Chương 127: Bản Chép Tay Của Biển Thước

Một mẹ một con cứ ngồi đối diện trầm lặng như vậy, suy nghĩ miên man, không khí trong phòng ngập tràn sự buồn bã thê lương.

- Mẹ nuôi! Ngày mai con sẽ phải rời thôn đập Thiên Thủy rồi, hôm nay trở lại để giao phó công việc. Con đã thuê cho mẹ mấy căn phòng ở Lâm Tuyền, mẹ dọn lên cùng ở nhé! Nơi này điều kiện quá kém, sau này con sẽ nuôi dưỡng mẹ cả đời, sau này con có con mẹ chăm cho con nhé?

Diệp Phàm khẽ nói, khóe mắt lại ươn ướt.

- Con ngoan, mẹ sẽ chăm sóc cho con. Tuy nhiên giờ con chưa có. Con không cần phải nói, mẹ sẽ không rời thôn đập Thiên Thủy. Nhược Mộng đang ở đây, Diệp Căn cũng vậy, nhà mẹ cũng ở đây, mẹ yêu nơi này, thôn đập Thiên Thủy là gốc gác của mẹ. Ai! Phàm con, con có cuộc sống của mình, mẹ có suy nghĩ của mẹ. Cứ như vậy đi, về phòng ngủ đi, mẹ sẽ tự chăm sóc tốt bản thân mình, có rảnh đến thăm mẹ là tốt rồi.

Diệp Kim Liên nhẹ nhàng vừa nói vừa thở dài:

- Hôm nay trong thị trấn lại tới thêm hai cậu thanh niên, nói là điều thêm cho tổ công tác thôn đập Thiên Thủy. Xuân Thủy và Đoàn Hải đã dẫn bọn họ đến nhà họ Lý rồi, chắc là có chuyện gì, tối nay mới trở về. Phàm con, bây giờ con là cán bộ lớn rồi, mẹ nuôi có một câu nói, hy vọng con làm cán bộ đừng quên gốc, ra sức làm việc vì dân chúng. Bản thân mình phải trong sạch, đừng tham lam, tích chút công đức, trời cao sẽ biết, ai......

- Mẹ nuôi! Để con mua cho mẹ một bếp ga nhé, cả ngày kiếm củi cũng mệt quá đi. Sau này hết ga cứ gọi điện thoại để con bảo nhân viên đem đến.

Diệp Phàm nói.

- Đứa nhỏ này, con còn chưa cưới vợ mà, còn phải dành tiền, sao có thể hoang phí. Thân thể mẹ nuôi rất tốt, dân quê đi kiếm chút củi cũng không vấn đề gì. Bình ga thì đắt, một bình phải mười mấy đồng, còn nhiều hơn một tháng tiền cơm của mẹ, để lúc khác mua. Mẹ nuôi thích lò củi, củi cháy ấm áp dễ chịu, có phích nên cũng có thể trữ nước nóng dễ dàng.

Còn nữa, sau này không phải mua thứ gì quý giá, dân quê không quen xài cái gì mà lộc nhung, nhân sâm…. Còn thuốc nữa, một bao của con gần 20 đồng, anh em nhà mẹ đều là người thô kệch rút ra không quen lại bắt họ phải đưa đi đổi lại, ai!

Diệp Kim Liên hôm nay hơi nhiều lời, chắc đã thực sự coi Diệp Phàm như con cái.

- Ừ! Mẹ nuôi, con biết rồi.

Diệp Phàm nói hơi nghẹn ngào, quay đầu đi về phòng mình, lúc đi ngang qua cửa phòng Nhị Nha Tử thì thấy cửa khép nhưng bên trong còn sáng đèn.

- Thằng ranh này, sắp 11h rồi còn chưa đi ngủ.

Diệp Phàm nghĩ thầm rồi đưa tay mở cửa.

- A...... Người nào...... Ngươi...... Diệp......

Nhị Nha Tử bị dọa sợ hết hồn vội vàng nhét thứ gì đó vào trong chăn, sắc mặt đỏ như trái táo hồng, giống như đang làm vụng trộm điều gì đó trái với lương tâm. Diệp Phàm hết sức hiếu kỳ, thuận miệng hỏi:

- Giấu cái gì, lấy ra.

Nói xong đưa tay ra.

- Không có...... Không có cái gì.

Nhị Nha Tử thoáng cái tái mét mặt, ấp a ấp úng.

- A! Thằng ranh này dám nói dối anh, đừng nói nhiều, nhanh đưa ra đây!

Diệp Phàm giả vờ gắt gỏng, nhìn bộ dạng đáng thương của Nhị Nha Tử thì hết sức buồn cười.

- Cầm...... Cầm đi.

