Chú ý quay lại nhìn người lãnh đạo đứng gần mình nhất, Lương Thần có chút kinh hãi, người đàn ông rất nho nhã ở trước mặt kia chẳng phải là phó bí thư huyện ủy, phó chủ tịch, quyền chủ tịch huyện Lục Nhất Minh mới lên nhận chức hay sao? Cách đây không lâu trên bản tin họp mặt chúc tết tân xuân mà đài truyền hình huyện phát, vị chủ tịch huyện trẻ tuổi vừa qua cái tuổi tam thập nhi lập này (tức là mới sang tuổi 40) đã để lại trong hắn những ấn tượng sâu sắc. Đương nhiên, vị tân nhiệm huyện thái gia này bây giờ vẫn chưa chính thức xóa được từ Quyền kia, nhưng ai mà chẳng biết, đại hội Hội đồng nhân dân huyện tháng ba cũng chỉ là đi ngang qua sàn diễn mà thôi!
Mấy vị lãnh đạo theo sau Lục Nhất Minh không hoàn toàn là những khuôn mặt xa lạ, Lương Thần hoặc ít hoặc nhiều cũng có chút ấn tượng, nhất là có một người đàn ông đã già tuổi với khuôn mặt luôn cười và thân hình béo béo. Đó là người lãnh đạo trực tiếp người lãnh đạo của hắn, phó trưởng phòng thường trực phòng công an huyện Đinh Trác. Trong thời gian bồi dưỡng nghiệp vụ, đã từng mấy lần nói chuyện trong bữa sáng khi bọn hắn vừa vào cảnh sát, khi tiến về trường đào tạo cán bộ chuyên nghiệp công an thành phố cũng là do ngài phó phòng có khuôn mặt hay cười và thân hình phốp phát này dẫn đầu.
- Đồng chí Tiểu Lương, cậu là một cảnh sánh nhân dân ưu tú, cậu đã làm một tấm gương cho toàn cảnh sát nhân dân của huyện!
Chủ tịch Lục nắm lấy tay trái của Lương Thần, tay kia vỗ nhẹ lên vai hắn. Mà lúc này, chiếc camera của đài truyền hình đã mở ống kính, còn một người thì giơ chiếc máy ảnh lên, theo ánh đèn flash mà sáng lên, một cảnh lãnh đạo huyện ân cần hỏi thăm đồng chí cảnh sát bị thương rất nhanh đã được lưu vào trong phim.
Phía sau phó bí thư huyện ủy, phó chủ tịch, quyền chủ tịch huyện Lục Nhất Minh, Trưởng Ban tuyên giáo huyện ủy Thường Kiến Dân, phó trưởng phòng thường trực phòng công an huyện Đinh Trác, phó trưởng phòng công an huyện Tiếu Lập Quân, chủ nhiệm trung tâm chỉ huy phòng công an huyện La Dương từng người một lên bắt tay Lương Thần bày tỏ sự hỏi thăm.
Sở trưởng Vương Văn Diệc cũng ra vẻ lên bắt tay Lương Thần, trên mặt không dấu nổi sự vui mừng. Nguyên bí thư Đảng ủy kiêm trưởng phòng công an Bành Quốc Cường điều động ra khỏi huyện, còn trống một vị trí, rất có khả năng sẽ béo cho phó trưởng phòng thường trực Đinh Trác. Mà lúc trưa, chủ tịch Lục một mình tìm ông ta nói chuyện, bên trong lời nói để lộ ra ý cho ông thêm trọng trách.
Ông biết, Lục Nhất Minh là một tân chủ tịch huyện từ trên trời rơi xuống, để củng cố vững địa vị quyền lực ở trong huyện Tây Phong, tình thế ắt phải đào tạo một nhóm thân tín. Cái mà họ gọi là vua nào triều thần ấy, tân chủ tịch huyện dến đây sẽ phá vỡ bố cục quyền lực vốn có, một màn xóa bài mới sẽ khó mà tránh khỏi, mà ông bây giờ đang gặp phải vấn đề xếp thành hàng.
