- Đại ca, thủ pháp phân cân thác cốt đó của anh có thể truyền cho em không, em bây giờ đã là Đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố rồi. Sau này có thể sử dụng khi phá án không phải là càng hiệu quả hơn sao? Ha ha.
Lô Vỹ cười gượng, Diệp Phàm ngẩng đầu liếc mắt nhìn gã thấy vẻ khao khát lộ rõ,, không kìm được rùng mình một cái, cảm giác giống như mình đã chiêu mộ được hai con sói vậy.
- Ha ha! Thủ pháp này tôi làm gì có, các cậu đừng nghe người khác nói. Đại ca không cần phải lừa gạt các cậu, nhưng cho dù có các cậu cũng không sử dụng được đâu.
Diệp Phàm thản nhiên cười nói.
- Tại sao không sử dụng được?
Tề Thiên bắt đầu thấy nóng nảy.
- Lúc ấy lão tiền bối có nói, muốn sử dụng được thủ pháp Quốc thuật đặc biệt cao cấp này chí ít cũng phải có thân thủ thất đoạn.
Cho nên đợi khi tất cả chúng ta đều đạt được thất đoạn, tôi sẽ lại đi cầu xin lão đầu tử dạy cho, thế nào hả? Nhưng nghe nói khi thi triển thủ pháp này cũng rất hao phí công lực.
Không thể dễ dàng giống như ăn một bát cháo. Tiểu tử cậu thật sự suy nghĩ hay lắm. Dùng nó để phá án bắt hung phạm. Nhưng thỉnh thoảng dùng còn được, muốn sử dụng thường xuyên đoán chừng không có đủ khả năng và tinh lực đâu.
Diệp Phàm cứ lắc đầu thở dài không thôi, kỳ thực thuật này Diệp Phàm hiện tại đã có thể thi triển được, chỉ khổ nỗi không có thủ pháp Phân cân thác cốt.
Lần trước sư phụ Phí tình cờ có nhắc đến ở Hoa Sơn có một ẩn sĩ hình như có biết loại thủ pháp này. Nhưng người ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng truyền cho mình.
Hơn nữa còn cần phải có thân thủ thất đoạn, lúc ấy Diệp Phàm vừa nghe thấy trong lòng đã giá lạnh. Diệp Phàm lúc ấy cũng chỉ có thân thủ giai đoạn tam đoạn đỉnh cấp.
Quốc thuật thất đoạn, đối với hắn mà nói quả thực chính là giấc mơ. Cả đời này có thể đạt được hay không vẫn là một ẩn số chưa có lời đáp.
Sư phụ Phí là người đã bảy tám mươi tuổi cũng chỉ mới đạt được tứ đoạn đỉnh cấp, cho nên cũng không có hỏi chuyện này, hỏi hay không hỏi cũng chẳng để làm gì, ngược lại còn hành hạ bản thân.
Con người ai có thể nghĩ tới bản thân gần đây lại gặp chuyện thuận lợi như vậy. Nội kình lại có thể bão táp đến cảnh giới Khai Nguyên thất đoạn, Mặc dù vẫn chưa làm sao ổn định, nhưng cũng là một Đại Vũ sư cấp thấp của thất đoạn rồi.
- Ài.
Vẻ mặt của Tề Thiên và Lô Vỹ lúc này cũng không khác gì Diệp Phàm lúc đó, dáng vẻ cực kỳ thất vọng, toàn bộ cơ thể giống như bị người ta rút sạch gân không còn một chút sức lực, Diệp Phàm nhìn mà buồn cười.
- Hai tiểu tử các cậu không tự biết đủ chứ, tuổi còn trẻ mà đã là cao thủ tam đoạn, tứ đoạn, còn muốn như thế nào nữa.
Diệp Phàm mắng.
- Còn chưa đột phá mà?
Tề Thiên lẩm bẩm nói.
- Được rồi, qua một thời gian nữa, đợi khi vết thương của tôi bình phục hoàn toàn sẽ đi xin cao nhân ẩn sĩ đó chế thuốc cho các cậu, nhưng chuyện này nhất định phải giữ bí mật, không được sơ suất.
Diệp Phàm dặn dò nói.
- Được! Đại ca đã dặn dò, bọn em nào dám không nghe.
Hai người đồng thanh kêu lên, còn chào theo nghi thức quân đội.
Diệp Phàm vừa mới từ đồn công an đi ra đã bị nhân viên công tác của xã Khanh Hương bao vây, toàn bộ đều là tới báo cáo công việc cho Phó bí thư Diệp.
