Ngay từ đầu, Lương Thần quả thật là trong lúc mê man mà nhầm Hứa Phượng Anh với Thanh Oánh. Tuy nhiên sau khi hôn cô, hắn cũng đã dần dần tỉnh lại. Nhưng đúng lúc đó hắn lại nghe thấy tiếng chuông cửa rồi liền sau lại bị cô ấy đá cho một phát bay ra ngoài.
Không thể không nói Lương Thần cho dù là khả năng đánh lại hay khả năng phản ứng đều rất xuất sắc. Trong lúc Hứa Phượng Anh đang hoang mang rối loạn bước ra mở cửa thì hắn lập tức đứng dậy tới nằm lên ghế sô pha.
-Việc này, rất cảm ơn cô, đồng chí Hứa Phượng Anh. Hôm nào tôi sẽ mời cô đi ăn cơm, bây giờ tôi đi trước.
Nhận thấy vẻ xấu hổ trên khuôn mặt anh tú của cô gái, trong lòng Lương Thần cũng vô cùng xấu hổ. Hắn nói câu cảm ơn rồi không đợi Hứa Phượng Anh trả lời liền cầm chiếc máy quay đi về phía cửa ra vào.
-Sếp Lương về, tôi không tiễn.
Hứa Phượng Anh vốn muốn giữ Lương Thần và Từ Dịch Lãng ở lại ăn cơm chiều, nhưng sự việc xảy ra như vậy, cô thật sự cảm thấy không thể đối mặt với vị thủ trưởng mà cô bây giờ cảm thấy hơi coi thường. Vậy nên lời mời đó cô cũng không nói ra. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenyy.com
-Không cần, không cần.
Lương Thần đáp mà cũng không hề quay đầu lại. Hắn mang giầy rồi vội vội vàng vàng bước ra cửa.
Nhận thấy phản ứng kì lạ của hai vị thủ trưởng, khóe miệng Từ Dịch Lãng hơi nhíu lại. Gã nói nhỏ:
-Hẹn gặp lại sếp Hứa.
Sau đó gã cũng theo Lương Thần đi ra ngoài rồi đóng cửa phòng lại.
Nghe tiếng cửa khép lại, Hứa Phượng Anh tự trấn tĩnh lại, sự giả vờ của cô cũng tiêu tan. Hai tay cô lúng túng âu yếm vỗ vỗ vào hai má đang nóng bừng, vội vàng đi vào toalet. Sau khi mở vòi nước một lúc, cô nhìn vào khuôn mặt đang ửng hồng của mình trong gương.
Lương Thần và Từ Dịch Lãng đi xuống lầu, đi về hướng chiếc xe đang đỗ dưới lầu. Cách đó chừng năm mươi mét, trong chiếc chiếc xe tải đang đỗ ở một góc, ba đôi mắt đang chăm chú nhìn qua cửa kính xe vào Lương Thần và Từ Dịch Lãng.
Ngồi ở vị trí lái xe là một người đàn ông mặc áo gió, theo bản năng định dợm bước lên lại bị người ngồi phía sau ấn bả vai xuống.
-Đừng hành động thiếu suy nghĩ, tên cạnh hắn là vốn là bộ đội đặc chủng đấy.
Người đàn ông vừa nói là một người đàn ông có khuôn mặt gầy gò, vẻ mặt rất hung dữ.
Tên mặc áo gió oán hận nhìn bóng người đang ngồi vào xe cảnh sát. Trong lòng y vốn đã có ý định tấn công, nay lại bị cản lại nên cũng có phần tức tối.
-Quân tử báo thù mười năm không muộn, cậu Hoa, kiên nhẫn một chút đi.
Tên có khuôn mặt hung dữ vừa nói vừa lia ánh mắt sắc lạnh sang kẻ thứ ba đang ngồi bên cạnh:
-Thế nào, đại phóng viên Hầu? Rốt cuộc cậu đã suy xét kỹ càng chưa? Đồng ý chứ?
-Anh Long, tôi cầu xin anh, anh buông tha cho tôi đi, tôi sẽ đưa tiền cho anh…!
