Chương 171: Bắt Đầu Từ Nhân Tình

- Tuân lệnh thủ trưởng!

Lô Vỹ sau mấy giây ngây người, phản ứng lại trả lời rất dứt khoát, từ trong xe ném ra một túi Trung Hoa nói:

- Thủ trưởng thưởng, mỗi người một bao.

- Cám ơn

Mấy cảnh sát vũ trang giữ cửa lại cúi chào, sau khi cứ đưa mắt nhìn theo chiếc xe đi xa mới vây Phương Chấn Lâm lại nói:

- Đội trưởng, chuyện gì vậy!

- Tôi không biết, nhưng thủ trưởng thưởng thuốc lá thơm. Bà nội mình chứ, còn là thuốc Trung Hoa nữa.

Phương Chấn Lâm tức giận hừ nói, cúi đầu nhìn điếu thuốc lá trong lòng không nhịn được kêu lên.

- Tề Thiên, tra ra nhà Triệu Tuấn Võng chưa?

Diệp Phàm hỏi.

- Điều tra ra lâu rồi, trong tòa nhà thuộc về cục an ninh đường Đông Hồ khu An Hổ của Mặc Hương. Thủ trưởng không phải muốn ra tay điều tra trước ở nhà hắn chứ?

Tề Thiên cảnh giác hỏi, lúc này cơn tức giận của Diệp Phàm rất lớn, làm không tốt chính là rước lấy xui xẻo vào người.

- Đúng! Tôi muốn lợi dụng vợ hắn lừa Triệu Tuấn Võng quay về để chúng ta thẩm tra hắn tàn độc, những gì mà hắn đã chào hỏi tôi, cũng phải trả lại cho hắn tất cả. Không sợ hắn không nhận tội, lại phải bắt hắn dẫn dụ Hồ Bình tới. Đợi đến khi nhân chứng vật chứng đầy đủ lại xông vào cục An ninh tìm Cục trưởng Nguyễn tính sổ. Mẹ nó, thật không ra cái gì, Cục an ninh sắp biến thành nhà giam tù oan cá nhân dưới lòng đất rồi.

Sự oán giận trong lòng Diệp Phàm khó lòng hóa giải.

- Anh Diệp, em đã có chủ ý rồi.

Lô Vỹ ngồi ở bên cạnh bỗng nhiên mở miệng xen vào nói.

- Chủ ý? Nói nghe xem.

Diệp Phàm hỏi.

- Nếu ép vợ Triệu Tuấn Võng có lẽ cũng không dùng được, Triệu Tuấn Võng rất có thể nói là đang chấp hành nhiệm vụ khẩn cấp không về được…Em nghĩ không bắt được anh, hắn và Hồ Bình cũng không yên ổn.

Vừa rồi em có điều tra, Triệu Tuấn Võng có một nhân tình bảo bối yêu thương vô cùng, tên là Hoàng Tiểu Kiều. Mới 20 tuổi, nũng nịu, đáng yêu, hai người gian díu với nhau đã sắp được hai năm rồi. Chúng ta chi bằng ép Hoàng Tiểu Kiều xác định là có tác dụng hơn ép vợ hắn.

Lô Vỹ phân tích.

- Được! có chút hợp lý. Nhân tình đương nhiên phải có ích hơn vợ, tục ngữ không phải nói, sờ tay vợ giống như tay trái sờ tay phải, sờ tay nhân tình giống như sờ bom nguyên tử, quá kích thích.

Diệp Phàm khôi phục lại bình tĩnh, mở miệng trêu chọc nói.

- Ha ha ha…

Trong xe truyền đến tiếng cười của bốn con sói dâm đãng, tài xế binh sĩ lái xe muốn cười nhưng không dám cười, nhịn đến mức khó chịu.

Tề Thiên sớm đã nhìn thấy miệng của anh chàng này run run, tiện tay vỗ vào người mắng:

- Thằng nhóc này muốn cười thì cứ cười đi, đừng cố gắng kìm nén ở đây, tưởng bố mày mù à!

- Được, tôi cười, ha ha ha…

Dáng vẻ cười của tài xế Tiểu Lưu so với khóc cũng không có gì khác biệt.

Không lâu sau đã đến "Tiểu khu Lạc Lâm" trên đường Tây Hồ mà Hoàng Tiểu Kiều ở, rất là thuận lợi tiến vào trong phòng.

