thoại nói:
- Em trở về trong cục, động viên mọi người lên tinh thần làm việc cho tốt.
Sau khi nói xong ánh mắt lại lướt qua thân thể Đinh Hương Muội, mắng thầm, " Tiểu tử này, làm hỏng chuyện tốt của ông. Đến lúc vào cửa thì kéo lại, tụt hết cả hứng!"
Đinh Hương Muội biết Diệp Phàm có chuyện bí mật muốn nói cũng biết ý mặc quần áo, liếc nhẹ hắn một cái rồi đóng cửa đi ra ngoài.
- Ngọc gia muốn ồn ào thì cứ làm đi, liên quan gì đến anh. Tiểu tử ngươi, thiệt là
Diệp Phàm hét lớn.
" Chuyện gì xảy ra, đại ca thật giống như ăn đạn vậy." , Lô Vỹ buồn bựct, vốn là nghĩ báo động cho hắn, ai ngờ còn bị mắng, gã đương nhiên không biết đồng chí Diệp Phàm đang ở thời khắc mấu chốt, tư vị này thì đúng là nam nhân mới hiểu.
- Lão Đại, gặp chuyện không hài lòng có phải không?
Lô Vỹ cẩn thận hỏi.
- Bỏ đi! Không có chuyện gì, mọi chuyện của sơn trang Kính Nguyệt chẳng phải là giao cho Tề Thiên của Liệp Báo xử lý sao? Bọn họ tới cục công an thành phố làm ầm ĩ có ích lợi gì, các cậu cứ đổ cho quân đội là được.
Diệp Phàm khôi phục bình tĩnh.
- Không có đơn giản như vậy, đoán chừng em phải rời thành phố Mặc Hương đi tránh nạn.
Lô Vỹ cười cười.
- Có nghiêm trọng như vậy không, xem ra Ngọc gia ép tới anh Vu không thở được rồi.. Đại ca hại cậu, tính đi chỗ nào, ai! Đại ca xin lỗi cậu, để anh nói với Cục trưởng Vu một tiếng, làm vậy cũng khiến thủ hạ lạnh lòng rồi.
Diệp Phàm nặng nề, cảm giác rất khó chịu, bắt người phạm pháp còn phải chịu kết cục như vậy, đời còn gì là công lý nữa, nếu mọi chuyện đều như vậy thì sau này cục công an còn dám làm gì.
- Không cần đại ca, phía trên tự có thu xếp, anh không cần lo lắng. Như vậy lại thanh nhàn, đón năm mới cũng có thể vui chơi một chút, ha ha ha.
Lô Vỹ cười vẻ thản nhiên nhưng trong lòng vẫn có chút không thoải mái.
Vốn là chuyện này Lô Vỹ đáng ra phải là công thần đệ nhất, chỉ bởi vì người nhà họ Ngọc ép xuống thành ra là phần tử chọc ngoáy.
- Bị tạm thời cách chức à?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừ! Vừa bị dừng, đang viết kiểm điểm.
Lô Vỹ ừ nói.
- Viết cái rắm, em là anh hùng, tại sao phải viết kiểm điểm. Cục trưởng Vu chẳng lẽ không phân biệt được tốt xấu? Không được, anh phải nói với y!
Diệp Phàm cũng thấy tức giận, Lô Vỹ phá sòng bạc dưới lòng đất chẳng những phải tạm thời cách chức mà còn phải viết kiểm điểm, việc này đúng là quá mức.
- Không cần đâu đại ca, Cục trưởng Vu cũng là bất đắc dĩ, thật ra thì cũng bảo em giả viết cho bọn họ xem.
Lô Vỹ cười nói.
- Tại sao phải bảo em viết, về tội gì?
Diệp Phàm tức giận.
Bọn họ nói trong mắt em không có lãnh đạo, không nghe tổ chức ra lệnh, làm rối loạn địa phương, suýt nữa thì gây ra kiện tụng tập thể.
Lô Vỹ nói.
- Móa nó! Không được viết, em lập tức đến ngay Ngư Dương, hoàn thuốc đã xong rồi, tối nay tiến hành đột phá, cho em chút công lực.
Diệp Phàm lấy hoàn thuốc ra để an ủi Lô Vỹ.
- Thật à! Đại ca, Lôi âm cửu long hoàn chuẩn bị rồi thì em lập tức tới ngay, cần quái gì viết kiểm điểm, * nó, cùng lắm thì bỏ việc làm một công tử tiêu dao, ha ha ha.
Lô Vỹ đắc ý cười phá lên, cảm thấy rất vui vẻ
.
