- Bí thư Hạ, cô thấy ý tưởng của tôi về việc lấy Lâm Tuyền làm trung tâm trong tuyến đường nối thông toàn bộ huyện thế nào. Tôi muốn nghe suy nghĩ thật của cô để từ đó hoàn thiện, dĩ nhiên cũng hy vọng cô ủng hộ nó, để sau này chúng ta có thể thông qua đảng ủy một cách thuận lợi.
Kế hoạch này nếu có thể thực hiện thì đối với nhân dân Lâm Tuyền và xã Khanh Hương sắp sáp nhập mà nói cũng là một cơ hội quan trọng để phát triển.
Lấy Lâm Tuyền đứng làm trung tâm, phía Tây Bắc thông qua lâm trường Cảnh Dương dẫn xuống thị trấn Quy Hồ, phía Đông Bắc xuyên qua xã Khanh Hương tới thị trấn Giác Lâm, phía đông chạy qua huyện thành tới thị trấn Nam Khê, phía Tây Nam chạy qua thị trấn Tà Nham, phía Đông Nam chạy xuống thị trấn Vũ Khê.
Cứ như vậy sẽ tạo thành một vành đai năm thị trấn ôm lấy Lâm Tuyền thành một khu kinh tế, Lâm Tuyền chúng ta đóng vai trò trung tâm,, tiền đồ vô lượng......
- Ừ! Ý tưởng của anh nếu có thể thực hiện được thì quả thật đối với Lâm Tuyền chúng ta và cả huyện Ngư Dương cũng rất tốt.
Bí thư Diệp, nghe nói anh học chuyên ngành quản lý kinh tế mà tôi lại thấy như là học về giao thông, chuyện này tôi sẽ ủng hộ anh.
Tuy nhiên tôi cảm thấy chuyện này tốt nhất là anh đi lên huyện bàn bạc với bí thư Lý và chủ tịch Trương một chút, nếu được bọn họ ủng hộ thì kế hoạch này càng khả thi, nhưng về phương diện tài chính đúng là khó khăn vì huyện Ngư Dương quá nghèo.
Xây dựng đường sá cần phải huy động tài chính rất lớn, chỉ cần động vào cũng hơn ngàn vạn.
Nếu như muốn trong huyện xuất tiền thì kế hoạch này chắc là sẽ mắc cạn, vì thế chuyện này phải xem anh chạy được bao nhiêu tiền rồi, ai...... Có thể làm cho cuộc sống nhân dân Lâm Tuyền tốt lên một chút cũng khó khăn a!
Hạ Nhã Trinh cũng rất khâm phục kế hoạch này nhưng nghĩ đến tình hình hiện giờ thì cũng chỉ biết thở dài.
- Về chuyện này thì tôi đã chuẩn bị sáng mai lên huyện báo cáo với bí thư Lý và chủ tịch Trương, về phía bên này cũng đã nói qua với bí thư Tần, y cũng gật đầu ủng hộ. Tuy nhiên cũng chỉ là ủng hộ trên tinh thần vậy thôi, còn tiền thì chưa có. Ai...... Khổ......
Diệp Phàm nghĩ đến một khoản tài chính lớn như vậy thì cũng cảm thấy rất đau đầu, trước mắt mình mới chỉ chắc chắn có 350 vạn, những cái khác cũng mới chỉ là hứa hẹn mà thôi.
Không có tiền thì mọi chuyện không ai dám bảo đảm cả, tiền chưa tới thì kế hoạch nối thông đường này sẽ còn nằm yên. Nếu chỉ làm dang dở thì còn tai hại hơn, không bằng không làm.
Hắn liếc nhìn thấy ánh đèn màu trong phòng nhảy quét lên Hạ Nhã Trinh thì trong lòng cũng khẽ động, đưa tay ra mời:
- Bí thư Hạ, chúng ta nhảy một điệu nhé?
- Được rồi!
Hạ Nhã Trinh vừa lấy được 40 vạn, trong lòng cũng rất vui vẻ, đi theo Diệp Phàm vào trong sàn nhảy, bước đi theo tiếng nhạc.
Hai người cũng nhảy hết sức quy củ, Diệp Phàm biết Hạ Nhã Trinh rất cao khiết, không phải là hạng bướm ong có thể bằng được, cũng không phải có thể hành động tùy tiện nên cho dù trong lòng tuy có chút kích thích nhưng cũng không làm gì quá đáng.
