Những đãi ngộ này chỉ giới hạn cho 300 binh lính chính quy đặc biệt, vì vậy một lính chính quy của Liệp Báo đặt vào một quân đoàn bình thường ít nhất cũng được cất nhắc lên vị trí Trung úy-Trung đội trưởng nên quân hàm của Liệp Báo so với binh đoàn bình thường khác thường cao hơn một bậc.
Hai nữ thiếu úy hỏi to:
- Là ai đánh cô bị thương vậy?
- Chính là anh ta, các cô đi lên đánh tên khốn khiếp ấy một trận cho tôi.
Cô gái tóc ngắn chỉ vào Tề Thiên hét lên, xem ra có quen biết bọn họ.
- Hừ! Nhãi ranh, ăn gan..
Chữ "Báo" của nữ binh đó còn chưa thoát ra lập tức đã biến thành tượng sáp.
Cái miệng nhỏ nhắn đang há ra nhìn thấy Tề Thiên đang ung dung ngồi trên ghế sa * uống trà, vội vàng nuốt chữ "báo" vào trong bụng, thất thanh nói khẽ:
- Là tiểu đoàn trưởng Tề, sao lại là anh?
- Tại sao không thể là tôi?
Tề Thiên cười quái dị, đột nhiên đặt chén trà xuống hô to một tiếng uy nghiêm:
- Nghiêm! Nhìn thấy thủ trưởng tại sao không cúi chào? Có phải muốn làm trái với quy định quân đội không?
- Tuân lệnh!
- Hai nữ binh giống như phản xạ có điều kiện lập tức đứng nghiêm cúi chào, vốn là tới để dạy dỗ Tề Thiên, thoáng cái lập tức đã phải cúi chào gã rồi, cảnh tượng này hơi buồn cười.
Hứa Thông đứng bên cạnh ngây người, miệng cứ âm thầm kêu khổ, thầm nghĩ, "Nhân vật chính không đến tối nay sợ rằng mặt ông mày sẽ bị cào rách mất"
Đối với con người Tề Thiên, Hứa Thông cũng không có cách nào. Trong thường vụ cha của Hứa Thông có chức vụ không cao bằng Phó chủ tịch Tề, hai người lại không thuộc cùng một phe, cho nên muốn đánh ngã đối phương cũng không được.
Hứa Thông vốn định kêu mấy cảnh sát tới bắt hết những người này vào Cục cảnh sát hạ cẳng tay thượng cẳng chân một trận, nhưng Tề Thiên đang ở đây thì e là không được.
Những cảnh sát này có ai dám bắt công tử của thường vụ Phó chủ tịch tỉnh, nếu liều mạng không phải là tự chuốc họa vào thân sao.
Cho dù Tề Thiên không dựa vào cha là thường vụ Phó chủ tịch tỉnh thì chỉ dựa vào tấm thẻ bài tiểu đoàn trưởng Thiếu tá Liệp Báo của gã đoán chừng cũng không có ai dám đụng vào rồi.
Những cảnh sát Thủy Châu bình thường trâu bò ngất trời vừa nghe nói đến Liệp Báo lập tức giống như là mèo nhúng nước.
Bởi vì Liệp Báo quá thần bí, nghe đồn là rất uy phong, có giấy phép giết người gì đó, với tay là có thể bắt người…sát thần giống như vậy ai muốn chọc vào chứ.
Nếu thật sự chọc vào, bị bắt vào trong căn cứ đoán chừng muốn thoát ra còn khó hơn lên trời. Cho dù là Hứa Thông cũng không dám, nhà Hứa Thông cũng không có bối cảnh quân đội, nếu bị bắt vào Liệp Báo, đoán chừng cha y phải cầu xin ông nội, bà nội mới có thể cứu người thoát ra.
