Chương 565: TÔI TỪ CHỐI

Tên cầm đầu vừa úp úp mở mở vừa nhìn sang phía Doãn Hải Ba. Nhưng Doãn Hải Ba sao dám ra ám hiệu với y dưới con mắt bao nhiêu người.

- Cổ Tiểu Khải!

Đúng lúc tên cầm đầu quanh co nửa ngày cũng không nói được gì, Lương Thần bỗng nhiên thu lại nụ cười, lạnh giọng quát.

- Hở!

Tên cầm đầu ngẩn người, rồi miệng há to gần như có thể nhét vừa quả trứng vịt, lâu sau đó y vẻ mặt bất ngờ hớn hở nói:

- Đúng, tôi là Cổ Tiểu Khải! Sếp Lương, anh không ngờ lại biết tên của tôi!

Nói rồi quay đầu ra phía đám lưu manh đã bị còng tay giọng điệu khoe mẽ lớn tiếng nói:

- Chúng mày đều nghe rõ rồi chứ, đến sếp Lương cũng biết Cổ Tiểu Khải tao!

- Nghe thấy rồi, Khải ca! Em đã nói rồi mà, mặc dù anh không lăn lộn ở mảnh đất Vạn Hưng này, nhưng ở nơi đây đã có truyền thuyết về anh!

- Đúng vậy, em đã biết là theo Khải ca nhất định không sai mà!

- Khải ca, anh thật là bá đạo đó!

- Khải ca, sự ngưỡng mộ của chúng em đối với anh như nước sông cuồn cuộn không dứt!

- Khải ca đã ra mặt thì kẻ nào dám lên tiếng!

Đám đàn em mồm năm miệng mười khoác lác, tên nào cũng có vẻ kích động, cơ hồ hận một nỗi không thể quỳ lạy dưới mặt đất để thể hiện sự kính phục với đại ca.

Thu nhận toàn bộ những lời a dua nịnh hót của đám đàn em, Cổ Tiểu Khải vẻ mặt dương dương đắc ý, hai tay mang còng nắm chặt nhìn bốn phía, ra vẻ kiểu ta đây anh hùng, miệng còn giả bộ khiêm tốn nói:

- Tất cả đều nhờ vào sự yêu mến ủng hộ của các anh em!

Bất thình lình mông đau nhói, thân người lảo đảo, suýt chút nữa ngã vào đống phân chó.

Đám người vây quanh lập tức cười ầm lên, không khí vốn căng thẳng liền trở nên dịu đi.

- Đồ…!

Thẹn quá hóa giận, Cổ Tiểu Khải sau khi đứng vững người, đang định chửi gì đó thì bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Lương Thần, cổ họng không khỏi cứng lại, cố gắng nuốt những lời lẽ thô tục trở vào. Xấu hổ vuốt vuốt gáy, lắp bắp nói:

- Sếp Lương, sếp ít nhiều cũng nể mặt em một chút đi, nhiều anh em nhìn thế này, nếu sếp muốn đá em để trút giận, vậy cũng được, em cùng sếp về, sếp muốn chà đạp em thế nào cũng được!

- Câm miệng!

Lương Thần mặt vẫn lạnh tanh, lưu manh hắn đã gặp nhiều rồi, lúc ở thị trấn Hòa Bình, những tên anh chị. Đó đều là những nhân vật đá một cước, nửa ngày sau mới kêu đau, bất kể là giả vờ ngốc hay ngốc thật, chỉ cần hơi lên mặt với chúng, chúng liền xung lên ngay.

Cổ Tiểu Khải cũng coi như biết nghe lời, lập tức đóng chặt miệng lại.

- Nói, ai đã sai khiến các cậu đến đây gây loạn?

Lương Thần nheo mắt, ánh mắt sắc bén ném thẳng về phía khuôn mặt dày như một bức tường thành của đối phương.

- Em có thể nói chuyện rồi?