Tuy nhiên với ánh đèn nhảy ngày càng mờ, Diệp Phàm biết đã tới lúc dành cho tình nhân rồi
Chỉ trong nháy mắt, cả sàn nhảy chỉ còn một ngọn đèn leo lét, những anh Trư có lẽ đều ngóng chờ giờ phút này, đồng loạt xuất thủ, không ai an phận.
Dĩ nhiên, những cô gái kia cũng đều tình nguyện chịu thiệt, phần lớn khi họ đến đây nhảy là đã nghĩ đến chuyện này rồi.
Bạn trai muốn tiện nghi một chút thì đã làm sao, dù sao âu yếm cũng rất kích thích, đặc biệt là trong khung cảnh mờ ảo này.
Diệp Phàm thi triển ra thuật ưng nhãn thì mơ hồ thấy các đôi xung quanh mình đều quấn quýt, hai thằng em Lô Vĩ và Tề Thiên cũng đã bắt đầu không kiềm chế được.
Bọn họ không biết từ khi nào đã kiếm được hai cô gái không tệ, đang cùng nhau nhảy điệu thịnh hành nhất vào năm 95 lúc đó là "Thiếp diện vũ" .
Tuy nhiên hai gã cũng coi như là đàng hoàng, chỉ đặt tay lên ngực con gái nhà người ta quấy rối, cũng không có hành động nào khác, dù sao cũng không phải là chân chính sắc lang, chỉ là có chút ngông cuồng của tuổi trẻ mà thôi.
Điệu nhảy này lúc mới bắt đầu thì là nhịp bốn chậm, ở giữa không nghỉ mà trực tiếp đối mặt.
Dĩ nhiên, trong đó cũng có vài cặp đứng sang một bên, những cặp này không phải là tình nhân hoặc chỉ là vừa mời xong.
Diệp Phàm vốn cũng sợ Hạ Nhã Trinh lúng túng, bởi vì điệu nhảy này quả thực rất thân mật, chỉ phù hợp cho những cặp tình nhân.
Tuy nhiên kỳ lạ là Hạ Nhã Trinh lúc này giống như đang đắm chìm trong tiếng nhạc, không hề bước ra ngoài sàn nhảy hoặc làm ra một động tác từ chối dù rất nhỏ.
Người ta là một đại cô nương mà có thể thoải mái như vậy, một đại lão gia như Diệp Phàm dĩ nhiên cũng không ngu ngốc cự tuyệt chuyện tốt như vậy, tuy nhiên biểu hiện của hắn cũng rất thành thật, cố gắng khống chế khoảng cách giữa hai người, cho dù là vậy thì hương thơm nhẹ nhàng toát ra trên người Hạ Nhã Trinh vẫn làm hắn ngây ngất.
Nhảy được một hồi, thấy Hạ Nhã Trinh vẫn không có phản ứng gì, động tác của Diệp Phàm cũng dần bạo gan lên, dĩ nhiên cũng mới chỉ mang tính dò xét.
Trong lúc vô tình, thân thể hai người càng sát vào nhau, cuối cùng thì tựa hẳn vào.
Hạ Nhã Trinh lúc này giống như một cô gái nhỏ vừa chịu ấm ức, cả người dựa sát vào Diệp Phàm, có lẽ quá mệt vì chuyện hôm nay mà tạm thời tìm một bờ vai an ủi.
Diệp Phàm cũng chỉ ôm chặt hơn một chút, không dám có động tác nào khác, vì dụ như đưa tay xuống bên dưới làm chút chuyện mập mờ.
Hắn mơ hồ có thể nhìn thấy ánh mắt vốn kiêu ngạo của Hạ Nhã Trinh trở nên rất dịu dàng, chắc là có lẽ nghĩ đến chuyện nào đó, chẳng hạn như mối tình đầu, có lẽ là thế.
Vô tình cánh tay của hắn lại trượt xuống bên dưới hông của Hạ Nhã Trinh.
Lúc này Diệp Phàm có thể chỉ tay lên trời mà thề là không hề cố ý, chỉ là do lúc không cẩn thận mà trượt tay, dĩ nhiên cũng không loại trừ trong tiềm thức có thích thú.
Anh Trư phát hiện thấy bàn tay của mình đã đặt vào dưới mông con gái nhà người ta thì cả sợ, vội vàng rút tay lên tránh cho Hạ Nhã Trinh phản cảm.
Bộ dạng hắn cũng hơi lúng túng một chút, hai người là đồng nghiệp, dù sao sau này còn ở một chỗ.
