Chương 240: Phó Trưởng Ban Tổ Chức Thị Ủy Tào Cho Mời

- Không nghĩ dưới nền cung lại là đường tới suối vàng, ha ha ha...... Quả thật muốn xuống dưới đó bái phỏng ngưu đầu mã diện, Diêm la vương, Địa tạng vương, Nhị lang thần, ai!

Tề Thiên bất giác phì cười, mắng một câu:

- Rắm chó không kêu, em thấy cái tên thuật sĩ Đôn Phác Vân rắm chó kia cũng là đồ lường gạt.

- Tề Thiên, không thể vô lý nói xấu phong phạm Đôn đại sư.

Diệp Phàm gạt đi, đối với phong thủy học, hắn không tin hoàn toàn nhưng cũng bài xích, cảm giác cũng có chút đạo lý nhưng không thể tin bừa bãi, hơn nữa một vài đại sư phong thủy quả thật là nhất đại cao nhân một đời, càng phải tôn trọng bọn họ.

- Lôi Thản tiên sinh, mấy ngày nữa tôi sẽ quay lại Thủy Châu, chúng ta sẽ cùng đi dò xét đường xuống suối vàng kia, tôi cũng thấy rất tò mò, chẳng lẽ trên đời này có đường xuống suối vàng thật sao?

Diệp Phàm hứng thú cho phép.

- Tốt! Tôi có cơ hội đi con đường đó cũng là cực kỳ vinh hạnh, đến lúc đó Diệp tiên sinh cứ gọi cho tôi, có thể đến Cổ lưu các ở Thủy Châu ngồi một chút.

Còn chuyện thăm dò đường xuống suối vàng lúc đó sẽ nhất định đến. Bây giờ tôi mang khối gỗ này đi trước về tạc một pho tượng thần Chung Húc đánh quỷ.

Lôi Thản vui vẻ giao tiền rồi vội vã đi.

- Đại ca, anh tin điều này thật à?

Tề Thiên càu nhàu.

- Chuyện này tin thì linh, không tin cũng không việc gì, anh thì nửa tin nửa ngờ. Dĩ nhiên đường xuống suối vàng vừa nói thì tuyệt đối là hư ảo rồi, ha ha......

Anh vừa rồi quở trách em không phải là phê bình em không tin phong thủy mà muốn nói cho em biết phải tôn trọng một số đại sư phong thủy nổi tiếng tài đức.

Thật ra thì phong thủy học của hoa Hạ chúng ta, còn được gọi là thuật phong thuỷ, chính là một loại học thuật về diện mạo núi sông, quan hệ giữa người và trời đất, cũng là một thứ tốt với con người.

Diệp Phàm giải thích làm Tề Thiên cũng hết nghi ngờ, vốn gã còn tưởng rằng đại ca là một phần tử mê tín.

Thì ra là người ta là cao nhân, nghiên cứu cái gì thuật phong thuỷ cái rắm thuần túy chỉ là một thần côn, trong lòng Tề Thiên cũng oán thầm đại ca.

Nhìn đồng hồ đã bốn giờ chiều, vốn định chạy thẳng tới Thủy Châu thì Vu Kiến Thần gọi điện thoại tới nói là buổi tối có một lãnh đạo muốn gặp Diệp Phàm cho nên Diệp Phàm ở lại tửu điếm còn Tề Thiên chạy trước về Liệp Báo.

5 giờ chiều, tại một quán cơm tên là Kiếm phổ các.

Quán cơm này cũng có chỗ đặc sắc, là một tiểu lâu nhỏ bốn tầng, phía sau có một đầm sen, mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy lá sen xanh ngát.

Tuy nhiên điều đặc sắc không phải ở đây mà trong tòa lầu treo đầy các mặt nạ Kinh kịch lớn nhỏ đủ các loại màu sắc.

Diệp Phàm vừa bước vào thì có cảm giác như lọt vào một nhà hát Kinh kịch, trong phòng cũng mở âm nhạc kinh kịch khiến cho người ta như đắm chìm vào không gian văn hóa cổ xưa.

Diệp Phàm được một cô gái phục vụ mặc đồ kinh kịch dẫn tới phòng 406, vừa đẩy cửa phòng thì hắn nhất thời khẩn trương.

Căn phòng không lớn, rộng chừng mười thước vuông, bày biện tinh xảo, ở giữa đặt một chiếc bàn chạm trổ hình bát tiên quá hải, có hai chiếc ghế hai bên, đã có một người trung niên mập mạp, mặt tròn, bộ dạng rất chững chạc ngồi ở đó.

Người này Diệp Phàm đã gặp qua một lần, chính là người đi cùng với Vu Kiến Thần lần hắn mời khách ở Xuân Hương tửu lâu, thường vụ phó trưởng ban tổ chức thị ủy Tào Vạn Niên.