Cổ Tiểu Khải không quên trưng cầu ý kiến của đối phương, thấy hắn chau mày ẩn chứa dấu hiệu bão nổi, vội vàng giơ ngón tay cái lên khen ngợi:

- Sếp Lương, sếp mắt thần như đuốc, vừa nhìn đã nhận ra rồi. Nhưng em cũng là hết cách. Suy cho cùng nhiều anh em như vậy cần ăn cơm, em là đại ca cũng không thể để huynh đệ đói bụng được! Sếp Lương, dưới trướng anh cũng có không ít người, chắc hẳn có thể hiểu được điều khó xử trong đó.

Xem cảnh diễn hề này, đến Khâu Lĩnh Mai cũng không nhịn được nhếch mép muốn cười. Không trừ khả năng gã có tên Cổ Tiểu Khải này đang giả ngây giả dại. Nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng y thật sự khờ khạo, dù sao trên thế giới này loại người nào cũng có thể tồn tại.

- Đừng cợt nhả nữa, nói thật đi, là ai sai khiến cậu đến đây?

Lần này lên tiếng hỏi là phó trưởng ban thư kí Phan Chí Xương. Y thấy được phó Chủ tịch Trâu không hài lòng về hành động giọng khách át giọng chủ của Cục trưởng Lương. Mặc dù thẩm vấn kẻ tình nghi là công tác của cơ quan công an, nhưng Cục trưởng Lương vừa xuất hiện, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn, bí thư Khâu không có ý kiến gì, không có nghĩa là phó Chủ tịch Trâu không có ý kiến gì. Trên thực tế đến bản thân y cũng có cảm giác bị lạnh nhạt vứt sang một bên.

- Mày là ai mà dám nói chuyện với đại ca tao như vậy? Không đợi Cổ Tiểu Khải lên tiếng, đàn em của y đã hét lên trước, tên nào cũng vẻ mặt khó chịu.

- Có tin tối nay tao đập vỡ cửa kính nhà mày không!

Sếp Lương và đại ca đang nói chuyện, mày dám xen mồm vào à, mày là cái đinh mục gì!

- Liệu hồn biết thân biết phận!

- Cút qua một bên đi!

Phó trưởng ban thư kí Phan tức giận mặt đỏ tía tai, cổ họng nghẹn lại, một bàn tay run rẩy chỉ vào đám lưu manh, nửa ngày mới thốt ra được một câu:

- Khốn khiếp! Quả thực là khốn khiếp mà!

Thái độ của đám lưu manh với y và với Lương Thần hoàn toàn khác biệt, sự tương phản này thật sự khiến y tức giận muốn ói máu.

- Đều im hết cho tôi!

Theo tiếng quát mắng của Lương Thần, đám lưu manh lập tức lặng ngắt như tờ. Nhìn thấy cảnh này, phó trưởng ban thư kí Pha- n càng giận dữ và xấu hổ, hận một nỗi không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống. Y cuối cùng đã hiểu được một câu nói, lên giọng cũng là một nghệ thuật, không phải ai muốn là cũng có thể làm được, ít nhất có y là không thể….!

Sếp Lương, anh bớt giận! Theo lý mà nói, anh hỏi đến em là đã coi trọng Cổ Tiểu Khải em rồi. Em vốn nên biết thì nói, đã nói phải nói tất cả, nhưng là người lăn lộn trên giang hồ, thứ nhất phải biết quy tắc, thứ hai phải biết nghĩa khí, em đã cầm tiền của người ta, dù sao cũng không thể bán đứng người ta được. Nếu em làm như vậy, anh em trong nghành sẽ nhìn em thế nào? Đàn em của em sẽ nhìn em thế nào? Những người sùng bái và đi theo em sẽ nhìn em thế nào….?!

Cổ Tiểu Khải vẻ mặt kích động, nói đến đó, y liền quay người lại, hai tay kéo chiếc áo thun ngắn lên, trên chiếc lưng trần, hai chữ to đùng chói lọi lập tức đập vào mắt mọi người. Rõ ràng là “trượng nghĩa”, hai chữ viết lớn.

Trượng nghĩa! Cổ trượng nghĩa! Giả trượng nghĩa! Khâu Lĩnh Mai chút nữa thì cười ra tiếng. Những người vây quanh đều kiềm chế như vậy, phát ra những tiếng cười nhốn nháo.

