Ngồi xuống!
Diệp lão dùng cây gậy chỉ vào chiếc ghế dựa đối diện, không quan tâm đến sắc mặt của chàng trai tuấn tú mà nói một câu.
Lương Thần chỉ biết đi tới ngoan ngoãn mà ngồi. Lúc trước hắn không biết thân phận của đối phương, cho nên hoàn toàn có thể tỏ vẻ không e dè, tùy ý làm theo ý mình. Nhưng bây giờ đã biết thân phận của đối phương, dù sao đi chăng nữa, chân tay hắn có phần co cứng, trong lòng thấp thỏm không yên là điều khó tránh khỏi. Khác với việc đối mặt với những quan lớn bình thường khác, hắn đối với ông cụ gần trăm tuổi này có một lòng tôn kính và ngưỡng mộ đặc biệt!
- Cậu có biết ta là ai không?
Sau khi cậu thanh niên trẻ tuổi ngồi xuống, Diệp lão mặt không chút biến đổi mà mở miệng hỏi.
- Trước kia không biết, hiện tại đã biết!
Lương Thần rất thành thực mà đáp. Hắn hiện tại thực sự đã biết rồi, vị quân thần đang ngồi trước mắt này thực sự có khả năng giúp hắn dẹp bỏ hết thảy mọi phiền toái. Đáng tiếc là lúc ấy hắn thật có mắt như mù không nhìn thấy Thái Sơn. Không ngờ trong điện thoại tiếp tục bảo người ta xé báo giải buồn chơi!
- Cậu còn dám bảo ta xé báo giải buồn nữa không?
Diệp lão lạnh lùng hỏi, thực ra trong mắt thấp thoáng vẻ đắc chí.
- Không dám!
Lương Thần chỉ biết vâng lời mà đáp. Tránh voi chẳng xấu mặt nào. Nếu đắc tội với ông cụ này, chỉ sợ không ai có thể cứu được hắn. Hắn tính tình tuy là cố chấp, nhưng cũng biết lúc nào nên ương ngạnh lúc nào nên mềm mỏng. Trong tình huống nên mềm mỏng để không làm tổn hại đến mình thì hắn cũng chưa bao giờ nề hà việc hạ mình một chút.
- Ta muốn phạt cậu, cậu có ý kiến gì không?
Giọng Diệp lão chuyển sang nghiêm khắc, đồng thời giơ cây quyền trượng để lấy chút khí thế.
- Điều đó cũng phải thôi!
Lương Thần cung kính trả lời:
- Ngài lấy thêm báo ra nữa đi, lấy bao nhiêu cháu xé bấy nhiêu!
Lập tức hai người đàn ông trung niên không nhịn nổi cười thành tiếng. Diệp lão cũng không giữ được vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, giơ ngón tay khô gầy chỉ đối phương cười mắng:
- Thằng quỷ nhỏ, thông minh lắm!
Hì hì! Lương Thần mở miệng cười. Hắn sớm đã biết rằng ông cụ này chẳng qua là muốn phô trương thanh thế, hư ngôn dọa dẫm hắn. Tuy rằng chỉ tiếp xúc với đối phương có một lần, nhưng hắn lại hiểu rõ cá tính có phần trẻ con của lão. Ở xã Hòa Bình, hắn đã từng "chiều chuộng" Lý gia gia đến hơn một năm nên về vấn đề tâm lý của người già quả thực là có kinh nghiệm ít ai sánh bằng.
- Chuyện đó cho qua!
Diệp lão thu lại vẻ mặt tươi cười, nghiêm giọng nói:
- Bây giờ thì nói cho ta biết, cậu và tiểu tử Hiên rốt cuộc sao lại như thế này? Giữa các người rốt cuộc có quan hệ gì không?
- Không có, tuyệt đối không có!
Lương Thần hiểu rất rõ Diệp lão hỏi "quan hệ" ý chỉ cái gì, vội vàng lắc đầu phủ nhận. Chuyện này đúng là không đùa nổi, việc hắn với Lâm Tử Hiên có tướng mạo vài phần giống nhau là không sai, nhưng hắn chắc chắn là con của cha và mẹ hắn!