Lúc ấy chỉ ăn một bữa cơm nhưng đối với người nắm mũ quan của một thành phố, Diệp Phàm dĩ nhiên là nhớ rõ.

- Làm sao vậy Tiểu Diệp? Không nhận ra à?

Diệp Phàm đang ngây người thì Tào Vạn Niên gật nhẹ, ra ý bảo hắn ngồi xuống phía đối diện.

- A! Trưởng ban Tào, tại sao là ngài?

Diệp Phàm phục hồi tinh thần, hỏi một câu ngớ ngẩn, trong lòng thầm trách anh Vu mời khách cũng không nói trước, khiến cho mình nhất thời không biết ăn nói ra sao.

- Ha ha, không ngờ sao, ngồi đi. Hôm nay chỉ có hai chúng ta thôi, Kiến Thần tạm thời có việc không tới được.

Tào Vạn Niên sắc mặt thay đổi, lộ ra vẻ vô cùng thân thiết ôn hòa khiến cho Diệp Phàm cảm thấy dường như không thật, ngỡ là nằm mơ.

Tào Vạn Niên là thường vụ phó trưởng ban tổ chức thị ủy, quyền cao chức trọng, chắc là những lão đại một phương bí thư huyện ủy thấy y cũng phải gật đầu cung kính, vì sao lại phải khách khí với một nhân viên quèn như mình.

Ý vị sâu xa a!

- Cám ơn trưởng ban Tào, vãn bối thất lễ rồi.

Diệp Phàm khiêm nhường nói, khom người đưa tay ra bắt, vận khởi Thanh tâm quyết để ổn định tâm thần nhưng cũng không ổn định được hoàn toàn.

Hắn vốn định bước tới móc bao thuốc ra mời, tuy nhiên lại thấy trong không khí đậm đắc mùi kinh kịch như vậy thì e hút thuốc sẽ phá vỡ cảm giác, ví thế cũng không lấy ra.

- Tiểu Diệp, chắc cậu thấy chuyện này có vẻ đường đột?

Tào Vạn Niên cười hỏi.

- Nói thật với trưởng ban Tào là cũng có một chút. Những cán bộ nhỏ như chúng tôi thấy người quản chiếc mũ quan trên đầu dĩ nhiên là sợ hãi, sợ bị lấy cái mũ đi.

Diệp Phàm đùa giỡn để điều hòa không khí.

- Lấy cái mũ, không, không, không! Tiểu Diệp nói sai rồi, làm công tác tổ chức, chuyện chúng ta thường làm là đổi hoặc thêm mũ.

Nói thí dụ như cậu muốn thăng quan thì chúng ta sẽ đổi cho cậu cái mũ quan lớn hơn, còn cậu vốn là nhân viên bình thường thì chúng tôi sẽ thêm cho cậu cái mũ lưỡi trai.

Còn muốn lấy cái mũ thì phải là các đồng chí bên ủy ban kỷ luật, ha ha ha......

Tào Vạn Niên nói ra một câu khiến người ta cảm thấy rất có ý vị, vừa thật giống như ẩn chứa thâm ý, khiến người ta suy nghĩ sâu xa.

- Cậu thử nghĩ xem, ban tổ chức chúng ta sau khi nghiên cứu xem xét ai đó thì hoặc là điều động hoặc là thăng chức, rất ít khi lấy đi cái mũ, có muốn lấy cũng phải có ủy ban kỷ luật ra mặt, chúng ta chẳng qua là tuyên bố kết quả xử lý.

Vì thế cậu không cần lo lắng về vấn đề mũ quan, tôi muốn gọi cậu tới đây là muốn thông báo một ít tin tốt về cái mũ kế tiếp của cậu, để cậu thêm ổn định, ha ha......

Tào Vạn Niên gắp một miếng thịt bò, uống một hớp nhỏ rượu trắng.

Xem sắc mặt của y giống như có vẻ vui mừng, tuy nhiên Diệp Phàm lại cảm giác Tào Vạn Niên có tâm sự, từ thuật xem tướng mà nói thì trong mắt y che giấu một tia buồn bực.

Tuy nhiên Diệp Phàm nhờ thuật xem tướng mới có thể nhận thấy biến hóa nhỏ này, nếu không có nó thì chắc không nhận ra.

- Xem ra công việc tổ chức cũng không dễ làm, nó dính dáng tới quá nhiều các mối quan hệ.

Phó trưởng ban Tào chắc cũng không vui vẻ gì, có lẽ còn có những tâm sự khác, cũng là mình nghĩ nhiều thôi.", Diệp Phàm nghĩ thầm, vội vàng biểu hiện vui mừng nói:

- Không biết là tin tức tốt gì, nếu phó trưởng ban Tào nói như vậy thì khẳng định là chuyện vui lớn. Vãn bối rất muốn nghe một chút.