- Đại ca, Tề Thiên đem chuyện anh bị giáng chức nói cho lãnh đạo. Nghe khẩu khí tam đệ thì hình như Đoàn trưởng Thiết rất đắc ý, luôn miệng nói bị giáng chức là tốt, còn nói đại ca ở địa phương không bị ngã mới là lạ, tính tình không tốt, dễ dàng sanh sự mà. Vừa không hiểu được thuật vuốt mông ngựa, lại không đi chịu làm việc trả lễ, để bị người ta đâm lén. Hừ! Một chút đồng tình cũng không có.
Lô Vỹ vì Diệp Phàm kêu bất bình.
- Không có chuyện gì, tính anh vậy đấy. Đoàn trưởng Thiết thích càm ràm cứ để y càm ràm đi! Anh không thích quân đội, quân đội có cái gì tốt, chỉ thao luyện là thao luyện, thỉnh thoảng còn phải làm mấy chuyện nguy hiểm, đại ca chỉ thích vật lộn quan trường, ở trong này lăn lộn cũng rất có tính khiêu chiến.
- Diệp Phàm không hề tức giận, ngược lại còn đắc ý.
Diệp Phàm vừa để điện thoại thì vừa khéo đoàn trưởng Thiết gọi điện thoại tới.
- Ha ha ha, thằng em, nghe nói cậu bị đày đến Cục Tôn giáo xuất gia làm sư à! Tốt! Nơi đó an tĩnh, cậu chẳng phải là thích cuộc sống an tĩnh sao, vừa khéo thích hợp, anh Thiết phải chúc mừng rồi, rốt cuộc đã đạt được ước muốn a!
Đoàn trưởng Thiết Chiêm Hùng đắc ý cười sằng sặc.
- Em nói này anh Thiết, anh cười nhạo em phải không. Đúng như anh nói, chỗ làm việc của em giờ đặt trong miếu, ngày ngày sau lưng đều có phật Di Lặc, hai bên còn có Tứ đại thiên vương ở che chở, rất là thoải mái. Có chuyện gì lại cầu xin một cái cũng rất tiện, ha ha ha.
Diệp Phàm cũng cười sảng khoái khiến Thiết Chiêm Hùng có chút buồn bực, thở dài mắng:
- Còn nói nữa, như vậy mà còn cười được. Sao bằng dứt khoát nghỉ việc đến Liệp Báo đi. Mấy chuyện rắc rối này chúng ta dính vào làm gì, cứ hào sảng mà sống, khoái ý ân cừu à.
Thiết Chiêm Hùng lại bắt đầu lôi kéo.
- Khoái ý ân cừu, đại ca sao giống mấy đại vương trên núi thời xưa thế, chẳng qua em không có yêu cầu gì khác, đại ca có thể cho em một cái xe cũ không. Chỉ cần xe thanh lý của quân đội thôi, dĩ nhiên sửa sang một chút đừng để cho người ta nhìn ra xe quân sự là được, chói mắt quá thì không hay rồi.
Diệp Phàm bắt đầu than nghèo kể khổ.
- Tại sao lại phải là xe thanh lý, đại ca cho em luôn một cái mới chẳng phải là khí thế hơn sao, em là cố vấn của Liệp Báo cũng phải có xe cho xứng chứ.
Thiết Chiêm Hùng nói.
- Không cần, bình thường là được, mới quá người ta lại nói này nọ.
Diệp Phàm nói, thầm nghĩ đừng có mắc mưu đại ca, lấy xe mới chẳng phải sau này giúp Liệp Báo nhiều hơn, vậy thì phiền hà rồi.
- Bỏ đi, tùy em.
Thiết Chiêm Hùng thở dài, sau một vài phút mới nói tiếp:
- Diệp Phàm, chuyện cứu người ở Tam Giác Vàng đã định thời hạn vào tháng giêng năm sau. Đầu tháng giêng em phải chạy tới căn cứ Liệp Báo để họp bàn kế hoạch hành động, chuyện lần này vô cùng nguy hiểm, phải chuẩn bị kỹ càng.
- Không có chuyện gì đại ca, em thậm chí đã viết cả di thư rồi. Nếu có xảy ra chuyện gì hi vọng Liệp Báo có thể chăm sóc cha mẹ em cho tốt là được. Ha ha ha, nam nhi chí tại bốn phương, lúc cần chết sẽ chết, giết mấy kẻ đáng chết cũng thống khoái. Con mẹ nó, gặp một giết một, gặp hai giết hai.
Diệp Phàm cười sảng khoái, thực ra trong đáy lòng vẫn cảm thấy hơi mất mát.
- Anh em tốt!
Thiết Chiêm Hùng nói ra ba chữ thì cúp điện thoại.