Chương 380: Rút Cuộc Là Ai Ra Tay Âm Độc

- Ha ha ha…trong lòng mọi người lúc này nhất định cảm thấy kỳ quái, tại sao mới điều Chủ tịch thị trấn Diệp đến cục Tôn giáo tại sao trong nháy mắt thăng lên làm trợ lý Chủ tịch huyện? Đồng chí Diệp Phàm là một người thanh niên trẻ tuổi, thỉnh thoảng cũng làm ra một số chuyện khác người, tính cách có lẽ còn cần phải mài dũa.

Thật ra mọi người đang ngồi đây đều đã trải qua tuổi trẻ, người trẻ tuổi đương nhiên không có tầm nhìn xa như những người lớn tuổi chúng ta.

Tôi đã điều tra qua, những chuyện mà đồng chí Diệp Phàm làm nửa năm qua có thể dùng hai chữ để hình dung – Bất Phàm!

Đặc biệt là ở hạng mục thu hút đầu tư, thành tích rõ rệt, thậm chí có thể nói là kiệt xuất. Một cán bộ thị xã lại có thể hoàn thành được chiến công mà ngay cả những thường vụ chúng ta cũng cảm thấy xấu hổ toát mồ hôi.

Cho nên xuất phát từ hạng mục này, tôi cảm thấy vẫn có thể tiếp tục sử dụng, trọng dụng đồng chí Diệp Phàm. Hôm qua tôi đã bàn bạc qua với Chủ tịch huyện Vệ và phó Bí thư Phí Mặc, hôm nay nói với mọi người một chút.

Đồng chí Diệp Phàm mặc dù nói đảm nhiệm chức vụ trợ lý Chủ tịch huyện, nhưng vẫn kiêm nhiệm vị trí Cục trưởng cục Tập đoàn Phi Vân. Địa điểm làm việc vẫn ở cục Tôn giáo, hơn nữa cấp bậc cũng không có thăng lên, vẫn là cán bộ cấp trưởng phòng. Chuyện này nếu mọi người không có ý kiến gì thì cứ quyết định như vậy đi.

Sau khi Cổ Bảo Toàn nói xong liếc mắt nhìn tất cả mọi người, thấy mọi người đều trầm mặc. Trầm mặc có nghĩa là đồng ý! Một trợ lý Chủ tịch huyện cấp bậc trưởng phòng thì có gì phải phản đối, cấp bậc không nâng lên thì chuyện xấu nhiều hơn rất nhiều.

Căn bản chính là một chức vụ có tiếng không có miếng nên đám người Chu Trường Hà vừa nghe nói là cấp bậc trưởng phòng, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều.

Trong lòng đều suy đoán Bí thư mới tới Cổ Bảo Toàn có phải cũng giống như Lý Hồng Dương, muốn sử dụng Diệp Phàm như viên đạn.

Xung phong đánh trận thì có phần, đến lúc có lợi ích thì không được bao nhiêu. Chiếc mũ quan đó không nói lột thì lột luôn sao? Đây chính là bi ai của nhân vật nhỏ bé.

- Được rồi, tất cả mọi người không có ý kiến thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Nhưng mặc dù nói cấp bậc không tăng lên, ban Tổ chức vẫn phải làm theo trình tự, lập hồ sợ. Chúng ta là cán bộ của Đảng, đều phải làm việc theo trình tự.

Sau khi Cổ Bảo Toàn nói xong liếc nhìn trưởng ban Tổ chức Miêu Phong cười nói:

- Trưởng ban Miêu, chuyện này do anh phụ trách, chuyện đặc biệt thì giải quyết đặc biệt. Cầm theo bảng biểu trực tiếp tới cục Tôn giáo, sau khi tuyên bố thì làm bổ sung. Còn mấy ngày nữa là bước sang năm mới rồi, phải tranh thủ thời gian.

"Tuyên bố! Tuyên bố gì chứ. Người thì nhốt trong cục huyện, còn tuyên bố, cũng được, để tên nhãi ranh đó phải xấu hổ một phen.

Dám đối đầu với Phí Mặc ông, thằng nhãi mày còn non lắm. Nhưng bây giờ có lẽ người của Ngọc gia cũng không còn tâm tư đi so đo với hắn. Lửa cháy đến đít còn hơi đâu quan tâm đến hắn, tên nhãi này thật là may mắn, tránh được một kiếp nạn.

