Chương 290: Tuyên Bố Nhân Sự Cũng Có Mánh Lới

Tần Chí Minh mấy năm làm bí thư đảng ủy thị trấn, không muốn đi lên là giả. Tuy nói bí thư đảng ủy Lâm Tuyền bước kế tiếp có thể trực tiếp thăng lên làm phó chủ tịch huyện nhưng đó cũng chỉ là suy đoán, cuộc đời vốn lắm bất ngờ, cái gì chưa xảy ra thì chưa thể xác định. Không bằng cứ đến phòng thương mại làm chủ nhiệm thì khả năng lên phó chủ tịch huyện còn lớn hơn.

- Ừ! Anh đem thủ hạ an bài cho tốt, sắp xếp thuận lợi cho Diệp Phàm, để sau này hắn làm chủ tịch thị trấn cũng dễ dàng a!

Mấy đảng uỷ viên tất cả đều là cáo già, Hoàng Hải Bình cũng không cần nói, Khúc Anh Hà đã từng làm chủ tịch xã Khanh Hương cũng không dễ đối phó, Mâu Dũng có người chống lưng nên cũng không sợ.

Bây giờ vừa tiến vào một Tạ Cường, Hạ Nhã Trinh còn nguyên là bí thư đảng ủy xã Khanh Hương, chỉ còn lại một Thiết Minh Hạ.

Ai! Diệp Phàm bị vây giữa một hang ổ cáo già và thái tử gia đúng là khó khăn, huống chi kinh tế Lâm Tuyền theo chiều hướng này sẽ phát triển mạnh mẽ chưa từng có, thời gian này......

Lý Hồng Dương tuy nói nhờ vào bí thư Dương thư ký tự mình điểm tướng mà đẩy Diệp Phàm lên nhưng kỳ thật trong lòng cũng không tự tin, thậm chí còn xem Lâm Tuyền đã thoát ly khỏi tầm quyển soát của mình.

Bởi vì tên thái tử gia Mâu Dũng làm bí thư đảng ủy cũng không dễ đối phó, Diệp Phàm lại huyết khí phương cương, hai người này nếu thật sự va chạm thì Lâm Tuyền sẽ thành dạng gì, Lý Hồng Dương cũng không dám tưởng tượng.

Biết đâu còn có thể đồng quy vu tận, vì thế vừa rồi lúc nói chuyện với Diệp Phàm vẫn luôn nhấn mạnh đến chữ nhẫn, đừng quá manh động.

- Ai! Cuộc sống của Diệp lão đệ đúng là không dễ dàng, để ngày mai tôi sẽ nói rõ ràng, chuyện này xin ngài yên tâm.

Tần Chí Minh thở dài, y vốn nhìn Diệp Phàm bò lên từ đầu, trong tiềm thức đã đem mình là người dẫn đường cho Diệp Phàm tiến vào quan trường. Bây giờ cấp bậc hai người cũng không chênh lệch lắm, ngoài mối quan hệ công việc mơ hồ còn có một tình anh em.

Chỉ mới hơn nửa năm đã thăng liền ba cấp, lần này lại được bí thư Dương thư ký ưu ái trực tiếp điểm tướng, điều này trong quan trường Hoa Hạ chắc cũng là chuyện thạch phá thiên kinh.

Một 19 tuổi đã là chủ tịch thị trấn, hơn nữa còn là thị trấn siêu cấp, chuyện này không làm người ta khiếp sợ cũng không được.

Hơn nữa y rất biết gia thế Diệp Phàm, nếu như là thái tử gia thì thành tựu như vậy cũng không nói, nhưng Diệp Phàm không hề có bối cảnh thâm hậu, chức chủ tịch thị trấn này là do tự mình hắn cố gắng mà ra, vì thế Tần Chí Minh rất lo lắng cho Diệp Phàm, đồng thời cũng thầm than tiểu tử này quá may mắn.

- Tạ Đoan, sáng sớm ngày mai con lập tức tới Lâm Tuyền nhận chức đi, ha ha ha......

Huyện đội trưởng Tạ Cường cười sảng khoái với con trai.

- Cha, rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Nhất định có việc mừng, có phải là chuyện của con đã định rồi, đến Lâm Tuyền làm chủ nhiệm một phòng nào đó?

Tạ Đoan cảm thấy hơi bất an, cũng hơi mất mát, cho là cha mình đã tranh thủ được một chức chủ nhiệm phòng nào đó.

Tạ Đoan vốn là phó chủ tịch xã Khanh Hương, bởi vì chuyện người chết đói ở xã mà tất cả các cán bộ đều bị liên lụy hạ xuống nửa cấp thành một trưởng phòng.

