- Ha ha ha..người anh em. Muốn phong lưu thì cũng phải có chút bản lĩnh mới được. Cậu xem xem, mới nghe nói đến đàn bà đã bị hù dọa thành như vậy thì còn muốn làm trò gì nữa, đây không phải là hạ thấp mình sao?
Diệp Phàm cười phá lên.
- Đại…đại ca…phương thuốc bí truyền đó có thể truyền lại cho em không, thỉnh thoảng sử dụng cũng không tệ. Đàn ông là thứ gì chứ, ai mà không thích thứ này.
Tề Thiên cuối cùng cũng lộ ra giấu đầu lòi đuôi, cái mà gã muốn chính là Đông Cung Bí Phương.
- Cậu muốn có cũng được nhưng đưa cho cậu cũng vô dụng. Nghe lão tiền bối nói ít nhất phải có khí nội kính của cao thủ thất đoạn mới thực hiện thành công, nếu đại ca tôi lấy ra cũng là phương thuốc vô bổ, ngắm nhìn còn được. Thực sự không có tác dụng, cũng không biết làm thế nào!
Diệp Phàm thật ra không có giấu diếm.
- A! Thất đoạn.
Tề Thiên thất thanh kêu lên, trong lòng lạnh lẽo như rơi xuống hố sâu vạn dặm.
Gã trầm mặc một lát lại hỏi:
- Vậy đi đại ca, có thể làm cho em mười mấy viên dược hoàn đó không. Phương thuốc đó coi như xong rồi, lấy ra cũng không dùng được, sẵn có dược hoàn có thể sử dụng là được rồi.
- Mười mấy viên, hừ! Tiểu tử cậu muốn làm Kỷ Phi có phải không? Cậu nghĩ giống như làm đường đậu ăn sao sao! Dược hoàn đó không có dược liệu rất khó làm. Được rồi, cho cậu một viên. Thử một chút là được rồi.
Diệp Phàm mắng nói, nghĩ thầm tên nhãi này thật là thâm độc, vừa mở miệng đã đòi mười mấy viên, thật sự xem mình là nhà máy chế thuốc sao.
- Một viên, vậy thì ít quá, ba viên đi.
Tề Thiên vẫn đang tranh thủ, cuối cùng Diệp Phàm phiền não đành phải đáp ứng hai viên.
- Ngon! Ngon! Không tệ! Mùi vị của món canh này thật sự rất ngon, không hề thua kém "Khiếu Hoa Ngư" của ta.
Âm lão đầu làm mấy việc cùng lúc, tay phải cầm muôi lớn uống canh, tay trái bưng bát to, lấy Hồng Mễ Tửu chôn dưới đất năm năm, uống đến mức khí thế ngất trời. Diệp Phàm cũng cảm thấy hứng thú, hai người ta một chén ngươi một chén uống vô cùng sảng khoái.
Chính vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân người huyên náo.
Một lát sau Chủ tịch thôn Phượng xông thẳng vào, kích động nói với Diệp Phàm:
- Chủ tịch thị trấn Diệp, thành công rồi, mọi người đều có tiền ăn tết rồi, cám ơn! Cám ơn.
Diệp Phàm khó hiểu:
- Cái gì thành công?
- Chính là Thiên Nhĩ Linh Thảo, tối nay bán được 4 vạn, mọi nhà trong thôn chúng tôi đều có tiền chia.
Chủ tịch thôn Phượng cười nói.
- Được! Sau này phải chăm sóc Thiên Nhĩ Linh Thảo thật tốt, mỗi năm đều có thể hái một chút mang đi bán, chia cho mỗi nhà mấy trăm đồng có lẽ không khó.
Diệp Phàm cười nói, trong đáy lòng cũng rất cao hứng.
Phía sau lại xông vào một đám người, già trẻ gái trai đều có, một ông lão 80 tuổi cứ liên tục hô cám ơn, khiến cho trong đáy lòng Diệp Phàm vô cùng thỏa mãn.
Sau khi người dân ra về, Diệp Phàm lại cùng Âm lão đầu tiếp tục uống rượu. Không lâu sau, Phương Nghê Muội tới báo lại, phát hiện cảnh tượng đuốc cháy khắp núi, có phải người dân thôn Quy Lĩnh đang chuẩn bị nhóm lửa trại liên hoan gì không.
