Chương 212: Đào Góc Tường

- Đoàn trưởng Thiết là ai chắc anh cũng không biết được, tuy nhiên sư đoàn trưởng đại tá Triệu Côn thấy ông ta còn phải cúi đầu khom lưng, ha ha ha.

Tề Thiên cảm thấy rất mát mặt.

- Tôi hiểu Đoàn trưởng Thiết là ai rồi, là người mà quân đoàn trưởng Cố Thiên Kỳ chúng tôi khi gặp cũng phải cúi đầu.

Tên tiểu tử Phạm Bằng này cũng biết đùa cợt, nói ra một câu khiến đám người Tề Thiên phá ra cười.

- Không tệ! Cậu cũng nhanh nhạy đấy. Liệp Báo chúng tôi đang muốn chiêu mộ nhân tài hiểu biết về thiết bị điện tử và liên lạc hồng ngoại.

Biết đâu cậu lại có hy vọng, tuy nhiên mức độ cạnh tranh rất khốc liệt vì chọn lựa trong toàn quân, không có ai là gà mờ.

Tề Thiên thân thiết vỗ vai Phạm Bằng.

- Chuyện này tôi cũng nghe nói, dĩ nhiên nằm mơ cũng muốn vào Liệp Báo rồi.

Chẳng qua là nghe nói cạnh tranh quá khốc liệt, trong toàn quân có trên trăm người tiến sĩ thì đã ghi danh cả rồi, mới tuyển được năm người, tôi thì mới là nghiên cứu sinh, ai! Anh Tề có thể nghĩ cách giúp thằng em một chút đi.

Da mặt tên tiểu tử Phạm Bằng này so sánh với Diệp Phàm chỉ có hơn chứ không kém.

Gã đã sớm muốn vào Liệp Báo, hiện giờ tiểu đoàn trưởng Liệp Báo ngay trước mặt tại sao lại không cầu, sau khi nói xong thì quay sang Phạm Trọng Dương ra hiệu.

- Thiếu tá Tề, anh xem đó, Phạm Bằng ngay cả nằm mơ cũng muốn vào Liệp Báo, cả ngày cứ lải nhải bên tai, chuyện này thiếu Tá Tề có thể giúp đỡ thằng con tôi một chút được không.

Phạm Trọng Dương vì con trai nên cũng đành dày mặt mở miệng.

- Chuyện này nói thật là phân lượng của tôi còn chưa đủ, nhưng chỉ cần anh cả tôi chịu gật đầu là xong. Tôi không phải vừa nói đấy thôi, chuyện này đối với người khác thì muôn vàn khó khăn, đối với hắn mà nói chỉ cần một câu nói.

Tề Thiên nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm cười nói.

- Như vậy đi! Bí thư Diệp. Chỉ cần có thể để cho Phạm Bằng vào Liệp Báo, tôi dù có phải dày mặt cũng phải tranh thủ cho khu nhà ở của trạm điện xây trên xã Khanh Hương, còn đây là khoản tiền thuê nhà lúc trước, tôi xin gửi cho bí thư Hạ.

Để biểu hiện thành ý, phó chủ tịch Phạm lập tức lấy bút ra ký chi phiếu đưa cho Hạ Nhã Trinh, tý nữa làm cô vui mừng suýt ngất.

Sau khi cầm lấy chi phiếu thì liếc mắt nhìn Diệp Phàm cũng không nói gì nhưng dĩ nhiên trong thâm tâm thì cảm tạ không dứt, có lấy thân báo đáp hay không thì trong lòng cũng biết rồi.

- Chủ tịch Phạm, vậy tôi cũng nói luôn với ông.

Trụ sở xã Khanh Hương như thế nào chắc ông cũng biết rõ, diện tích rộng rãi, tiện nghi cũng khá đầy đủ, vừa lúc có thể chuyển thành nhà ở của trạm điện.