Lúc trước Tạ Đoan còn hơi lo lắng vì đến Lâm Tuyền nhân tài đông đúc, ngay cả kiếm được một cái chức chủ nhiệm một phòng kha khá nào đó cũng khó khăn, vì thế mới có tâm tư như vậy.

- Hừ! Con trai Tạ Cường ta sao không tự tin như vậy. Tạ gia Tiếu diện hổ ở Ngư Dương chẳng lẽ là hư danh.

Con tiếp nhận vị trí của Diệp Phàm, đã thăng làm phó bí thư Lâm Tuyền rồi, ha ha ha, con trai Tạ Cường ta không phải là bọn hèn nhát, phải là một hạt giống tốt......

Tạ Cường cười ha hả, lúc này đã không còn là một lão hổ nữa mà thực sự trở thành một Tiếu diện hổ.

- Thật...... Thật sao. Cha, cha đúng là lợi hại.

Tạ Đoan sợ ngây người, còn nghĩ mình nghe nhầm, như người đột nhiên bị một gậy, nhất thời chưa thích ứng được.

- Ừ! Sau khi đến Lâm Tuyền nhất định phải phối hợp với Diệp Phàm và Mâu Dũng, đặc biệt là Diệp Phàm, con phải nghe nhiều, nhìn nhiều, suy nghĩ nhiều, không nên tùy tiện phát biểu ý kiến.

Cha ở thường vụ huyện chính là như vậy, người khác đều gọi cha là Tiếu diện hổ, là người hiền lành, người tốt tất sẽ có báo đáp.

Làm một người tốt có gì không hay, giữa một đám phe phái đó đều được thuận lợi.

Tất cả mọi người đều không dám đắc tội con, chỉ e con nổi giận kết phái cùng người khác, chuyện gì cũng tới tay......

Tạ Cường tùy cơ dạy con đạo làm quan, là đạo trung dung trong đạo làm quan.

- Cha! Nếu là Diệp Phàm xung đột với Mâu Dũng thì con phải tỏ thái độ ra sao? Người nào nhẹ người nào nặng?

Tạ Đoan dò hỏi.

- Tùy vào tình huống mà định ra, con cũng đã làm qua phó chủ tịch xã Khanh Hương rồi, phải học được cách quan sát xu thế, cân nhắc lợi hại mới được.

Tốt nhất là không đắc tội cả hai, ví dụ như đi tiểu chạy trốn, bệnh chạy trốn, có chuyện chạy trốn, cái nào cũng có thể làm ra, nếu như thật sự phải tỏ thái độ thì cũng phải uyển chuyển.

Phải để cho một bên cảm thấy là mình bị bức bách, không phải là bản ý của mình, đừng để người khác quá ghét con, dĩ nhiên nếu có người nào thực sự muốn ra tay với con thì con tuyệt đối không thể lưu tình.

Người ta nói, đánh rắn phải đúng huyệt bảy tấc, hơn nữa phải đuổi tận giết tuyệt, nếu không bị nó cắn trả thì cực kỳ nguy hiểm.

Tiếu diện hổ cũng không phải là con cọp giấy, tiếu diện hổ là đem độc giấu trong tiếng cười, trước mặt bắt tay, sau lưng giấu dao mới là Tiếu diện hổ.

Sau khi đâm dao con vẫn có thể làm một Tiếu diện hổ, còn phải làm cho đối phương cảm kích, ha ha...... Con đường của con còn rất dài, cái này là vấn đề bản lĩnh cùng hỏa hầu, từ từ sẽ đến.....

Tạ Cường càm ràm một chút rồi mới cúp điện thoại, thở dài, lẩm bẩm:

- Ai! Hay là tuổi còn rất trẻ a, mình hận không thể truyền toàn bộ cho con cái, dù sao cũng là hai cái đầu.

Nếu quả thật có chuyện mở đầu truyền võ công như trong võ hiệp thì tốt biết mấy, ông đây có thể mở đầu truyền cho con mình đạo làm quan, để cho nó hoàn thành tốt nhiệm vụ.

Người trẻ tuổi thường thích vọng động, thuận theo tự nhiên đi, mình cũng không cần thúc ép nữa, cứ để thời gian mài dũa.

Sáng hôm sau, Lý Hồng Dương hòa và trưởng ban tổ chức Phí Mặc đến Lâm Tuyền. Tần Chí Minh đã ra lệnh cho chủ nhiệm ban đảng chính Vương Nguyên Thành sắp xếp lại phòng hội nghị từ sớm.

Chừng một trăm cán bộ đầu sỏ của Lâm Tuyền đều ngồi cung kính trong phòng họp, rì rầm bàn luận, rất ít người biết nội tình, đều không lên tiếng mà nghĩ cách làm sao để nịnh bợ chủ tịch mới.

