NPhương Lan Hinh đã sớm thu xếp được bảy, tám nữ thanh niên làm việc ở lâm trường Cảnh Dương vào phòng hát, vừa lúc có một người bên cạnh kéo đi chuyện phiếm uống rượu uống trà. Kỳ quái là bên cạnh Diệp Phàm không có ai, hắn cũng ngồi yên lặng, cảm thấy hơi lạ lẫm.
Vừa định rút một điếu thuốc thì Phương Lan Hinh đi tới nói muốn mời hắn khiêu vũ. Lúc này ánh đèn càng mờ ảo, một khúc nhạc chầm chậm vang lên, trong phòng chỉ thấy bóng người mờ mờ. Những người nam đang khiêu vũ trong phòng giống như được ánh đèn ra hiệu, bắt đầu mấy động tác mờ ám.
Cánh tay bọn họ vốn đặt bên hông các cô gái giờ thoáng cái đã trượt xuống bên dưới mông, nhẹ nhàng đùa nghịch. Có người còn cả gan hơn nữa ôm siết người nữ vào lòng, trong phòng vang lên đủ loại tiếng thở hổn hển, tuy nhiên đều chìm trong tiếng nhạc. Đương nhiên những cặp đôi hành động như vậy đều là tình nhân, còn những cặp đôi nào không phải thì vẫn nhảy một cách đường hoàng.
Phương Lan Hinh vẫn rất đoan trang, chỉ thỉnh thoảng mới ngẫu nhiên dùng cặp ngực cạ vào đồng chí Diệp Phàm làm hắn thầm nghĩ:
- Cô gái này lúc khiêu vũ còn rất quy củ, chẳng lẽ trước đó có xung đột với mình?
Sau khi nhảy xong một khúc thì Phương Lan Hinh vội vàng chạy ra ngoài.
Hoàng Hiểu Lâm tiến tới nhảy một điệu khá chậm, vào lúc xoay tròn cả hai đều có cảm giác mê say. Những hành động mà mấy người kia thực hiện khi ánh đèn vừa mờ đi có lẽ là đặc điểm của phòng ca múa trên lâm trường. Ở nơi thâm sơn cùng cốc này rất có ít dịp tiếp xúc với bên ngoài, chắc phòng khiêu vũ này là nơi để nam nữ tìm hiểu nhau.
Cánh tay Diệp Phàm bất giác cũng trượt xuống cặp mông của Hoàng Hiểu Lâm, mới đầu cũng chỉ mới dám đặt nhẹ mà không có động tác gì khác. Sau một lát không thấy Hoàng Hiểu Lâm có ý gạt ra thì Diệp Phàm bắt đầu trở nên dũng cảm, cánh tay bắt đầu sờ soạng trượt lên trượt xuống, đến chỗ cao nhất còn khẽ nắm một chút cảm thấy vô cùng kích thích.
Lúc ngón tay của Diệp Phàm không cẩn thận chạm vào dải đất nhạy cảm giữa hai đùi của Hoàng Hiểu Lâm thì cô đột nhiên sẵng giọng:
- Đồ heo đực (câu chửi thông dụng của người Trung Quốc, ý bảo háo sắc), em rút móng anh bây giờ, chán anh quá!
Cô giận dữ đến nỗi tý nữa thì định nói luôn là cắt luôn cái đó của hắn.
Con heo háo sắc đối diện cười nói:
- Có cảm giác gì?!
Hoàng Hiểu Lâm cũng bình tĩnh lại nói:
- Không nói cho anh......Em đi làm báo cáo đây, anh chơi một mình đi.
Nói xong cô chạy biến đi, báo hại Diệp Phàm ấm ức trở về chỗ ngồi, thầm nghĩ, "Chưa từng thấy cô em nào như thế, bỏ anh mày bơ vơ như thế. Yêu tinh hại người mà!"
- Sao em giờ mới đến!
Ở trong phòng, Phương Lan Hinh nhìn mới vừa tắm rửa, thay bộ quần áo mới mà Trịnh Khinh Vượng mắng cô em Phương Nghê Muội cả người thơm phức.
- Chị,...... Phó Chủ tịch Diệp có dữ không vậy?
Phương Nghê Muội hơi sợ hãi, gương mặt ửng hồng.
- Dữ gì, chưa nghe nói qua phụ nữ mới là cọp sao? Đàn ông không phải là xây nhà cho phụ nữ sao. Chỉ cần ngôi nhà mở ra thì đàn ông nào không bị kẹp chặt xuống, khanh khách......
Phương Lan Hinh cười đắc ý, liếc mắt nhìn cô em như hoa như ngọc của mình:
- Em gái, em càng ngày càng mặn mà đấy, chị không bằng rồi. Em xem ngực mình kìa, đàn ông thích nhất là ngực rắn chắc như vậy đấy. Cặp mông nếu nhô quá thì đàn ông sẽ nói là bạch cốt tinh, quá nhiều thịt thì đàn ông sẽ nói là như thịt đông, em là vừa khéo đấy. Tuy nhiên em phải nói thật cho em biết, em đã cùng ngước khác......
Phương Lan Hinh nhìn chằm chằm em gái, không nói hết câu vì dù sao đối với em gái mà nói thì cũng quá thẹn thùng.
- Chị! Chị nói cái gì đấy! Em là loại người như vậy sao?
Phương Nghê Muội thẹn thùng khẽ đánh chị gái một cái.