Mà về điểm này, ông ta đã không còn chút băn khoăn nào. Không có gì khác, ông ta đã ở xã Hoà Bình tiêu hao gần mười năm, người đi lên cao, nước chảy xuống thấp, ông ta không muốn tiếp tục ngồi ở cái ghế ghẻ lạnh ấy nữa! Hôm nay nhận được điện thoại của chiến hữu Vương Bác từ Liêu Dương gọi tới, ông càng giữ vững lòng tin. Vương Bác và vị chủ tịch huyện Lục từng là bạn học trong trường Đảng, cũng chính là Vương Bác đã đề cửa ông với chủ tịch Lục. Anh em trong thiên hạ có bốn điều: Cùng nhau vượt sông, từng vác súng, từng chơi qua gái điếm, từng tham ô. Làm một người bạn hữu từng cùng vác súng, sau này ông nhận được mọi sự đề bạt, tuyệt đối là được nhờ từ Vương Bác!
Lúc mời thầy thuốc tới, sau khi hỏi thăm về tình hình vết thương và tình trạng hồi phục, Phó bí thư huyện ủy, phó chủ tịch, quyền chủ tịch huyện Lục Nhất Minh dặn dò Lương Thần an tâm dưỡng thương, để nhanh chóng khỏi bệnh. Lương Thần với vẻ mặt kích động, cảm ơn các vị lãnh đạo đã dành thời gian quý báu của mình để tới quan tâm hỏi thăm hắn ân cần, sau cùng bày tỏ sẽ cố gắng để nhanh chóng trở về vị trí để tiếp tục công việc.
Trong lòng sở trưởng Vương Văn Diệc thầm cười, năng lực biểu hiện của tên nhóc này không phải loại bình thường. Hơn nữa, đối diện với sự phỏng vấn của cô phóng viên xinh đẹp của đài truyền hình mà không chút luống cuống, vẻ mặt chân thành, ngôn ngữ chất phác, tuyên bố hành vi của bản thân chỉ là hết sức vì chức trách của một cảnh sát, song một lần nữa cảm ơn các nhà lãnh đạo đã bớt chút thời gian quý báu của mình để tới thăm hỏi hắn.
Tất cả mọi lãnh đạo có mặt ở đấy đều mỉm cười. Có thể thấy rằng, tất cả bọn họ đều rất hài lòng về biểu hiện của đồng chí bị thương này.
Cả một quá trình thăm hỏi rất thân thiết, cảm động, mà điều quan trọng nhất là sự hài hoà. Tinh thần làm việc rất tỉ mỉ của các nhân viên đài truyền hình, đã ghi lại màn hòa khí ấy. Có lẽ là vào ngày mai, cảnh tượng trước mắt này sẽ biến thành lời văn và hình ảnh phát trên các kênh tin tức của Đài truyền hình huyện và các trang nhật báo Tây Phong.
- Trưởng Phòng Đinh, đồng chí Tiểu Lương là cấp dưới của cậu, dưới điều kiện tiên quyết mà không vi phạm nguyên tắc, cậu có nên suy xét quyết định giải quyết một chút về những khó khăn của đồng chí Tiểu Lương?
Sau khi hiểu biết về gia cảnh Lương Thần, biết nhà hắn ở thị trấn, cũng đó cụng tỏc hơn hai năm ở xó Hũa Bỡnh xa xụi, Chủ tịch huyện Lục quay sang mỉm cười hỏi Phó trưởng phũng Đinh.
- Chủ tịch Lục nói rất đúng, đối với những khó khăn của đồng chí Tiểu Lương, phòng sẽ hết sức cố gắng để dàn xếp.
Phó phòng Đinh gật đầu lia lịa tán thành. Đây đang là thời kỳ nhạy cảm tranh chấp vị trí Trưởng phòng, tuy rằng đã ôm chặt lấy cái chân của bí thư huyện ủy, nhưng đối với vị chủ tịch mới nhiệm chức này, ông cũng không thể tùy tiện đắc tội. Thậm chí là đối với cái chuyện nhỏ như thế này, chỉ cần thuận nước đẩy thuyền, thì dễ như trở bàn tay mà thôi!
Sau khi nghe câu nhận lời của phó phòng Đinh, trong lòng Lương Thần giống như dời sông lấp biển vậy. Đây là sự thể hiện trực tiếp nhất của quyền lực, những thứ mà hắn vất vả tìm kiếm cũng không thấy. Bây giờ chỉ cần một câu nói của ngài chủ tịch huyện là có thể được giải quyết. Lần đầu tiên trong đời, hắn có sự nhận thức trực tiếp nhất đối với tác dụng tuyệt vời của quyền lực!