- Dẫn đi, dẫn đi!

Lương Thần cũng thấy hơi nhức đầu rồi, y phất phất tay, ra hiệu cho phó đại đội trưởng Điền Phú Quý áp giải toàn bộ đám lưu manh cùng tên cầm đầu này về.

Đám đàn em cùng Cổ Tiểu Khải được áp giải lên xe cảnh sát, những hộ gia đình bị trưng dời vây quanh dần dần tản ra, xem cảnh náo nhiệt cũng chỉ là hứng thú nhất thời, dù sao kết quả đàm phán của bọn họ với chính quyền và bên khai thác đầu tư mới là đại sự.

Xuất hiện việc nhỏ nhặn này khiến Trâu Nhuệ Lâm bị mất đi hoàn toàn sự kiên nhẫn. Y trầm mặt xuống, khẽ nói với phó trưởng ban thư kí Phan vài câu. Phan Chí Xương lén nhìn sang Khâu Lĩnh Mai, sau đó gật gật đầu, đi đến bên phân cục trưởng Đặng Trường Giang rỉ tai vài câu.

Đặng Trường Giang hơi sững người, sau đó khéo léo nói:

- Thư kí Phan, việc này tôi phải báo cáo với sếp Lương đã!

Nói xong, cũng không để ý đến nét mặt khó coi của Phan Chí Xương, cất bước đi về phía Lương Thần.

- Phó trưởng ban thư kí Phan muốn chúng ta lập tức đưa ra biện pháp, giải quyết triệt để vấn đề thi thể! Y nói đây là ý của phó Chủ tịch Trâu! Sếp Lương, anh thấy…!

Đến bên Lương Thần, Đặng Trường Giang khẽ báo cáo.

- Chúng ta đưa ra biện pháp, chúng ta đưa ra biện pháp gì được chứ?

Lương Thần trên khuôn mặt nở nụ cười chế nhạo:

- Ý của phó Chủ tịch Trâu chính là muốn bên cảnh sát chúng ta đi cướp thi thể, đúng không? Lão Đặng, tôi nói vài câu khó nghe, cho dù là thổ phỉ cũng chỉ cướp người thôi chứ không cướp thi thể đâu!

Nói đến đó, Lương Thần ngừng lại một chút, rồi chậm rãi nói:

- Việc như vậy tôi sẽ không để nhân viên cảnh sát đi làm đâu. Đương nhiên, đây chỉ là ý kiến cá nhân của tôi, còn lão Đặng làm thế nào, tôi sẽ không can thiệp!

Lương Thần không hề nói gì giả dối, hắn mặc dù là Cục trưởng Cục công an Thành phố, nhưng xét về quan hệ phụ thuộc mà nói, Trâu Nhuệ Lâm thân làm phó Chủ tịch Thành phố kiêm Chủ nhiệm ban quản lý, mệnh lệnh của y với Đặng Trường Giang sẽ có hiệu lực hơn của hắn. Trên thực tế, Đặng Trường Giang chủ động đến xin ý kiến của hắn đã là có lòng rồi! Vì điều này nhất định sẽ đắc tội với Phan Chí Xương, thậm chí là mối nguy với Trâu Nhuệ Lâm.

- Sếp Lương, tôi cũng cảm thấy làm như vậy không được ổn lắm, nhưng phó Chủ tịch Trâu lại…!

Đặng Trường Giang vẻ mặt khổ sở, vẻ khó xử của y cũng không phải là giả tạo, dẫn nhân viên cảnh sát đi cướp thi thể, chuyện này sẽ bị người đời chỉ trích. Hơn nữa y biết rõ sự đáng sợ của dư luận bây giờ, một khi bị bại lộ, gặp xui xẻo không phải ai khác, chắc chắn sẽ là phân cục trưởng y, người trực tiếp ra mệnh lệnh.

- Thật sự cảm thấy khó xử sao?

Ánh mắt Lương Thần sáng quắc nhìn về phía Đặng Trường Giang.

- Thật sự!

Đặng Trường Giang thản nhiên đón nhận ánh mắt của Cục trưởng đại nhân.