- Anh…các anh muốn làm gì?

Hoàng Tiểu Kiều nhìn thấy mấy quân nhân tướng mạo hung dữ đột nhiên xông vào, sợ đến run rẩy từ trên giường ngồi dậy, nhưng trong lúc vội vàng không mặc áo ngoài lại không dám ngồi dậy, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn chằm chằm, thân thể rung lên bần bật.

Đôi gò bồng đảo không nhỏ màu hồng phấn trước ngực càng nổi bật dưới đống chăn màn, lại cộng thêm một mùi hương vô cùng quyến rũ ở trong phòng, rất là bốc lửa.

- Hừ! Con mắt của Triệu Tuấn Võng cũng không tệ lắm! Đúng là nũng nịu đáng yêu đến mức người ta nhìn mà thương yêu.

Diệp Phàm hừ một tiếng, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Hoàng Tiểu Kiều.

Đưa tay búng búng vào hai má trơn nhẵn bóng mượt kỳ lạ cười nói:

- Lô Vĩ, Tề Thiên, các cậu nói xem, nếu khuôn mặt xinh đẹp này bị rạch một đường thì còn có ai muốn nữa không?-

- Cô ta lập tức sẽ biến thành một đống * chó thối tha, ai muốn một người cực kỳ xấu xí cơ chứ, tốt nhất là đâm hình thập tự giá, làm thành dáng vẻ Cơ đốc giáo mới sáng tạo. Ha ha ha…

Từng tràng cười mờ ám quái dị của Lô Vỹ khiến cho Hoàng Tiểu Kiều nổi cả gai ốc, buột miệng thét:

- Anh…các anh muốn làm cái gì? Bạn trai tôi là Triệu Tuấn Võng là Trưởng phòng an ninh

- Ra tay đi Tề Thiên!

Diệp Phàm lui về phía sau mấy bước ngồi lên chiếc ghế Lô Vân đưa đến, thản nhiên nheo mắt liếc nhìn Hoàng Tiểu Kiều.

- Tuân lệnh!

Tề Thiên cười mấy tiếng âm hiểm, khiến người ta sởn gai ốc, mò một lát lấy ra trong giày một chiếc dao găm quân đội Thụy Sĩ sắc bén, nhẹ nhàng cọ sát lên khuôn mặt trơn mềm của Hoàng Tiểu Kiều mấy cái, hình như đang thử tư thế hạ đao, có chút tư thế của giải phẫu.

Hoàng Tiểu Kiều bị hù dọa đến mức mặt mày thất sắc, hét lớn:

- Cầu xin…cầu xin các vị đại ca, các anh muốn tiền tôi sẽ đưa cho các anh. Muốn cái gì đưa cái đó có được không?

- Ông mày không cần tiền, anh Hai, hình như da thịt đàn bà cũng không tệ lắm! Dứt khoát do anh rút đầu tiên, mấy người chúng ta vui vẻ lại phân thây thành mười mấy miếng hong gió, còn có thể làm thịt khô, dùng với một bình rượu nước thứ hai, mùi vị đó, chà chà, nhất định là rất ngon!!

Lời này của Tề Thiên vừa thốt ra, ngay cả Diệp Phàm cũng cảm thấy có chút ớn lạnh, thầm nghĩ:

- Thằng cha này giống như Sơn đại vương quỷ háo sắc vậy, nói chuyện cũng ác tâm như vậy, mấy người chúng ta trong miệng hắn đều sắp biến thành tội phạm dâm đãng rồi, đừng hù dọa Hoàng Tiểu Kiều quá mức khiến cô ta ngất xỉu thì phiền phức.

- Ha ha ha, vị trí đầu tiên vẫn là tính cho đại ca, nhưng con đàn bà này đã là nhân tình của Triệu Tuấn Võng, một món hàng thối nát, đại ca cũng nhìn không vừa mắt.

Cho nên chuyện rút thứ nhất thứ hai thứ ba coi như xong, ác tâm, thắng làm thịt khô vẫn được, cũng có thể lấy thịt cho chó ăn. Còn chúng ta thì không.

Lô Vỹ cũng rất thích thú chơi đùa, đôi mắt hung ác quét đi quét lại trên người Hoàng Tiểu Kiều, giống như là một lưỡi dao đang quét qua vậy khiến Hoàng Tiểu Kiều sợ đến phát điên.