Nhìn thấy sự kích động trên khuôn mặt Lương Thần, chủ tịch Lục mỉm cười. Sở dĩ hôm nay ông nói thừa ra một câu như vậy, một mặt là cảm thấy hài lòng với sự biểu hiện rất tốt của cậu nhóc bị thương này, mặt khác cũng là muốn xem thái độ của phó phòng Đinh. Nếu như đối phương đối với ngài chỉ bằng mặt mà không bằng lòng, thì ngài tuyệt đối sẽ không để cho con hổ biết cười này được sống dễ chịu. Đối với ngành quan trọng là phòng công an, ngài cần thiết phải nắm chắc trong lòng bàn tay, đưa Vương Văn Diệc thăng nhiệm phó phòng, đó là một điểm trong mưu đồ của ngài! Đương nhiên, trừ hai ý đồ trên thì cảm quan của bản thân ngài đối với cậu thanh niên này là không tồi!
Sở trưởng Vương Văn Diệc lén lút trừng mắt nhìn Lương Thần, cậu nhóc may mắn đấy! Ngài chủ tịch đã mở miệng thì Đinh Trác không thể không nể mặt, việc Lương Thần được điều về phòng công an huyện đã chắc như đinh đóng cột, nói không chừng lại còn vớ được một chức quan béo bở.
Cuộc thăm hỏi của các vị lãnh đạo đã kết thúc tốt đẹp trong vòng nửa tiếng đồng hồ, để lại trong phòng bệnh rất nhiều đồ hỏi thăm như hoa quả và các đồ thăm người bệnh. Còn Lương Thần vẫn còn chìm đắm trong niềm vui vô tận, ngồi ngây ra trên giường bệnh. Cho tới bây giờ, hòn đá to ở trên ngực hắn đã được dời đi, từ trong ra ngoài cơ thể hắn tràn ngập một thứ sảng khoái, nhẹ nhõm mà không thể diễn tả bằng lời.
Diệp Thanh Oánh nhẹ nhàng đi vào, nhìn Lương Thần bối rối mà không nhịn được cười. Cô đã quay lại từ rất lâu rồi, nhưng sau khi nhìn thấy súng trường đoản pháo của các phóng viên của đài truyền hình ở bên ngoài phòng bệnh, biết được chuyện gì đang xảy ra nên cô một mình đứng ở chỗ rẽ ở hành lang, cứ như thế đợi tới khi các vị lãnh đạo huyện và phóng viên đi khỏi thì mới vào.
Lương Thần đắm chìm trong vui sương và kích động đã không để ý tới sự xuất hiện của Diệp Thanh Oánh, khi ánh mắt hắn vô ý nhìn vào chiếc điện thoại ở đầu giường, trong lòng hắn chợt nảy ra một ý nghĩ rất cấp thiết, hắn muốn đem niềm vui này chia sẻ với bạn gái của hắn.
Nhưng khi hắn cầm điện thoại lên, đang định nhấn số thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Nhìn thấy dãy số quen thuộc, Lương Thần giật mình, vội vàng nhấn nút nghe.
- Thần, anh đang làm à?
Trong điện thoại truyền tới một giọng nữ giới rất dịu dàng. Chính là bạn gái của hắn Tiểu Mạn.
- Ừ, anh đang làm! Tiểu Mạn, anh có một chuyện muốn nói với em!
Lương Thần không nói tới chuyện anh ta nằm viện vì bị thương, hắn sợ bạn gái lo lắng. Hiện tại hắn đang rất vui sướng, đang muốn báo với đối phương tin vui là hắn rất có khả năng được điều về phòng công an huyện. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenyy.com
- Tuần này có về được một lần không? Em, cũng có chuyện muốn nói với anh!
Giọng cô gái có chút gì đó run rẩy.
- Trong điện thoại không thể nói được sao?
Trong Lòng Lương Thần chợt lặng xuống, sự vui sướng tràn trề vốn có đang từng chút một mất đi, cô ấy muốn nói gì với hắn? Lẽ nào, điều hắn lo lắng đã thực sự xảy ra rồi?
- Không, có lẽ là anh về...!
- Cứ nói trong điện thoại đi, Tiểu Mạn, đưa điện thoại cho mẹ!
Trong điện thoại có thêm giọng của một phụ nữ, Lương Thần biết, đó chính là mẹ của Tiểu Mạn.