Một bữa bận rộn đến mức ngay cả cái mông cũng ngồi đến tê dại, thậm chí có mấy cô gái và mấy chị phụ nữ biểu hiện khiến người ta vô cùng chấn động, đôi mắt xinh đẹp liếc nhìn Diệp Phàm đến nỗi hắn nổi da gà muốn rơi xuống đất. Có rất nhiều mùi vị lấy thân báo đáp, nếu không phê chuẩn sẽ cưỡng bức đồng chí Diệp Phàm.
Sau đó phải mượn cơ hội đi vệ sinh thực hành thuật độn thổ mới trốn được, cả đêm kêu Tề Thiên lái xe quay về thôn đập Thiên Thủy mới yên tĩnh được một chút.
Vừa đến thôn đập Thiên Thủy lại bị Lý Tuyên Thạch mời đi uống rượu.
- Tuyên Thạch, tôi muốn kêu Hoành Sơn đi đầu quân. Trực tiếp vào Liệp Báo, cậu thấy thế nào? Cứ lăn lộn như vậy cũng không hay, có chút đáng tiếc.
Diệp Phàm hỏi.
- Được! Đây là phúc phận của Hoành Sơn. Nghe nói Liệp Báo rất là mạnh, Hoành Sơn có thể vào được sao? Hắn còn chưa học đến lớp mười, không biết trình độ văn hóa có đủ không?
Lý Tuyên Thạch thật ra rất vui mừng, Lý gia nếu có thể xuất ra một quân quân cũng không tệ. Cho nên vội vàng mời Lý Hoành Sơn và Lý Viêm Đình tới để tự hỏi.
Lý Hoành Sơn vừa nghe nói đến đầu quân, khuôn mặt đã lập tức xụ xuống. Trong miệng càu nhàu nói:
- Đầu quân có gì tốt chứ, ngày nào cũng phải ra thao trường tập luyện, cuộc sống quá vất vả. Con người tôi thích tự do, quản lý sân đá vụn, xử lý sân cát đá thì tốt hơn
- Tiểu tử thối nhà cậu, làm vậy chỉ tốt cho cậu thôi. Cậu mới bao nhiêu tuổi, cả ngày trong đầu chỉ nghĩ đến những trò tâm địa gian xảo. Cứ quyết định như vậy đi. Phó bí thư Diệp, tôi phê chuẩn rồi.
Lý Viêm Đình vỗ bàn đánh nhịp, Lý Hoành Sơn mặt xụ xuống một lúc không dám lên tiếng, lười biếng không có chút sức lực nào, hai mắt cứ đưa về hướng Lý Tuyên Thạch muốn kêu y cứu mình.
- Hoành Sơn, Bí thư Diệp cũng chỉ muốn tốt cho cậu. Thử nghĩ xem, sau này Lý gia có một thiếu tá thì sẽ phong cách bao nhiêu. Mộ phần tổ tiên Lý gia chúng ta không phải cũng được sáng sủa, ha ha. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenyy.com
Lý Tuyên Thạch cũng là đang trợ uy, căn bản không để ý đến vẻ đau khổ của Lý Hoành Sơn.
- Vậy được rồi! Anh Diệp, nếu tới chỗ núi tuyết ở Tây Tạng thì tôi không đi đâu, nghe nói mấy năm rồi không nhìn thấy một gốc cây nào. Chiến sĩ sau ba năm xuống núi vừa nhìn thấy cây cối đã òa khóc không ngừng, thật khổ quá, làm sao sống được những ngày như vậy?
Lý Hoành Sơn lá gan như tê dại, nhắc đến điều kiện.
- Nói gì vậy, làm lính đương nhiên không thể sợ khổ. Thủ trưởng kêu cậu đi chỗ nào cậu cũng phải đi, đừng nói nữa, chuyện này tôi thay cậu quyết định rồi. Cậu có nghe lời tôi không. Nếu không nghe sau này một tiếng anh Diệp cũng không cần gọi nữa. Trị không được tiểu tử cậu. Nếu cậu có thủ đoạn độc ác gì có thể trị được tôi thì có thể không cần đi nữa.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm mặt nói.
- Thủ đoạn gì chứ, anh em còn không được sao! Tôi đi là được chứ gì, anh Diệp, ngàn vạn lần đừng tức giận!
Lý Hoành Sơn đối với Diệp Phàm thật sự có chút sợ hãi.
Gã cứ nhớ đến Diệp Phàm đã phóng phi đao để cứu mình đêm đó là lạnh hết cả người.
