Chương 528: TRÂU DUỆ LÂM THẤT BẠI

Trên thực tế, là một trong những ủy viên thường vụ Thành ủy, Bí thư Chính trị pháp luật thành phố Khâu Lĩnh Mai cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Về đề nghị hành động đánh hắc trừ ác, là chủ trương thật của Lương Thần, nhưng lần này trải qua sự cho phép và ủng hộ của Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm, bản dự thảo công tác đánh hắc trừ ác từng được thảo luận ở hội nghị thường vụ, cũng là Trương Bỉnh Lâm bày mưu đặt kế cho Phó trưởng ban thư ký của Ủy ban Ngô Bằng Nhạc khởi thảo. Nhưng ở hội nghị thường vụ ngày hôm qua, thái độ Trương Bỉnh Lâm cũng là biểu hiện cực kỳ mơ hồ. Cuối cùng Bí thư Thành ủy Tống Thái Bình giải quyết dứt khoát, bác bỏ hạng mục đề nghị này.

Lương Thần cũng không phải là khăng khăng phải làm hành động gì đó để đánh thế lực đen. Hắn lúc trước sở dĩ có chủ trương như vậy, kỳ thật là bị một bầu không khí áp bức đè lên, vì vụ án có tính chất xã hội đen dùng hành vi bạo lực để giải phóng mặt bằng làm nhiều người chết và bị thương, từ đó khiến cho những ông quan lớn muốn nói tình cũng phải ngậm miệng lại.

Đằng sau của vấn đề bị bác bỏ, ẩn núp toàn bộ ý kiến của bộ máy lãnh đạo Thành ủy thay đổi theo chiều gió. Nếu không phải bị ngoại lực nào đó ảnh hưởng, như vậy thuận nước đẩy thuyền (biết thời biết thế), gần như sẽ không có ai từ chối tham gia.

Lương Thần giờ phút này cảm thấy áp lực, không phải bởi vì đề nghị của hắn bị bác bỏ, mà là theo sau chuyện này, hắn đánh hơi được một điều gì đó không bình thường. Theo bản năng suy nghĩ đến sự thay đổi của Trương Bỉnh Lâm và bệnh tình Diệp lão, liên kết hai sự việc này lại với nhau.

Lương Thần biết hắn bị ảnh hưởng bởi lời nói của cha nuôi, mặc kệ hắn phán đoán chính xác hay không chính xác, trong lòng hắn không thể tránh sinh ra một sự khủng hoảng. Ở Cẩm Bình, ưu thế lớn nhất của hắn, chỗ dựa lớn nhất, không phải công lao trong người, không phải thanh danh cường thịnh, mà là có sự che chở của Diệp thái gia gia ở tận thủ đô. Một khi Diệp thái gia gia mất, như vậy giống như lời của cha nuôi Lâm Tử Hiên, hắn đã làm tổn hại quy tắc quan trường, sẽ rất khó tồn tại trên con đường làm quan. Nếu như không tu tâm dưỡng tính, yên lặng tránh xa, như vậy cuối cùng hắn rất có khả năng sẽ đầu rơi máu chảy, ảm đạm rời khỏi quan trường.

- Làm sao vậy, Tiểu Thần? Cau mày nhìn Lương Thần, Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Khâu Lĩnh Mai thân thiết hỏi.

- Không có gì.

Lương Thần trên mặt hơi cười gượng, thở dài nói:

- Tôi cảm thấy, mấy ngày nay khả năng sẽ không được yên.

- Đừng nghĩ bừa, đã trưa rồi, tôi mời cậu đi ăn cơm.

Khâu Lĩnh Mai vỗ vỗ cánh tay đối phương, vẻ mặt thân thiết nói.

Bà không truy vấn Lương Thần câu cuối cùng là có ý gì. Với tư cách là một trong những ủy viên thường vụ, bà có một khứu giác chính trị không như bình thường. Mặt ngoài xem ra, hội nghị Ủy ban thường vụ chỉ là bác bỏ một vấn đề dường như không đến mức quan trọng, nhưng trên thực tế, cũng chính là tránh nói vào vấn đề chính, ý đồ là đem một thứ gì đó tạm xử lý và để sang một bên. Tuy rằng bà còn không hiểu rõ nguyên nhân thái độ Trương Bỉnh Lâm bỗng nhiên sinh ra thay đổi, nhưng bà lại dám khẳng định, Lương Thần muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, chắc chắn sẽ xảy ra những biến tướng xấu không lường trước được.

