Chương 228: Không khống chế được

Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương, Phó bí thư chính trị và pháp luật Lâu Ngọc, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng Lam và Ủy viên thường vụ huyện ủy cùng đi vào phòng họp của Huyện ủy để chuẩn bị khai mạc hội nghị thường vụ lần thứ hai về việc cơ cấu tổ chức lại bộ phận lãnh đạo mới.

Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến hắng giọng chuẩn bị phát biểu. Chủ tịch huyện Lý Minh Dương và các ủy viên thường vụ khác ngồi lặng yên chăm chú theo dõi. Thư ký Phùng Quân của tân Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến mở giấy bút ra ghi lại biên bản cuộc họp.

Mà đúng lúc này, một âm thanh huyên náo từ ngoài cửa sổ truyền vào tai các Ủy viên thường vụ. Âm thanh càng lúc càng lớn. Trong đám hỗn tạp ấy hò hét xô đẩy lẫn nhau, khiến cho các Ủy viên thường vụ đang ngồi không khỏi biến sắc, cùng lúc đứng lên đi về phía cửa sổ.

Phòng họp của văn phòng Huyện ủy nằm lệch hướng cửa chính của Ủy ban nhân dân huyện. Một luồng khí lạnh xông vào, khiến Chủ tịch huyện Lý Minh Dương không khỏi rùng mình một cái, vận đủ thị lực, nhìn thẳng vào chỗ đông nghìn nghịt người.

Tiếng gọi ầm ĩ điếc tai truyền đến. Đám người bên trong giơ cao tấm biểu ngữ đỏ thẫm hoặc những chữ viết vô cùng bắt mắt.

Các Ủy viên thường vụ bên trong bao gồm Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến không khỏi kinh hãi. Đám người này từ đâu tới? Đây là muốn tấn công phi pháp Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện sao? Ngay sau đó, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương nhận được điện thoại của Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Cố Bảo Hoa. Trong điện thoại, Chánh văn phòng Cố giọng điệu hoảng hốt lúng túng, thở gấp gáp nói:

- Chủ tịch huyện, trước cửa có hơn trăm người dân của thôn Trung Hà và thôn Hưng Phúc tụ tập! Bọn họ yêu cầu Ủy ban nhân dân huyện trả lại đất của họ bị trưng dụng. Có hai bảo vệ đã bị đả thương trong lúc bọn họ đang xông vào!

- Anh hãy phái người đi ra ngoài. Trước tiên ổn định dân chúng, tôi và Bí thư An sẽ tới liền. Còn nữa, lập tức gọi điện thoại cho Trưởng phòng Công an huyện Lương Thần, bảo hắn trong vòng mười phút cho người tới! Anh nói với hắn, nếu chậm trễ một giây đồng hồ, tôi sẽ cho hắn thôi chức!

Chủ tịch huyện Lý rất bình tĩnh, giữ nguyên khí phái của mình, truyền đạt chỉ thị xuống cho Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân.

Ngoảnh đầu lại đem vấn đề này thuật cho các Ủy viên thường vụ một lần nữa. Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Lăng Lam mọi người không khỏi cau mày. Bọn họ đều biết, đại phiền toái lại đến rồi!

Trong thời gian nhận chức mới một tuần, cho dù là Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến hay là Chủ tịch huyện Lý Minh Dương do phải đối mặt với nhiều vấn đề rối rắm còn sót lại mà vắt hết óc suy nghĩ ra biện pháp đối phó. Vấn đề nhỏ quá nhiều, tạm thời không đề cập tới. Vấn đề trước mắt cần giải quyết liên quan tới đời sống nhân dân huyện Giang Vân, ổn định lại tình hình trong huyện.

Mà một trong số đó, chủ yếu vẫn là vấn đề về nông dân.