- Không phải liên hoan đâu, mọi người đang hái Thiên Nhĩ Linh đấy.
Diệp Phàm đứng trên hành lang nhìn thoáng qua cũng hiểu được, trong lòng khẽ thở dài:
- Người dân quê muốn kiếm ít tiền thật là vất vả. Có lẽ người dân có chút nóng lòng, sợ ngày mai dậy muộn, cỏ Thiên Nhĩ Linh đã bị người khác hái mất, cho nên nửa đêm mới đốt đuốc lên núi hái. Còn những người muốn sang ngày mai hái lại bị bọn họ gây ồn ào, cũng không yên tâm, thoáng cái cũng tràn lên núi, tất cả người trong thôn đều trèo lên núi rồi.
Trên núi đuốc cháy đầy trời, thật sự là một cảnh tượng kỳ lạ. Người thôn Quy Lĩnh hái Thiên Nhĩ Linh cả đêm, Diệp Phàm và Âm lão đầu uống rượu thâu đêm. Trước linh vị Phượng Cửu Công cũng sắp xếp hơn một trăm người già thức đêm.
Trong phòng làm việc của Bí thư Cổ huyện Ngư Dương cũng đang có ba người thức đêm bàn bạc làm thế nào phát triển kinh tế Ngư Dương, thúc đẩy tăng trưởng GDP.
Lúc này đã 10h đêm.
Điện thoại của Bí thư Cổ đột nhiên vang lên, trong lòng có chút buồn bực không biết muộn như vậy còn có ai tìm mình.
Vừa mới nhận điện đã biết là phó Bí thư chuyên trách thứ hai của thị ủy Ngọc Hoài Nhân gọi đến.
Khẩu khí của Bí thư Ngọc Hoài Nhân vô cùng nghiêm khắc:
- Xã Khanh Hương trước kia rút cuộc có chuyện gì vậy? Trước đó chưa sáp nhập thị trấn thì nghèo nhất, có người chết đói.
Bây giờ sáp nhập vào thị trấn rồi, kinh tế thị trấn Lâm Tuyền các cậu xếp thứ ba toàn huyện, cần phải gánh vác trách nhiệm của người đi trước.
Làm gì vậy, lão Bí thư chi bộ của thôn Quy Lĩnh gì đó tới huyện đòi tiền sửa trường học mà không đòi được đồng nào. Lãnh đạo của Lâm Tuyền đang làm gì vậy?
Cái chết của lão Bí thư chi bộ, lãnh đạo Lâm Tuyền các cậu phải chịu trách nhiệm, hiện tại ai đang chịu trách nhiệm Lâm Tuyền, nghe nói là một người thanh niên họ Diệp mới 19 tuổi.
Làm ăn bát nháo, một thằng nhãi mới 19 tuổi mà có thể đảm đương chức vụ Chủ tịch thị trấn của một thị trấn cấp lớn có mười mấy vạn nhân khẩu sao?
Sau khi Lâm Tuyền sáp nhập thì cũng có dân số xếp top 3 trong mấy trăm thị xã thành phố Mặc Hương chúng ta.
Lập tức điều tra rõ ràng chuyện này, người nào chịu trách nhiệm thì phải gánh vác, cho người dân thôn Quy Lĩnh một câu trả lời thỏa đáng, thật quá vô lý-
Ngọc Hoài Nhân vô cùng tức giận, vì có người đem chuyện này báo cáo lên thành phố, đối với xã Khanh Hương, y có trí nhớ rất sâu.
Vì chuyện người chết đói năm ngoái, Bí thư thị ủy Dương lúc đó còn đặc biệt ra chỉ thị. Không ngờ năm nay mới đầu năm lại gây ra chuyện lão Bí thư chi bộ đòi tiền sửa trường không được, quay về tổ chức mọi người tự tiến hành đào tường để bị chết thảm.
- Chủ tịch thị trấn Diệp này, rút cuộc muốn làm cái gì? Chuyện chính thì không làm, khó khăn của nhân dân thì không đi giải quyết. Chuyện bọn trẻ đi học thì không xử lý, nếu ngôi trường đó bị sập thì trách nhiệm còn đâm lên trên trời.
