Chương 80: Quan Ma Nổi Điên

Đao mang theo chỉ kình bay tới.

Chỉ kình dẫn dắt đao.

Vô Tình làm thế nào tránh khỏi một đao này?

Chỉ có trời mới biết.

Bởi vì Vô Tình không tránh.

Nhưng y cũng không chết.

Một đao này, đã có người tiếp thay y.

Lại có người tiếp được một đao này của Quan Thất, hơn nữa còn là “nghênh đón”.

Tiếp đao không chỉ một người, mà là hai người.

Tiếp đao là kiếm, hai thanh kiếm.

Hai vị kiếm khách, Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà.

Bọn họ đã lướt xuống mái hiên, song kiếm hợp nhất, đồng loạt cũng đồng thời chặn lại một đao này, đánh rơi một đao này.

Nếu như bọn họ không song kiếm hợp bích, tiếp một đao này, Vô Tình có phải sẽ không thể tránh khỏi?

Không biết.

Nếu như bọn họ không kịp thời ứng phó với “Lăng Không Tiêu Hồn kiếm” và “Cách Không Tương Tư đao”, Vô Tình liệu có thể bỏ mạng dưới một đao này?

Không biết.

Nếu như Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà không đồng lòng hợp sức, hai người liên thủ, chỉ dùng sức của một người có phải sẽ không tiếp được một đao chết người đoạt hồn này?

Không biết.

Đối với những chuyện không xảy ra, con người chỉ có thể dự tính suy đoán, vĩnh viễn cũng không biết “kết quả” thật sự như thế nào?

Nhưng “ngẫu nhiên” thường sẽ thay đổi “lịch sử”, mà “lịch sử” cũng thường là do sự kiện “ngẫu nhiên” tạo thành.

Đao xuống, kiếm lên.

Một thanh kiếm “Si”, một thanh kiếm “Thác” (sai).

Si si thác thác, trong nhân gian, ai không si? Ai không sai? Con người trong cuộc đời chính là si si thác thác, thác thác si si đi qua, đi khắp, đi hết, đi tận.

Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà cùng nhau đối mặt với Quan Thất, kề vai chiến đấu.

Chiến.

Quan Thất giống như đã bị “chiến chí” thiêu đốt.

Lửa chiến thiêu đốt, càng đốt càng nóng, càng cháy càng mạnh.

Y vừa mở miệng, trong cổ họng phát ra tiếng cục cục. Kỳ quái là trên trời dưới trăng dường như cũng có tiếng vang ù ù đáp lại.

Trong bầu trời ẩn giấu thứ gì? Giống như ở đó có một trăm vạn con diều hâu, chín ngàn vạn con ong, đồng loạt phát ra tiếng kêu quái dị.

Sau đó Quan Thất lại ra tay, tấn công Thích Thiếu Thương, cũng đồng thời tập kích Tôn Thanh Hà.

Màu sắc.

Tôn Thanh Hà nhìn thấy màu sắc mỹ lệ, quả là cực kỳ xinh đẹp, lóa mắt, diễm lệ.

(Nếu như mất mạng trong màu sắc mỹ lệ sặc sỡ như thế, đúng là có chết cũng cam lòng.)

Màu sắc chỉ là một loại sắc thái, vốn không phải lợi khí, làm thế nào công người giết địch?

Nhưng Quan Thất hiện giờ lại dùng “sắc” làm vũ khí.

Sắc tức là hung, màu sắc chính là hung khí của y.

Y tấn công Tôn Thanh Hà, dùng sắc.

Màu sắc chết người, làm người ta mê muội.

Âm thanh.

Thích Thiếu Thương lại nghe được âm thanh động lòng người, quả là cực kỳ dễ nghe, êm tai, trong trẻo.

(Nếu như bỏ mạng trong âm nhạc ưu mỹ động lòng người như thế, đúng là chết cũng nguyện ý.)

Âm nhạc chỉ là một loại âm thanh, vốn không phải vũ khí, làm thế nào giết người công địch?

Thế nhưng lúc này Quan Thất đang dùng “âm” làm lợi khí, lợi khí giết người, dùng tiếng giết người.

Y muốn giết Thích Thiếu Thương, dùng âm, sóng âm nhiếp người.

Âm thanh đoạt mệnh, khiến người ta nổi điên.

Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà đều là nhân vật không thể xem thường, nếu như bọn họ chỉ đối kháng với sóng âm và màu sắc, hẳn là có thể chiến một trận, có thể địch một trận.

Thế nhưng khi âm thanh và màu sắc xâm nhập vào hai người, cũng đồng thời phát ra một mùi hương.

