Chương 102: Ngươi Lớn Hay Là Ta Lớn?

Tôn Thanh Hà quát lớn một tiếng:

- Tới rất hay!

Lời còn chưa dứt, kiếm chiêu chưa xuất, thậm chí ngay cả sách lược phương pháp ứng phó hóa giải một kiếm kia của Quan Thất vẫn chưa nghĩ ra, hắn đã không quan tâm mọi thứ, bất chấp tất cả, nghênh đón kiếm khí, phản công Quan Thất.

Khí thế của hắn như cầu vồng, còn mạnh hơn cả kiếm khí.

Mọi người đều ngơ ngẩn, cũng ngây người.

Chưa ai từng thấy loại tình cảnh này, cách đánh như vậy.

Võ công của Mễ Thương Khung cao đến xuất thần nhập hóa. Quan Thất lại là một chiến thần, chiến cuồng, chiến ma.

Nhưng Tôn Thanh Hà lại hoàn toàn không cần mạng, hắn dùng kiếm đấu kiếm, dùng khí đấu khí, dùng gan đấu gan, dùng mạng đổi mạng.

Kiếm pháp của hắn chỉ có một chữ “đấu”.

Thẳng thắn mà nói, muốn đối phó với kiếm khí của Quan Thất, Tôn Thanh Hà hoàn toàn chẳng có cách nào.

Hắn không đối phó được kiếm và khí của Quan Thất.

Dù sao cũng không tránh được, không ngăn cản được, vậy tại sao hắn không liều mạng?

Liều mạng một phen.

Kiếm của hắn từng rơi vào trong tay Quan Thất, hiện giờ lại trở về trên tay hắn.

Kiếm của hắn tên “Sai”.

Dù sao đời người cũng khó tránh khỏi làm rất nhiều chuyện sai, đi rất nhiều đường sai, hôm nay cho dù lại sai thêm một lần thì có ngại gì.

Sai thì đã sao?

Cứ sai thêm một lần đi.

Do đó hắn đánh ra một chiêu “Nộ Kiếm Cuồng Hoa”.

Hắn không lùi mà tiến tới, không thủ mà lại tấn công.

Kiếm của hắn nhọn, sắc, bén, phản công kiếm khí của Quan Thất.

Quan Thất hét lớn một tiếng:

- Tốt!

Kiếm khí đến đây lại biến đổi, trở thành hai luồng. Một luồng phát ra từ tay của y, ứng phó với côn của Mễ Thương Khung. Một luồng bắn ra từ cánh tay cụt, đối phó với thế công của Tôn Thanh Hà.

Một mình y phát ra hai luồng kiếm khí, còn rất tự tại, còn rất tự nhiên.

Sau đó y giống như còn chưa thỏa mãn, lại quát một tiếng:

- Ngươi cũng tới đi!

Một luồng kiếm khí lại bắn ra.

Lần này y lại tấn công người nào?

Chẳng lẽ một mình y đối phó với hai đại cao thủ Mễ Hữu Kiều, Tôn Thanh Hà vẫn còn chưa đủ, vẫn chưa hài lòng?

Vấn đề là y đã liên tục phát ra hai luồng kiếm khí, kể cả cánh tay cụt cũng bắn ra kiếm khí, sao vẫn còn dư lực phát ra kiếm khí?

Cho dù y vẫn còn dư kình, nhưng hai tay trái phải, một hoàn hảo, một bị đứt của y phải ứng phó với hai đại địch, luồng kiếm khí thứ ba lại từ đâu đến?

Đây là chuyện không thể.

Có thể.

Có lẽ đối với người khác, đây là chuyện không thể. Nhưng đới với Quan Thất, đây tuyệt đối là chuyện có thể, hơn nữa cũng không khó thực hiện.

Bởi vì y không giống như người thường, y là một người tài giỏi.

Cho dù y không phải là vô địch, nhưng ít ra y đã gần như vô địch.

Vô địch Quan Thất, Quan Thất vô địch.

Luồng “kiếm khí” thứ ba của Quan Thất lại là dùng miệng phát ra.

Y vừa mở miệng đã đánh ra một luồng kiếm khí.

“Kiếm khí” phát ra từ miệng y lại càng ác liệt hơn so với cánh tay cụt, mà “kiếm khí” phát ra từ cánh tay cụt lại càng lợi hại hơn so với tay phải. Nói cách khác, “kiếm khí” mà y phát ra hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi “trung gian” có hoàn chỉnh hay không. “Kiếm khí” của y đã hoàn toàn gắn liền tâm ý, vận dụng thành thạo, thu phát tự nhiên.

Luồng “kiếm khí” này của y bắn về phía Kinh Đào Thư Sinh.

Kinh Đào Thư Sinh chỉ đứng một bên xem trận chiến, vừa rồi giao thủ với Quan Thất nhiều lần gặp phải hiểm cảnh, hắn giống như còn chưa tỉnh hồn, vẫn còn sợ hãi, nhưng hắn lại không muốn, không đành bỏ qua trận chiến đặc sắc tối nay, cho nên không rời đi.

Thế nhưng hắn không ngờ được Quan Thất lại đột nhiên ra tay với mình, hơn nữa còn nói ra tay là ra tay, vừa mở miệng liền phát khí, xuất thủ.

Hắn đành phải ứng chiến, kiên trì ứng chiến, gia nhập chiến trận.

Chợt nghe Quan Thất cười như hét lớn, một mặt nói chuyện, đồng thời mỗi chữ đều phát ra “kiếm khí” tấn công Ngô Kỳ Vinh:

- Ngươi cũng có khí công, hãy so tài một lần, xem thử khí của ngươi lớn hay là khí của ta lớn? Kiếm của hắn nhanh hay là kiếm của ta nhanh? Rốt cuộc côn và kiếm khí của ta cái nào lợi hại hơn?

Dù đang trong trận chiến nhưng y vẫn nói một cách ung dung.

Ngô Kinh Đào muốn trả lời, nhưng hắn đã trả lời không được.

Hắn bị kiếm khí đánh đến mức nói không nên lời.

Mễ Thương Khung không trả lời, hắn chỉ khổ chiến.

Hắn râu tóc vàng vọt, nhưng khi đang gian khổ chiến đấu, còn thỉnh thoảng nhìn sang chung quanh, liếc về hướng mái cong, đầu ngọn gió, mái hiên, ngói nhà, bọ ngựa cúi đầu, thậm chí là từng hàng lục lạc.

Hắn đang nhìn cái gì?

Hắn đang tìm cái gì?

Hắn đang nói cái gì?

Chỉ có Tôn Thanh Hà có thể nói chuyện.

Hắn đã đánh hăng say, đánh đến nghiện, đánh ra đấu chí và chiến ý bình sinh chưa từng có.

Hắn còn hét lớn một tiếng:

- Vô hình kiếm khí!

Câu này không có gì đặc biệt, cũng không có bất kỳ điểm nào đặc thù. Không phải từ khi đối phó với Mễ công công, Quan Thất vẫn luôn sử dụng tuyệt học này sao?

Thế nhưng Thích Thiếu Thương vừa nghe liền biến sắc.

Cho dù không phải thật sự biến đổi sắc mặt, nhưng thần sắc quả thật khác trước.

Ít nhất cũng khẩn trương hơn, giống như gặp phải đại địch.