Nhưng lần này thật là kỳ quái, sơn trang Kính Nguyệt tại sao cũng có người dám đi chọc vào. Hơn nữa nghe nói còn chọc vào đúng chỗ, ngay cả lão đầu tử của Ngọc gia cũng bị bắt đi, bắt đúng lúc lắm! Thời thế tạo anh hùng, xem ra thời cơ để Phí gia nhà ta chiếm vị trí số một Ngư Dương đã đến rồi. Trời cũng giúp ta!"

Trong lòng Phí Mặc khẽ lẩm bẩm, sáng nay khi nhận được tin sơn trang Kính Nguyệt của Ngọc gia xảy ra chuyện thiếu chút nữa thì choáng váng, một mực suy đoán rút cuộc là người nào đã hạ thủ, là Tiếu gia hay là Tạ gia, khẳng định không phải là Phí gia mình rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui cảm giác lại có chút không giống tác phong của Tạ gia, Tạ gia từ trước tới nay luôn là người hiền lành. Tượng đồng tổ tông của Tiếu gia hôm nay chuyển về núi. Cho dù muốn gây chuyện cũng sẽ không chọn vào ngày đại hỉ hôm nay.

Chuyện này thật sự khiến người ta phí công suy đoán, có lẽ là bản thân cục thành phố quyết định động thủ. Nhưng hình như cũng không giống.

Phải biết rằng Ngọc Hoài Nhân của Ngọc gia là phó Bí thư chuyên trách phân quản chính pháp, làm sao có thể cho phép cục Công an thành phố động vào sơn trang Kính Nguyệt của Ngọc gia. Cục thành phố có lẽ cũng không có lá gan động đến lão phó Bí thư.

Nhưng cục thành phố thật sự đã động thủ rồi, lẽ nào là Bí thư Chu Càn Dương của thị ủy đích thân hạ lệnh. Vì Ngọc Hoài Nhân và Bí thư Chu Càn Dương hình như cũng không có thiện cảm với nhau. Lẽ nào đây là hành động giết gà dọa khỉ Ngọc gia của Bí thư Chu.

Hình như cũng không có khả năng này, Chu Càn Dương có lẽ không lỗ mãng như vậy. Phải biết rằng Bí thư Chu cũng vừa mới ngồi lên chiếc ghế Bí thư thị ủy, lúc này có lẽ đang tận lực lôi kéo Ngọc Hoài Nhân mới đúng. Kích thích mâu thuẫn thì có gì tốt? Ít nhất cũng phải đợi sau khi nền tảng ổn định vững vàng mới động thủ cũng không muộn.

Cho nên Phí Mặc nghĩ nát óc cũng không ngờ người khởi xướng chuyện này lại chính là tên nhãi nhép Diệp Phàm. Hơn nữa chọc ra chuyện lớn như vậy lại có thể trốn ở nhà vệ sinh cục Công an hoàn thành. Nếu chuyện này để mọi người biết được có lẽ kinh ngạc đến làm rớt mắt kính xuống đất.

Đương nhiên, loại chuyện như vậy có lẽ Phí Mặc vĩnh viễn cũng không đoán ra được, mãi mãi mơ hồ.

Điện thoại của Bí thư Ủy ban tư pháp Vương Xương Nhiên đột nhiên vang lên, y lặng lẽ đi ra ngoài nghe điện thoại.

- Bí thư Vương, có chuyện lớn cần phải báo cáo với anh, sơn trang Kính Nguyệt bị cục Thành phố thanh tra tịch thu tài sản rồi.

Cục trưởng Chu Bá Thành có vẻ hoảng loạn nói trong điện thoại.

- Thanh tra tịch thu tài sản! Tại sao lại như vậy?

Vương Xương Nhiên thất thanh hỏi. Nghĩ thầm, sơn trang Kính Nguyệt là của Ngọc gia Ngư Dương, chuyện này ai mà không biết.

Phó Bí thư quản lý tư pháp của thành phố lẽ nào vì thăng quan mà nỡ lòng xuống tay tàn độc với gia tộc mình, có lẽ không có khả năng này.

Sơn trang Kính Nguyệt bên ngoài là nơi tiêu khiển giải trí, thật ra còn có một sòng bạc dưới lòng đất. Nhưng sòng bạc này cũng không mở cửa bình thường, chỉ có khách đặc biệt đến mới mở ra. Những năm gần đây, Ngọc gia có lẽ cũng kiếm ăn đầy tiền.