Diệp Phàm phất phất tay, ý bảo Tề Thiên nên xuống tay rồi.

- Hừ, Hoàng Tiểu Kiều, nếu muốn giữ lại khuôn mặt xinh đẹp như hoa của cô, rất đơn giản, bất kể cô dùng cách gì, lập tức kêu Triệu Tuấn Võng đến nhà cô là được rồi, bằng không….!Hừ!

Tề Thiên dùng lực quăng con dao sắc bén đi, một tiếng "bập" , con dao găm quân đội vững vàng cắm sâu hai tấc vào trong khung cửa, cái đuôi còn run rẩy ong ong.

- Tôi, tôi không dám, hắn, hắn sẽ đánh tôi chết mất.

Hoàng Tiểu Kiều run rẩy.

- Hắn vào nhà lao rồi còn đánh cô được sao, nhanh lên, các ông mày không có rảnh rỗi ở đây lải nhải với cô đâu.

Lô Vỹ khuôn mặt giống như hung thần ác ma nói. Anh chàng này diễn trò thật sự có năng khiếu, diễn cái gì giống cái đó.

- Vậy…để tôi thử xem!

Hoàng Tiểu Kiều bất lực nhìn quét qua bốn người đàn ông lỗ mãng không có một chút thương hương tiếc ngọc nào cả ở trong phòng.

- Không phải thử, nhất định phải làm được. Mặc dù nói con người tôi luôn yêu thương con gái, nhưng đó là vì bọn họ không có chọc tôi tức giận. Tức giận rồi thì đừng trách tôi không khách khí, đợi lấy khuôn mặt cô làm tác phẩm điêu khắc để cho các chú em của tôi thử đao một chút

Diệp Phàm nhướng mày, lạnh lùng cười một tiếng. Lô Vân tiến lên trước xoảng một tiếng, đốt cho hắn một điếu thuốc thơm, khí phách dọa người thuần túy của một lão Đại xã hội đen.

- Tuấn Võng, em đau bụng quá, đau khủng khiếp. Anh mau tới đây đi, bằng không Tiểu Kiều sẽ đau chết mất.

Giọng điệu thất thần của Hoàng Tiểu Kiều trong điện thoại, giống như thật sự có chuyện như vậy vậy.

- Anh đang có nhiệm vụ, không có thời gian. Em gọi hàng xóm đưa em đi bệnh viện trước đi, đợi lát nữa anh sẽ đến, bảo bối.

Trong giọng nói của Triệu Tuấn Võng lộ ra vẻ bất đắc dĩ vô cùng mệt mỏi.

- Không! Nếu anh không đến em sẽ chết cho anh xem. Em đã đau đến mức không chịu được rồi, thuốc an thần em cũng đã chuẩn bị xong rồi. Nếu anh không đến sau này cũng nghĩ đến có thể gặp lại Kiều Kiều của anh nữa

Hoàng Tiểu Kiều kéo dài giọng nói, tiếng nói nũng nịu khiến đám người Diệp Phàm đều nổi da gà. Cô gái này, vì khuôn mặt của mình cũng không tiếc gì hết. Nhân tình gì chứ, đầu tiên vẫn là bản thân mới là quan trọng nhất.

- Được rồi! Anh tới ngay. Nhưng sau khi đưa em tới bệnh viện, anh phải lập tức đi ngay.

Triệu Tuấn Võng bất đắc dĩ an ủi Hoàng Tiểu Kiều máy tiếng trong điện thoại.

Không lâu sau!

Ở dưới tầng truyền đến tiếng xe hơi, Triệu Tuấn Võng vừa mới mở cửa xe còn chưa kịp phản ứng đã bị ba người Tề Thiên, Lô Vỹ và Lô Vân kéo xuống đất. Đương nhiên, ba người này tiện chân hung hăng điên cuồng đá mấy phát, đáng tiếc Triệu Tuấn Võng trong miệng bị đút một đôi tất thối có muốn kêu lên cũng kêu không ra tiếng.

Mấy người lên xe hơi, không lâu sau lái vào nơi đóng quân của sư đoàn dã chiến thành phố Mặc Hương, muốn có một căn phòng bí mật bắt đầu hành động.

