Hà Tâm Nguyệt rốt cục là có ý gì? Lương Thần hơi trầm ngâm. Hắn lấy điện thoại di động ra bấm một dãy số gọi đi nhưng phía bên kia lại đang tắt máy. Ngẫm nghĩ một chút, hắn quay sang Từ Dịch Lãng nói:
-Tới biệt thự Trân Châu Loan.
Hắn đoán nhất định là chủ trương của Hà Tâm Nguyệt, Lâm Triết Thông căn bản không cần làm như vậy. Tuy nhiên Hà Tâm Nguyệt lại mời hắn trên danh nghĩa Lâm Triết Thông, vậy nên hắn không có cách gì để nhất quyết từ chối.
Xe vừa mới ra khỏi cổng cục Công an thành phố không xa, lúc qua trạm đỗ ta-xi, Lương Thần vô tình nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Trong lòng hắn giật mình, lập tức bảo Từ Dịch Lãng dừng xe lại.
-Sếp Lương.
Hứa Phượng Anh đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mỉm cười nói:
-Có người bạn vừa mới chuyển tới nhậm chức ở chi đội vũ trang cục Công an thành phố, tôi đến gặp cô ấy một lát.
-Chi đội vũ trang cục Công an thành phố cách đây không xa, tiện đường tôi đưa cô đi luôn. Mời lên xe.
Lương Thần vừa nói vừa mở cửa xe. Bây giờ cán bộ lãnh đạo liêm chính như Hứa Phượng Anh không còn nhiều nữa, có xe chuyên dụng mà không dùng lại đi bằng ta-xi đến thăm bạn.
-Cám ơn sếp Lương.
Hứa Phượng Anh lúc đầu hơi do dự, sau đó cười sảng khoái, bước vào xe ngồi.
Cẩm Bình cuối tháng mười một trời đã trở lạnh. Hứa Phượng Anh mặc áo sơmi quần tây khoác áo khoác bên ngoài, mái tóc xõa xuống, so với khi mặc trang phục cảnh sát thì thiếu vài phần anh khí nhưng lại thêm phần quyến rũ.
-Sếp Lương, ngài…
Hứa Phượng Anh vừa mới mở miệng định nói thì dường như lại nhớ tới cái gì, hơi có vẻ xấu hổ im bặt lại.
-Tôi đến biệt thự Trân Châu Loan, có người bạn học cũ mời tôi ăn cơm. Bây giờ tôi đúng là rảnh rỗi, không thể là Hồng Môn Yến đâu.
Lương Thần mỉm cười nói.
-Sếp Lương cứ nói giỡn, sao lại có thể là Hồng Môn Yến được chứ?
Trong lòng Hứa Phượng Anh cảm thấy rất ấm áp. Vừa rồi cô theo bản năng định hỏi đối phương đi đường này làm gì. Nhưng vừa mới mở miệng thì cô liền nhận ra mình là cấp dưới, lại hỏi chuyện cấp trên là một hành động rất mạo muội. Thế nên cô cảm thấy xấu hổ, lại không ngờ rằng đối phương..
-Vợ người bạn học cũ này của tôi chính là giám đốc Công ty bất động sản Vĩnh Hưng. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Lương Thần vừa cười vừa nói:
-Người này đã mấy lần đã khiêu chiến với tôi, khả năng vẫn còn chưa từ bỏ ý định.
-Sếp Lương, ngài làm việc rất có nguyên tắc, tôi rất khâm phục ngài.
Hứa Phượng Anh nói với giọng rất nghiêm túc.
-À, cô nói thật à? Kể cả tình cảm bạn học cũ, cô không biết là tôi không biết điều sao?
Lương Thần hỏi như giỡn chơi.
-Công là công, tư là tư.
