Tại trụ sở công an thành phố Liêu Dương, Lương Thần và Diệp Tử Thanh đến xách theo túi du lịch. Diệp Thanh Oánh mặc chiếc áo len màu trắng viền thêu hoa, một chiếc váy dài quá đầu gối màu đỏ sậm kiểu cách, chân đi một đôi giày thấp toàn bộ màu trắng, người từ trong ra ngoài toát lên vẻ thục nữ cao quý thanh lịch.
Vẻ đẹp tự nhiên lan tỏa như thể xuyên qua khe núi Thanh Bộc, tỏa sáng dưới ánh nắng mặt trời. Trên lúm đồng tiền như hoa không ngừng lộ ra vẻ gợi tình thẹn thùng, làm Lương Thần nhìn không chán mắt đứng bất động một chỗ.
- Xem đã chưa!
Diệp Tử Thanh ở bên cạnh không kìm nổi chơi xỏ một câu, sau đó đến trước Diệp Thanh Oánh, lấy tay véo nhẹ má như ngọc của Diệp Thanh Oánh, thở dài nói:
- Tiểu Oánh Oánh, hôm nay trang điểm đẹp lắm, làm chị không sánh bằng rồi!
Đôi mắt dường như biết nói của Diệp Thanh Oánh lướt qua mặt hắn, khóe miệng khẽ rung, phụ nữ chỉ có việc đấy thôi, chỉ nhìn vẻ mặt hắn thể hiện ra, cô cũng biết lần trang điểm này thật không phí công.
- Lên xe, chúng ta xuất phát thôi!
Lương Thần thu về ánh mắt nóng bỏng, bước lên phía trước đón lấy túi du lịch của Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh, rồi đặt vào trong cốp sau xe. Trong lòng hắn tràn ngập vẻ sung sướng mà trước nay chưa từng có, có cặp hoa tỷ muội này đi cùng, hành trình về nhà của hắn nhất định tràn trề sinh khí!
Ngồi lên xe, Lương Thần cho xe chạy, chiếc xe cảnh sát biển số Long Nguyên chầm chậm tiến về phía cổng chính, nhưng đúng lúc chuẩn bị ra khỏi cổng thì một chiếc xe con màu đen đi đến, chặn đường.
Chiếc xe con màu đen dừng lại, một cô gái có dáng vẻ một nữ thư kí từ chỗ ghế phụ lái xe bước xuống, nhanh chóng bước đến mở cửa phía sau xe. Ngay sau đó, một phụ nữ trung niên có dung mạo xinh đẹp từ trong xe đi ra.
Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Vương! Lương Thần ngẩn người, hắn đương nhiên nhận ra người phụ nữ trung niên vừa xuống xe này, chính là một trong những lãnh đạo thành phố Liêu Dương, một tiếng trước đã tiễn hắn lên đường, nữ chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Vương Hiểu Diệp? Sao cô ta lại đến đây? Đến cục công an thành phố giải quyết công việc hay vì tìm hắn?
- Chủ tịch Vương, sao chị lại đến đây? Có việc phải đến cục công an thành phố sao?
Lương Thần vội xuống xe chủ động chào hỏi. Hắn có ấn tượng rất tốt về vị nữ chủ tịch đầy lực hấp dẫn này.
- Ừm, tôi đến cục công an thành phố có chút chuyện!
Vương Hiểu Diệp bước tới, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười thân thiết:
- Tiểu Lương, chuẩn bị quay về Tây Phong sao?
Trên thực tế, ả từ chỗ phó viện trưởng Khương biết được Lương Thần chuẩn bị về sở công an thành phố lấy xe nên mới vội vàng qua đó, nhưng ả tất nhiên không thể để lộ sự thật. Nếu như vậy một chủ tịch như ả, đường đường cấp phó tỉnh lại rõ ràng nịnh bợ quá mức với hắn.
- Vâng!
Lương Thần cười gật gật đầu
- Hoan nghênh cậu sau này thường xuyên đến Liêu Dương. Tiểu Thần, đây là số điện thoại của tôi, sau này lúc nào đến Liêu Dương có thể gọi số này cho tôi!