Cùng Khâu Lĩnh Mai ở nhà khách Thành ủy ăn cơm trưa xong, Lương Thần về tới Cục công an Thành Phố. Lúc nghỉ trưa, hắn nhận được điện thoại của Chủ tịch thành phố Trương Bỉnh Lâm. Ở trong điện thoại, Trương Bỉnh Lâm khéo léo giãi bày nổi khổ trong tâm của ông ta, lời nói bên trong toát ra sự bất mãn mạnh mẽ đối với Bí thư Thành ủy Tống Thái Bình, lại thở dài vì bản thân mình đã lấy đại cục làm trọng nhưng không biết làm sao đành phải bất đắc dĩ nén giận.

Lương Thần âm thầm cười lạnh, Trương Bỉnh Lâm chẳng những tự thân hái không còn một mảnh, hơn nữa còn muốn mượn chuyện này kích thích mối thù trong lòng hắn, muốn đem hoàn toàn sự bất mãn của hắn áp lên người Bí thư Thành ủy Tống Thái Bình. Từ lúc cựu Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh và cựu Phó Chủ tịch thành phố Hổ khi còn đương chức, lúc ấy Trương Bỉnh Lâm đơn độc đã từng dùng chiêu thức chơi đùa ấy với hắn. Không thể không nói, Trương Bỉnh Lâm xúi giục dùng kế ly gián, giá họa, có thể nói là đó là một trình độ dày công tôi luyện.

Gọi xong cuộc điện thoại này, Trương Bỉnh Lâm híp hai mắt lại, ngón tay nhẹ nhàng khẽ gõ lên mặt bàn. Tuy rằng quyết định thâu nhận Trâu Duệ Lâm, nhưng đối với Lương Thần, ông ta đồng thời cũng không có buông tha cho. Mục đích của ông ta là ung dung đi dạo, xem xét thời thế, đem tài nguyên lớn nhất mà có thể lợi dụng bên mình. Bất kể Trâu Duệ Lâm cũng tốt, Lương Thần cũng tốt, đều là quân cờ trong tay ông ta. Lúc đầu cựu Bí thư Thành ủy Vương Phục Sinh và Lương Thần hợp lại liều mạng một sống một chết, ông ta bàng quan đứng nhìn, cuối cùng lại được lợi. Mà hiện tại, ông ta cũng vẫn như cũ định bụng tọa sơn quan hổ đấu. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com

Sự thật chứng minh, trực giác Lương Thần rất chuẩn, trong vài ngày kế tiếp, sau một thời gian im hơi lặng tiếng, những cuộc điện thoại biện hộ giống như sau cơn mưa mới xuất đầu lộ diện.

Chức vị thấp một chút, xưng huynh gọi đệ hàn gắn mối quan hệ thân thiết, lời nói trong ngoài đều biểu lộ nhiều bạn nhiều con đường, tựa như bản sơn đại thúc nói như vậy, cả đời này, ai cầu người đó được. Chức vị cao một chút, thì đàm phán việc thu hút đầu tư cho xây dựng và phát triển kinh tế đô thị, nhấn mạnh quy mô đầu tư của tập đoàn Hoa Gia và yêu cầu hắn hãy vì đại cục suy nghĩ, giơ cao đánh khẽ.

Lương Thần chịu không xiết, dứt khoát tắt điện thoại. Đồng thời căn dặn người trong nhà, nếu muốn tìm hắn, gọi điện thoại di động cho Đỗ Trọng Tiêu. Còn về phương diện khác, Lương Thần chỉ thị Phó cục trưởng Hứa Phượng Anh, tăng tốc công tác điều tra vụ án dùng bạo lực di dời dẫn đến nhiều người chết và bị thương. Tuân lệnh, Hứa Phượng Anh tích cực khai thác tình báo, truy tìm manh mối, rốt cục có được bước tiến triển đột phá, bắt được hai gã bị tình nghi phạm tội trong vụ án dùng bạo lực giải phóng mặt bằng. Trải qua cuộc thẩm vấn liên tục, cùng với bằng chứng của hộ gia đình có người chết và bị thương trong vụ giải phóng mặt bằng, hai gã bị tình nghi phạm tội rốt cục đã công khai thừa nhận bị chủ của hộp đêm Bá Tước Phùng Lệ Á xúi giục, cùng với bọn chúng còn có mười tám tên đồng lõa, bao vây dùng hành động bạo lực cưỡng bức phá bỏ di dời hộ.