Quân khu Lĩnh Nam đóng quân ở thành phố Mặc Hương có binh lực của một sư đoàn dã chiến, nghe nói còn có một bến cảng hải quân. Sư đoàn dã chiến đương nhiên biết uy danh của Liệp Báo, thỉnh thoảng khi gặp chuyện phiền phức còn tới xin Liệp Báo ra tay giúp đỡ, không cần nói nhiều muốn dùng cái gì thì lập tức đưa cho cái ấy.

- Triệu Tuấn Võng, chúng ta lại gặp nhau rồi. Ài! Thật sự là thế sự biến hóa, thịnh suy vô thường, ha ha ha.

Diệp Phàm ngồi trên ghế mỉm cười nham hiểm, an nhàn thổi ra từng vòng khói thuốc, tiện chân đá tới, Triệu Tuấn Võng còn chưa kịp phản ứng, _"Bốp bốp bốp" _ đã liên tiếp bị đá lộn mấy vòng. Mắt nổ đom đóm, mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu lên nhất thời hai mắt lồi ra như cá vàng, hoảng sợ kêu lên:

- Không! Làm sao có thể! Mày…rút cuộc là ai, không thể nào.

- Tại sao lại không thể, mày có thể đổi trắng thay đen, đem một nhân sĩ yêu nước là bố mày đổi thành phần tử Hán gian hãm hại an toàn quốc gia, tao không thể lắc mình biến hóa thành một quân nhân sao?

Diệp Phàm thản nhiên cười nói.

- Hừ! Mày muốn làm cái gì? Tao là trưởng phòng của Phòng trinh sát phản gián của Cục an ninh thành phố Mặc Hương, mày đang bắt cóc nhân viên công tác của bộ phận cơ mật quốc gia, tao phải kiện lên tòa án quân sự. Tao muốn gặp thủ trưởng của chúng mày, lập tức đưa tao về là được rồi, bằng không, hừ

Triệu Tuấn Võng còn muốn bày ra thân phận gì đó để dọa người, nếu là quân nhân bình thật thật sự có thể bị hai tay của hắn đe dọa, nhưng hôm nay lại mất tác dụng rồi.

- Kiện!- Diệp Phàm cười lạnh lùng một tiếng:

- Ông mày lúc đầu ở trong mật thất dưới đất cũng từng hét lên như vậy, chúng mày có sợ không? Đánh! Đánh cái đồ con rùa nhà mày, mẹ kiếp! Ông mày ở trong Cục an ninh bị chúng mày biến thành con chó để hành hạ.

Nghe thấy chữ "Kiện" , Diệp Phàm liền vô cùng tức giận, lập tức đứng dậy. _"Bốp bốp bốp" _ , đá mấy phát Triệu Tuấn Võng đã xụi lơ thành một đống. Cả cái đầu giờ tròn vo một cục, giống như đầu heo quay.

"Rắc" , chân trái hắn bị Diệp Phàm mạnh mẽ dẫm gãy thành mấy đoạn, kêu la thảm thiết như mổ heo, nước mắt nước mũi hòa lẫn vào nhau.

Một cước này của Diệp Phàm vô cùng âm hiểm, đoán chừng ngay cả các khớp xương đều bị nát, muốn một lần nữa đứng dậy, đó trừ khi là xuất hiện kỳ tích, thi triển một số tiên thuật có lẽ cũng có thể làm được, cho dù là có thể làm tốt cũng là một tên què rồi.

- Nói! Tại sao phải trù tính hãm hại ông mày!

Diệp Phàm thản nhiên hừ nói.

- Tôi không có! Các anh làm vậy là trái pháp luật.

Miệng của Triệu Tuấn Võng cứng như sắt, đã thành như vậy mà vẫn không nói, có thể so sánh với Diệp Phàm lúc trước.

- Vậy sao! Anh Diệp, hắn hình như còn thừa lại một cái chân, em đi diệt luôn để giải cơn giận cho anh.

Sau này con chó này phải ở trên giường sống nốt quãng đời còn lại rồi, ha ha, mùi vị đó cũng không tệ lắm! Hừ! Ăn tim gấu gan báo còn dám ám hại anh Diệp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lô Vỹ cười nham hiểm, chiếc giày da dày cộm đã nặng nề di chuyển lên đùi phải của Triệu Tuấn Võng.