Xã Khanh Hương sáp nhập vào Lâm Tuyền sẽ rút đi tới bảy phần nhân viên làm việc, số người còn lại chắc chỉ còn chưa đến mấy chục người, chỉ cần lấy một phần trụ sở cũng đủ rồi.

Diệp Phàm ném ra tính toán ngày hôm nay.

Phạm Trọng Dương cũng không phải là kẻ ngu, dĩ nhiên là hiểu rõ Diệp Phàm muốn bảo mình mua lại trụ sở mới xây của chính quyền xã Khanh Hương chuyển sang cho trạm điện.

Tuy nhiên chuyện này thì tương đối lớn, mình y cũng không dám trực tiếp quyết luôn, hơn nữa còn liên quan đến nhiều phương diện.

- Cha! Còn chờ gì nữa, với thân phận là phó chủ tịch thứ nhất của cha chẳng lẽ không quyết định nổi việc này.

Chẳng phải trạm phát điện cũng muốn xây trụ sở, có thể lấy địa bàn cực lớn của xã Khanh Hương làm cơ sở, hơn nữa trong trụ sở vừa xây cũng đã có rất nhiều cây cối, vậy thì không cần trồng nữa rồi.

Mặt tiền bên ngoài trước kia xây theo yêu cầu của chúng ta nên cũng rất khí thế, địa điểm cũng rất tốt, ở ngay vị trí trung tâm.

Phạm Bằng nhấp nhổm đứng ngồi không yên, chỉ sợ Diệp Phàm lại đổi ý.

- Đừng nóng vội, chuyện này để cha suy nghĩ một chút, Phạm Trọng Dương phất tay trấn an con trai, dù sao chuyện này liên quan quá lớn, liên quan đến tài chính bảy, tám trăm vạn.

Tập đoàn điện lực Mặc Hương cũng không phải do nhà mình mở, cho dù mình là chủ tịch tập đoàn cũng không thể quyết ngay.

Trầm tư một lát, Phạm Trọng Dương hỏi:

- Nếu nhượng lại thì có thể cho tập đoàn chúng tôi với giá bao nhiêu, hơn nữa năm ngoái khi chính quyền xã các anh xây trụ sở này nghe nói còn có người cho tiền, vậy giờ nếu bán sẽ xử lý ra sao, địa bàn thuộc về người nào.

Trụ sở chúng tôi xây hết một trăm vạn, Phí Mông có thể chứng thực, tiền cũng là do y lĩnh đi, dĩ nhiên ở đây còn chưa bao gồm đất.

Còn đúng là khi xây trụ sở này có người quyên tiền nên không thể bán đứt, tuy nhiên có thể mở một cửa phía sau, không ảnh hưởng đến trạm phát điện.

Toàn bộ diện tích đất là hơn một vạn mét vuông, mấy tòa nhà cũng thì coi như không tính, chỉ tính tòa nhà mới và một số thứ khác, cộng lại ít nhất cũng chừng 300 vạn.

Hạ Nhã Trinh tính toán rất chi tiết, chắc là cũng đã tính toán bán trụ sở rồi nên trả lời rất trôi chảy.

- Ha ha! Bí thư Hạ, đó là trước kia khi chính quyền xã chưa chuyển đi nên đất đai còn có giá trị, hiện giờ chuyển đi rồi, nhân viên chắc cũng chỉ còn lại mấy chục người.

Nhân khẩu của xã Khanh Hương vì chuyện sáp nhập mà chuyển đi theo tôi tính cũng chừng không dưới năm ngàn người.

Những người còn ở lại xã chắc cũng chỉ còn chừng một vạn người, vì thế nên đất đai không thể có giá như bây giờ.

Sau này xã Khanh Hương cùng lắm chỉ là một cái thôn lớn mà thôi, đất đai của thôn dĩ nhiên sẽ không thể so sánh với xã được đúng không, ha ha.

Phạm Trọng Dương không hổ là một người lão luyện phân tích rất sắc sảo.