Đang nói đến đó, tự nhiên ánh mắt Hứa Phượng Anh trở nên buồn bã. Công tư rõ ràng? Cô để tay lên ngực tự hỏi mình làm được như vậy không? Cô vì giúp cho anh báo thù mà đã vài lần mượn quyền lực truy bắt Đào Triết Long. Chỉ với điểm này thì cô đúng là mượn việc công làm việc riêng.
Đưa Hứa Phượng Anh đến chi đội cảnh sát có vũ trang xong, Lương Thần quay ngược lại đi về hướng biệt thự Trân Châu Loan. Hai giờ chiều, xe Lương Thần tiến vào khu biệt thự. Tuy đây là lần đầu tiên đến đây nhưng tên khu biệt thự này đã khắc sâu trong trí nhớ của hắn. Hai tháng trước cũng tại đây, ba người Từ Dịch Lãng, Mưu Cũng Lâm, Đỗ Trọng Tiêu đã bắt được sát thủ Đường Tùng mà Vương Căng thuê, trước vốn là bộ đội đặc chủng. Đây cũng là nơi chú Lan tự thân ra tay khiến cho Đường Tùng phải khai báo, cung cấp những chứng cớ quan trọng để đưa bọn Vương Căng vào vòng lao lý.
Lương Thần đi vào biệt thự số sáu mươi tám, nơi đây là một biệt thự xa hoa tráng lệ. Nếu không phải có tài sản của cha nuôi Lâm Tử Hiên trao cho thì cả đời này có lẽ hắn không bao giờ đặt chân vào một biệt thự sang trọng đến nhường này.
-Sếp Lương, mời ngồi xuống ăn cơm, đồ ăn đã xong cả rồi.
Nữ chủ nhân Hà Tâm Nguyệt nhiệt tình mời Lương Thần vào phòng khách. Hôm nay cô mặc một chiếc váy ở nhà, để lộ cặp đùi trắng trẻo thon dài, dáng người thon thả bó gọn trong chiếc váy mềm mại nhìn rất quyến rũ.
Mùa đông ở Giang Nam không lạnh bằng ở phía bắc nhưng vì ở Giang Nam không có hệ thống cung cấp nhiệt nên bên trong nhiệt độ thường rất lạnh. Tuy nhiên Hả Tâm Nguyệt ở trong biệt thự chắc chắn là có hệ thống sưởi nên không bị lạnh, do đó có thể diện bộ váy tơ tằm cũng không hề gì.
Lương Thần không thể không cởi áo khoác, để lộ áo sơ mi bên trong. Hắn không còn cách nào khác, nữ chủ nhân hiểu ý cầm lấy áo khoác của hắn mắc lên giá, đôi mắt đẹp của cô âm thầm đánh giá vóc dáng của hắn, trong lòng cũng có phần vội vàng khác với bình thường.
Có lẽ theo tướng mạo mà nói thì đối phương kém hơn Lâm Triết Thông. Nhưng xét về khí chất, nhìn đôi chân mày rậm rất sắc nét và khuôn mặt có góc cạnh rõ ràng, đôi mắt kiên nghị của hắn thì đúng là có sức lôi cuốn đối với phụ nữ, khó trách con gái Bí thư tỉnh ủy cảm thấy hứng thú với hắn như vậy, thậm chí không tiếc phải trả giá.
-Sao không thấy Triết Thông?
Tuy là phòng khách rộng thênh thang, lại đang ban ngày nhưng đúng là có phần vắng vẻ. Trong lòng Lương Thần cảm thấy không tự nhiên cho lắm nên hỏi lại.
-Công ty có việc, anh ấy phải đi ra ngoài, anh ngồi uống trà chờ một lát nhé.
Hà Tâm Nguyệt rót một tách trà nóng đặt trước mặt Lương Thần rồi khẽ kéo váy ngồi xuống trước mặt hắn.
-Ồ.