Nhị Nha Tử bất đắc dĩ phải đưa ra, Diệp Phàm vừa nhìn qua thì cảm thấy hoa hết cả mắt. Đó là một quyển sách rất lớn, có màu vàng trông rất giống thẻ tre thời cổ. Giở ra thì thấy dài chừng một mét, rộng chừng ba mươi phân. Loại thẻ tre này không giống với thẻ tre trên TV, do từng thẻ dài chừng ba mươi phân, rộng chừng mười lăm phân ghép lại với nhau. Mỗi tấm đều mỏng như cánh ve, lúc ghép lại thì thành hình vuông mà không thể cuốn lại được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenyy.com

Trên mỗi tấm thẻ tre đều có vẽ những thân thể nam nữ trần truồng, thậm chí có hình còn vẽ các tư thế giao hợp, bên cạnh còn có rất nhiều chữ tượng hình, không trách thằng ranh này lại lén lút như vậy.

- Thằng ranh này cái tốt không học lại cả ngày suy nghĩ những thứ này, hừ!

Diệp Phàm thoáng cái nghiêm mặt, hừ lạnh một tiếng rồi giơ tay lên làm Nhị Nha Tử hoảng hồn hét toáng:

- Diệp......Tổ trưởng Diệp, em không dám nữa.

- Ủa!

Diệp Phàm đột nhiên kinh ngạc kêu lên thất thanh vì chợt nhớ ra thẻ tre này không phải do người hiện đại làm. Chữ viết trên đó hình như cũng là lối chữ triện rất cổ xưa, ngoằn nghoèy như rắn bò. Diệp Phàm hồi còn ở đại học cũng rất say mê nghiên cứu văn hóa cổ đại, quan sát kỹ một lúc thì nhận ra mấy chữ đầu chính là " Bản chép tay của Biển Thước!"

- Bản chép tay của Biển Thước!

Diệp Phàm lẩm bẩm rồi đột nhiên chấn động:

- Trời ạ, không phải là thần y Biển Thước sao? Bản chép tay của ông ta sợ là quốc bảo rồi!

Hắn nghĩ tới những điều này thì cực kỳ vui sướng, thầm nghĩ thằng ranh này nhặt được ở đâu loại bảo bối này, liền quay sang hỏi rất nghiêm túc:

- Nhị Nha Tử, trả lời thật cho anh, quyển sách này lấy ở đâu? Anh không trách em đâu, em cứ mạnh dạn nói đi.

- Tổ trưởng Diệp, hôm trước bọn họ đào Long mộ thì lấy được một cái hộp chứa. Sau khi đập vỡ cái hộp thì thấy mấy thỏi bạc và quyển thẻ tre này, bọn họ chỉ lấy mấy thỏi bạc còn quyển thẻ tre này thì xem qua một chút. Mấy thím sau khi xem xong thì còn mắng "Hạ lưu, vô sỉ" rồi ném ra ngoài mộ. Lúc ấy em cũng muốn xem bảo bối nhưng chen vào không được, thấy món đồ vứt ra thì thuận tay cầm lên, phát hiện...... trong đó vẽ hình như vậy nên lén đem về. Em cũng không phải là trộm đồ à. Trong quyển thẻ tre còn đi kèm một ống trúc nhỏ, bên trong có mười mấy cái kim châm màu vàng, để em lấy cho anh.

Nhị Nha Tử nói xong chui xuống gầm giường, không lâu sau thì lấy ra một ống trúc màu xanh. Diệp Phàm mở ra thì thấy một miếng vải rất mịn, trên đó cắm một loạt kim châm.

Những cái kim này có đủ loại hình thù kích cỡ khác nhau, cái dài nhất chừng sáu mươi phân, cái ngắn nhất chừng một phân. Tuy đã trải qua mấy ngàn năm nhưng vẫn hết sức đẹp đẽ, chỉ hơi bị rỉ một chút, chính là kim châm mà Biển Thước dùng trong "Châm thứ trì y thuật" . Diệp Phàm rút một cái ra xem xét thì kinh ngạc thấy bên trong rỗng ruột, không ngờ thời cổ đại lại có kỹ thuật đúc kim như vậy, có thể so sánh với thời hiện đại.

- Ừ! Sau này chú ý một chút, vật này bị tịch thu rồi.

Diệp Phàm nghiêm mặt cầm lấy mấy thứ rồi nói tiếp:

- Nhị Nha Tử, em mới mười tuổi sao không đi học đi. Nghe nói trước kia em học lớp nhất của trường trung học Ngư Dương được nửa năm thì bỏ học phải không. Quay lại học tiếp đi, tất cả chi phí anh sẽ trả cho, không cần phải lo lắng, cứ lo học tốt là được.

- Diệp...... Tổ trưởng Diệp, em có thể đi học sao? Em có sách đọc rồi, a......

Nhị Nha Tử cao hứng nhảy nhót như điên trong phòng. Diệp Phàm nhìn mà chua xót, đây là quyền lợi nhất của một đứa trẻ em mà nó lại làm như trúng giải độc đắc 500. Đứa trẻ này cũng thật đáng thương nên Diệp Phàm quyết định giúp đỡ nó.