Vương Hiểu Diệp mỉm cười, không giấu diếm viết lại thông tin để liên hệ sau này.
- Cảm ơn chủ tịch Vương!
Lương Thần lấy điện thoại ra lưu lại số của ả. Hắn nghĩ thầm ả chẳng qua là khách sáo, nói cho cùng, một nhân viên cấp phó phòng nhỏ bé như hắn vốn không đủ tư cách trực tiếp gọi điện thoại cho quan to cấp tỉnh như ả.
- Đúng rồi tiểu Lương, nhân tiện cậu cũng để lại số điện thoại đi! Cứ trực tiếp nháy vào máy tôi là được rồi!
Vương Hiểu Diệp tựa như tùy tiện nói.
- Vâng!
Lương Thần không lưu tâm, trực tiếp gọi vào số điện thoại của ả, nghe thấy tiếng chuông điện thoại êm tai vang lên, hắn nhoẻn miệng cười nói:
- Được rồi!
Đạt được mục đích, Vương Hiểu Diệp cũng không còn lí do gì mà ở lại, niềm nở nói một câu " Thượng lộ bình an", sau đó đúng lúc ả đang định quay người đi thì đột nhiên nghe thấy phía sau có một giọng nói trong trẻo êm tai:
- Dì hai!
Quay lại, thấy một cô gái xinh đẹp từ trong xe bước ra, Vương Hiểu Diệp vừa nhìn liền nhận ra ngay đó là con gái bảo bối của em gái họ Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, không khỏi ngạc nhiên nói:
- Oánh Oánh, sao cháu lại ở đây? Cháu và tiểu Lương...?
Lương Thần cũng ngây người ra, hắn không ngờ Diệp Thanh Oánh lại biết vị chủ tịch Vương này, hắn càng không ngờ rằng vị chủ tịch Vương này lại còn là bề trên có họ hàng thân thiết với Diệp Thanh Oánh.
- Cháu định đến Tây Phong thăm bạn cùng học, vừa hay đi cùng xe anh ấy!
Diệp Thanh Oánh hơi đỏ mặt, giọng nói có chút ngượng ngùng.
- Thì ra là như vậy!
Để ý thấy vẻ khác thường của cháu gái, Vương Hiểu Diệp không khỏi bừng tỉnh hiểu ra, liếc nhìn hắn và cháu gái, giọng điệu đầy thâm ý nói:
- Vậy xem ra tiểu Lương càng không phải là người ngoài rồi! Thôi, không làm hai người chậm trễ xuất phát nữa! Tiểu Lương, Oánh Oánh, tạm biệt!
Ngồi trong xe con của mình, nhìn xuyên qua cửa kính xe chiếc xe cảnh sát đang chầm chậm lái ra khỏi cổng, Vương Hiểu Diệp trên mặt không khỏi có vẻ đăm chiêu. Ả ban đầu cho rằng người thanh niên này có quan hệ đặc biệt với con gái của phó bí thư Lý, nhưng bây giờ xem ra lại không phải như vậy.
Chẳng nhẽ, Lương Thần và con gái của phó bí thư Lý chỉ là quan hệ bạn học bình thường? Hay thằng nhóc này muốn bắt cá hai tay?
Ả rất rõ cháu gái mình có sức thu hút rất lớn với bọn đàn ông, gọi là quốc sắc thiên hương thì không có gì là quá. Không ít đồng nghiệp và bạn bè đã nhờ ả mai mối, nhưng ả sở dĩ không nhiệt tình là vì thứ nhất, nghe em gái Vương Phỉ Hạnh đã từng nhắc, Oánh Oánh đã có bạn thanh mai trúc mã, chính là con trai của thứ trưởng bộ thương mại Niếp Quảng Vũ. Hai là ả và Vương Phỉ Hạm quan hệ không thân thiết lắm, quá quan tâm đến cô cũng chẳng có lợi gì nhiều.