- Ừ! Để lại chỗ sao, được đấy.
Hạ Nhã Trinh đột nhiên ghé sát tai Diệp Phàm hừ nhỏ một tiếng.
Hơi thở thơm tho phát ra tý nữa làm anh Trư ngất thẳng cẳng, cảm giác bên dưới nóng ran, cái kia bắt đầu vọng động.
Điều này quả thực là nguy hiểm vì hai người đang dính sát vào nhau, nếu như dưới quần nhô cao thì chắc chắn sẽ chạm ngay mục tiêu......
Diệp Phàm gấp gáp vội vàng niệm ngay Thanh tâm quyết, hành khí một vòng để cái kia hạ xuống.
Tuy thế đồ vật kia cuối cùng vẫn dựng lên, nhưng do hai người đang đối mặt kề sát nên nó chỉ kề xéo vào bụng của Hạ Nhã Trinh, nếu để nó dựng thẳng lên thì chắc đã chọc vào mục tiêu rồi, dù thế thì hai người cũng đều cảm thấy rõ.
Diệp Phàm dĩ nhiên không dám lên tiếng, chỉ muốn tìm một cái hầm ngầm rồi biến thành con chuột chui vào đó, thật đúng là quá mật mặt.
Hắn cảm thấy bây giờ cứ thế tách ra thì hơi thiếu lễ phép, chủ yếu là trong lòng lại không nỡ, loại tư thế mập mờ này đúng là rất kích thích, thậm chí còn hơn cả khỏa thân ôm nhau.
Hạ Nhã Trinh khẳng định cũng cảm thấy, không cảm thấy mới lạ, một cây gậy lớn như vậy dán vào bụng, phụ nữ lại càng nhạy cảm, làm sao không cảm giác được.
Kỳ lạ là cô cũng không có động tác gì, dường như không hề biết chuyện này, vẫn dán người lên Diệp Phàm chuyển động theo tiết tấu của bước nhảy.
Tuy nhiên Diệp Phàm dần dần cảm thấy một chút khác thường, bởi vì hơi thở của Hạ Nhã Trinh dần dần trở nên nặng hơn, thông qua thuật ưng nhãn, hắn mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt của cô đã bắt đầu hồng rực, đôi môi mở hé, trong ánh đèn mờ ảo quả thực khiến người ta phun máu.
Diệp Phàm thậm chí cảm giác mùi vị toát ra từ người phụ nữ khi bị kích thích, nếu trước kia chắc đã sớm cắn một cái vào miệng cơ, tuy nhiên đối với Hạ Nhã Trinh thì quả thực không dám, gắng hết sức để kiềm chế không kề cái miệng lên.
E là nếu hành động như vậy có khi lại phá vỡ cảm giác kỳ diệu này, hai người cứ thế nhảy đến say mê.
Hạ Nhã Trinh vẫn tiếp tục chìm đắm trong trạng thái mơ hồ như vậy, cũng không biết cô nghĩ cái gì, hàng mi dài thỉnh thoảng còn cọ vào mặt Diệp Phàm khiến hắn có chút ngứa ngáy.
Đúng vào lúc này, anh Trư cảm giác dưới đan điền nóng rực rồi một luồng sóng nhiệt đột nhiên bốc thẳng lên.
Như nước sông ngày lũ, thầm nghĩ, " Không ổn rồi! Quả thái tuế lại nhảy ra ngoài gây chuyện. Cái thứ " Hỏa Long tường thiên _" kia chắc là vật chí dương, đã bị âm khí trên người của Hạ Nhã Trinh dẫn động mà bộc phát.
Xem ra căn cơ thất đoạn của mình còn chưa yên, vốn chỉ dựa vào quả thái tuế để đột phá, quả nhiên không thể so sánh với tự mình khổ luyện, hơn nữa còn rất dễ bộc phát, nếu bộc phát còn không biết sẽ gây phiền toái gì. Chịu đựng cho ông mày đi." _ , Diệp Phàm cầu khẩn.
Tuy nhiên anh Trư cuối cùng vẫn dựng lên, cái kia đúng là quá khó khăn để chế trụ, giống như đàn ông đứng trước một người phụ nữ đã lột sạch quần áo thì làm sao có thể thờ ơ, nếu làm được vậy đã là Liễu Hạ Huệ chuyển thế nhập thân.
Tuy nhiên Liễu Hạ Huệ trong truyền thuyết dù con gái ngồi vào lòng vẫn giữ được đạo của người quân tử cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi, cần phải kiểm tra mới xác nhận được.