- Phó chủ tịch Phạm không thể nói như vậy.

Chờ khi trụ sở các ông hoàn thiện, nhân khẩu chẳng phải là sẽ tăng thêm mấy ngàn người.

Biết đâu nếu các ông hoàn thiện xong trạm thủy điện thì xã Khanh Hương sẽ trở nên nhộn nhịp trở lại, hơn nữa Lâm Tuyền còn có một kế hoạch rất lớn là thành lập một con đường nối kín để tạo thành vòng cung kinh tế.

Kế hoạch này nếu trình bày chi tiết thì tương đối phức tạp, để tôi nói qua một chút, chính là lấy việc sửa đường thôn đập Thiên Thủy làm chủ, từ đó nối thông xã Khanh Hương và lâm trường Cảnh Dương.

Con đường theo quy hoạch cũ vốn rất nhỏ, lần này theo quy hoạch mới sẽ đạt theo tiêu chuẩn đường quốc lộ, khi đó từ Lâm Tuyền tới xã Khanh Hương chỉ cần nửa giờ mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenyy.com

Dĩ nhiên đây chỉ mới là ý tưởng của tôi mà thôi, các ông tạm thời hãy giữ bí mật, tuy nhiên tôi tin tính khả thi rất lớn, chắc đạt tới tám phần.

Tôi đã dự trù được tài chính, nếu làm xong thì trạm phát điện của các ông cũng được hưởng lợi, vì thế các ông chắc là cũng nên bỏ ra một chút, hơn nữa các ông là tập đoàn lớn, không thể bỏ ra con số ít được nhỉ.

Ngay như lâm trường Cảnh Dương cũng bỏ ra một trăm vạn đấy, ngoài ra bản đo vẽ tuyến đường cũng là do bọn họ bỏ tiền ra thuê, tính ra cũng phải mấy chục vạn.

Diệp Phàm cười nói.

- Nếu thật sự sửa đường, hơn nữa có thể nếu như lời anh nói là lấy thị trấn Lâm Tuyền làm trung tâm động mạch giao thông, tập đoàn chúng tôi có thể bỏ ra vài trăm vạn.

Thật ra chúng tôi cũng đã nghĩ tới việc tu sửa con đường này rồi, chỉ là về mặt tài chính quá lớn nên không thể tiến hành.

Phó chủ tịch Phạm cũng hơi giật mình, lúc đầu còn cho là Diệp Phàm đang khoác lác, nhưng sau khi nghe hắn nói đã xin được mấy trăm vạn thì mới tin tưởng.

Ngay vào lúc này, Diệp Phàm điện thoại vang lên.

- Ha ha ha, thằng em, nghe nói cậu bị người ta đè à.

Sướng khoái a! Anh đã sớm nói với cậu là vào quân đội đi, cứ ở chỗ đó làm gì.

Người nào dám phách lối như thế, dám đánh cả cố vấn binh đoàn Liệp Báo chúng ta.

Không muốn sống có phải hay không?

Thiết Chiêm Hùng ra vẻ quan tâm nhưng thật ra thì đang trêu chọc Diệp Phàm.

- Anh Thiết, thằng em thảm như vậy rồi anh còn cười nữa, không hề có được chút an ủi, vậy mà còn nói là anh trai của em.

Giọng của Diệp Phàm ra vẻ cay đắng lẫn bất mãn.

- Được rồi, có muốn anh gọi một cú điện thoại đem bọn con rùa đó sửa trị cho thằng em hả giận không.

Thiết Chiêm Hùng nghiêm túc.

- Không cần, người đánh em đã vào tù rồi, để một Phó Cục trưởng cục công an vào tù cũng đủ đáng thương rồi.

Đúng rồi anh Thiết, đầu mối mà Trần Khiếu Thiên có thể giảm hình phạt cho ông ta không?

Diệp Phàm hỏi lại.