- Nói rất dài dòng, Tiểu Diệp, chúng ta từ từ nói đi. Lần trước lúc huyện các cậu báo lên danh sách đề nghị cho lớp Anh tài xuyên thế kỷ đầu tiên là có tên của cậu.

Tôi lúc ấy đọc rất vui mừng vì cậu lúc ấy chỉ mới là một phó chủ tịch thị trấn, còn lớp cán bộ này trên nguyên tắc đòi hỏi là cán bộ cấp phó ban, độ tuổi dưới 30 nên nghĩ thầm: Kỳ quái, huyện Ngư Dương sao lại đề nghị lên cán bộ cấp phó phòng, tuy nhiên Tiểu Diệp còn rất có bản lĩnh, chuyện này cũng có thể thừa nhận được.

Tuy nhiên mấy ngày sau thì huyện Ngư Dương lại báo lại, bảo là nhầm lẫn nên đổi là Mâu Dũng con trai của phó chủ tịch thành phố Mâu Đại Hưng.

Nghe nói lúc ấy gã đã nhảy dù đến Lâm Tuyền các cậu làm chủ tịch thị trấn, tôi lúc ấy còn muốn hỏi tại sao lại đổi người.

Dĩ nhiên cũng là muốn hiểu rõ tình hình, dù sao tôi cũng quan hệ tốt với Kiến Thần, cậu với y lại quan hệ không giống bình thường. Huyện Ngư Dương giải thích là cấp bậc của cậu quá thấp không phù hợp nguyên tắc, cho nên đổi lại. Ai......

Nói tới đây Tào Vạn Niên thở dài, ý tứ thì Diệp Phàm cũng có thể đoán được, mắng thầm, "Con mẹ nó, thì ra Mâu Dũng là con trai của phó chủ tịch thành phố Mâu, mình cứ nói làm sao trâu bò vậy.

Chắc là Lý Hồng Dương và Trương Tào Trung cũng là vì vuốt mông ngựa mới đem tên của mình đổi đi, còn nói rất đường hoàng là do cấp bậc của mình không đủ không phù hợp nguyên tắc..con mẹ nó, tất cả đều là rắm chó.

Kỳ quái, Tào Vạn Niên đem chuyện quan trọng như vậy nói với một đồ nhãi nhép như mình làm gì, tựa hồ như là nể mặt anh Vu nên đề tỉnh mình một chút.

Giao tình giữa mình và y cũng không nhiều, chỉ là cùng ăn một bữa cơm, trong thành phố này có biết bao nhiêu người muốn mời y ăn cơm chứ.

Người ta đường đường là một thường vụ phó trưởng ban, cần gì phải nhớ tới một tiểu nhân vật như mình?

Cho dù mình biết được thì cũng có ích gì, tuy nhiên phó trưởng ban Tào có thể nói ra lai lịch của Mâu Dũng cũng là ngầm nhắc mình.

Chắc là muốn nhắc mình đề phòng Mâu Dũng hoặc nên nhẫn nhịn một chút. Tại sao y lại muốn giúp mình, chỉ là ăn một bữa cơm, chưa đáng gọi là giao tình.

Còn nếu như nể mặt anh Vu thì cũng là hơi lạ, trong chuyện này có gì đó khúc mắc mà mình nhìn không ra....."

- Ừ! Cấp bậc của tôi đúng là quá thấp, cũng không có gì để nói. Chuyện này tôi đã sớm hiểu nên lúc đề nghị cũng không tính toán gì nhiều.

Nói thật, không phải là tôi không muốn, nếu như nói không muốn đó là lừa mình dối người, ngài nhất định sẽ nói tôi là giả dối.

Chủ yếu là hy vọng quá mơ hồ, nếu như quá kỳ vọng thì chỉ tăng thêm buồn phiền, không bằng buông ra cho thanh thản. Đời người vốn đã nhiều chuyện phải lo, cần gì tự làm khổ mình.

Diệp Phàm nhẹ nhàng, nói ra hết sức sảng khoái.

Tào Vạn Niên sau khi nghe cũng gật đầu, thầm nghĩ không ngờ lòng dạ của Tiểu Diệp lại rộng rãi như vậy, quả thật không dễ dàng. Nguồn: http://truyenyy.com

Y cười nói:

- Tuy nhiên sau này lại phong hồi lộ chuyển, thành phố Mặc Hương chúng ta quản lý 2 khu, 2 thành phố, 8 huyện, mỗi nơi tuyển chọn một người, tổng cộng là 12 người vào vòng thứ nhất.

Tuy nhiên để lọt vào danh sách cuối cùng của tỉnh thì chỉ có 3 người, vậy là sẽ phải loại đi 9 người.