Lương Thần gật đầu, cầm lấy chén trà nhấp miệng uống một ngụm, đồng thời dùng khóe mắt đánh giá cô gái trước mặt. Đúng là một người phụ nữ cả dung mạo và khí chất đều vô cùng xuất chúng. Thật sự là đừng nhìn mặt mà bắt hình dong, nếu không phải là sử dụng năng lực đặc biệt đối với Lâm Triết Thông thì hắn thật không thể nào cưỡng lại được trước cô gái.
Trong đầu hắn không hề có ý nghĩ xem thường hay khinh bỉ, dù sao mỗi người cũng có một quan điểm khác nhau. Nói trắng ra là việc này không có quan hệ với hắn. Hắn thông cảm với Lâm Triết Thông? Nhưng trên thực tế, Lâm Triết Thông không cần bất cứ kẻ nào thông cảm..
-Yên tâm đi sếp Lương, tôi sẽ không yêu cầu ngài cái gì quá mức đâu. Bữa cơm hôm nay không liên quan gì đến những chuyện không thoải mái đó, chỉ là dựa trên tình cảm quan hệ bạn bè hữu nghị thôi.
Hà Tâm Nguyệt cười với vẻ ôn tồn, nói hết sức ngọt ngào. Nhưng khi nhìn thấy Lương Thần nâng tách uống trà thì trong đôi mắt đẹp của cô hiện lên vẻ hơi căng thẳng. Việc hôm nay là bất đắc dĩ, cô không còn có lựa chọn nào khác cả.
Bên ngoài biệt thự, Từ Dịch Lãng ngồi trong xe, ánh mắt theo dõi hai chiếc xe đang loanh quanh cách đó không xa. Đó là một chiếc BMW và một chiếc Ferrari. Bề ngoài thì có vẻ như không có gì khả nghi nhưng Từ Dịch Lãng cũng để ý rằng chiếc xe Ferrari màu hồng có biển số Bắc Kinh V2.
Bạn học của sếp Lương là con rể của phú thương Hong Kong, vậy thì có quan hệ như thế nào với chính quyền ở đây? Lông mày Từ Dịch Lãng hơi nhíu lại, tay gã đang nghịch nghịch di động. Sếp Lương trước khi đi vào đã dặn gã khoảng nửa giờ sau thì gọi điện thoại. Gã hiểu rằng sếp Lương chỉ dự tiệc cho có lệ nên muốn có cơ chính đáng thoát thân.
Bỗng nhiên khi Từ Dịch Lãng vừa quay đầu lại, ánh mắt gã chạm phải cửa vào biệt thự. Ở đó đang có một người dáng thon thả đứng dựa vào cột, dường như cũng cảm nhận được có ai đó đang nhìn mình nên cũng tùy hứng ngẩng đầu, đưa mắt về phía chiếc Toyota.
Cô gái đó có vẻ rất nguy hiểm, mặc dù cô ta đang đứng cách rất xa nhưng Từ Dịch Lãng dường như ngửi được cả mùi máu tươi. Gã chậm rãi lấy tay mở cửa xe, bước xuống đất.
Trong phòng khách của biệt thự, Lương Thần và Hà Tâm Nguyệt không hề tán gẫu với nhau. Mặc dù hai người không có đề tài gì chung nhưng mạnh vì gạo, bạo vì tiền, Hà Tâm Nguyệt muốn dốc lòng kinh doanh thì cũng phải tạo được không khí đỡ buồn tẻ giữa hai người.
Vừa uống nửa ly trà, Lương Thần bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn ngủ. Mí mắt hắn dần dần như cụp xuống, chiếc đèn chùm tráng lệ treo giữa phòng khách đột nhiên như xoay tròn. Hình dáng cô gái ngồi đối diện trở nên mơ hồ.
-Sếp Lương, ngài làm sao vậy?
Hà Tâm Nguyệt đứng lên bước đến ngồi cạnh Lương Thần, hỏi với giọng quan tâm.