Phóng viên Hầu mặt mày tái nhợt, tính kiêu ngạo thường ngày bay đi đâu hết cả.
- Chỉ cần cậu động não một tí, làm theo lời tôi thì chẳng những tôi trả lại những tấm ảnh này cho cậu mà hơn nữa còn có thể đưa tiền cho cậu nữa kia.
Đại ca Long lấy cái túi vải bạt đặt ở cạnh chỗ phụ lái rồi lấy tập ảnh bên trong ra, sau đó rút thêm mấy tập tiền nhân dân tệ đỏ rực ra nữa.
-Phượng Anh là người yêu của tôi, anh Long, xin anh thương tôi..!
Hầu đại phóng viên đau khổ cầu xin. Sáng hôm nay, đang chuẩn bị ra ngoài đi phỏng vấn thì trên đường đi, y bị hai người này chặn lại trên đường. Hai người này trông không giống người lương thiện, y vừa nói hai câu khiển trách thì biết mình gặp nguy liền hô hoán gọi người tới cứu, đột nhiên thấy đối phương giơ ra tập ảnh dí trước mặt y. Vì thế, y ngay lập tức khuất phục.
-Với điều kiện của đại phóng viên Hầu thì tìm đâu chẳng thấy bạn gái xinh đẹp? Ừ, mà tôi thấy cô bé này của cậu cũng xinh đẹp không kém Hứa Phượng Anh mấy đâu.
Đại ca Long chỉ vào tấm ảnh, nói với giọng trêu tức.
-Không giống vậy đâu.
Đại phóng viên Hầu nói với vẻ mặt cầu khẩn.
-Có gì mà không giống chứ, là đàn bà thì giống nhau cả thôi. Hơn nữa, cậu cũng nên biết là Hứa Phượng Anh chưa chắc đã toàn tâm toàn ý với cậu đâu. Vừa rồi cậu cũng đã thấy đấy, chiếc xe cảnh sát đỗ dưới lầu lâu như vậy, trong khoảng thời gian dài như thế, phỏng chừng Lương Thần và Hứa Phượng Anh thừa sức mấy lần quấn vào nhau rồi ấy chứ.
Bên trong lời nói của đại ca Long lộ ra sự xúi giục kích động rất ác ý.
-Không, Hứa Phượng Anh không phải như vậy, cô ấy không thích đụng chạm với đàn ông.
Đại phóng viên Hầu ra sức lắc đầu, nhưng trong lòng cũng đã có chút dao động không tự chủ được. Tên họ Lương kia vì sao lại xuất hiện ở đây, hơn nữa lại còn lưu lại trên lầu lâu như vậy chứ, chuyện đó có thể xảy ra thật hay không?
-Còn có chuyện không thích động chạm với đàn ông? Đây là chuyện nực cười nhất tôi nghe được đấy.
Đại ca Long cười khẩy nói:
- Đại phóng viên Hầu, đừng nói với tôi là cậu và Hứa Phượng Anh yêu nhau đã mấy năm mà cậu vẫn còn chưa được hưởng cô ta đấy nhé?
Hầu Tuấn Kiệt há miệng thở dốc, khuôn mặt đang tái nhợt của gã bỗng trở nên đỏ bừng. Không thể phủ nhận rằng những lời nói này của đối phương đã chọc trúng chỗ đau của gã. Tiếp theo, những lời nói của đại ca Long vẳng đến bên tai y đầy ác ý:
-Không cho cậu chạm vào chứ không phải là không cho người đàn ông khác chạm vào, nói không chừng, ha hả…!
-Đừng nói, đúng là có một loại con gái, trước mặt người yêu thì giả bộ như là ngây thơ trong trắng lắm, vậy mà trước mặt của những gã đàn ông khác thì lẳng lơ phải biết.
Tên Hoa cũng không bỏ lỡ cơ hội chêm thêm một câu như đổ thêm dầu vào lửa.
-Đi thôi, Đại phóng viên Hầu. Tôi tin cậu là người thông minh, hẳn là biết lựa chọn đúng.