- Có chút tin tức, tuy nhiên rất kỳ lạ.

Trường Bạch sơn không có chỗ nào gọi là Vọng hồn nhai, mà chỗ đó chỉ có một nơi gọi là Xương Bối nhai, còn có tên khác gọi là Vong Hồn.

Nghe nói ở đó là rừng già, từ lúc lập nước đến nay đã mấy chục năm rồi, bình thường rất ít người có thể tới đó, chỉ có cảnh sát vũ trang mới có thể tiến vào, thú dữ cũng có rất nhiều.

Liệp Báo triển khai tìm kiếm nhưng không thấy, mới đoán rằng Trần Khiếu Thiên nghe nhầm Xương Bối thành Trường Bạch sơn.

Sau đó quả thật điều tra ra hội Hồng Á Đao Lưu, vì thế chúng ta có thể xem xét để giảm hình phạt cho Trần Khiếu Thiên.

Thiết Chiêm Hùng nói tới đây bỗng nhiên cười khan vài tiếng có vẻ quái dị:

- Thằng em, thương lượng với cậu một chuyện, nghe nói Trần Khiếu Thiên đã nhận cậu làm chủ nhân, sư phụ của lão chính là Trần Hòa Phong truyền nhân Thái Cực quyền của Trần Thị, là một siêu cấp cao thủ thất đoạn, còn là sư huynh của ngọn Thái Sơn quốc thuật Hoa Hạ hiện giờ là Trần Vô Ba, nhân tài a! Vì thế cậu có thể nhường nhịn một chút để cho chúng tôi đặc biệt tuyển mộ lão vào Liệp Báo được không.

Tuy tuổi tác của lão hơi lớn một chút nhưng bản lĩnh của lão vẫn là tứ đoạn, đảm nhiệm chức vụ huấn luyện viên ở Liệp Báo chắc là được.

Hơn nữa trước kia hình như lão còn là cao thủ ngũ đoạn, sau khi bị thương mới bị hạ cảnh giới.

Tuy nhiên xét về kinh nghiệm là vô cùng phong phú, ai! Tiếc hận rồi.

Diệp Phàm nghe đến đây thì cũng toát mồ hôi, thầm nghĩ, _"Mẹ kiếp! Liệp Báo quả thực chính là một tổ chức tình báo gián điệp, có chuyện gì mà giấu được bọn họ không nữa, ngay cả chuyện vài chục năm trước cũng điều tra ra.

Đoán chừng mình có bao nhiêu em cũng bị bọn họ biết được, cũng may mình không phải là đại nhân vật gì, nếu không còn ở đây mà tiêu dao cái rắm" _

- Ha hả! Anh à, nếu Trần Khiếu Thiên đồng ý thì em cũng không phản đối, cống hiến cho quốc gia! Bản thân em cũng là một nhân viên chính quyền, luôn lấy đại cục quốc gia làm trọng, ha ha.

Diệp Phàm cười ha hả, trong đầu nghĩ thầm thằng anh cũng thật là tàn ác, đào ngay góc tường trên đầu thằng em.

Bất kể như thế nào cũng không thể nhả Trần Khiếu Thiên ra được, không dễ dàng mà có được một bảo bối giữ nhà như vậy.

- Thằng ranh này, đừng có mà qua mặt thằng anh, lão già này tính tình ương ngạnh, nếu không có em gật đầu ưng thuận thì làm sao lão chịu.

Thiết Chiêm Hùng có chút bất đắc dĩ:

- Nói đi, tiểu tử ngươi rốt cuộc có chịu hay không?

- Anh đừng ép em chứ, em đâu có dễ dàng phát hiện ra lão chứ, hơn nữa ông ta năm nay cũng hơn năm mươi rồi, làm khó lão làm gì.

Diệp Phàm cũng đành dày mặt.

- Ai! Coi như vậy đi! Anh cũng không biết nói gì nữa, nếu là lúc trước chắc đã móc súng ra bắn rồi.