- Vậy tại sao nó cứ khăng khăng chỉ định cậu làm người thừa kế tài sản?
Diệp lão không tha mà tiếp tục hỏi truy vấn:
- Cho dù tiểu Tử Hiên không có con cái, nhưng nó còn có anh trai, có cha mẹ, như thế nào cũng không tới phiên cậu thừa kế tài sản này chứ?
- Sao ngài không đi hỏi chủ tịch Lâm?
Lương Thần can đảm hỏi ngược lại.
- Người ta đang hỏi chính là cậu!
Diệp lão dậm mạnh cây quyền trượng, thổi râu trừng mắt nói.
- Nhưng cháu không biết!
Lương Thần mặt mày nhăn nhó đáp. Hắn quả thật không biết. Cái bánh to tự dưng rơi từ trên trời xuống là thật, nhưng hắn thật sự không biết tại sao cái bánh này không rơi vào người khác mà cứ nhất thiết phải rơi vào chính hắn!
- Thằng quỷ nhỏ! Trước mặt lão nhân gia ta mà còn dám giở thủ đoạn đối đầu, có biết chữ "Chết" viết như thế nào hay không?
Diệp lão đùng đùng nổi giận. Một khi nguyên soái đã giận dữ, ít nhất cũng nằm sấp ăn một trăm ngàn trượng, đổ máu trăm dặm. Dù sao việc thiết quân luật này đối với Lương Thần mà nói, chắc chắn là lực uy hiếp mười phần.
- Cháu quả thật là không biết!
Lương Thần chỉ còn thiếu nước thề thốt. Hắn đưa ánh mắt trong sạch vô tội nhìn ông cụ nói:
- Lão nhân gia ngài dù sao cũng không thể xử oan người tốt, cháu xưa nay đối nhân xử thế luôn thành thật!
- Xảo biện! Tiểu tử nhà cậu, vừa nhìn đã biết không phải người thành thật!
Diệp lão không chút khách khí mắng. Dừng một chút, rồi lại bực bội khoát tay mà nói:
- Giữa cậu và tiểu tử Hiên chắc chắn có điều gì đó giấu diếm. Tuy nhiên ta cũng chẳng muốn hỏi. Giống như việc tiểu tử Hiên nói vậy, tiền là của nó, nó yêu ai thích ai thì cứ việc cho tiền người ấy!
Lương Thần chột dạ mà ngậm miệng. Trực giác của ông cụ thật sự là nhanh một cách kinh khủng, không ngờ đã đoán được giữa hắn và Lâm Tử Hiên có điều gì đó không minh bạch! Tuy nhiên may mắn là ông cụ không tra hỏi tới cùng, nếu không hắn thật đúng là không tin mình có thể chịu đựng thêm được nữa!
- Việc đó nếu không còn gì thì cháu xin hầu lão nhân gia một ván cờ?
Lương Thần ngẫm nghĩ một chút, quyết định hay là nhân cơ hội tốt này, theo chân ông cụ, nhân lúc đối phương đang cao hứng, dụ dỗ một chút chắc chắn có lợi!
- Không dưng mà xun xoe nịnh bợ, không phải kẻ lừa lọc dối trá thì cũng là phường trộm cướp!
Diệp lão liếc mắt quét qua đối phương một cái, lạnh lùng nói. Điều này khiến cho Lương Thần thấy bẽ mặt, chán nản mà cúi đầu.
- Ngoài cửa vẫn còn không ít người đang chờ đâu!
Diệp lão có chút buồn cười mà nhìn người thanh niên trẻ có vẻ đang rất ủ rũ, chậm rãi nói:
- Có khi là đang đợi ta, có khi là đang đợi cậu. Như vậy đi, buổi trưa cùng lão già này ăn cơm trưa, rồi buổi chiều chúng ta lại tái ngộ bên bàn cờ! Cậu thấy có được không?
Nghe lời nói của Diệp lão, hai người anh em Đại Trụ, Nhị Trụ phía sau không giấu nổi sự kinh ngạc nhìn nhau.