Đại ca Long lấy cây côn nhét vào tay Hầu Tuấn Kiệt, nói với giọng ác độc. Gã biết Hầu Tuấn Kiệt nhất định sẽ khuất phục, bởi y vốn là một người luôn nghĩ đến lợi ích của mình trước nên bất kể trong trường hợp nào cũng sẽ không lựa chọn việc hy sinh chính bản thân mình.
Hầu Tuấn Kiệt run rẩy cầm lấy cây côn, sau đó đẩy cửa xe bước xuống.
Trong phòng, Hứa Phượng Anh sau khi rửa mặt xong, cố gắng dẹp tan sự xấu hổ trong lòng, đang chuẩn bị đi xuống bếp nấu ăn thì lại chợt nghe tiếng chuông cửa vang lên, trong lòng cô không khỏi nhảy dựng. Cô nhìn qua lỗ kính trên cửa, trên mặt không khỏi hiện ra vẻ vừa kinh ngạc vừa vui mừng rồi như kích động, vội vàng lấy tay mở cửa phòng ra.
-Tuấn Kiệt, sao anh lại tới đây?
Hôm nay không phải ngày cuối tuần, lại không gọi điện thoại trước, vậy nên Hứa Phượng Anh thấy bạn trai đến thì rất tò mò.
-Hai ngày hôm nay không có nhiệm vụ săn tin gì, lại nhớ em quá nên cứ muốn đến gặp em.
Hầu Tuấn Kiệt cố gắng tạo vẻ mặt tươi cười, vừa nói vừa bước tới.
-Không sợ trễ làm ư? Còn có hai ngày nữa thôi là cuối tuần rồi.
Hứa Phượng Anh ngoài mặt thì sẵng giọng nhưng trong lòng cảm thấy rất vui sướng.
-Một ngày cũng không chịu nổi, nhớ em quá.
Hầu Tuấn Kiệt quàng tay lên vai cô gái, đôi mắt gã hiện lên vẻ khó hiểu, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của cô. Gã thật sự có tình cảm với cô nên cũng rất luyến tiếc. Vào lúc này, trong lòng gã rất kích động, muốn nói cho Hứa Phượng Anh chân tướng sự việc, nhưng nghĩ tới chuyện mấy tấm ảnh đó đủ để khiến mình thân bại danh liệt, lại nghĩ đến chuyện đại ca Long uy hiếp nên gã không còn chút dũng khí nào. Hầu Tuấn Kiệt biết, một khi mấy tấm ảnh này được đưa ra ánh sáng thì nhất định Hứa Phượng Anh cũng sẽ không thể nào tha thứ cho gã.
Bỗng nhiên, ánh mắt Hầu Tuấn Kiệt dừng lại trên làn da trắng muốt ở cổ cô gái. Ở đó có một nốt đỏ nổi lên lồ lộ. Đây là cái gì vậy? Vốn dày dặn kinh nghiệm, Hầu Tuấn Kiệt ngay lập tức phán đoán rằng rõ ràng đó chính là vết cắn của người đàn ông. Đây chính là vết cắn của người đàn ông để lại.
Vậy mà nói là không thích va chạm với đàn ông? "Không cho cậu động vào chứ không phải là không cho người đàn ông khác động vào, nói không chừng, ha hả…!"; "Đúng là có loại con gái, trước mặt người yêu thì tỏ vẻ ngây thơ trong trắng, nhưng trước mặt những người đàn ông khác thì lại lẳng lơ".
Những lời nói ác độc của đại ca Long và và tên Hoa cứ vô tình vang lên bên tai Hầu Tuấn Kiệt khiến cho khuôn mặt gã bắt đầu trở nên cau có.
-Tuấn Kiệt, anh làm sao vậy?
Nhận thấy sắc mặt người yêu thay đổi, Hứa Phượng Anh nghi ngờ hỏi.
-Phượng Anh à, vừa rồi có ai tới vậy?
Trong lòng Hầu Tuấn Kiệt sự đố kị ngày càng dâng lên, ánh mắt gã nhìn xoáy vào đôi mắt đối phương.
-Là sếp Lương của bọn em.
