Vẻ mặt rối loạn đó chỉ xảy ra trong chớp mắt, nhưng Tiếu Lập Quân đã kinh nghiệm nhiều năm, luyện được ánh mắt rất lợi hại. Nếu người bình thường gặp phải sự kiện tấn công bất ngờ, thường thường sự biến hóa đầu tiên của vẻ mặt sẽ biểu lộ chân thật nhất phản ứng của nội tâm. Vì sao lại hoảng loạn? Đó chính là vì trong lòng có quỷ. Vì sao trong lòng có quỷ? Vậy nhất định là không tránh khỏi có quan hệ với nghi phạm Mộc Vũ vừa chạy trốn kia!
Tiếu Lập Quân thu hồi ánh mắt, tình cờ bắt gặp ánh mắt của vị Đại đội trưởng Thân Lỗi của đại đội Cảnh sát hình sự Cục cảnh sát thành phố Liêu Dương. Thân Lỗi khẽ gật đầu với hắn, trong nụ cười tươi tràn đầy thâm ý. Tim Tiếu Lập Quân nhảy dựng lên, trực giác nói cho hắn biết: Vị Đại đội trưởng Thân này dường như đã nhìn thấu kế hoạch lâm thời của bọn họ.
Thân Lỗi đảo mắt nhìn theo Tiếu Lập Quân, cuối cùng dừng lại trên người viên cảnh sát trẻ. Xem ra mới chỉ khoảng 23, 24 tuổi, không ngờ có thể trở thành Đại đội trưởng Trị an của một huyện, rõ ràng xuất thân từ cảnh sát an ninh nhân dân, lại có can đảm khiến hai gã hung phạm có mang súng một chết một bị thương. Hơn nữa xem cảnh tượng kia, nhất định là kế hoạch của tiểu tử kia!
Thân Lỗi nheo mắt lại, ông rất ngạc nhiên, hỏi Lương Thần dựa vào cái gì mà chắn chắc cục Công an thành phố có nội quỷ? Chỉ bằng phân tích vừa rồi của vị phó Cục trưởng Phó? Lại dựa vào cái gì mà dám mạnh dạn lập ra kế hoạch rút dây động rừng, không nghĩ tới hậu quả kế hoạch bị thất bại. Càng kinh ngạc chính là ba vị lãnh đạo không do dự ngầm đồng ý quyết định phối hợp với người cảnh sát trẻ tuổi kia. Vậy có thể thấy được, người cảnh sát trẻ tuổi kia có địa vị cao tới mức nào trong lòng ba vị lãnh đạo.
Kỳ thật trong lòng Thân Lỗi đã rõ, vị Phó cục trưởng Phó đến từ Long Nguyên kia phân tích là chính xác, mà ông ta cũng tán thưởng người trẻ tuổi dám mạnh dạn lập kế hoạch. Ông ta vẫn hoài nghi một vị lãnh đạo cục Công an thành phố nhưng không chứng cứ, mà hiện tại kế hoạch của người trẻ tuổi này không phải là không có cơ hội. Kế tiếp, lần này nội quỷ có trốn được nữa không!
Thân Lỗi bất động thanh sắc liếc nhìn một vị lãnh đạo cục Công an thành phố vừa mới khôi phục lại thái độ. Chỉ cần người kia không kìm nổi lòng nghi ngờ, sẽ trúng kế mắc mưu, đến lúc đó, cái đuôi hồ ly đã lòi ra thì đừng nghĩ là rút về được.
Đối mặt với tin tức bất ngờ này, đám người Bộ Khắc Kỷ, Triệu Thanh Nham, Dương Kiện giờ mới hồi phục lại tinh thần. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
Bộ Khắc Kỷ lấy lại bình tĩnh, nhìn Phó Chí Viễn trầm giọng nói:
- Phó Cục trưởng Phó, anh nói thật hay nói giỡn?
