Chương 210: Trạm Phát Điện Trúc Thủy Khê Đòi Tiền

Phó chủ tịch Phạm Trọng Dương khoảng bốn mươi tuổi, vóc dáng cao gầy, đeo một cặp kính gọng vàng trông rất nghiêm túc.

Trong phòng làm việc còn có thêm một nam hai nữ đang ngồi, người nam có nét giống Phạm Trọng Dương, mặc một bộ quân phục dã chiến lục quân trông rất oai phong.

Quân hàm của gã là cấp bậc thượng úy, đoán chừng không phải là con trai thì cũng là thân thích với Phó chủ tịch Phạm.

Hai người nữ chừng hai mươi tuổi, dáng người cao ráo, mặc áo phông màu hồng, tóc uốn bồng bềnh, nhìn rất thời trang.

Trên người hai cô gái tỏa ra một sức sống thanh xuân mãnh liệt tràn đầy, mặc dù nói không xinh đẹp bằng Lan Điền Trúc và Tạ Mi Nhi, nhưng cũng có một phong cách khác biệt, Diệp Phàm mơ hồ cảm thấy một loại mùi vị văn hóa đặc biệt của người làm nghệ thuật.

- Bí thư Hạ, mời ngồi.

Nhìn thấy Hạ Nhã Trinh, Phó chủ tịch Phạm cũng tương đối khách khí, dù sao Hạ Nhã Trinh cũng là Bí thư của xã Khanh Hương, là lãnh đạo của địa phương mà trạm phát điện Trúc Thủy đặt trong đó.

- Vị này chính là công tử Phạm Bằng mà Phó chủ tịch Phạm thường xuyên nhắc đến sao! Mới 23 tuổi mà đã là Thượng úy rồi, thật không đơn giản.

Ánh mắt của Hạ Nhĩ Trinh cũng vô cùng chuẩn, vừa liếc mắt đã đoán ra rồi.

Để xoa dịu không khí thuận tiện cho sau đó mở miệng đòi tiền thuê nhà, Bí thư Hạ chơi chiến thuật vòng vèo.

- Ha ha! Bí thư Hạ quá khen rồi, anh chàng này vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh đã đi đầu quân, vừa tiến vào đã nhảy lên chức Thượng úy, đúng là có chút may mắn.

Phạm Trọng Dương cũng có vẻ tự đắc, y vốn vô cùng hài lòng về đứa con trai này, sau đó chỉ vào hai cô gái giới thiệu:

- Bí thư Hạ, hai cô gái này đều là khách tới từ Mặc Hương, một người là giảng viên âm nhạc chuyên nghiệp của Mặc Hương, Tạ Vưu Liên.

Một vị là ngôi sao nổi tiếng của đoàn ca múa thành phố Hồ Tinh Tinh.

Thỉnh thoảng trên ti vi cũng có thể nhìn thấy cô ấy, được mọi người khen ngợi rất nhiều, khiêu vũ lại càng tài giỏi.

- Chào mọi người! Hoan nghênh các vị đến thăm xã Khanh Hương. Nơi này của chúng tôi mặc dù hơi nghèo khó một chút, nhưng không khí trong lành, phong cảnh tươi đẹp, con người lại hiền lành.

Bí thư Hạ Nhã Trinh nói rất lưu loát, dù sao cũng là một người văn hóa.

So với người bị bao vây tấn công trước đó giống như trở thành một người hoàn toàn khác.

Vì Diệp Phàm có dặn dò là không được biểu lộ thân phận trước, nên Hạ Nhã Trinh cũng không giới thiệu ba người bên hắn,.

Phạm Trọng Dương cũng không hỏi tại sao, còn tưởng là Diệp Phàm là nhân viên công tác cấp dưới do Hạ Nhã Trinh dẫn đến.

- Đúng vậy! Bí thư Hạ, xã Khanh Hương các cô quả thực là rất đẹp, nếu khai thác làm du lịch thì rất tốt!

Tạ Vưu Liên mỉm cười để lộ ra đôi má lúm đồng tiền xinh đẹp mê đắm lòng người.

Hồ Tinh Tinh cũng cười nói:

- Tôi từ lâu đã muốn đến xã Khanh Hương, nơi công tác của bác Phạm, chuyến đi lần này thật sự rất tuyệt vời, đúng là đặc biệt.