Sau khi trở lại phòng, Diệp Phàm xem kỹ lại thì thấy bản chép tay của Biển Thước đúng là một bảo vật y học. Tất cả những ghi chép trong đó đều là tâm huyết một đời thần y của Biển Thước.

Trong đó tập trung vào "Kim châm thuật""Âm dương hợp dung pháp" , thật thì thuật âm dương nói trắng ra là cách thức để cho nam nữ giao phối đúng cách để cho thân thể đạt tới âm dương hòa hợp, thích hợp cho thuật dưỡng sinh. Dĩ nhiên Diệp Phàm cũng không thể xem hết, rất nhiều chữ hắn không hiểu, chỉ có thể đoán mò.

Hắn đang say sưa thì nghe được tiếng bước chân dồn dập của Xuân Thủy và Đoàn Hải liền bỏ quyển sách đó rồi đi xuống đại điện.

- Chủ tịch Diệp, anh tới rồi!

Xuân Thủy và Đoàn Hải đều vui vẻ nói, mơ hồ có mùi vị cung kính:

- Hai người này là vừa điều thêm cho tổ công tác. Người này là Lưu Quân, trước công tác ở sở công an xã Khanh Hương. Bí thư Tần nói muốn tăng cường công tác trị an của thôn đập Thiên Thủy nên điều tới đây. Người này là Đỗ Nguyệt Nguyệt công tác ở sở tài chính xã Khanh Hương, giờ quản lý tài chính của tổ, đây là phân công của chủ tịch Thái, chủ tịch Thái bảo em nói với anh.

Xuân Thủy chỉ vào một nam một nữ giới thiệu.

- Hừ! Chuyện sáp nhập chưa tiến hành mà đã có người hành động. Tổ công tác thôn đập Thiên Thủy của mình đã thành cái bánh thơm ngon rồi, điều hai người này tới đây cũng không hỏi ý mình. Tần Chí Minh điều vị công an Lưu Quân này tới chắc là sợ sau khi mình đi thì Đoàn Hải và Xuân Thủy không trụ được nên điều công an tới để uy hiếp.

Ai! Bí thư Tần cũng phải nghĩ chứ, người của thôn đập Thiên Thủy ngay cả giám đốc sở công an Triệu Thiết Hải cũng dám đâm, một người công an bình thường thì có là cái gì. Còn Thái Đại Giang đem Đỗ Nguyệt Nguyệt ở sở tài chính xã Khanh Hương nhét vào đây là có ý sâu xa rồi, chẳng lẽ định nhắm vào cái ghế giám đốc sở tài chính thị trấn Lâm Tuyền sau này. Tuy nhiên một cô gái non nớt như vậy mà muốn tranh chức giám đốc sở thì e không hợp cách. Không biết Thái Đại Giang là ý gì? Mẹ kiếp! Gió thổi mưa giông trước cơn bão rồi, bão cũng nhanh chóng đổ vào thị trấn Lâm Tuyền thôi......

Diệp Phàm nghĩ nhanh trong đầu.

- Phó chủ tịch Diệp, anh mạnh khỏe chứ!

Một nam một nữ cũng rất có lễ phép, cung kính chào hỏi.

- Hoan nghênh a! Các đồng chí đến tổ công tác thôn đập Thiên Thủy chúng tôi làm việc phải chuẩn bị sẵn tâm lý chịu khổ. Nông thôn không thể so với thị trấn, cái gì cũng không dễ dàng, đặc biệt là phải chú ý phương thức làm việc......

Diệp Phàm thừa cơ đưa đẩy mấy câu, trong lòng nghĩ thầm, " Kệ *** nó chứ! Thái Đại Giang nghĩ gì thì kệ xác lão."

- Đoàn Hải, sau khi tôi đi thì tổ công tác thôn đập Thiên Thủy tạm thời để anh làm tổ trưởng, nhất định phải làm tốt công tác trù bị bầu cử. Có việc phải tìm mấy tộc trưởng thương lượng một chút, phải chú ý phương thức làm việc......

Diệp Phàm dặn dò.

- Vâng, thưa phó chủ tịch Diệp, tôi nhất định sẽ cẩn thận làm tốt công tác ngài giao cho.

Đoàn Hải trả lời rất dứt khoát, trong mắt cũng không thấy lộ ra vẻ thất vọng gì, có lẽ là do che giấu tốt.

- Ừ! Coi như trấn định. Cũng không vì cái chức tổ trưởng tạm thời mà có biểu hiện gì.

Diệp Phàm khẽ tán thưởng, nếu như Đoàn Hải có khả năng hiểu được thì sau này lúc sáp nhập sẽ nhất định sắp xếp một vị trí chủ nhiệm, đến lúc đó sẽ trở thành một thủ hạ không tồi cho bản thân! Tuy nhiên phải chờ xem thái độ của gã rồi.