Vì thế Hứa Thông đành phải chờ chị gái của cô gái tóc ngắn tên là Mai Phóng Tuyết đại giá quang lâm, chỉ có cô ta mới có thể trị được Tề Thiên. Nào ngờ nhân vật chính không tới, mà lại xuất hiện hai nữ cấp dưới này, bị Tề Thiên lợi dụng cấp bậc mạnh mẽ đè nén xuống, còn phải hành lễ với gã. Hứa Thông cảm thấy trong lòng như cực kỳ bốc hỏa, thật sự muốn đi đập đầu vào tường, tiếc hận là không biết Thiết Đầu Công.
- Tiểu đoàn trưởng Tề, thật là uy phong! Đừng hù dọa hai nữ binh của tôi chứ, bằng không sẽ phải ăn bột ngọc trai cho đỡ sợ đấy.
Lúc này ở sau cửa đột nhiên truyền đến một giọng nữ thiên sứ lười biếng, giống như chim oanh hót. Giọng nói này thật sự dễ nghe, nhỏ nhẹ dịu dàng vang bên tai, có một cảm giác từ tính rất mê hoặc người khác. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tuy nhiên thanh âm lười biếng này lại hù dọa khiến cái tay đang cầm chén trà của Tề Thiên run rẩy giống như người mắc bệnh Parkinson, thiếu chút nữa đã làm rơi chén trà xuống dưới đất.
Toàn thân gã giật thót như phản xạ có điều kiện, trên mặt cố nặn ra nụ cười như cương thi cực kỳ hiếm thấy, nhưng sự khổ sở trong nụ cười, Diệp Phàm vẫn cảm nhận thấy được.
Hắn thầm bực mình, " Kỳ lạ, lẽ nào người vừa mới đến là đại nhân vật gì đó, bằng không tại sao lại hù dọa đồng chí Tề Thiên trời không sợ đất không sợ thành dáng vẻ như vậy. Huống hồ lại còn là một cô gái đáng yêu."
Giữa lúc đang suy nghĩ, cô gái đó cũng bước vào, bước chân tiến vào rất nhẹ nhàng. Bước đi vô cùng trầm ổn, có chút giống như bước mèo đi của công chúa thời cổ đại, rất có hình, rất có vị, rất có phong thái.
- Vâng, Tiểu đoàn trưởng Mai, cô cũng đến rồi à. Ha ha.
Tề Thiên sờ soạng cái gáy của mình cười khổ nói.
Diệp Phàm cuối cùng cũng hiểu a, thì ra chính là con hổ cái vừa mới nói đến, đệ nhất tiểu đoàn trưởng trong ba tiểu đoàn trưởng Liệp Báo, thiếu tá Mai Diệc Thu. Nghe nói mới 24 tuổi, đã là cao thủ cấp Khai Nguyên tam đoạn Quốc thuật.
Trong nhà có người ở Quân ủy, nhân vật cấp thực quyền, ngay cả Đoàn trưởng Thiết cũng có mấy phần kính trọng đối với cô ta, là nhân vật người bình thường không chọc vào nổi.
Còn Tề Thiên mới là Thuần Hóa Cảnh nhị đoạn, khoảng cách thực lực quá lớn, chẳng trách hù dọa được Tề Thiên. Đoán chừng trước đó Tề Thiên đã bị cô gái này ức hiếp rất thê thảm, đã trở thành tâm bệnh không dễ nào trị khỏi rồi.
Nếu không Tề Thiên tốt xấu gì cũng cùng cấp bậc với cô ta, tại sao lại luống cuống đến như vậy, ngay cả chén trà cũng cầm không vững. Chuyện này quả thực có chút thú vị. Diệp Phàm quyết định tạm thời không xuất diện, cũng muốn xem xem đồng chí Tề Thiên của chúng ta bị mỹ nữ hành hạ như thế nào.
Cô gái này tướng mạo cũng không giống như các cô gái mạnh mẽ, giọng nói cũng ôn hòa. Đôi lông mày nguyệt nga nhàn nhạt quét ở dưới trán, khuôn mặt trái xoan hơi dài như trứng ngỗng hoàn mỹ, thân hình không gầy không béo, nhưng hai ngọn núi trước ngực lại không hề nhỏ.