Giữa lúc đang suy nghĩ Chu Bá Thành nói:

- Tôi cũng không rõ chuyện gì nữa, nghe nói là thanh tra tịch thu tài sản tối hôm qua. Do đội trưởng Lô của đội Cảnh sát hình sự cục Công an thành phố đích thân dẫn đội thi hành, cũng không thông báo cho cục Công an huyện chúng ta phối hợp điều tra gì cả.

Bọn họ nói lúc ấy vì phối hợp điều tra tội phạm đang truy nã của bộ Công an từ tỉnh Tích Ninh chạy tới.

Bất ngờ phát hiện sơn trang Kính Nguyệt là một sòng bạc mờ ám dưới lòng đất. Mức kinh doanh tương đối lớn. Ở hiện trường thu được 286 vạn tiền bẩn, cộng thêm thu giữ được một số xe Audi, Mercedes-Benz, Ferrari…có lẽ trị giá đến năm sáu trăm vạn.

Còn có một chuyện phiền toái lớn hơn. Kháo Sơn Hổ tối hôm qua có việc không ở đấy. Trái lại cha y lại bị bắt.

Có lẽ người nhà Ngọc gia đang triển khai công tác cứu ra, chuyện này thật phiền toái, chuyện này tôi cũng có trách nhiệm, xin lãnh đạo phê bình, trách phạt.

- Ài! Người ta lướt qua mặt cậu, cậu vẫn không hay biết gì, cục huyện các cậu rút cuộc làm ăn kiểu gì vậy. Bình thường thấy các cậu cũng rất uy phong, tại sao lại để xảy ra chuyện này. Chuẩn bị giải quyết hậu quả đi! Chuyện này tôi phải nói với Bí thư Cổ, cậu nhanh chóng làm báo cáo chi tiết đưa lên đây, còn nữa, bất cứ lúc nào cũng phải chú ý hành động của Ngọc gia, Kháo Sơn Hổ không phải là kẻ hiền lành. Lão gia tử của Ngọc gia bị bắt sẽ dẫn tới rất nhiều chuyện phiền phức! Ài. Nguồn: http://truyenyy.com

Bí thư Ủy ban tư pháp huyện Vương Xương Nhiên liên tục thở dài mấy hơi. Trong lòng rối loạn. Thế lực Ngọc gia không thể khinh thường, nếu làm không tốt sẽ chọc ra rất nhiều chuyện rắc rối.

Trở lại phòng họp, Vương Nguyên Thành tiến tới kề sát tai Cổ Bảo Toàn đem chuyện ở sơn trang Kính Nguyệt lẩm bẩm một lát. Bắp thịt trên mặt Cổ Bảo Toàn khẽ cau lại, nhưng người bình thường đều không phát hiện ra.

- Chú ý động tĩnh của Ngọc gia, ngàn vạn lần đừng làm chuyện gì cả. Hôm nay tượng đồng Tiếu Mộng Đường được chuyển đến Ngư Dương. Các bộ phận phải chú ý giảm bớt ảnh hưởng đến mức thấp nhất. Tôi không hi vọng chuyện này làm ảnh hưởng đến nghi thức hạ tượng đồng.

Cổ Bảo Toàn thấp giọng dặn dò Vương Xương Nhiên, lại xoay người nói với trưởng ban Tổ chức Miêu Phong:

- Anh lập tức tới cục Tôn giáo tuyên bộ bổ nhiệm do, sau đó kêu hắn tới chỗ tôi. Tôi muốn nghe tình hình sắp xếp nghi thức cụ thể-

Trong lòng có chút bất an thầm nghĩ, " Rút cuộc là ai chọc vào tổ ong vò vẽ Ngọc gia? Lẽ nào là tứ đại gia tộc Ngư Dương rục rịch ngóc đầu dậy, bắt đầu gây rắc rối cho nhau, chơi đòn ngầm rồi. Có lẽ không phải Tiếu gia. Tượng đồng tổ tông của Tiếu gia hôm nay được chở về, đối với Tiếu gia mà nói là một ngày đại hỉ. Xuất hiện chuyện như vậy tuyệt đối là chuyện bất lợi với Tiếu gia.

Tạ Cường của Tạ gia lâu nay vẫn thể hiện là một người hiền lành, cái con "Tiếu Diện Hổ" đó cả ngày chỉ cười híp mắt.

Nhưng cũng khó nói, người hay cười khi chơi đòn ngầm thì còn lợi hại hơn người không hay cười, thoáng cái có thể chọc chết người.

Nếu thế lực Ngọc gia đã rục rịch ngóc đầu dậy, có lẽ Tạ gia cũng không ngồi yên.

