Hai hai giây trôi qua, ông ta nhất định không tự chịu thua mà lại đòi chơi tiếp.
Sau ván thứ nhất ông lại đảo loạn quân cờ phùng mang trợn mắt nói:
- Ván này chúng ta không tính đến.
Sau đó mắt ông ta dường như tóe lửa, ông ném cây gậy sang một bên, vén cánh tay lên, lại nói:
- Tôi không tin là tôi không thắng được thằng ranh là cậu.
Lương Thần ngáp liên tục, cơ bản là xem cũng không xem, tiện tay đánh mà thôi. Nhưng vận may vừa rồi thật là vô cùng kỳ lạ. Bất kể lão già không phục như thế nào nhưng ông ta không chỉ thua một ván mà còn thua ván tiếp theo. Mãi đến khi ngoài phố đã lên đèn ông ta vẫn chưa thắng nổi một ván. Bên cạnh, người đàn ông trung niên ngồi xem âm thầm nhíu mày, vài lần muốn mở miệng lại thôi trước ánh mắt linh hoạt sắc bén của ông già.
- Bác,
Lương Thần có vẻ như không chịu buông tha cho ông già, ngáp một cái rõ to sau đó nói:
- Trời đã muộn rồi, cháu nghĩ bác cũng nên nghỉ sớm đi.
- Không được.
Ông già cáu kỉnh thốt lên, xem ra nếu không thắng được một ván thì ông ta sẽ không chịu dừng, cả đời không chịu thua, tính cách đó càng về già càng trở nên cố chấp. Hơn nữa chứng kiến cảnh tên thanh niên trẻ tuổi này rõ ràng đã chơi cờ lơ đễnh mà còn cố tình nói đến thắng lợi. Điều này làm cho ông già trong lòng có chút không phục.
Lương Thần chịu không được liền bắt đầu chơi nước thả. Nhưng mà mỗi khi lật một quân cờ thì lại làm cho ông lão rơi vào tình thế khó khăn hơn, cho dù hắn muốn thả cũng không được. Lương Thần cố ý đem quân cờ đặt chỗ cũ nhưng lại làm cho ông già nổi giận, chỉ ngón cái vào hắn mắng:
- Thằng ranh con khốn khiếp, tôi không khiến cậu phải nhường tôi như vậy, nếu còn thế thì cậu cuốn xéo đi.
Lương Thần nghe xong lập tức ánh mắt sáng lên vội vàng đứng lên hướng về phía cửa phòng chạy ra, miệng nói liên hồi:
- Cháu cút đây, cháu cút đây.
Hồi hắn ở xã Hòa Bình đã từng bị Lý gia gia mắng chửi nên hắn hoàn toàn không hề xem chuyện bị ông già mắng là chuyện lớn. Người già giống trẻ con, có khi ông già và đứa nhỏ cũng thích được dụ dỗ như nhau, xem ra nếu cứng rắn quá cũng không được.
Thế là ông già và người đàn ông trung niên sửng sốt nhìn thấy Lương Thần nhanh như chớp trong nháy mắt đã chạy ra tới cửa. Trước cánh cửa hắn dừng lại một khắc rồi dường như nghĩ tới điều gì lại cất bước quay trở lại cười hì hì cầm lấy một tờ báo trên bàn trà nói:
- Bác, nếu bác cảm thấy nhàm chán, cháu nói cho bác lám cái này hay lắm, bác nhìn tờ báo này, bác cứ từ chính giữa tờ báo xé đôi sau đó xép chồng lên nhau xé đôi tiếp, cứ lặp lại như thế thấy thú vị vô cùng.
Nói xong cầm lấy tờ báo nhét vào tay ông lão sau đó cười xấu xa chạy mất.
Ông già kinh ngạc nhìn tờ báo sau đó theo bản năng cầm lấy tờ báo xé làm đôi rồi lại chồng lên nhau xé đôi tiếp, tờ báo bị xé làm đôi, làm tư, rồi làm tám. Cuối cùng ông già đột nhiên đem những mảnh vụn của tờ báo ném đầy xuống đất quay ra cửa chửi ầm lên:
- Thằng ranh con khốn khiếp dám chửi ta là ông già ngu ngốc.
Vài khắc trôi qua, hai người đàn ông trung niên đứng ở một bên muốn cười mà không dám cười nên phải cố cho khỏi bật cười.
Lương Thần quay lại phòng bệnh của mình nằm thoải mái trên chiếc giường một dần dần đi vào giấc ngủ.
Trên chiếc giường lộng lẫy xa hoa, năm thiếu nữ tuyệt sắc đang lõa thể nằm ngang dọc hoặc là như đang mời chào hoặc là đang e lệ, tất cả đều như đang chờ đợi hắn sủng ái. Nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc hắn không khỏi đắc ý ngửa mặt lên trời thét vang, mặc sức tận hưởng tuyệt sắc thiên hạ cho dù chết cũng không tiếc.