Vào năm ngoái, tỉnh Liêu Đông đầu tư xây dựng đường cao tốc quy mô lớn từ Văn Thủy tới quốc lộ phía tây. Các dự án thu hồi đất để xây dựng đường cao tốc đã được triển khai một cách triệt để. Sở tài nguyên tỉnh Liêu Đông đã đưa ra chính sách bồi thường thẳng sau khi văn phòng hành chính tỉnh và Sở tài nguyên môi trường thẩm tra đối chiếu, trực tiếp phân bổ cho Cục tài nguyên các huyện. Sau đó Cục Tài nguyên các huyện trực tiếp giao cho các tổ chức kinh tế tập thể của thôn mà bị trưng dụng đất.

Thôn Trung Hà và thôn Hưng Phúc thuộc thị trấn Long Môn, huyện Giang Vân trong đợt trưng thu đất lần này bị trưng dụng một trăm sáu mươi mẫu, nhưng bộ máy lãnh đạo Ủy ban tiền nhiệm của huyện Giang Vân lại cả gan làm loạn, lệnh cho Cục tài Nguyên huyện giữ lại số tiền 3.000.000 nhân dân tệ bồi thường cho người dân có đất bị trưng dụng. Và đem số tiền này cho Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện tu sửa và trang hoàng lại phòng làm việc.

Lý Minh Dương vốn là dự định, chờ tết âm lịch qua đi, Sở Tài chính tỉnh sẽ chi ra một khoản, trước bắt tay vào bù đắp một phần cho mấy người bị trưng dụng đất để xoa dịu sự căng thẳng, nhưng không ngờ rằng, vấn đề mà y lo lắng lại bộc phát trước tết.

- Tại sao có thể như vậy?

Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện rõ ràng đã đưa ra chỉ thị cho thị trấn Long Môn, yêu cầu Đảng uỷ thị trấn phải làm tốt công tác động viên trấn an lòng dân. Tại sao không có hiệu quả, ngược lại sự việc càng diễn ra dữ tợn hơn. Bọn họ muốn hơn trăm dân bao vây tấn công vào Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện sao?

- Được, gọi điện thoại cho Đảng ủy thị trấn Long Môn, bảo bọn họ mau dẫn người lại đây. Nếu bọn họ không có khả năng khuyên giải người của thôn mình trở về nhà, tôi sẽ cách chức bọn họ!

Bí thư huyện ủy trong cơn tức giận cũng một phen to tiếng, y lại hướng Lý Minh Dương nói:

- Chủ tịch huyện Minh Dương, chúng ta cùng nhau đi đến đó xem vậy!

- Bí thư An, hay là tôi trước đi xem vấn đề như thế nào!

Lý Minh Dương vội vàng nói.

- Tại sao? Chủ tịch huyện Minh Dương lo tôi sẽ đem phẩm chất bán đi à?

An Quốc Kiến mỉm cười hỏi ngược lại.

Phó bí thư huyện ủy kiêm Bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Trịnh Ngọc, Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Lăng Lam và Ủy viên thường vụ trên mặt hiện lên một chút khác thường. Chỉ từ chi tiết nhỏ có thể thấy được, Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện là hai nhân vật cho dù gặp chuyện rối rắm cũng bình tĩnh ứng phó. Một người là lão di kiên, người kia là ông cụ non!

Mà bên này, sau khi Lương Thần nhận được điện thoại của văn phòng Ủy ban nhân dân Chánh văn phòng Cố, thực sự hoảng sợ. Mấy trăm người dân vây quanh Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện? Cảnh tượng này quá sốc! Nếu dựa theo cách nói của Chánh văn phòng Cố, chỉ sợ phải tập hợp toàn bộ cảnh sát của huyện mới có thể giải quyết vấn đề "Cứu giá".

Không kịp nghĩ nhiều, lập tức gọi điện thoại triệu Phó trưởng phòng Đặng Khánh, Chủ nhiệm Trung tâm Chỉ huy Diêu Kim Minh đến. Đem vấn đề này giản lược cho bọn họ nghe, lập tức mệnh lệnh hai người phân công nhau tập hợp đội ngũ, đúng năm phút đồng hồ xuất quân! Khoảng cách từ phòng Công an huyện đến Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện khiến cho mọi người không thể chậm trễ.