Chuyện này cũng gây nên một trường sóng gió nho nhỏ tại hội nghị thường vụ thành phố, tiến hành thông qua bỏ phiếu để chọn ra 3 người cuối cùng.

Tuy nhiên đáng tiếc là chủ tịch thị trấn Mâu Dũng lại không trúng tuyển, đáng tiếc. Ai......

Tào Vạn Niên thở dài, không biết là tiếc cho Mâu Dũng hay là mừng vì gã bị trượt, dù sao cảm giác Diệp Phàm cảm giác tâm tư của Tào Vạn Niên hết sức sâu kín, thâm trầm như một hồ mực vậy. T

Hắn nghĩ thầm, " Người làm công tác tổ chức có khác, tâm tư đúng là phức tạp khó đoán. Mình dù sao cũng còn non lắm, đường còn rất dài."

Theo lý mà nói thì phó ban Tào cũng không buồn phiền vì Mâu Dũng, ngay cả chuyện này cũng nói cho một người ngoài như mình, điều này chứng tỏ phó trưởng ban Tào không cùng phe với phó chủ tịch thành phố Mâu.

Suy ra thì chắc là phó trưởng ban Tào sẽ vui mừng khi thấy người gặp họa. Tuy nhiên cũng không thể khẳng định vì với cương vị như phó trưởng ban Tào thì người như Mâu Dũng chưa lọt được vào mắt.

Đây là vấn đề tầng thứ, giống như mình cảm thấy chủ tịch thành phố đã là đại quan rồi nhưng trong mắt thường vụ tỉnh thì chưa là gì…Toàn bộ cán bộ cấp thành phố trong tỉnh không có một ngàn thì cũng tới tám trăm. Chuyện này......"

- Ha hả, là có chút đáng tiếc, chắc là nếu tôi đưa lên cũng rơi vào kết cục này. Đổi cũng tốt, tránh đi một khoảng thời gian mơ mộng.

Diệp Phàm biểu hiện thản nhiên nhưng trong lòng thật ra cũng thấy hơi chua xót.

Lớp cán bộ Anh tài xuyên thế kỷ do tỉnh tổ chức này ai mà không muốn đi vào, sau khi hoàn thành thì trong lý lịch chẳng phải đã có thêm một dòng sáng chói.

Sau này lựa chọn chức vụ gì cũng là một điểm nhấn quan trọng, nghe nói sau khi hoàn thành khóa học sẽ thăng lên một cấp, vì thế nói không muốn là giả dối. Làm quan ai không muốn tiến bộ.

- Ừ! Thanh niên này không tệ, không so đo được mất trước mắt, có thể nhìn xa, còn trẻ ắt sẽ có cơ hội.

Chuyện này không ngờ cậu lại trúng số độc đắc. Các thường vụ vốn đã cho rằng vậy là kết thúc thì lại có tình huống khác phát sinh.

Lúc ấy tư lệnh Cố của quân phân khu Mặc Hương đột nhiên đứng lên nói:

- Các vị thường ủy, lão Cố này vốn không định can thiệp vào chuyện địa phương các anh

Tuy nhiên chuyện về lớp học này thì tôi phải nói một hai câu. Nghe nói ở thị trấn Lâm Tuyền huyện Ngư Dương có một phó chủ tịch thị trấn tên là Diệp Phàm đã được Bộ công anh trao thưởng danh hiệu dũng sĩ kiệt xuất Hoa Hạ và huân chương Rồng Vàng hạng ba của quốc vụ viện.

Người này mới chỉ 19 tuổi, đã là đảng ủy viên, phó bí thư thị trấn Lâm Tuyền. Những thường vụ đang ngồi đây nhất định sẽ cho tiểu tử này có chỗ dựa lớn, nhân mạch thâm hậu.

Thật ra thì hoàn toàn không, hắn không có chỗ dựa lẫn nhân mạch, vừa mới tốt nghiệp thì phải phụ trách một cái thôn lớn trên vạn người.

Nghe nói địa phương này rất khó quản lý, thậm chí trên huyện còn phải từng cử ra cảnh sát vũ trang, một sinh viên vừa ra trường đã phải đối mặt với vấn đề nan giải như vậy.

Sau đó hắn góp công lớn vào huyết án ở thôn đập Thiên Thủy mà được hai phần thưởng trên, còn có tập đoàn Nam Cung từ Hồng Kông vì hắn mà đã quyên góp 200 vạn sửa đường cho thôn.

Lão Cố không thể không nói, tiểu tử này có chút lợi hại, quá thần kỳ. Tôi nghĩ lần này nên cử hắn vào danh sách này.

Chẳng lẽ phần thưởng của Quốc vụ viện và Bộ công an không là anh tài sao. Quốc gia đã thừa nhận, vậy mà huyện Ngư Dương và thành phố Mặc Hương khi đề cử lại không chú ý đến thì cũng không hay rồi.