Chương 137: Con Chuột Cống Của Nhà Máy Giấy

-Vu Kiến Thần đương nhiên biết người ta chẳng tặng không, tuy nhiên lại không thể nhận tiền trực tiếp. Hơn nữa mình còn đang ở trong một thời kỳ rất nhạy cảm, tuy rất muốn ôm trọn rồi sang tay kiếm vài vạn nhưng cũng không thể làm quá lớn, lỡ bị đối thủ nắm được thì phiền phức.

Vì thế y gật đầu:

- Ừ! Nhà của tôi đang cần ba cái, hai cái kiểu tủ đứng, một cái treo tường. Tuy nhiên phải trả tiền, không lấy không được.

- Đó là đương nhiên, nhưng là đồ cũ nếu không ai mua sẽ đi bán đồng nát thôi, một cái 150 đồng cho tôi kiếm chút lời nhé, cục trưởng Vu thấy sao?

Ngô Kiến Hoa nói vẻ nghiêm túc, giống như những cái máy điều hòa còn mới đến tám phần kia không có ai mua sắp đem đi bán đồng nát vậy, thật ra nếu như giá thật cũng phải hai, ba ngàn đồng, dù sao giá máy mới cũng đã là hơn một vạn một cái.

- Ừ!- Vu Kiến Thần hừ một tiếng, quay sang thấy Diệp Phàm đang chú ý liền cười nói:

- Thằng em, trong nhà cậu có đặt điều hòa không, nếu như chưa có thì cũng lấy mấy cái về đi. Tiền lương công chức chúng ta cũng đâu nhiều nhặn gì, mua mới thì không nổi, cũ mà còn dùng tốt thì được rồi, ha ha......

- Tốt lắm a! Nhà em vừa mở quán ăn, đang thiếu trang bị, nếu như có thì phiền ông chủ Ngô bán cho mấy cái rồi.

Diệp Phàm cũng cười ha hả, vừa lúc quán cơm Xuân Hương đang trang bị lại, nếu có thể lắp điều hòa thì sang trọng hơn rất nhiều, hiện giờ ở thị trấn Lâm Tuyền cũng mới chỉ có quán rượu Tử Vân là có hai phòng điều hòa.

- Được, người anh em họ Diệp, ngày mai tới công ty của tôi chọn mấy cái đi.

Ngô Kiến Hoa nói rất dứt khoát, thực ra thì cũng hơi đau lòng, chẳng qua nếu lấy được lòng người anh em này của cục trưởng Vu thì cũng đáng giá. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Ai! Đây chính là chỗ tốt của quyền lực, rõ ràng chiếm tiện nghi rồi còn giống như đang lỗ, lỗ như vậy thì lời là làm sao, đời này đúng không có gì là rõ ràng cả.

Diệp Phàm thở dài trong lòng, càng kiên định hơn với khát vọng quyền lực, tuy nhiên không phải là vì tham những thứ này, nếu tham thì hắn đã nhận mấy trăm vạn cổ phần của chủ tịch Nam Cung rồi, điều này tự hắn có quy tắc riêng.

Đó chính là không làm điều bất chính, không tham! Linh hoạt vận dụng, dựa vào bản lĩnh của mình để kiếm tiền......

Trong lúc Diệp Phàm đang uống rượu ở Mặc Hương tửu lâu thì ở Bách Vị Các tại thị trấn Lâm Tuyền Bách Vị Các cũng có mấy người đang chạm cốc, theo thứ tự là giám đốc Hoàng Hải của nhà máy giấy Ngư Dương, phó giám đốc Tần Minh Giai, chủ nhiệm phân xưởng Cổ Lập Hoa, tài vụ Trương Xuân Diễm.

- Giám đốc Hoàng, chúng ta làm sao bây giờ? Nghe nói trên đã chuyển nhà máy giấy Ngư Dương chúng ta từ trực thuộc huyện sang thị trấn Lâm Tuyền quản lý rồi, không lâu nữa sẽ thành lập tổ công tác cải cách nhà máy giấy Ngư Dương tiếp quản nhà máy chúng ta, đó là điều phiền toái thứ nhất. Trước kia chúng ta làm những chuyện kia......

Chủ nhiệm phân xưởng Cổ Lập Hoa là một người mập mạp vừa lên tiếng, người này đã làm chủ nhiệm phân xưởng nhà máy giấy Ngư Dương gần 8 năm, nhìn cái bụng tròn xoe của y là biết đã nuốt vào bao nhiêu tiền.

- Vội cái gì! Xem anh kìa, bụng to rồi không nghĩ được chuyện gì à, đâu còn có đó mà.

Phó giám đốc Tần Minh Giai lườm y một cái.

- Lão Cổ, không phải là nghe nói, là đánh công văn huyện ủy số 95103 xuống rồi, đang ở trong ngăn kéo tôi, tuy nhiên công văn huyện ủy thì sao chứ? Thế giới này không phải nói thay đổi là thay đổi ngay, không cần sợ. Tổ trưởng tổ công tác Diệp Phàm chỉ là một cán bộ thị trấn cấp phó phòng, là một con chim non mười tám tuổi chưa đủ lông cánh. Hoàng Hải này là cấp bậc gì, là trưởng phòng bậc tám, cùng cấp với cả bí thư, chủ tịch thị trấn, như hắn thì có thể làm nên sóng gió gì. Trên huyện chắc còn có mục đích khác, nếu không sao đem một chuyện lớn như vậy cho một thằng ranh, không sợ làm hư chuyện sao. Biên chế chính thức của nhà máy giấy là hơn 500, cộng với cả lao động thời vụ thì cũng gần một ngàn người......

