Đỗ Trọng Tiêu trên mặt dường như không có sự thay đổi, nhưng ánh mắt thường ngày có chứa sự thản nhiên lười nhác, giờ phút này dấy lên một ánh lửa phẫn nộ. Y cùng với Trương Hiểu Lâm chính thức nói yêu nhau đã gần nửa năm, tình cảm cũng có tiến triển nhất định. Đặc biệt người nhà y rất ưng ý Trương Hiểu Lâm, y cũng từng nghĩ tới việc sẽ cưới cô gái này làm vợ. Nhưng giờ phút này, y thấy ý tưởng đó thật viển vông biết bao.
Ánh mắt tóe lửa nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một tia nhìn lạnh lẽo. Đỗ Trọng Tiêu âm thầm buông lỏng nắm tay đang nắm chặt, lạnh lùng nhìn Trương Hiểu Lâm một cái, sau đó quay người đi. Y không không phẫn nộ, cũng không cần tức giận, tức giận bởi một người như vậy thì không đáng.
- Đứng lại!
Một bóng người khôi ngô đứng phía sau Lưu Văn Hạo rất nhanh tiến lên, khoác lên vai Đỗ Trọng Tiêu:
- Nói cho mày biết, về sau cách xa tiểu Lâm một chút, bằng không...
Đỗ Trọng Tiêu cũng không quay đầu lại, cứ thế đi về phía trước, dường như căn bản chưa nghe được có người nói với y, không cảm giác được có người vỗ vai y.
Lô Bân bị thái độ của đối phương chọc giận, xông lên phía trước, định cho tên không biết trời cao đất dày này một trận. Nhưng ngay sau đó, tay trái của Đỗ Trọng Tiêu vươn ra nhanh như chớp tóm lấy bàn tay đang đặt trên vai mình. Gần như đồng thời, Đỗ Trọng Tiêu lui về phía sau nửa bước, khuỷu tay phải đấm một cái vào ngực Lôi Bân.
Lôi Bân trong nháy mắt mặt đã không còn huyết sắc, thân hình khôi ngô không tự chủ được lảo đảo lui về phía sau. Nếu không phải bạn gái nỗ lực đỡ lấy thì gã khó tránh khỏi ngã chổng vó.
Mấy người Lưu Văn Hạo, Trương Hiểu Lâm không khỏi giật mình kinh hãi. Bọn họ không nghĩ đến xuất thân là cảnh sát vũ trang Lôi Bân sẽ bị hạ gục bởi Đỗ Trọng Tiêu. Nói không khoa trương, cho dù Lôi Bân có uống rượu thì hơn mười người bình thường cũng không chạm được vào người.
Một người anh em khác của Lưu Văn Hạo, cũng là cảnh sát có vũ trang Trương Lai Vũ, sau khi ngây người vài giây thì hét lớn một tiếng rồi vọt lên, một cước đá thật mạnh vào giữa lưng Đỗ Trọng Tiêu.
Đỗ Trọng Tiêu như trước đầu cũng không quay lại, khi cú đá sắp đến thì bất ngờ bước sang phải một bước, theo sau bay người lên không xoay người, ăn miếng trả miếng, chân cũng giơ lên đá bay một cước của Trương Lai Vũ.
Vài nhân viên thu ngân xinh đẹp ở đại sảnh nhìn thấy cảnh tượng này, không hẹn mà cùng che cái miệng nhỏ nhắn lại. Đây là cú đá hàng thật giá thật ba trăm sáu mươi độ gió xoáy, không phải trên phim mà trong cuộc sống hiện thực.
Đám người ngây ra nhìn Đỗ Trọng Tiêu vững vàng đáp xuống đất, vội vàng thụt lùi vài bước.
Lưu Văn Hạo trong lòng vừa sợ vừa giận. Lôi Bân và Trương Lai Vũ đều là anh em của y, là cảnh sát vũ trang có thời hạn. Tuy bình thường ăn chơi đàng điếm nhưng công lực không phải là kém. Nhưng mà hiện tại, chỉ trong nháy mắt đã bị người thanh niên tên Đỗ Trọng Tiêu này đánh ngã xuống đất. Mà nhìn tư thế của đối phương, rõ ràng còn chưa thi xuất toàn lực.
- Người này là từ đâu tới?
Lưu Văn Hạo hướng ánh mắt nhìn sang Trương Hiểu Lâm bên cạnh.
- Anh ta...Anh ta làm ở Chi đội trị an Cục công an Cẩm Bình.
Trương Hiểu Lâm trong mắt không giấu nổi vẻ khiếp sợ. Cô bình thường không để tâm, không ngờ Đỗ Trọng Tiêu có thân thủ kinh người như vậy.
Một cảnh sát nhỏ nhoi ư? Lưu Văn Hạo trong lòng khó có thể tin. Một cảnh sát của Chi đội trị an có thể dễ dàng hạ được hai cảnh sát có vũ trang? Thật đúng là nực cười.