Đúng vậy, tôi làm sao thế này? Lương Thần cố gắng chống cự lại sự choáng váng trong đầu, nhưng trong mắt hắn, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú của Hà Tâm Nguyệt dần dần mờ hẳn đi. Trong lúc chìm vào mê man, hắn dường như phát hiện ra điều gì nhưng còn chưa kịp nói thì đã mất đi ý thức.
-Sếp Lương, sếp Lương?
Hà Tâm Nguyệt đưa tay đỡ Lương Thần, cô há miệng khẽ gọi. Sau khi xác định được Lương Thần đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê, cô hướng lên lầu gọi to:
-Chị Tịnh.
Cửa phòng trên lầu hai mở ra, đại tiểu thư họ Hồ trong chiếc váy tơ tằm bước ra với khuôn mặt tươi cười vừa đắc ý vừa có vẻ hưng phấn. Cô vội vàng chạy xuống cầu thang. Dường như gặp được người trong mộng, mắt Hồ Tịnh Tịnh sáng rực lên đầy ham muốn khiến người ta cảm thấy đáng sợ. Hà Tâm Nguyệt theo bản năng lùi lại một bước, nhường chỗ cho Hồ Tịnh Tịnh.
Ngồi trên sô pha, lấy hai tay Lương Thần đặt lên đôi chân trắng muốt của mình, Hồ Tịnh Tịnh đưa ngón tay miết dọc cặp lông mày trên trán Lương Thần, rồi lần xuống sống mũi hắn mơn trớn. Khuôn mặt cô như đang bị mê hoặc, cô nói như mê:
-Lương Thần, em rốt cục đã có được anh rồi, cục cưng ơi, anh có biết em nghĩ đến anh nhiều lắm không…?
Hà Tâm Nguyệt đứng một bên lẳng lặng nhìn. Hồ Tịnh Tịnh đúng là đã quá si mê Lương Thần, vượt cả sức tưởng tượng của cô. Cô lý giải rằng có lẽ chiếm được Lương Thần như là một kỳ tích khiến cho Hồ Tịnh Tịnh cảm thấy hưng phấn đến thế.
Hồ Tịnh Tịnh cúi đầu, hôn lên trán Lương Thần, bàn tay cô dịu dàng vuốt ve hai má hắn. Cảm giác này cả đời cô chưa từng trải qua. Cô không cần suy nghĩ xem nguồn gốc của cảm giác này từ đâu, nếu nói cô bình thường cũng được mà dâm đãng cũng không sao. Cô không bận tâm đến chuyện đó, cô chỉ biết rằng mình đang muốn hắn tới phát điên.
Hít một hơi thật sâu, cô đặt đầu Lương Thần xuống rồi miễn cưỡng đứng dậy, sau đó quay đầu nói với Hà Tâm Nguyệt với giọng nói như không ra hơi:
-Theo giao ước thì cô đến đây trước đi.
-Nhất định phải làm như thế sao?
Trong lòng Hà Tâm Nguyệt run lên, cô hỏi nhỏ.
-Hà tiểu thư, không nên hỏi vấn đề này có ý nghĩa gì.
Hồ Tịnh Tịnh nhìn đối phương với đôi mắt lạnh như băng:
-Tôi thật sự yêu cầu cô phải làm. Nếu các người còn muốn bảo vệ danh dự tập đoàn của mình, còn muốn bảo vệ công trình cải tạo, còn muốn việc dùng bạo lực để giải phóng mặt bằng không bị truy cứu trách nhiệm thì cứ theo lời tôi mà làm, hiểu chưa?
Hà Tâm Nguyệt không nói gì mà chỉ dùng hành động trả lời. Cô nhẹ nhàng kéo khóa áo, chiếc váy ngủ mềm mại lập tức tuốt xuống dưới cặp chân thon dài trắng nõn. Ánh mặt trời xuyên vào trong cửa sổ, soi rõ từng đường nét lên cơ thể hoàn mỹ của cô.