Một đao mất mạng khẳng định là hoàn toàn có thể, nói ra Diệp Phàm vẫn là ân nhân cứu mạng của hắn, nếu không có Diệp Phàm, đêm hôm đó Lý Hoành Sơn sớm đã tiêu đời rồi, còn có gì để nói.
- Ha ha ha, lúc này mới nói vậy sao! Cậu có biết không? Lần này cậu tiến vào Liệp Báo, căn cứ vịnh Lam Nguyệt ở Thủy Châu. Ở đó rất uy phong, tôi đã nói qua với thủ trưởng rồi, cậu vừa vào sẽ được đề bạt lên thượng úy đại đội trưởng trước, sau khi kết thúc huấn luyện sẽ chính thức nhậm chức.
Đoàn trưởng Thiết đã đồng ý rồi, đưa cậu tới một đại đội thử trước xem.
Đừng làm anh Diệp mất thể diện, phải biểu hiện được tác phong hảo hán của người ở thôn đập Thiên Thủy chúng ta.
Có vất vả nào mà không chịu được, tôi rất xem trọng cậu. Nói không chừng lăn lộn mấy năm sẽ thăng lên được Thiếu tá. Thử nghĩ xem, đến lúc đó đội mũ quân lái xe lục quân quay về còn không nhận được sự ngưỡng mộ vô cùng. Muốn cô gái nào còn sợ không có được sao, lúc đó toàn bộ con gái của Ngư Dương đều xếp thành đội chờ cậu đi chọn, ha ha ha.
Diệp Phàm cười nói một hồi.
- Bí thư Diệp, thật sự vừa vào sẽ được cất nhắc lên làm thượng úy đại đội trưởng sao?
Lý Hoành Sơn thiếu chút nữa vui mừng đến mức ngất đi. Trợn trừng mắt có chút không dám tin.
- Tôi…tôi còn chưa học đến lớp 10, như vậy liệu có được không?
- Trình độ văn hóa dần dần bổ sung, như vậy đi, nếu không có chuyện gì, sáng mai cậu theo thiếu tá Tề Thiên tới trụ sở vịnh Lam Nguyệt báo cáo trước.
Còn có yêu côn Phạm Võng của trại Thạch Bình, cùng được tuyển vào với cậu, cũng được cất nhắc làm thượng úy đại đội trưởng, chuyện này tôi còn chưa nói với cậu ấy.
Diệp Phàm cười nói, xoay đầu nói với Tề Thiên:
- Sau này Hoành Sơn sẽ là lính dưới tay cậu, phải chiêu đãi tận tình một chút. Có khó khăn vất vả gì nhất cứ kêu cậu ta đi làm.
- Được! Tôi nhất định sẽ đem những chuyện vất vả, mệt nhọc nhất giao cho Hoành Sơn làm, để cậu ấy sớm kết thúc huấn luyện, trở thành một sĩ quan hợp lệ.
Tề Thiên cười nham hiểm, bốn chữ cuối cùng cười đến mức mí mắt Lý Hoành Sơn cứ nhảy dựng lên.
- Bí thư Diệp, thật sự rất cám ơn anh. Hoành Sơn có tiền đồ rồi, anh mãi mãi là người anh em tốt của Lý gia chúng tôi.
Lý Viêm Đình không kìm được, ngay cả giọng nói cũng có chút nghẹn ngào. Lão cũng không ngờ Lý Hoành Sơn có thể vừa đi đã được cất nhắc lên làm Đại đội trưởng Thượng úy, đây đúng là chuyện lớn không thể không vui.
Một lát sau, cha mẹ chị em của Lý Hoành Sơn đều đến, tất cả đều cung kính chắp tay thi lễ mãi với Diệp Phàm khăng khăng muốn mời rượu, không còn cách nào khác, phụ nữ của nông thôn người ta đều uống, mình là một đại lão gia cũng không thể từ chối.
Ngay cả bạn già sắp 65 tuổi Lý Viêm Đình cũng tới mời rượu, cứ một ngụm một tiếng chú Diệp khiến Diệp Phàm có chút hoảng sợ.
Đương nhiên, Tề Thiên và Lô Vỹ cũng không bị bỏ quên. Xu thế phát triển sau đó không thể dừng lại được, đội ngũ chúc rượu của Lý gia càng ngày càng đông, hẩu như tất cả cô dì chú bác đều đến cả.
Cả trăm người đàn ông cộng thêm đội quân tóc dài mười mấy người thay phiên nhau oanh tạc. Cuối cùng Diệp Phàm, Lô Vỹ, Tề Thiên ba anh em kết nghĩa vườn đào tựa hồ đều say không biết gì, cuối cùng phải để người nhà họ Lý khiêng về chỗ cũ, thật quá mất mặt.