Đúng như Tề Thiên đã nói đoán chừng là vì nguyên nhân luyện công cho nên hai búp măng tre non có chút hơi mất thăng bằng, cầm lấy xác định là cực kỳ hăng hái, lực đàn hồi tuyệt đối kinh người.
Thắt lưng cũng là cỡ vừa phải, mặc một chiếc quần jeans màu xanh, từ trong vẻ xinh đẹp khẽ lộ ra phong cách oai hùng nhàn nhạt.
- Tiểu đoàn trưởng Tề, anh thật uy phong! Đường đường là sĩ quan cao cấp Liệp Báo lại có thể đi ức hiếp bách tính bình dân. Phóng Tuyết, Thiên Kiết có bị đánh gãy xương không?
Mai Diệc Thu liếc mắt nhìn em trai mình hỏi.
- Không có chuyện gì, chị, chỉ là trầy xước ngoài da thôi, thân thủ của tiểu tử này cũng không tệ!
Mai Thiên Kiệt cười nói:
- Chị, lão đệ của chị bị người ta đánh thành như vậy, chị nhất định phải làm chủ cho em, đánh gục gã mới được, ha ha ha.
Anh chàng này vừa nhìn thấy chỗ dựa vững chắc đến, cười lớn không thôi, khí thế tăng vọt, xem đồng chí Tề Thiên như một miếng thịt heo đáng thương nằm trên thớt.
- Đừng mặt dày cười như vậy nữa, cả ngày chỉ biết rong chơi lêu lổng, không làm được chút chuyện tốt nào cả.
Sắc mặt Mai Diệc Thu trầm xuống, em trai cô ta lập tức biến thành quả trứng mềm, hai chân cứng đờ không dám động đậy.
Mai Thiên Kiệt ở nhà sợ nhất là người chị này. Mặc dù nói chị rất thương mình, nhưng nếu thật sự chọc vào khiến chị tức giận thì khi bị đánh cũng sẽ bị rất thê thảm, trước đó có lần bị chị đánh đến mức tróc da bong thịt rất là thảm hại. Cho nên anh chàng này đối với chị mình vừa kính trọng lại vừa sợ hãi, tâm tình cực kỳ phức tạp.
- Tiểu đoàn trưởng Mai nói gì vậy, đám người của em trai cô làm chuyện xấu gì, cô tự đi hỏi bọn họ xem đã làm những chuyện hư hỏng gì, tôi chỉ là đại diện dạy dỗ một chút. Hơn nữa tôi cũng không biết cậu ta là em trai cô, ha ha …
Tề Thiên vội vàng tranh luận, muốn đùa cợt để lừa bịp qua chuyện.
- Hừ! Em trai tôi cần dạy dỗ cũng không đến lượt anh, anh không phải thích đánh người sao? Hai người chúng ta giao đấu thử xem.
Hôm nay hãy quên hết chuyện ở quân doanh đi. Chúng ta chỉ là hai người dân bình thường tóc húi cua tỷ thí học hỏi lẫn nhau, thế nào hả?
Lông mày Mai Diệc Thu khẽ nhếch lên
"Mẹ kiếp! Cô ả này thật là ghê gớm! Nếu đội mũ quân, cô ta có lẽ không dám xuống tay độc ác. Mũ quân này vừa cởi xuống đã biến thành một người bình thường muốn tỷ thí học hỏi, nếu bị cô ta đánh cho tàn phế thì cho dù là Liệp Báo cũng không có quyền quản những chuyện này."
Trong lòng Tề Thiên âm thầm kêu khổ, cứ đưa ánh mắt cầu cứu về phía Diệp Phàm, bản thân gã khẳng định là không thể so chiêu với con hổ cái này rồi.
Nếu thật sự so chiêu khẳng định sẽ biến thành đầu heo, xương gãy trật gân đều có khả năng. Vừa nghĩ tới những điều này Tề Thiên cũng có chút không rét mà run, thần kinh khắp người như kéo căng. Lúc này càng khơi dậy nguyện vọng mãnh liệt đột phá công lực.