Vừa nghĩ tới Cố Bảo Hoa ở trong điện thoại trung chuyển đến câu nói của Lý Minh Dương

- Mười phút không đến, mất chức chớ trách.

Lương Thần trong lòng nén giận. Cho dù giận nhưng mệnh lệnh cấp trên tuyệt đối phải nghe theo. Quan to hơn một bậc còn đàn áp người chết, huống chi Lý Minh Dương lại cao hơn hắn hẳn 2 bậc.

Sau ba phút, tại khu vực phòng Công an huyện, Lương Thần thấy được đội ngũ tinh anh dưới trướng của mình, trong lòng không khỏi cảm thấy bi ai. Đúng vậy, hắn đã không đủ sức lực để phẫn nộ nữa rồi.

Cái phòng Công an huyện to như vậy, Trưởng phòng hô hiệu lệnh, vậy mà chỉ có 10 người hưởng ứng tập hợp. Từ điểm này cho thấy, hắn muốn điều binh khiển tướng căn bản sẽ không có một chút hiệu quả. Cũng như theo lời nói của nữ cảnh sát Hứa Linh Linh, toàn bộ cảnh sát huyện cục giống như gỗ mục, phần lớn là không thể gọt giũa được, đã hư thối hết rồi!

- Lên xe, xuất phát!

Nhìn nhóm cảnh sát tinh thần ủ rũ, Lương Thần lạnh lung quát một tiếng, sau đó bước vào chiếc xe Toyota. Còi cảnh sát lập tức kéo vang, 3 cái đèn trên xe lóe sáng, chạy ra từ cổng chính của phòng Công an huyện, nghiền qua những lớp tuyết mỏng manh đọng trên đường, rồi chạy thẳng về phía Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện.

Vừa từ trong tòa nhà văn phòng đi ra, nữ Chính ủy Quách Ninh nhìn theo hướng xe cảnh sát rời khỏi lạnh lùng mà mỉm cười. Trưởng phòng Công tác chính trị Ngô Quốc Hùng liền đứng bên nữ Chính ủy, cẩn thận nói:

- Đại tỷ, chị lần này tạo cho họ Lương một tình huống khó xử, sẽ không sợ hắn thẹn quá hóa giận và xé rách mặt chúng ta sao?

- Tôi đây muốn cảnh cáo tên Trưởng phòng đó, khiến hắn phải đối mặt với tình cảnh hiện nay mà tỉnh ngộ! Thẹn quá hóa giận hẳn sẽ xảy ra nhưng xé rách mặt tôi ư quả là không dễ? Ha hả, chị đây còn thực sự muốn nhìn một chút tên Trưởng phòng nhãi nhép của chúng ta sẽ phản ứng như thế nào? Giống như phụ nữ chửi đổng lên? Hay là nhốt mình trong phòng làm việc đốt thuốc giải sầu? Hay là uất ức mà vụng trộm khóc nhè?

Nữ Chính ủy khinh thường mà cười nói:

-Trừ phi hắn sa thải tất cả cảnh sát. Nếu không phòng Công an huyện Giang Vân vĩnh viễn không có họ Lương!

Ở cổng chính của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện, dưới sự thúc đẩy của tinh thần quần chúng, dân làng tức giận phẫn nộ bắt đầu xông về phía trước. Đối mặt tình cảnh không khống chế được dân làng trong thôn, bảo an của Ủy ban nhân dân huyện sớm rùa đen rút đầu, trốn không thấy bóng dáng.

Thấy có một số thôn dân xông lên cửa chính, Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân Cố Bảo Hoa hoảng loạn đổ mồ hôi đầy đầu. Những nhân viên dưới quyền gã thì mặt mày tái xanh, căn bản chỉ chờ đợi hi vọng. Mà để hắn một mình đi đối đầu với nhiều dân làng đang trong cao trào kích động như vậy, gã ngược lại không dám to gan.