Phần lớn nhân viên đều không biết chuyện, thì thào không biết lãnh đạo huyện tới đây làm gì. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Người thì cho là họp hành bình thường vì quan trường Hoa Hạ thích nhất là họp, họp lớn họp nhỏ liên miên, nếu không họp làm sao thể hiện nghệ thuật lãnh đạo? Làm sao có thể thể hiện sự tồn tại của lãnh đạo, làm sao có thể nhắn nhủ chỉ bằng một cú điện thoại là đã có thể hoàn thành chỉ lệnh?

Họp thì sẽ có ăn uống, liên lạc tình cảm, không họp làm sao sẽ có uống rượu, làm sao công khai đem tiền công biến thành chất dinh dưỡng cho cái bụng, làm thế nào để hủ bại.

Cũng có quan thanh liêm coi họp hành là nguồn gốc của hủ bại, thật ra thì mọi việc đều tương đối, có hai mặt của một vấn đề. Họp hành dĩ nhiên là cần, nhưng những thứ vô bổ thì phải bỏ đi, họp là để triển khai công việc, bàn luận những khúc mắc khó khăn.....

Về phần ăn uống cũng nên hạn chế dần, nếu như sau khi họp hành mà bắt quan viên ngồi không thì ai có thể chịu nổi?

Trừ khi là thánh nhân, thánh nhân cũng phải qua kiểm tra mới biết được, không ăn không uống chắc chẳng có ai muốn làm quan.

Làm quan cũng không sung sướng gì, đầu óc luôn luôn căng thẳng, sợ hãi, sợ cấp trên đè xuống, sợ cấp dưới gây loạn, sợ quần chúng làm ầm ĩ, còn sợ......

Thu tiền sợ Ban Thanh tra Kỷ Luật, ngay cả cảm giác ngủ cũng không yên ổn, cho dù nghe một tiếng báo động cũng sẽ giật mình.

Không thu tiền thì sợ mũ quan sẽ bay, bởi vì không thu thì lấy đâu ra tiền chạy chọt, có tiền rồi cũng phải tìm cách đưa, vì thế đây là một cái vòng luẩn quẩn không thể không theo.

Khoảng 10 h sáng, Lý Hồng Dương cùng với Phí Mặc, Tần Chí Minh, Diệp Phàm, Mâu Dũng cùng đi vào phòng họp lớn.

Đầu tiên là Phí Mặc tuyên bố chuyện thay đổi nhân sự, nhất thời cả hội trường im phăng phắc.

Mâu Dũng thăng lên làm bí thư đảng ủy thị trấn thì cũng không có gì, người ta là thái tử gia, sớm muộn gì sẽ có một ngày như vậy, nên cũng không gây ra xôn xao gì, mọi người đều hiểu đây là quy tắc ngầm của Hoa Hạ, chỉ có trong lòng cảm thấy chua xót mà thôi.

Tần Chí Minh thăng lên làm chủ nhiệm phòng thương mại cũng không gây ra bao nhiêu xáo động, bằng vào năng lực và uy vọng của Tần Chí Minh thì cũng không có gì lạ, mọi người đều cảm thấy tâm phục, không ai chua xót, chỉ có mất mát.

Diệp Mậu Tài thăng lên làm chủ tịch thị trấn gây nên một trận xáo động nho nhỏ, mọi người đều nhìn dồn cả vào y khiến Diệp Mậu Tài phảng phất như thấy bản thân như ngâm trong ao dấm, cảm giác như có mấy trăm con sâu đang cắn.

Có người không nhịn được nhỏ giọng mắng:

- **! Đánh rắm không ra lại tới Lâm Tuyền tìm vàng, suốt ngày chỉ uống rượu chơi mạt chược, họp đảng ủy nó ra mấy câu rắm chó lại có thể tới thị trấn Nam Khê làm chủ nhiệm. Thế này thì còn đạo lý gì nữa?

Người bên cạnh vị chủ nhiệm vừa lên tiếng nọ gật gù:

- Người ta phía trên có người, chúng ta là quả phụ không ai gọi xuân cũng vô dụng. Lão đệ ngươi cũng mau hoạt động đi, giữ được cái ghế chủ nhiệm mới là quan trọng.

Ánh mắt của chủ nhiệm ban tổng hợp Lưu Trì thay đổi liên tục, vết nhăn hằn trên trán sâu hoắm.

Diệp Mậu Tài đi thì mình mất đồng minh, sau này đi theo Mâu Dũng cũng khó nói, chủ yếu nhất là vị bí thư này có tính tình công tử ca hỉ nộ vô thường, rất khó hầu hạ.

Lúc đọc đến Tạ Đoan thăng lên làm phó bí thư đảng ủy, mọi người thầm bực mình:

- Tạ Đoan có cha là thường vụ thì thăng như vậy cũng là bình thường, tuy nhiên là phó bí thư Diệp đi chỗ nào chứ!