Hỏi là hỏi vậy chứ trong lòng Bộ Khắc Kỷ đã tin Phó Chí Viễn, tuy rằng cấp bậc của Phó Chí Viễn thấp hơn y nhưng tốt xấu gì cũng là Phó Cục trưởng cục Công an thành phố, cũng là người phụ trách thành phố Long Nguyên, không chắc chắn thì đối phương sẽ không ăn nói bừa bãi như vậy.
- Tôi không có tâm tư để vui đùa. Vì dự phòng nghi phạm đổi quần áo do đó khiến thiết bị lần theo dấu vết mất đi tác dụng, tôi đề nghị từ khi bắt đầu hành động, tất cả nhân viên hình sự tham dự hành động bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, toàn bộ thiết bị thông tin di động nộp lên.
Vẻ mặt Phó Cục trưởng Phó thật sự nghiêm túc, tác phong nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán.
- Tốt.
Tuy rằng Bộ Khắc Kỷ đối với Phó Viễn Chí đúng là trong lòng có khúc mắc nhưng đại sự trước mắt, ông biết là phải đoàn kết hợp tác, nhất là kinh nghiệm sau khi trải qua vụ ăn mảnh khó nuốt vừa rồi.
Ông vỗ tay, vài vị phó cục trưởng cũng tỏ vẻ ủng hộ. Vì thế Chi đội trưởng hình sự Thân Lỗi thông báo tất cả các chi đội viên hình sự tập hợp đến phòng họp, tất cả thiết bị thông tin di động nộp lên. Vừa thấy trận thế này, các nhóm chi đội cảnh sát liền hiểu sẽ có hành động mới. Trong vòng một ngày mà hành đồng hai lần liên tiếp, hiện tượng này đôi khi xảy ra nhưng rất hiếm.
- Hiện tại có thể thuyết minh rằng nghi phạm đang ở một ví trí cố định hoặc di động theo phương hướng nhất định.
Cục trưởng Bộ Khắc Kỷ ra hiệu cho bên phía Phó cục trưởng Phó có thể cho nhân viên phụ trách theo dõi đi lên, lợi dụng máy tính để theo dõi, xác định khu vực mục tiêu để các thành viên chi đội hình sự hành động.
- Cục Trưởng Bộ!
Sớm có tâm lý chuẩn bị nên Lương Thần nói:
- Vì để giữ bí mật, tôi đề nghị tạm thời không tiết lộ mục tiêu theo dõi nghi phạm, tất cả hãy ra sau chờ, sau đó để nhân viên theo dõi lấy bộ đàm thông báo khu vực có mục tiêu!
Những lời của Lương Thần khiến cho Bộ Khắc Kỷ và nhân viên cục hình sự thành phố Liêu Dương giận ra mặt. Hắn ta ngụ ý không tin tưởng các nhân viên tham gia hành động lần này.
- Tôi cảm thấy Tiểu Lương đề nghị chí phải.
Chi đội trưởng hình sự thành phố Liêu Dương tỏ vẽ tán thành. Nhưng ông cũng nói:
- Tuy nhiên, Cục thành phố Liêu Dương chúng ta cũng hiểu rõ và có quyền tham gia, nên tôi đề nghị nhân viên cục hình sự cũng có thể tham gia theo dõi mục tiêu.
Những lời của Thân Lỗi khiến cho nhóm nhân viên cục cảnh sát hài lòng. Cục trưởng Bộ Khắc Kỷ âm thầm gật đầu, thầm nhủ Thân Lỗi này lời nói không kiêu ngạo, siểm nịnh lại hợp tình hợp lý, chứng tỏ là người có khí phách, không chịu lép vế.