- Tiểu Thần, cô nói chuyện với cháu, nếu cháu là một người đàn ông thực sự, thì đứng kéo dài với Tiểu Mạn nhà chúng tôi nữa. Cô biết cháu là một đứa tốt, nhưng điều kiện của cháu thực tại là..., cho dù là chuyện công tác cũng đã được giải quyết rồi, nhưng vấn đề nhà ở...! Đồng nghiệp của chú Chu đã giới thiệu cho Tiểu Mạn một người, làm việc ở phòng nhân sự, điều kiện cũng khá. Qua ba lần đầu gặp mặt, cô và chú Chu đều rất hài lòng, cô thấy chuyện của cháu và Tiểu Mạn hãy bỏ đi!
- Xin hãy đưa điện thoại cho Tiểu Mạn!
Hôm nay cái giọng điệu bình tĩnh của Lương Thần cũng khiến hắn phải giật mình, có lẽ trong tiềm thức, hắn đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay. Nhưng điều hắn không thể ngờ là, ngày này lại vào thời khắc hắn sắp hoàn thành lời hứa của hắn với bạn gái!
- Không thể cho anh thêm chút thời gian sao? Cho dù là một tuần thôi! Chúng ta nói cũng được!
Lương Thần cầm chiếc điện thoại chặt hơn, trong lòng tràn đầy chua xót.
- Thần, em...!
Điện thoại truyền đến giọng nghẹn ngào của người phụ nữ.
- Có thể, hay không có thể!
Lương Thần cắn chặt môi, cố giữ cho giọng của mình được bình tĩnh.
-...!
Sự im lặng trong điện thoại cứ kéo dài suốt một phút đồng hồ, trong lòng Lương Thần lặng dần, cuối cùng cũng rớt xuống tận đáy. Trong giờ phút này, hắn không còn tâm trạng để nói cho đối phương biết về tin vui của hắn. Trong phút chốc, hắn chợt thấy tất cả những cố gắng của hắn lâu nay thật buồn và nực cười!
- Được rồi, anh hiểu rồi. Anh là một thằng đàn ông nhỏ mọn, một câu chúc em hạnh phúc cũng nói không xong, dùng luôn câu của mẹ em đi, chúng ta dễ hợp dễ tan!
Nói xong, lương Thần tắt luôn điện thoại.
Điện thoại đã tắt, nước mắt Lương Thần cứ thế tràn mi, hắn bỗng nhiên nhớ cái cảnh xuân tươi đẹp của buổi sáng ấy, hắn ngẩng đầu lên rồi nhìn về phía kí túc xá nữ mà hét lớn:
- Biển lớn ơi ngươi toàn là nước, tuấn mã ơi mày có bốn chân, người đẹp phòng ba linh một ơi nàng có thể hôn vào môi ta!
Theo sau đó, ở cửa sổ phòng ba có một tốp người đẹp chen nửa người ra ngoài, có một cô gái mặc chiếc áo phông màu trắng ở trong số đó ngước nhìn hắn, cười tươi như hoa!
Kỷ niệm là đẹp đẽ, hiện tại là xót xa. Lương Thần biết, hắn không có lý do để trách cứ bất kì ai. Tình yêu không thể coi là cơm ăn, không thể coi là nhà ở, không thể coi là chiếc xe. Thế giới này nơi nơi đầy rẫy sự mạnh thắng yếu thua, bản thân mình không thể cho, người khác có thể cho, cho nên trong trận đọ sức này, hắn là kẻ thất bại không hơn không kém. Hắn không muốn phô bày ra cái sự bi tình, hoặc là từ nay về sau biến thành kẻ hận đời ghét tục, thù hận những mụ đàn bà sùng bái đồng tiền ở trên thế giới này. Điều hắn phải làm, là tiếp tục sống cho thật tốt, vì chính bản thân hắn!
Lương Thần cười chua chát, dùng chiếc gối bịt kín khuôn mặt đang ướt đẫm nước mắt, trong lòng đọc thầm:
- Tất cả đều trong nháy mắt, tất cả rồi sẽ qua đi, mà cái quá khứ ấy, sẽ trở thành một hoài niệm thân thương!
Cái thế giới này nơi nơi chứa đầy những vui sướng và bi thương, mà bạn mãi mãi không bao giờ biết, rốt cuộc là cười vui hay nước mắt.
Diệp Thanh Oánh lặng lẽ nhìn người đàn ông không ngừng run rẩy ở trên giường bệnh, trong đôi mắt đẹp lộ ra sự cảm thông sâu sắc. Cô có lòng muốn an ủi đối phương vài câu, nhưng chưa có kinh nghiệm về tình yêu như cô lại không biết làm sao để mở miệng. Điều duy nhất cô có thể làm, chỉ có thể là lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, để cho người đàn ông kia được thoải mái một mình.