Nghe nói bên này còn có hai thôn dân tộc Mãn, đoàn ca múa chúng tôi gần đây đang muốn biên tập một bài vũ đạo địa phương của dân tộc Mãn, cho nên muốn đến tìm hiểu một chút về cuộc xuống của người dân tộc Mãn, nếu không sẽ không thể nào biên tập được.

- Vậy thì tốt rồi, thôn người tộc Mãn ở đây của chúng tôi cũng có mấy ngàn người dân tộc Mãn, dân phong vô cùng chất phác, xung quanh làng lại càng đặc biệt.

Đoàn ca múa thành phố các cô có thể tuyên truyền văn hóa của dân tộc Mãn, chính là thêm niềm vinh hạnh cho thị trấn Lâm Tuyền chúng tôi, chúng tôi sẽ hết lòng giúp đỡ.

Hạ Nhã Trinh hiện tại đã thay đổi cách gọi là thị trấn Lâm Tuyền rồi.

- Thị trấn Lâm Tuyền? Không phải nói xã Khanh Hương cũng có thôn dân tộc Mãn sao? Tại sao không tới đó mà lại tới thôn dân tộc Mãn của thị trấn Lâm Tuyền, lẽ nào thôn dân tộc Mãn của thị trấn Lâm Tuyền có thêm đặc điểm gì sao?- Tạ Vưu Liên không kìm được hỏi thăm.

- Ha ha! Cô Tạ có thể không biết, xã Khanh Hương đã được sáp nhập vào thị trấn Lâm Tuyền rồi, cho nên sau này cũng không có xã Khanh Hương nữa, chỉ còn lại thị trấn Lâm Tuyền, dù sao cũng giống nhau cả.

Hạ Nhã Trinh giải thích.

- Sáp nhập vào thị trấn, thú vị thật

Phạm Bằng xen miệng nói, nhìn nhìn đồng hồ.

Phạm Trọng Dương cười nói:

- Bí thư Hạ đến vừa kịp lúc, hiện tại cũng đến giờ cơm rồi, mấy người chúng ta lại thêm Phó trạm trưởng, Trưởng trạm vừa vặn đủ một bàn lớn sôi động một chút, cùng tới nhà ăn uống mấy chén, thế nào hả?

- Không cần đâu, lần này tôi tới trọng yếu là có chút chuyện muốn tìm Phó chủ tịch Phạm bàn bạc một chút.

Hạ Nhã Trinh có chút ngại ngùng nói.

- Ài! Bí thư Hạ, tôi biết cô lại là vì chuyện cho thuê nhà, chúng tôi đã thanh toán 5 vạn, nếu chính quyền xã Khanh Hương các cô không chuyển đi, chúng tôi nhất định sẽ thuê, như vậy mới có chút nhân khí chứ, có phải không? Hiện tại các cô đều chuyển đi rồi, kêu chúng tôi đi tới tòa nhà trống đó canh giữ thì có ý nghĩ gì, chuyện này không cần nói nữa.

Trong chuyện này, Phó chủ tịch Phạm hình như cũng cảm thấy Hạ Nhã Trinh rất phiền phức, giọng điệu đã bắt đầu thay đổi, đoán chừng đã nói đến chuyện này không ít lần.

- Phó chủ tịch Phạm, mới đầu chúng ta đã có ký kết hiệp nghị, nếu vi phạm hợp đồng thì phải bồi thường tổn thất có phải không?

Diệp Phàm mở miệng nói, giọng điệu rất ôn hòa.

- Ồ! Đồng chí này là ai, hình như là một thằng nhóc lạ mặt, chưa đủ lông đủ cánh thì đừng ở đây lải nhải chuyện bồi thường.

Về phương diện này, tôi hiểu biết hơn cậu, trong thỏa thuận của chúng ta trước đó có viết rõ chính quyền xã không có thay đổi gì lớn, bây giờ các anh đều chuyển đi rồi, trở thành một tòa nhà trống không còn không xem là biến động lớn sao? Cho nên, chúng tôi không nói các anh vi phạm hợp đồng đã xem như là nể mặt Bí thư Hạ các anh lắm.

Năm vạn đồng đầu tư giai đoạn trước, chúng tôi xem như cũng mất trắng, đã có lòng tốt hết sức rồi. Còn không phải là nể mặt Bí thư Hạ, hừ!

Phó chủ tịch Phạm bắt đầu lộ ra một chút bản chất bá đạo của quan viên, mơ hồ xuất hiện tư thế uy hiếp.