Vương Hiểu Diệp là điển hình của người theo chủ nghĩa thực dụng. Toàn bộ nguyên tắc hành sự của ả đều dựa trên nền tảng có thể đem lại lợi ích cho ả không. Sở dĩ ả nhiệt tình với Lương Thần như vậy là vì mối quan hệ với phó bí thư Lý, hơn nữa còn vì Diệp lão. Tất cả những cơ hội có giá trị lợi dụng và giúp ả có lợi thì ả sẽ không thể bỏ ra khỏi tâm trí. Lương Thần bây giờ có giá trị lợi dụng là điều không thể nghi ngờ gì, và ả sẽ giữ thái độ nhiệt tình với Lương Thần để duy trì giá trị lợi dụng này cho đến khi nào nó mất đi hiệu lực.
Lương Thần lái chiếc xe cảnh sát và không ngừng nhìn vào gương chiếu hậu quan sát hai chị em như hoa như ngọc ngồi ở hàng ghế sau. Trong xe vang lên khúc dương cầm du dương của Richard Clayderman, Diệp Tử Thanh và Diệp Thanh Oánh không ngừng nói chuyện tán gẫu, hương thơm nhẹ nhàng của những thiếu nữ lan tỏa, làm tinh thần của một người đàn ông lái xe lúc nào cũng ở trạng thái hưng phấn.
- Oánh Oánh, có chuyện này chị phải nói với em!
Cảm thấy có chút nhàm chán, Diệp Tử Thanh mở tròn đôi mắt đẹp, cố ý nói to:
- Ở nhà khách của sở công an, người ta đã không chịu nổi sự cảm dỗ của chị, đem cái có thể chứng minh là đàn ông của mình ra cho chị xem, kết quả suýt chút làm chị một dao cho đứt!
- Thật vậy à?
Diệp Thanh Oánh quay đầu lại nghi hoặc hỏi Lương Thần.
- Đúng vậy, anh vốn cũng không muốn bỏ ra, nhưng Diệp Tử Thanh bức anh phải lấy ra để chứng minh anh là đàn ông. Anh chỉ biết bỏ nó ra thôi!
Giọng điệu của Lương Thần rất bất lực, trong lòng lại cười thầm. Hắn rất tò mò, đối diện với chuyện này rõ ràng có thể làm người khác hiểu lầm. Diệp Thanh Oánh rốt cuộc sẽ phản ứng thế nào? Nhưng ngay lập tức, hắn phải thất vọng!
- Còn may là Diệp Thanh tỷ không một dao cho chứng minh thư của anh làm đôi đấy. Nếu không sẽ phiền phức lắm đấy. Lần trước em mất chứng minh thư, làm lại một cái phải mất nửa tháng!
Diệp Thanh Oánh trên mặt tỏ vẻ vui mừng.
- Sao em biết đó là chứng minh thư!
Diệp Tử Thanh vẻ mặt ngạc nhiên. Cô ban đầu cứ nghĩ đứa em gái thuần khiết của mình nhất định sẽ bị mắc mưu.
- Không phải chứng minh thư thì có thể là cái gì?
Diệp Thanh Oánh khó hiểu hỏi lại, sau một hồi suy tư lại nói:
- Đúng rồi, thẻ cảnh sát cũng có thể chứng minh thân phận đó!
Diệp Tử Thanh vỗ vỗ trán, mang vẻ mặt của kẻ bị đánh bại. Sau đó bất giác thấy đôi tai của Diệp Thanh Oánh đỏ lên, không khỏi bừng tỉnh, lấy tay véo nhẹ lên da của Diệp Thanh Oánh cười nói:
- Oánh Oánh xấu xa, chị còn tưởng em thật sự thuần khiết, không hiểu gì hết chứ!
- Tử Thanh tỷ tỷ, em sai rồi, em sai rồi!
Thân thể Diệp Thanh Oánh có vẻ đặc biệt mẫn cảm, tay Diệp Tử Thanh chỉ trườn từ nách cô xuống mà cô đã không nhịn được uốn éo thân hình mềm mại, bật lên những tiếng cười trong trẻo như chuông bạc.
