Chương 22: Chuyện Phong Hoa Tuyết Nguyệt

Tống Huy Tông Triệu Cát rất bận.

Hắn bận không phải chuyện nước, thậm chí cũng không phải chuyện nhà, càng không phải là chuyện thiên hạ.

Hiện giờ hắn bận nhất là chuyện phong hoa tuyết nguyệt, tìm vui hưởng lạc ở nơi trăng gió.

Lúc vừa mới cầm quyền, Triệu Cát cũng từng mong muốn giang sơn Tống thất đầy cảnh tiêu điều khôi phục thái bình thịnh thế. Do đó vừa kế thừa ngôi vua, hắm từng một dạo khiêm tốn nghe khuyên, cải cách chính trị, suy nghĩ cho nước, ổn định thiên hạ, tái bổ nhiệm những nhân sĩ nổi tiếng trung trực dám nói, trọng dụng người hiền, gọi là “tiểu nguyên hữu”.

Có điều những ngày tháng đó rất ngắn ngủi.

Dẹp bỏ tệ nạn, bãi bỏ thói xấu, nói thì dễ dàng làm lại khó, huống hồ cải cách không phải là chuyện một ngày một đêm là có thể hoàn thành. Lúc Triệu Cát còn làm tiết độ sứ, quận vương, còn có thể giữ mình trong sạch, khác với những phiên vương huynh đệ chỉ biết tìm vui hưởng lạc, thậm chí tiếng tăm lan xa, còn dùng thư họa xưng bá một thời, vượt trội thiên hạ. Người trong lúc khó khăn gian khổ, tất nhiên khó mà giữ vững chí khí, nhưng người trong lúc hưởng thụ phú quý, càng khó phấn đấu tiến lên. Huy Tông cũng không qua được một cửa phú quý quyền vị này.

Hắn vừa lên ngôi, có chí cải cách chính trị, có rất nhiều tham vọng, phấn chấn một trận, rửa sạch oan ngục, trọng dụng hiền lương, đến mức triều đình và dân gian đều ca tụng.

Thế nhưng lâu ngày, hắn trở nên lười biếng, cũng sa vào an nhàn hưởng lạc.

Hắn vốn là hoàng đế, có quyền lực vô tận, muốn gì có nấy, khổ cực cải cách như vậy để làm gì? Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến ích lợi của hắn. Cả ngày vất vả, dốc sức xây bỏ, xét duyệt lời trung, thẩm lý quốc sự, loại trừ tệ nạn, kết quả là bản thân mệt mỏi, lại thường nghe cái gọi là lời khuyên trung thành, rất nhiều oán trách, chỉ làm tốn thời gian quý báu của hắn. Sao không tận hưởng lạc thú, tận tình phung phí, phong lưu khoái hoạt?

Bản tính của hắn vốn thích việc lớn hám công to, thích vẽ vời tửu sắc, cho nên hăng hái viết lách, truy tìm hoa đá, giải trí tiêu khiển, ham thú chơi bời, lạm dụng vũ lực, đuổi hiền trọng nịnh, hãm hại đảng phái, không chuyên chính sự. Cộng thêm quyền thần hai bên, xu nịnh vây quanh, khiến cho hắn càng mặc sức chơi bời, thay đổi tác phong, người nào khuyên bảo thì hắn liền phế người đó, người nào khiến hắn vui thì hắn trọng dụng người đó. Đây cũng là nguyên nhân mà đám người Thái Kinh, Đồng Quán, Lương Sư Thành, Chu Miễn, Vương Phủ đắc thế.

Triệu Cát đã trở thành một hoàng đế hoang dâm, nói mà không làm, xa hoa lãng phí.

Cho nên hắn rất bận.

Bận chơi.

Cái gì hắn cũng chơi, từ thơ ca hội họa, hoa lạ đá quý, cho đến nữ nhân nam kỹ hắn đều thích trêu đùa.

Bận vui.

Từ yến tiệc cung đình đến thờ cúng dạo chơi, thậm chí cùng với nịnh thần phi tần diễn trò đuổi bắt làm thú vui.

Đương nhiên cũng bận sa vào vào tửu sắc, cải trang tìm kỹ nữ.