Cổ Bảo Toàn ban đầu dự định là xem xét rồi mới nói, mặc dù nói chuyện lùi đường, chuyện nhà máy giấy đều chĩa mũi nhọn vào Chủ tịch thị trấn Diệp Phàm, nhưng Cổ Bảo Toàn cũng phải xem xét toàn diện tư chất của Diệp Phàm.
Cho rằng anh chàng đó mặc dù trẻ tuổi, nhưng vẫn có chút tài hoa và tinh thần thực tế. Đối với loại người trẻ tuổi có năng lực này không thể nào một gậy đánh chết, mà phải xem xét kỹ lưỡng.
Nhưng lần trước khác lần này khác, vừa nhận được cuộc điện thoại này, cơn lửa giận thật sự đã bốc lên ngùn ngụt, cũng không kìm được nữa rồi. Mình vừa mới nhậm chức đã chọc ra chuyện lớn như vậy. Còn khiến phó Bí thư thị ủy chỉ đích danh phê bình.
- Bí thư Cổ, tôi đề nghị lập tức dừng tất cả nhiệm vụ của Diệp Phàm lại, không thể để hắn tiếp tục gây loạn được.
Chủ tịch huyện Vệ ở bên cạnh hình như có ấn tượng cực xấu với Diệp Phàm. Há miệng là đề nghị tạm thời cách chức.
- Lão Phí, theo anh thì sao?
Cổ Bảo Toàn hỏi.
- Đúng! Mấy ngày qua những chuyện mà Chủ tịch thị trấn Diệp đã làm thật sự có chút không thỏa đáng. Thân là Chủ tịch thị trấn chủ quyền một phương, cũng phải có phong cách chủ quyền một phương. Tôi đồng ý với đề nghị của Chủ tịch huyện Vệ. Có phải nên điều chỉnh một chút. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ phá hủy Lâm Tuyền. GDP của huyện chúng ta còn trông mong gì nữa. hải biết rằng sau khi sáp nhập thị trấn, chỉ tiêu kinh tế của Lâm Tuyền chiếm một phần sáu cả huyện-
Trong lòng Phí Mặc âm thầm vui mừng, " Hay lắm! Ban đầu mình còn tưởng khó mà nhe răng, tránh có người âm thầm phán đoán mình như thế nào.
Chuyện này là do Vệ Sơ Tinh đề xuất ra trước, mình chỉ là thêm dầu vào lửa mà thôi, dứt khoát khỏi lột cái mũ quan khỏi đầu tên tiểu tử này mới được.
Tiểu tử này thật quá ghê gớm, trước kia khi Lý Hồng Dương còn ở đây, hội nghị Đảng ủy đã mấy lần quăng mà đều bị hắn làm cho thất bại.
Hơn nữa nghe nói sau lưng thằng nhãi này cũng không có chỗ dựa nào vững chắc, lột mũ của hắn xuống cũng không ai dám nói gì, công ty Vũ Thần của Phí Vũ Vân có hắn nhất định sẽ rất khó nắm được công trình, hiện tại làm quan đều cần dùng tiền.
Những chuyện cần xử lý đều cần rất nhiều tiền mặt, làm quan muốn có tiền trừ phi là chìa tay ra, nếu chìa tay ra thì có thể chọc vào phiền phức. Không xảy ra chuyện gì thì may, nếu xảy ra chuyện thì phải vào nhà lao. Đối với chuyện chìa tay này, Phí Mặc vô cùng khinh thường. Vì gốc rễ của Phí gia ở Ngư Dương rất giàu có, bản thân có sản nghiệp gia tộc của mình.
Phí Vũ Vân hiện tại đang quản lý Công ty Vũ Thần, chính là một bộ phận nguồn gốc kinh tế rất lớn của Phí gia. Cho nên tuyệt đối phải mò được công trình Lâm Tuyền vào tay mới được."
- Được! Sáng sớm ngày mai triển khai hội nghị Đảng ủy, thảo luận chuyện của thị trấn Lâm Tuyền.
Cổ Bảo Toàn quyết định, có lẽ Diệp Phàm khó chạy thoát tai kiếp này.
Chung Minh Nghĩa và em họ Diệp Mậu Tài ngồi trong nhà buồn bực uống rượu, lần điều chỉnh nhân sự trong huyện lần này, phía bên Chung Minh Nghĩa xem như là toàn quân thất bại.