- Hừ! Về điểm này Phó chủ tịch Phạm có thể sẽ mất hứng rồi, chính quyền xã Khanh Hương cũng không hoàn toàn chuyển đi mà vẫn lưu lại khoảng bốn thành nhân viên công tác ở nguyên cương vị, mọi người đều đi làm theo thời gian bình thường.

Hơn nữa còn có một vị Phó chủ tịch thị trấn hoặc Phó bí thư ở lại quản lý Khanh Hương, cho nên chúng tôi cũng không vi phạm hiệp ước, các anh vẫn phải theo thỏa thuận thuê tòa nhà của chúng tôi.

Giọng điệu của Diệp Phàm cũng rất mạnh mẽ, thầm nghĩ, " Lại là hạng người làm ra vẻ, lại dám mắng mình là một tên nhóc vắt mũi chưa sạch chạy tới đây lải nhải"

- Hừ! Cậu nói không chuyển là không chuyển sao? Cậu có bằng chứng gì chứng minh, nếu cậu là Bí thư thị trấn Lâm Tuyền hoặc là Chủ tịch thị trấn, lời nói của cậu còn có chút trọng lượng, còn cậu thì sao! Đừng ở đây đóng cửa nói linh tinh nữa.

Chuyện lớn như vậy một tên nhóc như cậu có thể quyết định được sao, tôi thấy cậu đúng là hồ đồ rồi.

Nói khó nghe một chút, chính là Bí thư Hạ của các cậu cũng không dám nói những lời đao to búa lớn như vậy.

Lúc này Phạm Bằng đang ở bên cạnh lại đột nhiên xen vào một câu lạnh lùng nói, dù sao cũng là người trẻ tuổi, lại cộng thêm trẻ tuổi đắc chí, 23 tuổi đã trở thành một Thượng úy thật sự rồi, khí thế kiêu ngạo lập tức nổi lên.

- Hừ! Lời đại ca tôi nói không có trọng lượng, vậy lời ai nói mới có trọng lượng, nhìn trang phục Thượng úy trên người cậu có phải là lính của một sư đoàn dã chiến thuộc Quân đoàn 2 quân khu Lĩnh Nam của căn cứ Lam Nguyệt Vịnh Thủy Châu đóng quân ở thành phố Mặc Hương không?

Tề Thiên không kìm được vẫn cứ khăng khăng hỏi lại, ánh mắt đó căn bản chính là dáng vẻ không thèm để ý đến, thầm nghĩ, " Bố mày còn kiêu ngạo hơn mày, xem ai có thể kiêu ngạo hơn"

- Hừ! Ngay cả chuyện này, cậu cũng thể đoán ra, xem ra cũng có chút bản lĩnh nhỏ, tôi thấy cậu đi làm thầy bói đoán chữ cũng không tệ, một tên thần côn đấy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu thế thì sao? Tôi chính là bính lính của một sư đoàn dã chiến đống quân ở thành phố Mặc Hương thế thì sao?

Phạm Bằng cũng lạnh lùng quay lại dáng vẻ ban đầu, càng kiêu ngạo hơn, xem ra hai người này có chút kèn cựa nhau của thiếu niên rồi.

- Vậy thì tốt, ha ha ha, một câu của đại ca tôi cũng có thể khiến một Đại đội trưởng Thượng úy như cậu trở thành một tên lính bình thường đi trông cửa, có tin không hả, ha ha ha.

Tề Thiên lại có thể bật cười, hơn nữa lại còn cười khan, thái độ lên mặt nạt người.

- Tin mới là lạ! Cậu quá cuồng vọng rồi đấy.

Nếu cậu là Sư đoàn trưởng của một sư đoàn dã chiến chúng tôi thì còn có chút khả năng, còn đại ca cậu thì ao! Một viên quan nhỏ lăn lộn kiếm ăn ở xã cũng muốn uy hiếp tôi.

Trừ phi mặt trời lại mọc hướng Tây… ha ha ha, hôm nay Phạm Bằng tôi nói luôn ở đây, Bí thư Hạ, trước tiên là chào hỏi cô trước.

Không phải là Phạm Bằng tôi cuồng vọng, mà là cấp dưới của cô cuồng vọng hết chỗ nói.

Phạm Bằng cười như điên, giống như gặp được trò cười nào cực lớn vậy.