- Ha ha ha...... Chưa làm gì là tốt rồi,l lúc vào phòng khiêu vũ em cũng nên cởi mở một chút, đừng có ngây ngô quá, đàn ông sẽ không thích, nhưng cũng đừng quá để cho thằng ranh Diệp đó nghĩ rằng em phóng đãng. Nếu như hắn muốn thân thể em thì cứ cho hắn, nghe nói rằng hắn đã có bạn gái rồi nhưng không sao, dù hắn không lấy em thì cũng sẽ đối xử tốt với em. Họ Diệp này mới 18 tuổi đã có thể trở thành nhân vật số bốn của Lâm Tuyền thì nhất định có bối cảnh thâm hậu, sau này tiền đồ vô lượng. Cứ vậy tiến hành nhé, ai!
Phương Lan Hinh cố gắng khuyên nhủ, bất giác thở dài sầu khổ giống như một cao nhân nhìn thấu cõi đời.
- Chị............ Vậy không được. Thân thể của em còn phải để dành cho bạn trai sau này của em......Nếu như bị hắn biết rồi thì làm sao còn được nữa......
Phương Nghê Muội là một cô gái truyền thống, nhăn nhó không chịu gật đầu, dù sao đối với chuyện này quan điểm của cô và chị gái rất khác nhau.
- Em ngốc lắm! Em giờ chưa có bạn trai, suy nghĩ nhiều mà làm gì? Nếu như em cứ khăng khăng không chịu thì đợi sau khi Lâm Tuyền bị nhét vào một phòng ban bỏ đi nào đó, lúc đó lại khóc lóc gọi mẹ ép chị. Chị đã gắng sức nhưng phải có đi có lại. Chuyện chị và Trịnh Khinh Vượng là một tấm gương, nếu không chẳng phải bây giờ bà chị của em còn ở xó xỉnh hẻo lánh nào đó kêu trời khóc đất.
Em gái, thoải mái chút đi, đời người ngắn lắm. Hiến thân cho hắn thì sao, trước sau cũng thế mà..... nếu là sau khi hiến thân được chỗ tốt vẫn hơn chứ. Chỉ cần họ Diệp còn tại vị một ngày thì hắn sẽ ra sức giúp em. Đàn ông rất quý trọng trinh tiết phụ nữ, có được em rồi......biết đâu lần sáp nhập này lại kiếm cho em một chức chủ nhiệm.
Phương Lan Hinh miệng nở hoa sen, cực lực cổ động em gái mình dùng thân thể đổi lấy cái mũ quan.
Ai!
- Chị...... Chị...... Chị......
Phương Nghê Muội đỏ bừng mặt, ấp úng.
- Chần chừ gì nữa, nói với em lâu vậy còn chưa thông Khinh Vượng còn phải giúp em trai y lấy được cái ghế bên sở tài chính, có thể sẽ không giúp được em. Một mình em tự quyết định, chị không ép em. Đi thôi, đi để biết người ta mạnh như thế nào, uống với người ta vài chén.
Phương Lan Hinh thấy khuyên nhủ mãi cũng vô dụng cũng đành thở dài, trong lòng chua xót, " Chẳng có phụ nữ nào chịu đi làm không công chuyện này cả a! Cũng chỉ có cách này, ai......" , liền dứt khoát kéo em gái đi vào phòng ca múa.
- Chị,...... Chị...... Nếu để cho hắn sờ soạng em...... Em không nói gì là được.
Phương Nghê Muội đi theo sau rồi ấp úng một câu khiến người ta muốn ứa máu.
- Em cho rằng em là bánh trái thơm ngon a, sờ một cái thì giải quyết được cái gì. Xã Khanh Hương người muốn hiến thân đầy ra kìa.
Phương Lan Hinh tức giận càu nhàu rồi kéo tuột em gái đến trước mặt Diệp Phàm.
- Chủ tịch Diệp, đây là em gái em Phương Nghê Muội, giờ làm công tác Đảng – Chính ở xã Khanh Hương, hôm nay sang đây chơi.
Phương Lan Hinh tươi cười giới thiệu, quay sang thấy em gái mình đang lo lắng nắm chặt tay liền thở dài:
- Nghê Muội, còn chưa tiếp chủ tịch Diệp vài chén, không chừng sau này anh ấy là lãnh đạo em đấy!
- Diệp...... Chủ tịch Diệp, em.....Em mời anh ba chén.
Phương Nghê Muội run run giơ chén lên.
- Ha hả! Chi em cô rất giống nhau đấy, ba chén thì ba chén.
Diệp Phàm vừa nghe Phương Lan Hinh nói tới xã Khanh Hương thì lập tức biết tỏng ý tứ, mỉm cười nói một câu vô thưởng vô phạt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Phương Lan Hinh nếu quả thật là nhân tình của chủ nhiệm Trịnh thì cũng phải làm tốt quan hệ với cô ta, xem có thể tìm được chút manh mối cái chết của cha Nhược Mộng hay không, tuy nhiên cũng phải từ từ tránh đánh cỏ động rắn.
Sau khi nâng chén, Phương Nghê Muội khép nép ngồi bên cạnh Diệp Phàm, thân thể ngay đơ hơi có vẻ hoảng sợ. Diệp Phàm thầm nghĩ hai chị em nhà này đúng là không giống nhau, một kiều mỵ muốn chết người, một lại thanh thuần như nước, nhìn cũng không phải giả bộ, có lẽ phải thử một chút.