Coi đây là điểm đột phá, Hứa Phượng Anh phát động cảnh lực, mở rộng chiến đấu, bắt bảy tên tình nghi phạm tội khác về quy án. Chuyện thật trước mặt, chủ hộp đêm Bá Tước rốt cục không chịu nổi áp lực, thừa nhận được công ty bất động sản Vĩnh Hưng thuê, xúi giục tay chân dùng sức mạnh cưỡng chế phá bỏ và di dời các hộ dân đi nơi khác. Kết quả, mũi nhọn uy nghiêm đáng sợ đã chĩa về công ty bất động sản Vĩnh Hưng, một công ty con trực thuộc tập đoàn Hoa Gia.

Tổng giám đốc công ty Vĩnh Hưng Hà Tâm Nguyệt, phó Tổng Giám đốc Trịnh Hào Quang bị mời đến cục công an thành phố. Trong quá trình tra hỏi, Hà Tâm Nguyệt không nói được một lời, chỉ là kinh ngạc ngẩn người. Phó tổng giám đốc công ty Vĩnh Hưng Trịnh Hào Quang đã thừa nhận hết tất cả tội danh, công bố về việc thuê đàn em của hộp đêm Bá Tước dùng bạo lực ấu đả di dời hộ, Tổng Giám đốc Hà Tâm Nguyệt hoàn toàn không biết việc này. Khẩu cung này dù chưa hoàn toàn được cơ quan công an tiếp nhận, nhưng dù sao cũng giúp cho Hà Tâm Nguyệt giải thoát không ít trách nhiệm.

Buổi chiều cách ngày, Luật sư của Hà Tâm Nguyệt đến Cục công an thành phố, giúp Hà Tâm Nguyệt tiến hành công tác bảo lãnh. Trong phòng làm việc của Cục trưởng, Lương Thần cầm lấy bút máy xuất thần sau một lúc lâu, nhưng vẫn còn khe khẽ thở dài, ký mấy chữ.

Ngồi vào xe một phút, Hà Tâm Nguyệt liếc một cái thật sâu vào tòa nhà trang nghiêm của Cục công an thành phố, trong đôi mắt lộ ra thần sắc khó hiểu.

Ngày tám tháng mười hai, viện kiểm sát thành phố Cẩm Bình hướng tòa án nhân dân Thành phố đề nghị khởi tố, đánh dấu cho thấy vụ án dùng bạo lực di dời làm chết người đã bước vào giai đoạn phê duyệt.

Vào ngày 5 tháng 1, tòa án nhân dân đã đưa ra phán quyết lần thứ nhất. Phán quyết bị cáo Phùng Lệ Á tù có thời hạn một năm, hoãn lại hai năm chấp hành; phán xử bị cáo Trịnh Hào Quang tù có thời hạn hai năm, phán xử những người bị tình nghi liên quan phạm tội tù có thời hạn ba đến năm năm. Thêm vào đó phải bồi thường cho bên nguyên cáo.

Người sáng suốt vừa nhìn đã có thể phát hiện, tòa án nhân dân thành phố đưa ra hình phạt với bị cáo quá nhẹ, hơn nữa trong quá trình phán quyết, vẫn chưa trích dẫn chứng cứ liên quan đến tổ chức xã hội đen. Đương nhiên, thẩm phán thành phố cũng có lý do biện hộ, ví dụ như xét thấy bị cáo Phùng Lệ Á dù là thủ phạm, nhưng thái độ nhận tội của bị cáo rất tốt. Bị cáo Phùng Lệ Á còn chủ động phối hợp với cơ quan công an điều tra, tích cực bồi thường cho người nhà của nguyên cáo vv…

Sau phiên tòa sơ thẩm, bao gồm nguyên cáo, bị cáo song phương, đều không đề cập đến việc kháng án.

Đối với kết quả phê duyệt này, Lương Thần chưa nói tới giật mình hoặc là thất vọng. Cơ quan công an chỉ phụ trách điều tra và thu thập chứng cớ, sau khi giao sự việc cho viện kiểm sát, chỉ cần không đề cập đến bổ sung điều tra, trên cơ bản không còn chuyện gì liên quan đến cơ quan công an.