Lương Thần thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Hắn sợ nhất chính là các lãnh đạo công an Liêu Dương cùng đi theo xem. Căn bản làm gì có thiết bị theo dõi, định vị chứ? Càng không phải nói tới có máy móc theo dõi. Ở cục công an thành phố Liêu Dương này có rất nhiều chuyên gia, hắn muốn tùy tiện lấy một phần mềm để bịt mắt người ta là điều không tưởng. Trong lúc vô tình, hắn đối mắt với ông chú họ Thân (chỉ Thân Lỗi). Thấy đối phương mỉm cười thần bí, Lương Thần thầm giật mình: "Chẳng lẽ bị người này nhìn thấu rồi sao?"
Tiếu Lập Quân và Hà Liên Sinh đưa mắt nhìn nhau. Hai người đều cảm thấy bề ngoài là chi đội trưởng Thân lấy lại thể diện sau đề nghị của Lương Thần nhưng trên thực tế là giúp hắn một phen. Người này thật sự là làm người ta đoán không ra ông ta có ý gì.
- Thời gian chuẩn bị là hai phút, chín giờ đúng xuất phát.
Cuối cùng Cục trưởng Bộ Khắc Kỷ quyết định. Thời gian hai phút chuẩn bị chính là muốn cho mọi người giải quyết một chút vấn đề linh tinh.
Ông vừa ra lệnh xong, không ít cảnh sát hình sự tiến đến nhà vệ sinh. Chẳng những cảnh sát viên bình thường, sau đó phó cục trưởng Triệu Thanh Nham, Dương Kiện, Trương Đống cùng với phó cục trưởng Phó, Chính ủy Hà Liên Sinh của thành phố Long Nguyên cũng đi nhà vệ sinh xử lý một chút.
Triệu Thanh Nham thấy Phó cục trưởng Dương đóng cửa, ngồi xổm thì nói vui:
- Lão Dương ạ, khẩn trương lên, để ý thời gian chứ không kịp chùi đít đâu!
- Bố mày ruột thẳng, ngồi xổm không đến một phút đồng hồ.
Phó cục trưởng Dương Kiện lên tiếng hờn dỗi. Sau đó tiếng xả nước vang lên, cửa nhà vệ sinh mở, phó cục trưởng Dương thần thái sáng láng đi ra.
Hai phút trôi qua, Bộ Khắc Kỷ cùng toàn thể nhân viên tập hợp, sau đó đúng 21 giờ di ra. Một hàng ước chừng hơn ba mươi người ra phòng họp, ngoài hiên lập tức vang lên tiếng bước chân
- Tiểu Lương, cậu làm gì đó?
Tiếu Lập Quân nhìn thấy Lương Thần đầu đổ đầy mồ hôi, đi xuống cầu thang vô cùng khó khăn, không khỏi giật mình hỏi.
- Không có gì, cảm thấy choáng một chút, một lúc là khỏe.
Mặt Lương Thần trắng bệt như tờ giấy, lúc này hắn muốn cho một búa vào đầu để tránh cái đau hành hạ. Cũng khó trách, vì muốn cam đoan tuyệt đối không chút sai sót nhầm lẫn, hắn đã cắn răng nhắm đúng mục tiêu, thực hiện năng lực đặc biệt lần thứ tư trong ngày. Vô số đoạn hình ảnh hỗn độn như cưỡi ngựa xem hoa lướt qua đầu hắn. Đầu hắn như một chiếc máy chiếu hỗn loạn, đối mặt với vô số thông tin hỗn độn công kích, tưởng như có thể tê liệt bất cứ lúc nào. Không chơi, không bao giờ chơi kiểu này nữa! Giờ khắc này hắn gần như chỉ muốn chết.
Tiếu Lập Quân giơ tay đỡ lấy Lương Thần, hắn kinh ngạc thấy quần áo Lương Thần ướt đẫm mồ hôi, lập tức nói:
- Tiểu Lương, cậu như vậy không được, đi bệnh viện ngay!
- Không được.
Lương Thần vừa nghe nói đi bệnh viện, trong lòng không khỏi khẩn trương. Nếu đi bệnh viện bây giờ, bao công sức hắn bỏ ra chẳng phải là uổng công sao?