Lương Thần đang lái xe cũng phải lăn ra cười, có đôi hoa tỷ muội này thì đoạn đường có nhàm chán nữa cũng biến thành thiên đường. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Lúc vào đến ranh giới của Long Nguyên, Lương Thần gọi điện thoại cho bố mẹ, thông báo cho hai người một tiếng nữa sẽ về đến nhà.
Lương Hướng Đông nhận được điện thoại, Hàn Yến Hoa không khỏi vui mừng khôn xiết. Thật đáng thương cho tấm lòng cha mẹ.
Vì tính chất công việc của con trai làm hai người không lúc nào yên lòng, chỉ sợ con trai xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Đặc biệt lần này con trai được phái tới một thành phố khác thi hành nhiệm vụ, hai người già họ lại càng nóng ruột, liên tiếp hai đêm không ngủ ngon. Bây giờ con trai thuận lợi trở về, cuối cùng làm hai người cũng yên tâm, vô cùng vui vẻ đi chợ mua cá mua thịt, gọi hai cô bé Toa Toa và tiểu Nguyệt đến giúp một tay.
Biết được tiểu Thần ca sắp trở về, Hàn Toa Toa và Lan Nguyệt vui mừng quá đỗi, cuống quýt vội vàng đi rửa rau, nhặt rau. Trải qua gần hai ngày sống chung với nhau, hai cô bé tinh quái này đã vô cùng hòa hợp với nhau, chỉ là có đôi lúc vẫn còn vì cái mác thân phận em chồng, em gái mà tranh luận không ngừng.
Lúc mười một giờ nghe thấy tiếng chuông cửa, Lan Nguyệt nhanh như chớp chạy đến, nhất định là tiểu Thần ca về rồi. Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô bé hiện lên nụ cười ngọt ngào, hắn đi chỉ có hai ngày nhưng cô lại cảm thấy lâu như hai năm vậy. Đã quen mỗi tối chờ Lương Thần về nhà, đã quen mỗi tối Lương Thần ôm cô về phòng ngủ. Bây giờ Lan Nguyệt đã cảm nhận sâu sắc được, hắn càng ngày càng chiếm vị trí trong lòng cô. Có thể một ngày cô thật sự sẽ hạ quyết tâm cưới hắn.
Cửa mở, xuất hiện trước mắt cô không phải là bóng hình quen thuộc mà cô đã tưởng. Nhìn hai người đàn ông tướng mạo xa lạ, Lan Nguyệt nét mặt có vẻ hoài nghi:
- Xin hỏi các bác tìm ai?
- Cho hỏi đây có phải nhà Lương Thần không?
Một người đàn ông trung niên trên dưới bốn mươi tuổi, cử chỉ lộ ra vài phần quyền uy, nhã nhặn hỏi.
- Đúng ạ! Xin hỏi các bác là...?
Lan Nguyệt lễ phép gật gật đầu sau đó tiếp tục hỏi.
- Đây là bí thư huyện ủy Lý, đặc biết đến thăm đồng chí Lương Thần!
Người đàn ông bên cạnh có dáng vẻ một thư kí, giải quyết tình huống, cao giọng giới thiệu.
- Hả, bí thư Lý, xin mời bác vào ạ!
Lan Nguyệt vội vàng xoay người, quay đầu về phía phòng khách hô:
- Chú, cô ơi, có khách ạ!
- Ai vậy?
Hàn Yến Hoa từ phòng bếp đi ra, dùng tạp dề chùi tay, trong lòng tự nhủ ai mà giữa trưa còn đến gõ cửa vậy!
- Là bí thư huyện ủy Lý.
Lan Nguyệt đến nói nhỏ.
Bí thư Lý! Hàn Yến Hoa ngay lập tức ngẩn người, hai mắt dán vào người đàn ông trung niên đang bước vào phòng khách, không khỏi tay chân luống cuống, hướng về phòng bếp gọi to:
- Ông Lương, ông Lương, mau ra đây, bí thư Lý đến nhà chúng ta đó.