Lương Thần cũng biết, Hà Tâm Nguyệt, Phùng Lệ Á phía sau có mối quan hệ rất to lớn, dùng phương thức khác để đạt được kết quả. Qua không khỏi cửa của hắn, nhưng có thể ảnh hưởng đến viện kiểm sát, tòa án để đạt được mục đích của họ. Tuy rằng không hoàn toàn tốt đẹp nhưng chung quy đã giảm tổn thất đến mức tối thiểu.

Tuy kết quả là như vậy, nhưng với những luồng dư luận trên mạng vẫn tạo ra ảnh hưởng tiêu cực khó có thể cứu vãn được cho tập đoàn Hoa Gia. Lương Thần nghe được một số tin tức từ chỗ Khâu Lĩnh Mai, thành phố đang suy xét xem có hủy bỏ tư cách trúng thầu hay không của công ty bất động sản Vĩnh Hưng, một lần nữa tiến hành đấu thầu lại công trình cải tạo khu nhà ở cũ tại khu phát triển Vạn Hưng.

Lương Thần tin tưởng, kết quả này nhất định là bạn học cũ của hắn rất muốn xem. Nếu thật sự một lần nữa đấu thầu, như vậy Lương Thần có thể khẳng định, công ty bất động sản Vương Hà nhất định sẽ xuất hiện, thậm chí khả năng lớn sẽ thành công trúng thầu.

Đối với tâm cơ và năng lực của Lâm Triết Thông, Lương Thần cho tới bây giờ vẫn chưa hoài nghi. Lương Thần hoài nghi chính là, mục đích mà Lâm Triết Thông làm, chỉ là vì báo thù sao? Hay là bởi vì, gã đang chôn dấu rất sâu một dã tâm.

Tại phòng làm việc của Phó chủ tịch Thành phố. Trâu Duệ Lâm ngồi trên ghế sofa, khoảng cách của y và người bên cạnh gần như chỉ cách một gang tay.

- Phó Chủ tịch thành phố Trâu, lần này thật sự là cám ơn ngài.

Hà Tâm Nguyệt cười tươi như hoa, mắt không chút che dấu lộ ra vẻ cảm kích. Cô mặc một chiếc áo khoác ngoài màu trắng, cực kỳ thanh nhã, giống như một cánh hoa bạch lan lay động trong gió, thanh lịch động lòng người.

- Tâm Nguyệt, nói qua mấy lần rồi, giữa em và tôi, vĩnh viễn không có hai chữ cảm ơn.

Trâu Duệ Lâm dùng ánh mắt sôi nổi nhìn chăm chú vào khuôn mặt tinh xảo của cô. Y sở dĩ nói quanh co như vậy, cũng không phải là vì muốn nghe một tiếng cảm ơn của đối phương. Người phụ nữ này rất hấp dẫn với y, không chỉ là dung mạo xinh đẹp, khí chất thoát tục. Quan trọng hơn, đối phương còn có thân phận là thiên kim tiểu thư của một tập đoàn.

- Phó Chủ tịch thành phố Trâu, vậy hôm nào em mời ngài ăn cơm.

Hà Tâm Nguyệt buông ánh mắt xuống, bộ dạng hết sức thẹn thùng.

- Anh không muốn ăn cơm, nếu Tâm Nguyệt có thành ý, vậy không ngại mời anh ăn cái này.

Trâu Duệ Lâm vươn tay, nắm lấy bàn tay mềm mại của Hà Tâm Nguyệt, chậm rãi cúi đầu xuống, đi tìm hai phiến môi đỏ mộng mà y mơ ước đã lâu.

Trâu Duệ Lâm tin tưởng Hà Tâm Nguyệt sẽ không cự tuyệt y. Nhưng mà sự thật cũng là, Hà Tâm Nguyệt bỗng dưng giơ tay đẩy y ra, sau đó đứng dậy chạy tới một bên, từ trong miệng phun ra một ngụm nước bọt.

Cô quá ghê tởm y? Thậm chí không chịu nỗi đến mức nôn mửa? Trong lúc nhất thời, Trâu Duệ Lâm cảm thấy nhục nhã và thất bại sâu sắc.