Thiết Chiêm Hùng cụt hứng thở dài.

Không thể đem Trần Khiếu Thiên vào Liệp Báo đúng là trong lòng y đau đớn không dứt, người này kinh nghiệm đối kháng vô cùng phong phú, lại là truyền nhân chính tông của cao thủ Thái Cực quyền, quả thực khó cầu.

- Được rồi lão đại, để em lấy thứ gì đó bồi thường cho anh nhé, nếu không e đại ca không bỏ qua rồi.

Diệp Phàm thần bí.

- Bồi thường lại là sao, nói nghe một chút đi.

Thiết Chiêm Hùng nhất thời tò mò.

- Em sẽ tiến cử cho anh một cao thủ tam đoạn được chưa, tuổi cũng mới chỉ mười tám thôi.

Diệp Phàm cười nói.

- Nói mau tới nghe một chút.

Thiết Chiêm Hùng nóng nảy, giọng nghe rất gấp gáp.

- Anh làm gì mà nóng thế, cao thủ tam đoạn ở Liệp Báo chẳng phải là có đầy ra à.

Diệp Phàm ngạc nhiên.

- Thúi lắm! Cậu nghe con thỏ chết Tề Thiên bốc phét à! Cao thủ tam đoạn, cậu cho rằng là củ cải trắng bán ngoài chợ sao! Quân chính quy của Liệp Báo cũng chỉ mấy trăm người, còn lại là làm công tác hỗ trợ.

Trong đám gọi là tinh anh đó phần lớn cũng chỉ là nhất đoạn lẫn nhị đoạn, dùng chân đá gảy một, hai chồng gạch còn làm được.

Võ sĩ tam đoạn hiếm như lông phượng, sừng lân.

Vũ sư tứ đoạn cấp thấp được ba người, ngũ đoạn được một, tính cả cậu là hai, còn lục đoạn thì chỉ có mỗi mình anh.

Quốc thuật Trung Quốc xuống dốc rồi, trong cả tỷ người mà muốn kiếm mấy cao thủ cũng cực kỳ khó khăn.

Cho dù là những đại phái võ lâm như Thiếu Lâm, Võ Đang, Thanh Thành, Nga Mi cũng cực kỳ ít ỏi,.

Nói ngay như Võ Đang, danh tiếng vang lừng, Tiên Thiên tôn giả trong truyền thuyết của bọn họ là Trương Vô Trần cũng không biết còn sống hay không, nếu còn thì tuổi cũng đã cao, chắc là một ông lão hom hem rồi, năm tháng không chờ người à!

Quốc thuật Trung Quốc khi tu luyện tuy là có tác dụng trì hoãn tuổi già khiến cho người trăm tuổi nhìn qua giống như mới sáu, bảy mươi tuổi.

Nhưng dù sao người già thì yếu đi là quy luật tự nhiên, ai cũng trốn không thoát.

Trừ Trương Vô Trần hiện nay của phái Võ Đang là một cao thủ bát đoạn, thất đoạn không có, lục đoạn hai, ngũ đoạn không có.

Tứ đoạn trở xuống thì tổng cộng chưa đến 10 người.

Đây chính là hiện trạng trước mắt của một môn phái lừng danh như Võ Đang.

Tổ A của chúng ta đã từng đề nghị phái Võ Đang, hi vọng bọn họ có thể xuất lực cho quốc gia một vị cao thủ lục đoạn.

Người ta nói như thế nào: Toàn bộ môn phái có được hai cao thủ lục đoạn, một chính là chưởng môn Trương Thiên Sương đã bảy mươi tuổi.

Một người khác là trưởng lão Trương Vôn Trần, lại sắp trăm tuổi rồi, một lão già hom hem như vậy thì làm sao quốc gia có thể cưỡng ép bảo đi phục vụ chứ, như vậy thì còn chút gì là nhân đạo.