Hoàng đế này dường như còn cảm thấy ở trong hoàng cung chơi đùa với ba ngàn nữ nhân không đủ thoả nguyện, cho nên không tiếc đi tìm kỹ nữ, chơi bời phóng túng, càng cảm thấy vui.

Hắn không làm như vậy, nịnh thần bên cạnh nhìn thấu nhu cầu trong lòng hắn, cũng sẽ sắp xếp cho hắn, dạy hắn làm như vậy.

Hắn làm như vậy, cũng không ai dám khuyên nhủ hắn, có khuyên cũng không được. Bởi vì người hiền lương trung trực đều đã bị bài xích không còn, người nào dám khuyên thì người đó gặp phải tai ương trước.

Trong triều chỉ còn lại mấy người Gia Cát tiên sinh có thể xem như nhân vật chính khí, dùng phương thức vẹn toàn để duy trì đại cục.

Thời cục đó đã sớm tràn ngập nguy cơ.

Triệu Cát hiển nhiên không phải quân vương phục hưng, mà là quân chủ họa nước.

Ngày đó vừa lên ngôi vị, ý chí trong sạch, phấn chấn tận trời, tươi cười khả quan là hắn; hiện nay mê muội hoang dâm, tiêu xài phung phí, ham thú chơi bời, buông thả dục vọng, bại hoại pháp luật cũng là hắn. Thực ra nguyên nhân không gì khác, con người luôn có thời điểm phấn chấn, trầm luân, mỗi người đều có bản tính thiện ác, cho dù quân vương cũng là người phàm. Nhưng người phàm một khi trở thành hoàng đế, bất kể là thiện hay ác, không ai có thể hạn chế quyền lực của hắn nữa.

Thử nghĩ, hành thiện tức là làm việc thiện cho thiên hạ, nhưng dưới chế độ và tông pháp của cung đình, triều đình, nào biết dân sinh khó khăn? Người một lòng nhân từ hướng thiện, há có thể trị vì lâu dài? Chỉ cần làm ác là thiên hạ vạn dân oán trách, nguy ngập như mưa gió đầy lầu, lại có ai thương?

Tối nay Triệu Cát cũng mặc kệ bần dân bách tính có đáng thương hay không, hắn chỉ say sưa nâng khuôn mặt mỹ nhân của Lý Sư Sư, trong lòng cảm thán nhìn thấy mà thương.

Lúc này, trong mắt hắn chỉ thấy mỹ nhân trâm tóc rơi xuống, thanh ca uyển chuyển, trong suy nghĩ đều là chuyện phong hoa tuyết nguyệt, quốc gia hưng vong thì mặc kệ.

Cũng chính lúc này, Lý Sư Sư uyển chuyển động lòng người chợt ngừng ca thôi múa. Đạo quân *không nhịn được ngẩn ra, liền hỏi:

- Mỹ nhân múa đang say, ca đang vui, trẫm nghe được đang cao hứng, sao lại không hát tiếp?

  • Đạo quân thời xưa được xưng là thánh quân, nhân quân, hình dung hoàng đế biết nghe lời can gián, trị nước bằng nhân đạo, thúc đẩy quốc gia hưng thịnh phồn vinh.

Lý Sư Sư lại cất tỳ bà, chỉnh y phục, nghiêm nghị hỏi:

- Quan gia, lần này ngài giá lâm, mang mấy người tới?

Triệu Cát ngẩn ra, nói:

- Chỉ mang mười mấy thân tín đi theo.

Lý Sư Sư vẫn nghiêm trang nói:

- Trong đó có hảo thủ không?

Lúc này Triệu Cát mới hiểu được, cho rằng mỹ nhân quá lo lắng, liền cười nói:

- Nàng đừng quá lo. Trẫm tới nơi này, Thái khanh đã giúp trẫm thu xếp ổn thỏa, không có gì phải lo lắng.

Lý Sư Sư vẫn mặt như ngọc lạnh, nói:

- Vạn tuế gia, có biết lúc vừa tối tại hẻm Tiểu Điềm Thủy đã xảy ra một chút chuyện phiền phức không?