Mùi hương lượn lờ, Thích Thiếu Thương ngửi thấy giống như đàn hương, giống như phật hiện kim thân, đại từ đại bi, bảo tướng trang nghiêm, muốn y lập tức bỏ xuống đồ đao, quay đầu là bờ.

Trên tay y không có đao, lại có kiếm.

Vào lúc này kiếm của y có thể bỏ xuống được sao?

Y bỏ kiếm xuống là có thể thành phật sao?

Hoặc là không thành phật được, lại thành quỷ, trở thành vong hồn dưới đao của Quan Thất?

Thích Thiếu Thương trong nửa đời có rất nhiều sát nghiệt, hiện giờ từng cảnh tượng như mộng vào tâm, hiện lên trong lòng, lúc lên lúc xuống, lúc trăn lúc trở, sống chết yêu đương, thành bại một đường, năm tháng như sông, đời người như mộng… Trong nhất thời y lại mất đi đấu chí.

Một Thích Thiếu Thương đã mất đi đấu chí, làm sao đấu lại Quan Thất giống như toàn thân đều bị đấu chí thiêu đốt?

Tôn Thanh Hà cũng gần như cùng lúc ngửi được hương vị này, giống như mùi thơm dịu trên người xử nữ, ước vọng vô hạn, khiến người muốn say, đã là dụ hoặc, cũng là kêu gọi, muốn hắn thương hương tiếc ngọc, quăng kiếm đi vào hương ôn nhu.

Trong tay hắn có kiếm, kiếm nơi tay.

Vào lúc này hắn có thể quăng kiếm không?

Quăng kiếm là đúng? Hay là sai? Kiếm của hắn sai? Hay là người sai là hắn?

Quăng kiếm đi rồi, sẽ có tình yêu của hắn sao? Cầm kiếm lên, có thể chém hết tình cảm sao? Chém không được tình, cắt không được yêu, không có kiếm, kết quả liệu có phải trở thành vong linh dưới tay Quan Thất?

Tôn Thanh Hà trong quá khứ từng yêu vô số người, hiện nay từng nữ nhân thơm ngát mềm mại lướt qua trong lòng, người nào yêu đến phát sốt, người nào hận đến phát điên, người nào nửa từ nửa đón, người nào uyển chuyển hầu hạ, lần nào cầu cũng không được, lần nào được đền tâm nguyện… Trong phút chốc này hắn lại không có chiến chí.

Một Tôn Thanh Hà đã đánh mất chiến chí, sao có thể thắng được Quan thất thánh giống như chiến thần?

Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà đều lâm vào mê mang cực độ, nhưng có một người khác càng kinh hãi hơn.

Ngô Kinh Đào.

Kinh Đào Thư Sinh tuy rất chật vật, lo chỗ này hỏng chỗ kia, nhưng cuối cùng cũng ứng phó được dư kình một vòng “Kinh Thần chỉ” của Quan Thất. Hắn đang muốn lướt xuống mái hiên đối phó với Quan Thất, không ngờ vừa ngưng thần nhìn, lập tức toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Nguyên lai Quan Thất giống như có thù với trời, cũng đối địch với toàn thiên hạ, lúc này đang dùng một loại võ công mà Ngô Kinh Đào sợ hãi nhất, kinh hãi nhất để đối phó Tôn Thanh Hà và Thích Thiếu Thương. Đó tuyệt kỹ bí truyền cũng là tuyệt chiêu đặc biệt của hắn, “Hoạt Sắc Sinh Hương chưởng pháp”.

(Trời a!)

(Tuyệt kỹ của ta sao lại rơi vào tay Quan Thất?)

(Hắn học được võ công do ta sáng tạo từ khi nào?)

Đó là chưởng pháp và nội công vừa rồi hắn thi triển với Quan Mộc Đán, hiện giờ lại được Quan Thất tiện tay sử dụng, hơn nữa còn khiến Tôn Thanh Hà và Thích Thiếu Thương đồng thời cũng đồng loạt rơi vào hiểm cảnh.

Phát hiện này khiến Kinh Đào Thư Sinh trợn mắt há mồm, nhất thời không dám phi thân lướt xuống gia nhập vào trận chiến.

Hắn chỉ có thể sững sờ trên mái hiên nhà cổ, trong kinh hãi vô cùng, còn cảm giác được giữa bầu trời giống như có tiếng ù ù, khẽ chấn động lướt qua phía trên.

Có thứ gì ở trên trời lượn vòng, bay qua sao?

Hắn đã không có thời gian suy nghĩ kỹ, bởi vì hắn đã bị kinh ngạc tràn đầy, rung động tràn ngập.