- Đồng chí này, không biết anh đang đảm nhận chức vụ gì ở xã Khanh Hương? Ha ha ha, không phải là còn lớn hơn Bí thư Hạ chứ? Người ta là Bí thư, lẽ nào cón có Thái thượng bí thư sao? Nói mạnh miệng như vậy cũng không sợ rụt lưỡi.

Hồ Tinh Tinh bỗng nhiên xen miệng nói, ở bên cạnh cười nói chế giễu.

- Anh ấy là Diệp Phàm, Phó bí thư Đảng ủy chính quyền thị trấn Lâm Tuyền, trong hệ thống chính quyền của toàn bộ thị trấn Lâm Tuyền thì xếp vị trứ thứ ba, ngoài Bí thư, Chủ tịch ra thì chính là anh ấy.

Vì thế anh ấy đúng là lãnh đạo của tôi, ha ha, về điểm này cô nói không sai cô Hồ.

Hơn nữa người ta cũng chưa chắc kém hơn ai, cử nhân tốt nghiệp đại học Hải Giang, năm nay mới 19 tuổi.-

Hạ Nhã Trinh có chút tức giận rồi, đem tất cả vốn liếng nội tình của Diệp Phàm bày ra ngoài để áp chế đối phương.

- A!

Tạ Vưu Liên không kìm được thất thanh kêu lên, trong lòng Phạm Trọng Dương cũng âm thầm có chút chấn động, trẻ tuổi như vậy mà đã đứng thứ ba trong chính quyền thật sự là chưa từng nghe thấy, đoán chừng ở sau lưng cũng có nền tảng thâm hậu.

Kết thù kết oán với một người như vậy thật sự không phải là một chuyện tốt đẹp gì.

- Hừ! Xếp thứ ba của thị trấn Lâm Tuyền thì sao chứ? Có thể làm gì tôi nào, cho dù là Bí thư của huyện Ngư Dương các anh cũng không làm gì được tôi, thật là buồn cười.

Trong lòng Phạm Bằng mặc dù cũng hơi cảm thấy giật mình nhưng cũng không để trong lòng, mà vẫn như cũ tiếp tục thể hiện sự kiêu ngạo.

- Phạm Bằng, đừng có nói linh tinh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Phó bí thư Diệp, mới vừa rồi Phạm Bằng có chút nóng quá rồi.

Phó chủ tịch Phạm lên tiếng trước, sau khi biết thân phận của Diệp Phàm thật ra cũng có chút kiêng kỵ.

Chỉ sợ Phạm Bằng vô cớ chọc tới vị thái tử gia nào đấy trong tỉnh hoặc thành phố thì phiền phức lớn, mặc dù thế nhà mình không kém, nhưng có thể không chọc vào thì tốt nhất là đừng chọc.

Quan trường không sợ bạn bè nhiều, bạn bè chính là nhân mạch, là cơ hội để thăng quan.

Nếu chọc phải một thái tử gia quyền thế hùng hậu có lẽ phiền phức lớn rồi.

Trong thành phố hoặc trong tỉnh của người ta có người chỉ cần một câu là có thể đem ngươi quay về hình dạng cũ.

- Cha! Sợ cái gì? Dù sao y cũng là một Phó phòng nho nhỏ, cha còn là một Phó ban.

Con lại đang trong bộ đội, chỗ nào có thể quản lý được bộ đội chứ? Cho nên, hắn có thể làm được gì? Hừ

Phạm Bằng không nghĩ xa như vậy, dù sao vẫn còn non nớt, không có đạo hạnh kinh nghiệm dày dặn giống như cha hắn

- Anh ấy không ở trong bộ đội, nhưng đại ca kết nghĩa của anh ấy có thể dễ dàng cách chức cậu thành một tên lính, ha ha ha.

Lô Vỹ cũng không kìm được cười rộ lên.

- Còn anh là ai chứ, nói chuyện rất càn rỡ.

Phạm Bằng thiếu chút nữa tức muốn nổ phổi, hai tên cấp dưới mà Phó bí thư họ Diệp đó mang tới giống như ăn đạn, còn điên cuồng không ngừng với mình.

- Tôi, Lô Vỹ, Đội trưởng Đội cảnh sát hình sự thành phố Mặc Hương, một trưởng phòng nhỏ, đương nhiên không lọt vào mắt người đối diện, nhưng, hình như cũng không kém hơn cậu. ha ha ha.

Lô Vỹ nói thẳng ra, trả lời rất lạnh lùng, ngẩng đầu liếc mắt đầy khí thế uy hiếp Phạm Bằng.