Trong lòng Hứa Phượng Anh trở nên hoảng hốt, cô lảng tránh ánh mắt của người yêu. Chuyện mới phát sinh vừa rồi khiến cô cảm thấy có phần hơi áy náy với người yêu nên không thể nào tỏ ra như bình thường được.
- Hắn tới đây làm gì?
Hầu Tuấn Kiệt tiếp tục truy vấn.
-Tuấn Kiệt, anh ngồi đây một lát, chờ em nấu ăn xong rồi sẽ kể lại tỉ mỉ cho anh nghe.
Đối với chuyện Lương Thần bị đặt bẫy, bây giờ đúng là Hứa Phượng Anh không thể nói thẳng ra với người yêu được. Cô cần có thời gian suy nghĩ một chút, suy xét lý do thoái thác.
Nhưng phản ứng của cô trong mắt Hầu Tuấn Kiệt lại chính là bằng chứng chứng minh cô phản bội. Tay gã bóp mạnh vào vai Hứa Phượng Anh, bướng bỉnh nói:
-Không được, em phải nói cho anh bây giờ.
-Tuấn Kiệt, anh làm sao vậy?
Cặp lông mày thanh tú của Hứa Phượng Anh hơi nhíu lại. Thái độ của người yêu và đôi tay gã đặt mạnh lên vai cô khiến cô cảm thấy rất không thoải mái.
-Anh nghe lời em đi, em đi nấu ăn, chốc nữa chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Hứa Phượng Anh xoay người, giãy người ra khỏi bàn tay của người yêu rồi bước vào phòng bếp.
Nhưng vừa mới đi được vài bước thì cơ thể cô đã bị người yêu ôm chặt lấy. Gã đặt miệng lên khuôn mặt cô, hai tay cũng không an phận mà lần mò xuống phía dưới. Toàn bộ cơ thể Hứa Phượng Anh bỗng nhiên căng thẳng, cảm giác hết sức căm ghét lại nảy lên trong lòng cô khiến cô phản ứng lại như trước đây. Một tay cô khống chế cánh tay của người yêu, tay kia nghiêng qua đỡ lấy người gã rồi quật gã xuống.
"Bịch". Thân hình Hầu Tuấn Kiệt nặng nề rơi xuống mặt đất.
-Tuấn Kiệt, em xin lỗi, em, em không thể nào kiểm soát được.
Hứa Phượng Anh vội vàng đỡ người yêu lên, nói với giọng áy náy. Cô biết, hành động vừa rồi của Hầu Tuấn Kiệt là hành động hết sức bình thường giữa những người yêu nhau, cô cũng biết không nên phản ứng lại dữ dội như vậy, nhưng thực sự cô không thể chế ngự được. Bỗng nhiên lúc đó, Hứa Phượng Anh lại muốn ngồi lên ghế sô pha, âu yếm vuốt ve khuôn mặt của Lương Thần. Vì sao đối với người đàn ông kia lại có thể như vậy được?
-Anh nằm nghỉ chút đi, em đi nấu ăn.
Hứa Phượng Anh lòng rối bời đi vào bếp. Cô cầm lấy hai quả dưa chuột rửa sạch rồi đặt lên chiếc thớt ở bếp, cầm dao lên thái. Đúng lúc này, tiếng bước chân Hầu Tuấn Kiệt vang lên sau lưng cô.
-Tại sao?
Câu hỏi của gã vang lên bên tai cô.
-Cái gì kia?
Hứa Phượng Anh không khỏi ngẩn người ra, cô đang thái dưa chuột liền dừng lại.
-Vì sao người đàn ông khác thì được mà tôi thì không được?
Tai nghe thấy giọng nói đầy vẻ ghen tức của Hầu Tuấn Kiệt, Hứa Phượng Anh ngạc nhiên xoay người lại. Nhưng cùng lúc đó, cô nghe thấy một tiếng "ba" vang lên gãy gọn, cơn đau nổi lên ở hông cô khiến cô không kìm nổi la lên một tiếng, tiếp đó cơ thể cô ngã xuống đất.