Nước miếng chảy dài, Lương Thần lau miệng mơ mơ màng màng mở hai mắt, bên ngoài cửa sổ trời đã sáng rõ. Hắn xuống giường đi toalet, bồn cầu hư, hắn thở dài một cái. Rửa mặt xong Lương Thần trở lại phòng giật bức rèm cửa, lập tức ánh nắng mặt trời chói chang hắt vào. Mở cửa sổ tận hưởng không khí trong lành buổi sáng, hắn cảm thấy tràn đầy sức sống.
Tiếng đập cửa nhẹ nhàng vang lên, Lương Thần đoán rằng nhất định là hai em y tá xinh đẹp vì thế lập tức đi tới đưa tay mở cửa phòng. Cửa mở, một khuôn mặt yêu kiều hiện ra khiến hắn không khỏi ngây người ngẩn ngơ.
- Không mời em vào à?
Tiếng nói nhẹ êm có thể dễ dàng khiêu khích người đàn ông. Cô gái yêu kiều mang đồng phục y tá màu trắng, tay phải cô nâng lên một hộp đồ ăn được ủ ấm.
Lương Thành né người sang một bên để Diệp Tử Thanh đi vào. Hắn quả thật không nghĩ Diệp Tử Thanh sẽ đến sớm như vậy, hơn nữa còn mang cả bữa sáng đến nữa.
- Sáng sớm dì nấu, em lại thuận đường mua thêm hai cái bánh bao thịt, một quả trứng vịt, anh hẳn là chưa ăn điểm tâm.
Diệp Tử Thanh lấy hộp đồ ăn được ủ ấm mở ra, trong đó có một chén cháo hoa và hai cái bánh bao lớn nóng hôi hổi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
- Cảm ơn.
Lương Thần cầm lấy bát húp một ngụm, sau đó lại cầm lấy cái bánh bao làm như nhớ tới cái gì, liền nói:
- Đây đúng là cháo cô Vương nấu, cô ấy biết anh ở bệnh viện à?
- Vâng, dì và Oánh Oánh nói cho em biết.
Diệp Tử Thanh gật đầu, dùng năm ngón tay dài bóc vỏ quả trứng vịt sau đó đặt trước mặt Lương Thần. Đôi mắt đẹp nghịch ngợm chớp chớp nói:
- Yên tâm đi, dì và Oánh Oánh không hề trách anh, cũng biết là anh sợ Oánh Oánh lo lắng thôi.
Lương Thần nghe xong lập tức yên lòng, cắn một miếng trứng vịt, trứng luộc vừa ngon, lộ ra lòng đỏ béo ngậy làm người ta thèm thuồng. Người bên cạnh chốc chốc cũng liếm cái lưỡi hồng hồng đáng yêu.
Một động tác đơn giản như vậy lại khiến cho tim Lương Thần đập nhanh hơn vài nhịp. Hắn vội vàng ra vẻ hoàn toàn chú tâm vào việc húp cháo ăn bánh bao, chẳng mấy chốc bữa sáng đã xong.
Diệp Tử Thanh đã sớm rót một chén nước để trước mặt hắn, hắn bưng chén nước lên uống hai ngụm. Lương Thần mỉm cười nói
- Không phải em mới xin được điều đến khu săn sóc đặc biệt đấy chứ? Để em chăm sóc như vậy thật sự anh cảm thấy rất ngượng ngùng.
- Không có gì, coi như là để em xin lỗi thôi mà.
Đôi mắt đẹp của Diệp Tử Thanh long lanh, hai tay đặt ở sườn gần thắt lưng, chân hơi nhún nhún ra vẻ u uất nói:
- Chỉ có điều mong đội trưởng Lương đại nhân đại lượng đừng để ý so đo với tiểu nữ là em đây.
- Đừng đừng đừng.
Lương Thần cuống quít nói:
- Anh không nhận nổi đại lễ của em đâu. Chuyện nhỏ ngày hôm qua anh không coi là cái gì cả, anh không tức giận, em cũng đừng để trong lòng.
- Tạ ơn đội trưởng Lương.
Diệp Tử Thanh kiên trì hoàn thành đại lễ, sau đó ngẩng đầu lên cười tươi như hoa noi:
- Ngày hôm qua đi chơi rất vui vẻ, chi bằng hôm nay chúng ta đi chơi tiếp đi.
- Em không phải đi làm sao?
Lương Thần vẻ mặt nghi hoặc, lại uống một ngụm nước.
- Do em cảm thấy ngày mồng một tháng năm ở nhà cũng chán nên xung phong nhận ca trực. Nay em muốn xin nghĩ chắc chắn y tá trưởng sẽ phê chuẩn.
Nói tới đây Diệp Tử Thanh xấu hổ liếc Lương Thần một cái rồi nói:
- Hiện tại toàn bộ bệnh viện đều biết anh là bạn trai em, em nói anh muốn dẫn em ra ngoài chơi tất nhiên là hợp tình hợp lý rồi.