Chẳng qua chuyện này là do cục cảnh sát thành phố xuất động, nghe nói còn là đội trưởng đội cảnh sát hình sự Lô tự mình dẫn đội, ngay cả cục cảnh sát huyện Ngư Dương cũng không biết được.

Quan hệ của Tạ gia với Cục Công an chắc là cũng không đến mức tốt như vậy. Hơn nữa Cục Công An thành phố cũng có thể biết thế lực Ngọc gia cường hãn thế nào, sao dám đột nhiên mạo hiểm chọc vào.

Ngọc Hoài Nhân chẳng lẽ là ăn cơm chay mà sống sao?

Điều này tuyệt đối không thể, Ngọc Hoài Nhân sẽ đối với gia tộc của mình động thủ sao? Càng không khả năng"

Chẳng qua Phí gia thì còn có thể, Phí Ngọc vừa vào Ủy viên thường vụ Thị ủy, Phí Mặc vừa bò lên vị trí Bí thư khối đảng, vây cánh dần dần mạnh lên.

Thế lực của bọn họ ở Ngư Dương lại càng như mặt trời ban trưa, dần dần có khuynh hướng một tay che trời, khẳng định không muốn một thế lực nào có khả năng quật khởi thay thế, vì thế tiên hạ thủ vi cường đâm cho Ngọc gia một đao thấu tim.

Lão gia tử của Ngọc gia bị bắt đi, Ngọc gia tuyệt sẽ không nương tay, tình huống bắt đầu hỗn loạn, mình làm gì bây giờ? Là ngăn chặn loạn cục hay lợi dụng nó, nếu như ngăn lại đó là tương đối khó khăn, ngăn lại có ích lợi gì.

Còn không bằng nhân lúc rối loạn thủ thắng, tục ngữ không phải là thường nói " Loạn quyền đánh chết lão sư phụ" , nói không chừng nhân lúc rối loạn đảo bài lại thế lực ở Ngư Dương một lần nữa.

Sơn trang Kính Nguyệt của Ngọc gia bị tịch thu, đoán chừng không lâu địa phương của Phí gia cũng sẽ theo bước, ai! Bên ngoài chịu phê bình nhất định là tránh không được á!

Cổ Bảo Toàn tâm tình phức tạp, nhất thời cảm giác lộn xộn, rất khó lấy hay bỏ.

Trưởng ban Tổ chức Miêu Phong trở về phòng làm việc chỉnh lí lại công văn rồi chạy thẳng tới Cục Tôn giáo, chuyện này do đích thân Bí thư huyện ủy Cổ Bảo Toàn tự mình dặn dò nên gã cũng không dám chậm trễ, trong lòng cảm thấy rất khó hiểu.

Bí thư Cổ vừa chỉ mấy ngày trước trong hội nghị thường vụ đã lấy mũ quan của Diệp Phàm, tại sao chỉ qua mấy ngày đã lại bổ nhiệm hắn làm Trợ lý Chủ tịch huyện, hơn nữa còn là cấp Trưởng phòng, chuyện này cũng có chút nghi ngờ thay xà đổi cột.

Bởi vì Trợ lý Chủ tịch huyện chính ra chỉ là cán bộ cấp Phó phòng, cán bộ cấp Phó phòng cũng không phải là huyện ủy Ban Tổ chức có thể quyết định mà phải trình lên Ban Tổ chức thành phố Mặc Hương.

Sau khi Cổ Bảo Toàn mở một dấu ngoặc thì cũng không cần qua đường Ban tổ chức Thị ủy, cũng có thể là Cổ Bảo Toàn nghĩ thi ân huệ cho Diệp Phàm, coi như tự mình đề bạt.

Diệp Phàm chắc là sẽ rất cảm ơn bí thư Cổ, chiếc mũ quan của hắn vốn là do Vệ Sơ Tinh và Phí Mặc liên thủ vuốt rụng, như vậy lại càng nổi bật ân trạch của Cổ Bảo Toàn.

Cao minh, thật là cao minh, xem ra Cổ Bảo Toàn đúng là một lão hồ li về nhân sự, muốn đấu với y đúng là khó khăn, Miêu Phong thầm nghĩ chuyện được mất, cảm giác e sợ.

- Chủ nhiệm Trương, buổi sáng hôm nay sơn trang Kính Nguyệt của Ngọc gia bị tịch thu, ha ha ha.

Cục trưởng Cục Giáo dục Tiễn Quốc Lượng vui mừng báo tin cho Chủ nhiệm Hội đồng đại biểu nhân dân huyện Trương Tào Trung.