Bản thân vì con cờ trong tay La Hạo Thông mà bị vứt bỏ một cách đáng thương, vì đẩy Vệ Sơ Tinh lên chiếc ghế Chủ tịch thị trấn. La Hạo Thông cần phải nhường lại vị trí phó Bí thư khối Đảng của Chung Minh Nghĩa.
Cho nên cuối cùng Chung Minh Nghĩa vô tình bị vứt bỏ, điều đến Hội đồng nhân dân huyện làm một phó Chủ nhiệm, chuẩn bị dưỡng lão trước thời hạn.
Nhưng Chung Minh Nghĩa có dã tâm, bản thân mới hơn 40 tuổi, không cam tâm tình nguyện dừng lại ở đây. Chí ít cũng phải trèo lên được phó ban rồi mới về hưu.
Vì vậy gần đây luôn suy nghĩ trong đầu. Chuẩn bị thi triển ra ám chiêu gì đó làm đảo lộn cục diện trong huyện, chỉ cần vừa loạn, mình có thể Đông Sơn tái khởi rồi.
Đối với tác phong vô tình vứt bỏ mình của La Hạo Thông, trong đáy lòng Chung Minh Nghĩa hận thấu xương, nghĩ thầm, " Mẹ kiếp! Hai năm nay bố mày vì mày mà vất vả xây dựng thành viên nòng cốt ở Ngư Dương, kết quả không những không đề bạt mình, còn đuổi bố mày ra khỏi Đảng ủy. Quá sức tàn ác"
Chung Minh Nghĩa suy đi nghĩ lại, cuối cùng phải dựa vào một bên nào đấy mới có cơ hội Đông Sơn tái khởi. Nhưng hiện tại bố cục trong thành phố rất không rõ ràng.
Phía bên Bí thư thị ủy Chu Càn Dương thì không cần nghĩ nữa. Con đường phía bên La Hạo Thông lại đứt rồi. Chỉ còn lại hai người là phó Bí thư Ngọc Hoài Nhân và phó Bí thư Tạ Quốc Trung.
Nhưng Chung Minh Nghĩa không có ý định dính vào ai quá sớm. La Hạo Thông đã dạy cho y một bài học sâu sắc. Bị người khác chơi đểu một lần rồi, bị chơi thêm một lần nữa Chung Minh Nghĩa tin có lẽ mình nhảy lầu mất. Cho nên lần này nhất định phải nhận thức đúng tình thế rồi mới nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Anh họ, Phí Mặc thật không ra gì, không những chiếm vị trí của anh, hiện tại còn rất tung bay, hình như Ngư Dương trở thành thiên hạ của Phí gia y rồi.
Chúng ta có phải nên làm chút gì đó, nghe nói Phí Mặc có ý điều chỉnh vị trí của em, chúng ta không thể ngồi yên chờ chết được-
Trong lòng Chủ tịch thị trấn Nam Khê Diệp Mậu Tài hiện giờ tràn đầy lo lắng, anh họ mình không những mất quyền, chiếc ghế của mình lại có chút lảo đảo muốn ngã.
- Cậu có nghe thấy tin tức gì không?
Chung Minh Nghĩa khẽ liếc mắt nhìn em họ, thầm nghĩ em họ hiện tại đã là Chủ tịch một thị trấn rồi, mà vẫn có vẻ có chút nóng nảy, chưa chín chắn.
Không nhẫn nhịn được, chẳng trách Phí Mặc thò tay đến tận thị trấn Nam Khê, có lẽ những ngày qua tên tiểu tử họ Diệp ở thị trấn Lâm Tuyền cũng cũng khó sống.
- Đúng! Hôm qua con trai thứ hai của Phí Mặc là Phí Vũ Vân hình như uống rượu say ở "Dã Vĩ Lâu" , tuyên bố phải khiến Diệp Phàm ở thị trấn Lâm Tuyền sáng mắt.
Sau đó còn mạnh mồm nói là phải để tất cả các Chủ tịch thị trấn của Ngư Dương biến thành người của Phí gia. Bước kế tiếp chính là Nam Khê, em hiện tại đang ở thị trấn Nam Khê.