Lương Thần bị sặc, phun một ngụm nước trên mặt đất, giơ tay lau khóe môi rồi dở khóc dở cười nói:
- Ngày hôm qua còn nói anh tương lai gọi em là dì cả nay em liền biến thành bạn gái anh, vậy em không thấy là quan hệ này hơi loạn sao?
- Loạn sao? Em lại không thấy thế.
Diệp Tử Thanh chớp chớp đôi mắt đẹp tinh anh, khóe môi khơi mào một tia giảo hoạt mà cười, nói:
- Anh khả năng còn không biết em và Oánh Oánh từ nhỏ đã giao ước với nhau bất kể cái gì cũng đều chia sẻ với nhau, cho dù anh là bạn trai của nó em cũng có quyền giữ một nửa. Cho nên chúng ta vừa có thể là vừa có quan hệ chị vợ em rể vừa có thể có quan hệ yêu đương nam nữ.
Nói xong Diệp Tử Thanh dùng giày cao gót khe khẽ khích vào chân người đàn ông cười mỉm, tươi cười che giấu sự thản nhiên mở giọng đùa cợt:
- Không phải đàn ông các anh đều thích như vậy sao? Đã có trong bát rồi còn nhìn trong nồi. Cả ngày lúc nào cũng chỉ nghĩ đến phụ nữ, từ xưa đến nay đều thế cả. Nào là trái ôm phải ấp, nào là hoa thơm bứng cả cụm, nào là trẻ mềm xương già ngọt thịt, lớn bùi béo mềm chén hết. Đúng không nào?
Đối mặt với Diệp Tử Thanh nói năng sắc bén, Lương Thần cảm thấy mình hoàn toàn không thể lý hợp tình mà phản bác ngay vì ngay đêm qua hắn còn gặp mộng đẹp khi đang còn ngủ trên giường. Tham lam chiếm hữu là thói hư tật xấu của bọn đàn ông. Thế giới này sở dĩ còn có tôn ti trật tự là bởi vì còn có pháp luật và đạo đức trói buộc. Mỗi người tận đáy lòng đều cất giấu những ước muốn đê hèn. Đạo đức và pháp luật có thể trói buộc không cho những ước muốn đó được thể hiện thành hành vi nhưng không thể ngăn cản chúng tồn tại đâu đó trong lòng con người.
Nếu như nói như Diệp Tử Thanh thì hắn có thể được phép đưa Diệp Tử Thanh lên giường nhưng thật sự lý trí hắn lại tuyệt đối không cho phép hắn làm như vậy. Vì vậy cho dù kết quả là hắn không làm như vậy không có nghĩa là hắn không muốn làm.
Yêu thương sâu sắc một người phụ nữ nhưng cũng không có nghĩa là hắn sẽ thờ ơ được trước sắc đẹp của những cô gái khác. Kết quả của sự giằng xé một bên là nhân tính một bên là bản tính xét đến cùng sẽ cho biết nhân cách một người. Đôi khi tiêu chuẩn để đánh giá một người là tốt hay xấu không hề đơn giản.
Không nghe được lời phản bác như đã đoán trước, Diệp Tử Thanh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, đôi mắt đẹp làm cho người đàn ông có tâm trạng nặng nề, cô không kìm nổi lại dùng giày cao gót đá vào bắp chân hắn, sẵng giọng:
- Anh lại ngốc nữa rồi.
- Biết rõ mọi người đàn ông đều như vậy mà anh còn không dám tiến tới với em xem ra không phải em khờ mà là anh ngốc.
Lương Thần cũng buồn bực không kém, nói một câu sau đó đứng lên cảm nói:
- Cảm ơn bữa sáng của em. Anh thật rất có lỗi hôm nay không thể đi chơi cùng các em được. Anh phải quay về Tây Phong.
Cái cô bé Toa Toa kia có khả năng đã ở nhà hắn mà Nguyệt Nguyệt cũng đang mong chờ hắn mỏi cả mắt đưa cô đi chơi. Cha mẹ hắn hiện còn đang lo lắng hắn ra đi làm nhiệm vụ có thể gặp chuyện không may. Suy nghĩ một chút hắn thấy mình ở chỗ này vui vẻ quá độ đến mức quên cả trời đất nên hiện trong lòng có chút áy náy. Vậy hay là hắn trở về thôi, phấn đấu ở quê nhà cũng được chứ không nhất thiết phải ở nơi đây. Cho dù có luyến tiếc thì Diệp Thanh Oánh cũng phải tách hắn ra, cô có ngốc mới ở cả đời tại Liêu Dương. Thiên hạ không có yến tiệc nào không chấm dứt, hắn chỉ vui chơi một chút với Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh mà thôi. Cũng coi như hắn đi chuyến này không tệ.