- Sếp Tiếu, không có việc gì đâu, thực là không có việc gì, không tin tôi đi thêm mấy bước cho sếp xem.
Mặt Lương Thần tươi một chút, cố dùng sức bỏ tay Tiếu Lập Quân ra, mạnh mẽ đi xuống lầu. Không chỉ là Tiếu Lập Quân, Đại đội phó Tống Văn Kiệt và vài tên đội viên Cục hình sự chi đội thành phố Liêu Dương cũng nhìn thấy tình trạng Lương Thần không tốt, nhưng thấy ngày nay thanh niên kiên cường như thế cũng không khỏi khâm phục.
Đoàn người vừa mới đi ra Cục Công an thành phố Đại Lâu, chuẩn bị lên xe, thì thấy một gã cảnh sát trẻ hồng hộc chạy tới, nói lớn:
- Sếp Dương, tôi đã mua thuốc dạ dày cho ngài.
- Hả, tiểu Ngưu à! Cảm ơn cậu.
Phó cục trưởng Dương giơ tay lấy hộp thuốc, sau đó mở túi lấy ra hai tờ mười tệ tiền giấy trực tiếp đưa cho đối phương, cười nói:
- Không thể để cho cậu bỏ tiền được, nhiêu đó còn gì nữa không.
Mọi người trong Cục đầu biết phó cục trưởng Dương có bệnh bao tử, thỉnh thoảng sai Ngưu Khoa Cư ở phòng Nghiên cứu chạy việc cho nên đối với cảnh tượng này cũng không ai để ý.
Tiếu Lập Quân và Đội trưởng chi cục hình sự thành phố Liêu Dương Thân Lỗi lại để tâm. Chỉ có điều, ngay cả chút hoài nghi bọn họ cũng không dám tùy tiện hành động. Dù sao đối phương cũng là phó Cục trưởng cục Công an thành phố, thân là cán bộ cấp cục, có thể nói là thủ trưởng của bọn họ, không có căn cứ chính xác bọn họ không thể hành động.
Bọn họ không dám hành động nhưng có người dám, Lương Thần đã chờ cơ hội này rất lâu. Hắn đột nhiên tiến lên, nhanh như chớp bắt lấy cổ tên cảnh sát họ Ngưu. Không có phòng bị, y chỉ kịp kêu lên một tiếng cả người gần như quỳ rạp xuống đất.
Đột nhiên có biến cố, đội viên hình sự kinh đang chuẩn bị lên xe đều kinh ngạc. Phó Chi Viễn, Tiếu Lập Quân thầm nhủ Tiểu Lương thật thiếu kiên nhẫn, tùy tiện ra tay, nếu chẳng may phán đoán sai lầm thì ngay cả một đường sống cũng không có.
- Tiểu Lương, cậu làm gì?
Phó cục trưởng Dương không khỏi biến sắc, chỉ vào Lương Thần lớn tiếng nói. Khi đó Cục trưởng Bộ Khắc Kỷ, phó Cục trưởng Triệu Thanh Nham cùng đi tới, đều không hài lòng nhìn Lương Thần.
- Ông nói gì? Phó cục trưởng Dương?
Lương Thần chịu đựng cái đau ong ong sau gáy, nhìn đối phương với ánh mắt giễu cợt, dùng một chút sức lực khiến cảnh sát họ Ngưu đau đớn hô lên một tiếng, ngón tay không tự chủ được mở ra, hai tờ tiền lập tức rơi xuống mặt đất.
Phó cục trưởng Dương tiến lên một bước, giơ tay định lấy hai tờ giấy. Thình lình có người nhanh hơn một bước, giành trước hai tờ giấy. Bắt gặp ánh mắt Thân Lỗi, trong lòng y lập tức lạnh lẽo, xong rồi! Toàn bộ xong rồi!