- Được ạ!
Lương Thần không chút do dự gật đầu. Như thế có gì không tốt đâu? Đây quả thực là dịp tốt trời định! Có thể cùng ông cụ ăn cơm trưa, buổi chiều lại cùng chơi cờ, điều này đối với hắn mà nói tuyệt đối là một loại vinh hạnh lớn lao.
- Được rồi, cậu ra ngoài trước đi!
Diệp lão không còn mang bộ mặt nghiêm trọng, cười nói:
- Lát nữa tôi sẽ bảo cận vệ đi gọi cậu!
Lương Thần nghe lời, đứng dậy đi ra khỏi phòng điều trị.
Ở cửa, Bí thư tỉnh ủy Lý Thư Hãn liếc mắt nhìn Lương Thần một cái với vẻ mặt đầy phức tạp, sau đó đi vào phòng bệnh. Nghiêm Lệ và Lý Hinh Đình cũng không do dự mà kéo Lương Thần sang một bên.
Không cần chờ Nghiêm Lệ và Lý Hinh Đình mở miệng, Lương Thần cũng biết đối phương muốn hỏi cái gì. Hắn nói trước giọng dứt khoát:
- Cô Nghiêm, Đình tỷ, đầu óc cháu hiện giờ rất loạn, miếng bánh lớn rơi từ trên trời xuống hoàn toàn làm cháu bất tỉnh. Cháu hiểu hai người muốn hỏi cái gì, nhưng cháu thật sự không biết vì sao chủ tịch Lâm lại quyết định làm như vậy!
Lời giải thích của Lương Thần cũng không thể xua tan nghi hoặc trong lòng Nghiêm Lệ và Lý Hinh Đình. Nhưng nhìn thần sắc thành khẩn mà không hề có nửa phần giả tạo của Lương Thần, Nghiêm Lệ và Lý Hinh Đình lựa chọn tin tưởng vào lời nói của đối phương.
Ba chị em Liên Tuyết Phi, Liên Tịch Nhược, Liên Thiên Thiên và vợ chồng Liên Tây Dược cùng với Liên Văn Chương đứng ở một chỗ, thỉnh thoảng lại bắn ánh mắt về phía Lương Thần. Bởi vì quan hệ của họ đối với Lương Thần chỉ gọi là có biết chứ không thân cho nên mặc dù ba cô gái rất tò mò, nhưng cũng không thể thuận tiện như Nghiêm Lệ và Lý Hinh Đình mà tra hỏi như vậy.
Thời gian Lý Thư Hãn đi vào trong cũng không dài, ước chừng khoảng vài phút. Cảnh vệ Đại Trụ cũng đi ra và nói rõ ràng với gia đình Liên Tây Dược là đã tới thời gian ăn cơm trưa của Đại tướng, tạm thời sẽ không tiếp khách.
Vợ chồng Liên Tây Dược không có vẻ bất mãn gì. Bọn họ trước đó cũng đã gặp qua Diệp lão, chỉ muốn cầu kiến lần nữa nhằm bày tỏ sự cung kính lễ nghi.
- Tiểu Thần, trưa chúng ta cùng đi ăn cơm nhé!
Lý Thư Hãn nói.
Hành động này của Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn khiến vợ chồng Liên Tây Dược, ba chị em Liên gia cho tới Thủ tướng phu nhân đang đứng xa hơn một chút cũng không khỏi liếc mắt nghe ngóng! Bỏ qua không xét đến lý lịch của Lý Thư Hãn, một quan to cấp bộ ra mời một cảnh sát bình thường, việc này quả thật bản thân nó cũng có gì đó bất thường!
- Xin lỗi chú Lý , cháu phải tiếp cơm trưa Diệp lão!
Lương Thần hơi có chút ngại ngùng. Người ta đường đường là Bí thư Tỉnh ủy đã qua mời hắn đi ăn cơm, hắn ngược lại còn không nể mặt người ta!
Tuy nhiên ngay sau khi hắn nói ra những lời này, hắn chợt phát hiện xung quanh mình bỗng trở nên im ắng!
..