Hoàng Hải nhàn nhã rít thuốc, bình thản.

- Ừ! Anh Hoàng nói có lí, mấy năm trước lúc nhà máy chúng ta làm ăn có lãi, chẳng phải mấy Phó Chủ tịch đều kéo tới xin tài trợ, lão Cổ anh cũng rất oai phong đấy sao, mấy người kia đều cúi đầu trước đồng chí Cổ, tôi ở bên mà cũng chết cười. Không cần phải nói các anh, dù chỉ là một tài vụ như tôi thôi, khi bọn họ muốn tới lấy tiền cũng phải mang vài thứ tốt tới, nên giờ vừa chọn ra một Phó Chủ tịch thị trấn thì có gì mà khẩn trương, có anh Hoàng đây chẳng phải dọa chết hắn sao. Hiện giờ trên huyện vẫn chưa hạ cấp anh Hoàng, chẳng phải là nói rõ cái ghế của anh Hoàng vẫn vững như Thái Sơn. Quan trên một cấp cũng đủ để đè chết người, khanh khách......

Trương Xuân Diễm nói một tràng làm bộ ngực theo đó phập phồng mãnh liệt.

Cổ Lập Hoa và Tần Minh Giai bên cạnh nuốt nước miếng ừng ực, tức giận mắng thầm, " Yêu tinh! Mẹ kiếp! Yêu tinh này mà lúc nào cho ông mày gặm một cái thì tốt. Tiếc là đồ riêng của Hoàng Hải, nếu không......"

- Xuân Diễm! Họ Diệp này mặc dù còn trẻ nhưng có thể đảm đương trách nhiệm tổ trưởng nặng nề như vậy chắc là cũng có tài năng, không thể xem thường như vậy. Mấy khoản kia em đã làm xong chưa, thừa lúc tổ công tác chưa tới thì hủy đi, cần làm thế nào thì làm.

Hoàng Hải cũng không vì mấy lời của Trương Xuân Diễm mà mờ mắt, mấy lời vừa rồi của y chỉ là vì bị chọc tức mà thôi.

- Biết rồi anh Hoàng, em đã làm xong lâu rồi, khanh khách......Tuy nhiên đồ thất phu Vương Diễm Phong gần đây dường như còn rất phối hợp.

Trương Xuân Diễm liếc tình Hoàng Hải một cái, bộ ngực lại phập phồng khiến lão Tần và Lão Cổ bên cạnh lại lác mắt.

- Vương Diễm Phong, người này hơi quái lạ, tính tình rất ương ngạnh. Vốn định lấy cái chức kế toán của y nào ngờ phó chủ nhiệm kinh doanh của huyện ủy Lưu Quốc Lượng lại là chú họ y, ai! Coi như vậy đi, không ngáng chân là được, dù sao cũng phải nhìn mặt mũ phó chủ nhiệm Lưu.

Hoàng Hải ném cái bật lửa lên trên bàn, rất bực tức với Vương Diễm Phong kia.

Kế toán Vương Diễm Phong của nhà máy giấy Ngư Dương là cháu họ của phó chủ nhiệm kinh doanh Lưu Quốc Lượng trên huyện, Hoàng Hải đã muốn gạt y đi từ lâu nhưng không thành, Lưu Quốc Lượng tuy nói chỉ là một thường vụ phó chủ nhiệm, nhưng trên thực tế chính là chủ nhiệm.

Bởi vì chủ nhiệm kinh doanh chính là Phó Chủ tịch huyện Lưu Kiện Phi, Lưu Kiện Phi lo công việc trên huyện còn chưa xong, thời gian đâu mà lo việc của phòng kinh doanh nên thực tế Lưu Quốc Lượng nắm mọi chuyện. Y đã muốn động vào nhà máy giấy Ngư Dương nhưng sau lưng Hoàng Hải lại là Trưởng ban Tổ chức Phí Mặc.

Lưu Quốc Lượng chỉ là con hổ nhỏ, ngu xuẩn gì mà đi đấu với một con sư tử như Phí Mặc.

- Lão Tần, gần đây mấy khoản bên ngoài thu hồi bao nhiêu rồi?

Hoàng Hải quay sang hỏi.

- Không nhiều lắm! Mẹ kiếp! Hiện tại sổ nợ tất cả đều là con mẹ nó đại gia, chạy chặt đứt chân mới đem trở về 30 vạn, những người còn lại nói là từ từ sẽ đến. Có một số thì dứt khoát trốn, rõ ràng ở trong phòng làm việc nhưng thư ký cứ báo không có nhà, tôi cũng không thể mở cửa xông vào, ai! Không có biện pháp, lấy về được một chút cũng là tốt rồi.

Tần Minh bực tức, nếu không phải có mặt Hoàng Hải ở đây thì chắc đã vỗ bàn rồi.

- Lấy nhanh đi, lấy được là của chúng ta, nếu không thì tiện nghi cho mấy con rùa đó rồi. Mấy trăm vạn......

Hoàng Hải bỏ lửng.

- Anh Hoàng, tổ công tác lúc nào sẽ thành lập.

Trương Xuân Diễm cũng hơi lo lắng, không lạc quan như biểu hiện bên ngoài, thực ra trong thâm tâm ả vẫn sợ tổ công tác kiểm toán sổ sách.

- Chắc là phải sang năm, giờ đã đến tết rồi. Sau khi sáp nhập thì lãnh đạo thị trấn cũng bận mờ mắt, thời gian đâu mà để ý đến chúng ta. Vì thế vẫn còn thời gian, có sơ hở gì thì bịt lại đi.

Hoàng Hải lấy bộ điệu một trí giả đứng trên cao bình phán mọi việc của thị trấn Lâm Tuyền.