- Mẹ kiếp!
Lôi Bân ôm ngực chửi lớn. So với Trương Lai Vũ bị đá bay đến mấy mét thì vết thương của gã không nặng lắm. Nhưng nhìn bóng dáng đang đi ra cửa chính kia, gã không dám bước lên một bước. Người lành nghề ra tay là biết ngay. Đối phương chỉ dùng một khuỷu tay đánh gã, gã đã có cảm giác như bị thiết chùy nện vào. Lôi Bân rất rõ ràng, cho dù là mười gã và Trương Lai Vũ cùng nhau đánh thì cũng không chắc là đối thủ của người kia.
Trương Lai Vũ cũng đã được bạn gái đỡ lên, sắc mặt trắng bệch, căn bản một câu cũng nói không nên lời, hai mắt nhìn về phía cửa chính tràn đầy vẻ hoảng sợ.
Lưu Văn Hạo cắn chặt răng, cất bước đi theo. Khi gã nhìn xuyên qua cánh cửa kính của khách sạn, nhìn thấy chàng thanh niên kia vẫn đang dựa lưng vào một chiếc xe cánh sát, dường như cũng không có ý định lập tức rời đi. Trên mặt gã lộ một tia cười lạnh, lập tức lấy di động ra bấm một dãy số.
Đỗ Trong Tiêu dựa vào xe cánh sát châm một điếu thuốc, sau đó ánh mắt nhàm chán nhìn đường phố đã lên đèn rực rỡ. Vốn định về nhà, nhưng giờ thì chắc tiệc rượu của lãnh đạo cũng sắp kết thúc, y quyết định tự mình sẽ đưa Cục trưởng về nhà khách. Về phần Trương Hiểu Lâm, y căn bản không thèm nghĩ nữa, hoặc nói đúng hơn là không muốn nghĩ nữa.
Khi Lương Thần đi thang máy xuống đến đại sảnh là đã có phần say. Bởi vì đã phán đoán sai lầm, làm cho hắn tối nay thảm hại trên bàn rượu. Phó giám đốc sở Dương, Kinh Đại Chí, Trình Thật Chí đã liên kết với nhau để chuốc say hắn. May mắn đến thời khắc mấu chốt, Phó giám đốc sở Dương đã nói: "Tiểu Lương, cũng muộn rồi, chúng ta tương lai còn nhiều thời gian mà", coi như đã thả cho hắn một đường thoát.
Cùng với Kinh Đại Chí, Trình Thuật Chí kề vai sát cánh, sắc mặt ửng đỏ, bước chân vẫn vững vàng như trước là Phó giám đốc sở Dương. Cả đám người đi ra khỏi cửa chính khách sạn. Gió đêm thổi mát rượi, đầu óc đã tỉnh táo lại vài phần, đang định vẫy tay chào đám người Phó giám đốc sở Dương thì hắn bỗng nhiên ngưng lại. Ở cửa chính khách sạn đang cực kỳ náo nhiệt.
Đèn cảnh sát lấp lóe, ước chừng hơn mười người cảnh sát đang vây quanh một người đàn ông còn trẻ, nhưng cũng không dám tiến lên. Trên mặt đất không ngờ còn nằm vài tên cảnh sát. Giờ phút này, Đại đội trưởng Chi đội trị an 1 Cục công an thành phố Cao Đức Tân đang thở hổn hển. Vừa rồi y nhận được điện thoại của Lưu Văn Hạo, lập tức ý thức được đây là một cơ hội đốt đèn lồng đều tìm không ra. Nếu có thể làm được việc này cho Phó giám đốc sở Lưu thì sau này cần gì phải nghĩ đến việc không được thăng chức?
Nhưng mà sau khi dẫn đội đến, y mới ngạc nhiên nhận ra rằng cái mà mình phải đối mặt là một khúc xương thật sự khó gặm. Đối phương đưa ra thẻ cánh sát, y không thèm để ý. Sau khi giao đấu một đối một, người của y gục xuống một phần ba.
Mắt thấy có người ăn tim hùm gan báo dám động thủ với cánh sát, lại còn đánh ngã vài người rồi, bất kể là người qua đường hay là khách ra vào khách sạn đều hiếu kỳ. Một đám duỗi cổ vây xem, thậm chí còn có người lôi máy ra chụp ảnh.
Cách đó không xa, Lưu Văn Hạo không kìm được cười lạnh. Sự việc càng ồn ào thì cái người thanh niên tên Đỗ Trọng Tiêu kia kết cục sẽ càng thảm. Sự tình đến nước này, ít nhất cái chức vị của Đỗ Trọng Tiêu đừng nghĩ đến chuyện giữ được.
- Không được nhúc nhích. Hai tay giơ lên!