Vốn là Trịnh Khinh Vượng từ lâu đã muốn mời Diệp Phàm cùng tới Lang Tỏa Cốc săn thú, nhưng vết thương của Diệp Phàm vẫn chưa bình phục hoàn toàn, cho nên chuyện này tạm thời bị gác lại.
8 giờ sáng ngày thứ hai, ba anh em Diệp Phàm cùng với Lý Hoành Sơn, bốn người đang chuẩn bị xuất phát. Lý Viêm Đình dẫn người trong tộc cũng tới đưa tiễn.
Chính vào lúc này, Lý An Thạch thở hồng hộc từ trên núi lao xuống. Phía sau còn có một đoàn trai tráng Lý gia, đoán chừng phải có đến 30 người.
Bọn họ đem theo mấy cái lồng tre, bên trong là năm con sói chuột lông xanh, dặn dò cho Đoàn trưởng Thiết một con, Tề Thiên và Lô Vỹ cũng mỗi người một con. Hai con còn lại đương nhiên là biếu tặng cho Diệp Phàm, mọi người cũng không chối từ.
Mấy người Diệp Phàm cũng thấy cảm động, Lý gia người ta bận rộn suốt cả buổi tối, thật là có tình có nghĩa!
Sau khi quay trở lại thị trấn Lâm Tuyền, vừa đúng lúc dự hội nghị Đảng ủy. Diệp Phàm nói chuyện với Tần Chí Minh trước, trình bày dự định của mình. Tần Chí Minh cũng là vô cùng ủng hộ nhưng không thể nào nhiệt tình quá mức, vì muốn xây dựng con đường khép kín lấy thị trấn Lâm Tuyền làm trung tâm, cần phải có tài chính cực lớn, đoán chừng cũng cần hơn một ngàn vạn.
Đừng nói một thị trấn Lâm Tuyền không chịu nổi, chính là một huyện Ngư Dương cũng không cáng đáng được, đoán chừng chuyện này giống như một miếng bánh cực lớn chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn.
Tần Chí Minh vì không muốn đả kích lòng tin của Diệp Phàm, cho nên chỉ tận lực biểu hiện ủng hộ, không hề nói một câu bàn lùi, thái độ không thể nào nhiệt tình hơn.
Chủ tịch thị trấn Mậu Dũng khi nghe Diệp Phàm đề xuất bản kiến nghị con đường này thì lạnh lùng:
- Tôi hết sức ủng hộ kiến nghị của Phó bí thư Diệp, nhưng trong thị trấn chúng ta làm gì có tiền. Cho dù ở trên có cấp cho ít tiền cũng phải dùng phát tiền lương và cấp cứu. Anh mặc dù là quản lý tài chính, nhưng tôi hi vọng anh không tùy tiện sử dụng số tiền đó.
- A! Gần đây chuyện của phương diện tài chính, tôi thật sự không biết rõ lắm, không biết Chủ tịch Mâu lên thành phố kiếm được bao nhiêu về, thật tốt quá, chúng ta đã nợ giáo sư tiền lương mấy tháng rồi, cũng nên trả đi có phải không?
Diệp Phàm cũng rất bình thản đáp lại, kỳ thực chuyện Mâu Dũng kiếm được một trăm vạn, Trịnh Lực Văn của Sở Tài chính sớm đã báo cáo với hắn rồi.
Nhưng đối với đồng chí Mâu Dũng, Chủ tịch thị trấn thái tử gia này, hắn cũng không có một chút ấn tượng tốt đẹp nào cả, kiêu ngạo. Dáng vẻ lúc nào cũng kiêu căng hống hách muốn người khác của cầu xin mình.
Ai muốn dùng bộ mặt của mình đi dán vào cái mông lạnh của y chứ, huống hồ Diệp Phàm cũng là người trẻ tuổi, cũng có tác phong và suy nghĩ làm người của riêng mình.
- Không nhiều lắm! Khoảng một trăm vạn.
Mâu Dũng tự đắc nói, gõ gõ lên mặt bàn, dáng vẻ từ trên cao nhìn xuống khiến mấy vị đảng ủy viên trong phòng họp trong lòng đều cảm thấy không vui.
Phó chủ tịch thị trấn Khúc Anh Hà vốn là Chủ tịch xã của xã Khanh Hương, là cán bộ cấp trưởng phòng, xui xẻo là gặp phải chuyện giảm bớt nhân sự, thiếu chút nữa bị tước mất mũ quan, cuối cùng phải tốn rất nhiều sức lực, dựa vào chỗ dựa sau lưng là Chủ tịch huyện Trương Tào Trung toàn lực ủng hộ ra sức điều đình mới có được cái chức Phó chủ tịch thị trấn.