Mà đúng lúc này, gã nhìn thấy Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến, Chủ tịch huyện Lý Minh Dương và Ủy viên thường vụ bước hướng bên này đi tới, không khỏi mừng rỡ, vội vàng đi tiếp đón.

Lý Minh Dương mặt trầm như nước, không nói lời vô nghĩa với Cố Bảo Hoa, trực tiếp từ trong tay đối phương lấy cái loa bước vào giữa đám đông kêu gọi:

- Hỡi bà con thân thuộc, tôi là Chủ tịch huyện Lý Minh Dương mới nhận chức. Tôi biết mọi người đến Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện có mục đích gì, đồng thời cũng hiểu được sự phẫn nộ và bất mãn trong lòng của mọi người. Nhưng tôi phải nhắc nhở mọi người, kích động thì không giải quyết được bất cứ vấn đề gì! Tấn công vào cơ quan Đảng, là hành vi làm trái pháp luật phạm tội nghiêm trọng. Tôi hy vọng mọi người có thể bình tĩnh một chút, đưa ra nguyện vọng và yêu cầu chính đáng của mình.

Tôi và Bí thư huyện ủy An Quốc Kiến nhất nhất chứng thực từng việc. Cam đoan sẽ đưa ra lối giải quyết thỏa đáng cho mọi người.

Lý Minh Dương nói chuyện dễ nghe, phân tích rõ ràng sự thiệt hơn cho dân làng. Trong lúc nhất thời, đám dân làng đang đi tới chậm rãi dừng lại, bọn họ trên mặt lộ ra vẻ ngập ngừng.

Trưởng ban Tổ chức cán bộ Huyện ủy Lăng Lam trong mắt chợt sáng lên. Cô cảm thấy vị Chủ tịch huyện còn trẻ tuổi nhưng không phải là loại nhát gan. Cho dù gặp chuyện rối rắm cũng giữ được phong thái bình tĩnh.

- Đừng tin vào lời họ nói. Hãy nhìn xem văn phòng làm việc phía sau của y, tất cả đều lấy từ tiền mồ hôi nước mắt của chúng ta xây dựng lên. Hỡi bà con thân thuộc, bọn làm quan đều cùng một giuộc. Bọn họ chỉ biết tiêu xài hưởng lạc trên đồng tiền mồ hôi nước mắt của nhân dân, hoàn toàn không để ý chúng ta chết sống ra sao!

Trong đám người bỗng nhiên vang lên một thanh âm xúc động phẫn nộ, khiến cho đám người vốn có xu thế bình tĩnh từ nãy giờ lại bắt đầu xôn xao lên.

- Hỡi bà con, hãy nghe tôi nói!

Lý Minh Dương vội vàng la lớn.

- Nói cái gì mà nói!

Trong đám người tuôn ra một câu cộc lốc, ngay sau đó một trận hoa tuyết bay ra, chuẩn xác mà đánh trúng cái loa kêu gọi đầu hàng trong tay của Lý Minh Dương. Bông tuyết văng khắp nơi, nháy mắt va vào mặt Lý Minh Dương.

- Khốn khiếp, ai dám ra tay?

Thư ký Hách của Lý Minh Dương thấy ông chủ bị tập kích, không khỏi giận quát một tiếng,

- Hỡi bà con, đánh như thế này vẫn chưa đáng đâu!

Trong đám người trước sau vang lên âm thanh châm ngòi xúi bậy gây chuyện. Rất nhanh lại có một trận mưa tuyết bay tới tấp về phía nhóm lãnh đạo văn phòng Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện.

Dưới sự xúi giục của một số phần tử, rốt cuộc không thể nào khống chế được tư duy của thôn dân. Bọn họ đi nhanh về phía trước, trong miệng la hét ồn ào.

- Bình tĩnh, mọi người bình tĩnh!

Lý Minh Dương cầm loa kêu gọi trật tự nhưng thật phí công. Dân làng giờ phút này họ không nghe bất cứ tiếng kêu gọi đầu hàng nào, chỉ nhanh chân xông tới trước.