Anh Trư đã vọng động rồi, khí dương của "Hỏa Long tường thiên" bị trêu ghẹo mãi cũng khó có thể kiềm chế, ánh mắt trở nên đỏ rực, may mắn mà ánh đèn mờ ảo nếu không người ta còn tưởng là Huyết Sát cuồng ma. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Bàn tay của Diệp Phàm đã bắt đầu không an phận đặt lên cái mông của Hạ Nhã Trinh sờ sờ nắn nắn, trên dưới nhẹ nhàng ngọ nguây, tuy nhiên vẫn rất dịu dàng, biên độ không phải quá lớn.
Hạ Nhã Trinh vẫn không hề kháng cự, nếu con gái nhà người ta đã vậy thì anh Trư dĩ nhiên là ngày càng gia tăng biên độ, cường độ cũng trở nên mạnh hơn, chuyển sang nắn bóp thay vì sờ soạng.
Hạ Nhã Trinh thở dốc, thân thể thoáng cái đã dựa hẳn vào trong ngực Diệp Phàm, dĩ nhiên vẫn là mặt đối mặt.
Cánh mũi của cô Hạ Nhã Trinh đụng vào cặp môi của Diệp Phàm làm người ta có một cảm giác là hắn đang dùng miệng để gặm.
Cảm giác như vậy còn chưa đủ, anh Trư còn khẽ cúi xuống để hai cái miệng đụng vào nhau.
Tuy nhiên đôi môi của hai người cũng chỉ tiếp xúc một chút rồi tách ra rồi không tiến thêm bước nào, dường như chỉ là không cẩn thận đụng vào nhau rồi trượt qua.
Để phân tán lực chú ý của Hạ Nhã Trinh, Diệp Phàm hạ quyết tâm ghé vào tai cô nói nhỏ:
- Bí thư Hạ, hôm nay lấy được cho cô 40 vạn, cô muốn cảm ơn tôi sao nhỉ?
Dĩ nhiên, vào lúc này nói chuyện hai người vẫn kề sát vào nhau, tình cảnh hết sức mập mờ.
- Ừ! Điều này......Anh muốn tôi trả ơn ra sao?
Hạ Nhã Trinh cúi đầu nói khẽ.
- Vậy...... Lấy thân báo đáp thì như thế nào?- Diệp Phàm nhỏ giọng cười nói.
- Chỉ 40 vạn mà muốn tôi lấy thân báo đáp? Còn lâu, ít ra cũng phải 400 vạn mới được, ha ha ha......
Hạ Nhã Trinh thậm chí có chút phóng đãng, mở miệng cười đùa khiến Diệp Phàm tựa hồ có cảm giác cô đã thay đổi.
- Điều này......thì tôi không làm được, cô ra giá cao quá, tiền lương một tháng của tôi chỉ có hơn ba trăm đồng. Cho dù gom góp cả đời cũng chưa đủ, như vậy có được hay không nhé?
Anh Trư đảo mắt, lại muốn nghĩ ra chiêu mới.
- Anh nói đi, tôi nghe.
Hạ Nhã Trinh thì thầm, hơi thở thơm như hoa lan liên tục phả vào khiến người ta liên tưởng đến hàng ngàn hàng vạn thứ.
- Vậy để tôi hôn một cái nhé, như vậy coi như không chiếm tiện nghi, 40 vạn thì vẫn được.
Diệp Phàm nhẹ giọng cười khan.
- Càng không được! Nụ hôn đầu của tôi phải để dành tặng tình nhân, anh …anh còn trẻ quá….khanh khách.
Hạ Nhã Trinh thở nhẹ như tơ, giống như một con yêu tinh xinh đẹp suýt nữa nghẹn chết anh Trư.
Ngay vào lúc này, Diệp Phàm chợt loạng choạng, cái mông bị người ta đạp vào một cước, ôm lấy Hạ Nhã Trinh lùi mấy bước mới đứng vững lại được, may là thân thủ hắn không tệ, nếu không đã va vào người khác.
- Ây!
Hạ Nhã Trinh còn tưởng rằng Diệp Phàm muốn chiếm tiện nghi mình, bặm môi hừ nhẹ.
Tuy nhiên từ lúc này có một cây thiết côn phi tới, Diệp Phàm mới biết có người ra tay, tức giận kéo Hạ Nhã Trinh qua một bên rồi đá tới.
- Cách, cách!