Trong lòng cô vốn đang đầy một bụng lửa tức giận, từ chủ tịch xã hiện tại lại trở thành Phó chủ tịch thị trấn, thật sự là khiến người khác khó xử.
Hơn nữa chuyện này nói ra cũng chỉ là vật hi sinh dưới sự tức giận của Bí thư thị ủy Dương Quốc Đống, đem chuyện con trai bất hiếu bức chết mẹ già đổ lên đầu mình.
Cô gái này thân hình rất mập mạp, miệng lưỡi bén nhọn, cũng đang có chút bất mãn đối với thái độ ra vẻ ta đây của Mâu Dũng, cộng thêm gần đây quyền thế của Trương Tào Trung ở thị trấn Lâm Tuyền thật sự quá yếu, chỉ còn lại Khúc Anh Hà một mình đảm nhiệm trọng trách nặng nề.
Vì thế Trương Tào Trung cũng có chút bực tức, y từ lâu đã âm thầm xui khiến Khúc Anh Hà phải nắm được cơ hội, tốt nhất có thể khơi mào ít xung đột cho Chủ tịch thị trấn hống hách Mâu Dũng và kẻ làm việc không có đầu óc Diệp Phàm.
Hai người đều trẻ tuổi, vương bát đấu với hạt đậu, rất dễ bốc hỏa. Nếu muốn khơi mào mâu thuẫn kịch liệt của Chủ tịch thị trấn Mâu và Bí thư Đảng ủy thị trấn Tần Chí Minh thì tương đối khó.
Bởi vì Tần Chí Minh là lão hồ ly, tuyệt đối giảo quyệt hơn Mâu Dũng, rất khó kích thích xung đột trực tiếp của bọn họ, có xung đột cũng chỉ là mang tính chất mơ hồ. Nếu đổi thành chú nghé con mới đẻ Diệp Phàm thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều.
Cho nên Khúc Anh Hà lập tức góp vào một câu. Hơn nữa còn mang giọng điệu lạnh như băng có chút châm chọc:
- Nhưng Phó bí thư Diệp vừa mở miệng đã kiếm được từ tập đoàn Nam Cung về 200 vạn. Nghe nói Chủ nhiệm Trịnh của lâm trường Cảnh Dương còn đưa cho hắn 150 vạn, tất cả đều do Phó bí thư Diệp quyết định sử dụng số tiền này.
Bản lĩnh quạt gió đốt lửa thật sự là cay độc, không thẹn là người đứng đầu một xã hẻo lánh xó xỉnh Khanh Hương.
Mùi vị này rất rõ ràng, mùi thuốc súng vô cùng dọa người. Đến thằng ngốc cũng nhìn ra được. Ý tứ là nói Mâu Dũng chẳng là gì, thân mang tiếng là một Chủ tịch thị trấn, kiếm được 100 vạn thì có gì đáng khoe khoang, người ta âm thầm còn kiếm được 350 vạn.
Đáng giận nhất chính là món tiền 350 vạn này, Chủ tịch thị trấn cũng không thể nào động vào một đồng, lần trước bên giáo viên gây chuyện, Chủ tịch thị trấn Mâu còn phải cầu cứu Diệp Phàm, bí thư quản lý tài chính muốn lấy một chút trong số tiền quyên góp ra để cứu nguy trước, kết quả như thế nào chứ? Giám đốc Sở sở Tài chính Trịnh Lực Văn là tay chân đắc lực của Phó bí thư Diệp, hoàn toàn không để ý đến, một Chủ tịch thị trấn như anh thì còn làm cái cóc gì!
" Hừ! Cô gái Khúc Anh Hà này thật sự là miệng lưỡi bén nhọn, nghi ngờ có ý định quạt gió đốt lửa. Nghe nói cô gái này là Trương Tào Trung tiến cử, lẽ nào là Trương Tào Trung đùa giỡn gây khó dễ rồi?" , Diệp Phàm nghĩ thầm nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên.
- Hừ!.
Lửa giận của Mâu Dũng cuối cùng cũng được đốt cháy lên rồi, y lâu nay vẫn bị Diệp Phàm đè đầu nên từ lâu đã bốc hỏa.
Hơn nữa bằng cấp trình độ học vấn của Diệp Phàm là đại học Hải Giang còn nổi tiếng hơn đại học Thủy Châu của y, một cái cấp Bộ, một cái cấp Tỉnh, không cùng đẳng cấp.