Triệu Cát nhẹ nhõm nói:

- Không phải đã được Thái khanh, Đồng tướng quân bọn họ an bài thoả đáng rồi sao.

Lý Sư Sư ngước mắt nhìn lên trên, dùng ngón tay đặt lên tai, nhẹ giọng nói:

- Quan gia có nghe trên nhà có tiếng binh khí giao nhau hay không?

Lần này Triệu Cát ngưng thần lắng nghe, quả thật có, chỉ là rất khó phân biệt, liền sợ đến vàng mặt, ba chòm râu cũng giật giật:

- Đám cẩu tặc to gan này… nên làm thế nào đây!

Lý Sư Sư chỉ hỏi:

- Cao thủ lần này vạn tuế mang đến có bao nhiêu người?

Triệu Cát nhất thời hoang mang lo sợ, chỉ mơ hồ nhớ được nhân số, nói:

- Có A Nhất, Đa Chỉ Đầu Đà, Đồng tướng quân, Chu hình tổng, còn có Long Bát và mấy tên cao thủ võ lâm của hắn… như vậy… còn ứng phó được chứ?

Triệu Cát đã cảm thấy cuống cuồng.

Lý Sư Sư thở dài một tiếng, ước đoán đại khái, liền hỏi:

- Thư Vô Hý không tới?

Triệu Cát cũng gấp đến mức trong lòng luống cuống:

- Người này luôn khuyên trẫm ít tới lầu Tần quán Sở, trẫm… lần này không cho phép hắn tới.

Lý Sư Sư liếc Triệu Cát một cái, lại từ trong y phục rút ra một thanh đao mỏng sắc bén.

Triệu Cát giật mình, run giọng hỏi:

- Nàng, nàng muốn làm gì?

Lý Sư Sư chỉ hời hợt nói:

- Kẻ địch đã đến gần chỗ tiện thiếp, người của ngài chỉ sợ không ngăn cản được… Xin quan gia hãy vào trong phòng thần thiếp tạm lánh, thiếp thân liều mình ứng phó một phen. Gia Cát tiên sinh trong kinh canh phòng chặt chẽ, vừa có gió thổi cỏ lay, nhất định sẽ phái người tới bảo vệ thánh giá. Thánh thượng đừng sợ, ủy khuất một lúc, để thần thiếp cống hiến bảo vệ cho vạn tuế.

Triệu Cát cũng biết Lý Sư Sư có năng lực hơn người, nghe nàng hộ giá cho mình, cảm “động”, kích “động” đến nước mắt cũng muốn chảy ra. Chợt nghe tiếng giao phong quát mắng trên nhà càng vang gần hơn, liền ôm đầu vén rèm chui vào trong phòng Sư Sư, chỉ để lại một câu:

- Mỹ nhân cẩn thận, tối nay trẫm được bình an, sẽ không quên lợi ích của nàng.

Lý Sư Sư cầm đao lạnh nhạt cười một tiếng.

Hai điểm đỏ hiện lên gò má ngọc của nàng.

Vừa rồi lúc nàng hầu hạ có uống một chút rượu, cho nên trên mặt có một chút men say.

Mà trong lòng nàng lại vừa lúc có một chút sát khí.

Vì vậy càng đẹp hơn.

Nàng tiện tay dùng đao khều một quả cam trong khay trên bàn ra.

Màu cam rất đẹp, giống như đèn.

Nàng không dùng đao khoét, lại dùng ngón tay ngọc thon thon trắng như tuyết xé vỏ cam, lộ ra ruột cam tươi non sáng vàng, nhiều nước ướt át.

Nàng dẩu môi, nếm một hớp nước cam, vừa nhai thành tiếng, vừa giống như đang chờ đợi.

Một tiếng “vèo” vang lên, mặt ngói không nứt ra, lại bị nhấc lên mấy khối, một thứ rơi xuống.

Nhìn bóng dáng, có lẽ là một con hạc trắng hoặc là một con uyên ương trắng; nghe âm thanh, hẳn là một quyển sách hay là một xấp giấy… rơi xuống.

Nhưng không phải, đó là một người.

Một người áo trắng, cùng với kiếm của y.