- Nếu đã là như vậy, vậy giao cho tôi!

Lương Thần gật gật đầu, sau đó đột nhiên lên giọng:

- Đây là chủ ý của ai, quả thực là làm bừa mà!

Rời khỏi Đặng Trường Giang, bước nhanh về phía bí thư Đảng ủy Khâu Lĩnh Mai, Lương Thần vẻ mặt giận dữ nói:

- Bí thư Khâu, tôi kiên quyết phản đối làm như vậy!

- Sao vậy tiểu Lương?

Khâu Lĩnh Mai vẻ mặt kinh ngạc hỏi. Để ý thấy vẻ mặt khó coi của Trâu Nhuệ Lâm ở bên kia, bà lập tức hiểu được Lương Thần phản đối việc gì. Ngay sau đó, trong lòng bà có chút không vui, vừa rồi Trâu Nhuệ Lâm mặc dù đã xin ý kiến của bà, nhưng bà vẫn chưa thể hiện thái độ đồng ý. Trong tình huống đó, Trâu Nhuệ Lâm lại trực tiếp ra lệnh cơ quan công an hành động, rõ ràng là không coi bí thư Đảng ủy bà ra gì mà.

- Vừa rồi Đặng Trường Giang xin chỉ thị của tôi, nói là cần điều động lực lượng cảnh sát hành động, lập tức cướp thi thể nạn nhân về hỏa táng. Y nói đây là ý của thư kí Phan, tôi thật không thể hiểu, chức năng của Cục công an chúng tôi từ lúc nào đã thay đổi, làm những việc của thổ phỉ và bên hỏa táng.

Những lời nói của Lương Thần vô cùng khắc nghiệt, hơn nữa mũi nhọn chỉ rõ về hướng Phan Chí Xương. Trên thực tế, không ai là không biết Phan Chí Xương đại diện cho Trâu Nhuệ Lâm lên tiếng.

Lương Thần không phải là muốn nổi bật gì, hắn sở dĩ can dự vào chuyện này là vì biết, một khi Đặng Trường Giang thi hành mệnh lệnh của Trâu Nhuệ Lâm, nếu xảy ra hậu quả gì, hắn thân làm Cục trưởng Cục công an Thành phố đã trực tiếp đến hiện trường, bất luận thế nào cũng khó mà chối bỏ trách nhiệm. Nếu đã không chạy thoát được, vậy hắn bắt buộc phải tỏ rõ thái độ, còn về vấn đề đắc tội với Trâu Nhuệ Lâm, từ lâu đã đắc tội rồi, thêm lần này nữa thành vấn đề sao?

- Cục trưởng Lương, chú ý lời nói của cậu!

Trâu Nhuệ Lâm sầm mặt xuống khiển trách. Y nhẫn nhịn anh chàng này rất lâu rồi, mặc dù người lớn trong nhà luôn nhắc nhở y, hết sức không được đối đầu với chàng trai này, nhưng người không có ý hại hổ, hổ cũng chẳng hại người. Đối mặt với những khiêu khích hết lần này đến lần khác của Lương Thần, y đã mất đi sự kiên nhẫn từ lâu, dẫn đến tức giận. Hơn nữa, chỗ dựa vững chắc nhất của Lương Thần cũng không còn, Trâu Nhuệ Lâm y vốn chẳng cần tự làm khổ mình nữa!

- Phó Chủ tịch Trâu, tôi thấy lời lẽ của tôi chẳng có gì là không đúng cả, tôi nói đều là sự thật!

Cục trưởng Lương vẻ mặt nghiêm nghị:

- Trước phải trái rõ ràng, tôi nhất định sẽ giữ lập trường!

- Đủ rồi!

Trâu Nhuệ Lâm vẻ mặt đầy giận dữ, chỉ vào Lương Thần nói:

- Tôi lấy danh nghĩa là Phó Chủ tịch Thành phố lệnh cho cơ quan công an Thành phố lập tức hành động, đưa thi thể người chết đi hỏa táng!

- Với danh nghĩa là Cục trưởng Cục công an, tôi từ chối!