Cao Đức Tân tức giận phát điên, thứ nhất là lo Lưu thiếu gia tức giận, thứ hai là người xem vây lại càng ngày càng nhiều, khiến trong lòng y hết sức bực bội. Y cắn răng một cái, lôi súng lục ra, nhằm thẳng vào đối phương.
Nhưng mà đúng lúc này, một bàn tay vươn ra, túm chặt lấy bàn tay cầm súng của y, đè ép xuống. Y kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn y, sau đó lạnh giọng chất vấn:
- Súng trong tay anh dùng để đối phó với đồng sự à?
- Anh làm gì vậy?
Cao Đức Tân tức đến nghẹn lời, nghe câu hỏi của đối phương, lập tức mí mắt giật giật, không chút khách khí nói:
- Không thấy chúng tôi đang chấp hành công vụ sao? Khẩn trương tránh ra cho tôi.
Tay cũng dùng lực giãy ra nhưng không thể thoát khỏi sự kìm chặt của đối phương, lập tức vừa sợ vừa giận, dường như nghĩ ra, lạnh lùng nói:
- Hóa ra anh là đồng lõa của hắn.
- Đủ rồi!
Phó giám đốc sở Dương vẫn thờ ơ lãnh đạm rốt cuộc không kiềm chế được, tiến lên vài bước đến trước mặt Cao Đức tân. Bà vừa được Kinh Đại Chí cho biết, người thanh niên đang bị cảnh sát bao vây chính là lái xe của Lương Thần. Mặc kệ là do bên nào sai, nhưng nhiều cảnh sát như vậy đang làm trò hề cho mọi người xem thì thật mất mặt. Càng làm cho bà giận dữ hơn chính là cái tên ngốc nghếch kia không ngờ còn dám rút súng ra.
- Mày...A, Dương...Phó giám đốc sở Dương.
Thấy rõ người phụ nữ trung niên đứng trước mặt là ai, Cao Đức Tân lập tức luống cuống, lắp bắp nói. Nguyên là Cao Đức Tân chức vụ thấp, cũng không biết Dương Lệ Hoa vừa được điều đến sở Công an tỉnh. Nhưng đúng dịp nghỉ mồng một tháng năm, Sở công an tỉnh tổ chức lễ ra quân cho toàn bộ các thành phố trong tỉnh, buổi lễ này do Dương Lệ Hoa chủ trì. Cao Đức Tân bản lĩnh khác không có, nhưng nhãn lực và trí nhớ lại cực kỳ tốt.
- Việc gì? Nói!
Dương Lệ Hoa ngữ khí lộ ra vẻ hoàn toàn nghiêm khắc.
- Chúng tôi nhận được điện thoại báo cảnh sát.
Cao Đức Tân vừa nói vừa vụng trộm liếc nhìn đám người Lưu Văn Hạo cách đó không xa. Y đang do dự xem có nên nói ra tên Lưu thiếu gia hay không.
- Phó giám đốc sở Dương, sự tình đúng như đội trưởng Cao nói. Người này tranh giành bạn gái của tôi, còn đánh bị thương hai anh em của tôi, tôi mới gọi điện báo cánh sát. Không ngờ hắn còn dám chống trả.
Tuy không ngờ Phó giám đốc sở Dương Lệ Hoa xuất hiện, nhưng Lưu Văn Hạo cũng không cần quan tâm. Đúng vậy, gã nghĩ rằng thể nào Dương Lệ Hoa cũng nể mặt cha mình. Đỗ Trọng Tiêu chẳng qua cũng chỉ là một cảnh sát nho nhỏ mà thôi, Dương Lệ Hoa không đáng bởi vậy mà đắc tội cha mình.
Vì thế, Lưu Văn Hạo lập tức mang theo đám người Lôi Bân, Trương Lai Vũ tiến đến, vừa há mồm thì đã tạt cho Đỗ Trọng Tiêu hai thau nước bẩn rồi.
- Giải hết về!
Phó giám đốc sở Dương nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, hướng Cao Đức Tân ra lệnh. Tiếp đó quay đầu lại, ánh mắt nhìn vị Cục trưởng Công an trẻ tuổi sắc mặt âm trầm, nói:
- Tiểu Lương, cậu thấy thế nào?
Lương Thần bình tĩnh gật đầu, sau đó vẫy tay về phía Đỗ Trọng Tiêu. Đỗ Trọng Tiêu lười biếng nhún vai rồi cất bước đi đến. Hai viên cảnh sát định lấy còng tay ra nhưng bị Lương Thần trừng mắt đầy hàm ý.
- Lái xe theo tôi!
Lương Thần vỗ vỗ vai Đỗ Trọng Tiêu. Chỉ đơn giản bốn chữ "Lái xe theo tôi" nhưng đã biểu lộ tâm tư của hắn.
Kinh Đại Chí và Trình Thuật Chí nhìn nhau cười. Bọn họ đều nhìn ra được, Lương Thần đây là đã quyết ý bao che khuyết điểm.