Chương 200: Diệp lão tỏ thái độ

Buổi trưa, hơn mười chiếc xe Audi đậu trước cửa một ngôi nhà nho nhỏ. Trong căn phòng, vài người đàn ông lớn tuổi hơi cúi người xuống, thái độ cung kính chờ đợi lão nhân gia kia mở lời.

Bọn họ đều đã qua tuổi thất tuần, nhưng mà trong mắt lão nhân gia, bọn họ chỉ là hàng con cháu không hơn không kém. Trong bọn họ chức vị thấp nhất cũng là thứ trưởng, thậm chí còn có Chủ tịch đương nhiệm nước cộng hoà và Thủ tướng Quốc vụ viện.

Diệp lão vẫn đang ngồi trên ghế nệm giữ ấm. Tuổi tác đã cao nên có chút sợ lạnh. Nay lại gần đến mùa thu, ngoại trừ mỗi ngày vì gân cốt hoạt động mà phải ra bên ngoài rèn luyện ra, Diệp lão cơ bản đều ngồi ở chỗ này giữ ấm.

Ánh mắt Diệp lão chậm rãi quét qua những người này. Ngoại trừ Chủ tịch nước đương nhiệm Liên Hồng Dương, Thủ tướng Quốc vụ viện Lâm Vân Sinh và Phó Thủ tướng Lý Dĩ Hằng ra, ba người còn lại đều là con lão: Con lớn Diệp Công, con thứ hai Diệp Thành, con thứ ba Diệp Danh.

- Sức khỏe của tôi không có gì, tuổi tác cao rồi, khó tránh khỏi có vài bệnh vặt.

Cuối cùng Diệp lão đã mở miệng. Hai tay lão khô gầy vuốt nhẹ cây quyền trượng bóng loáng do ma sát đã lâu, giọng khàn khàn nói:

- Hồng Dương, Vân Sinh và cả Dĩ Hằng nữa, các anh đều là lãnh đạo quốc gia bận trăm công ngàn việc, quan tâm sức khỏe của lão già này, gọi điện thoại hỏi thăm là được rồi, không cần tự mình tới đây!

- Nếu không trực tiếp qua thăm quả thực là không yên tâm!

Liên Hồng Dương dùng giọng điệu chân thành đáp. Ông tuy là người đương nhiệm cao nhất nước cộng hoà, nhưng tại đây trong mắt lão nhân trông coi ông từ nhỏ đến lớn, ông thật không thể bày ra tư thế một Chủ tịch quốc gia.

- Vân Sinh, thằng Hiên tỉnh lại chưa?

Diệp lão quay đầu, nhìn về phía Thủ tướng Quốc vụ viện Lâm Vân Sinh có vài phần tiều tụy. Trong một đời người, lão đối với người thế hệ sau một lòng vì quốc kế dân sinh, không tranh quyền, không lộng quyền này có cái nhìn rất thiện cảm. Nhưng lão càng biết rõ, một số cách làm cấp tiến của Lâm Vân Sinh đã động chạm quá giới hạn đến vài thế lực ở thủ đô, thậm chí cả gia tộc Lâm Vân Sinh. Đoán chừng khi hết nhiệm kỳ này cũng chính là lúc đối phương rời khỏi cương vị hiện nay.

- Vẫn chưa ạ!

Lâm Vân Sinh lắc đầu đáp. Trên mặt hiện ra vài phần chua xót. Có lúc nghĩ lại, cả đời làm người này của ông ta thật là thất bại. Sự oán hận của đứa con thứ hai là một vướng mắc lớn nhất vĩnh viễn không giải tỏa được trong lòng ông. Cùng với sự bất hòa chính kiến bên trong gia tộc, càng ngày càng bị những thế lực khác cô lập và cản trở, đã khiến cho ông phải chịu đựng áp lực cực lớn mà xưa nay chưa hề có. Ông dứt khoát thi hành một số cải cách, động chạm vào lợi ích cá nhân của nhiều người. Ông không chút do dự. Ông cứ ngược dòng mà tiến. Là bởi vì ông vững tin những gì mình đã làm là phù hợp ích lợi quốc gia, phù hợp với những gì ông cho là đúng, tác phong lại luôn quyết đoán, nhanh gọn, dứt khoát, trước sau như một!

- Qua vài hôm, tôi đi Liêu Dương! Tiện thể tới thăm tiểu Tử Hiên!

Diệp lão hít một hơi dài. Tuổi thơ của Tử Hiên như ánh mặt trời, thiện lương, chân thành, khiến lão rất là thích. Chỉ có điều lão không ngờ tới được, một người đang ở vào tuổi hoàng kim của một đời, lại sống không thọ hơn lão già lụ khụ đã nửa thân người xuống mồ này.

- Ba, sức khỏe không quan trọng hơn sao?

Con lớn nhất Diệp Công tiến lên hỏi. Diệp Thành và Diệp Danh vẻ mặt cũng vô cùng lo lắng.

Ông cụ chính là trụ cột của Diệp gia, tuổi thọ càng dài, đối với Diệp gia càng có lợi. Đôi khi, tiêu chuẩn để phán đoán thực lực của một gia tội gia tộc lại được quyết định bởi sự sống thọ của ai đó! Nguyên nhân chính là vì lão gia sống thọ, cho nên mới có địa vị Diệp gia hiện tại như mặt trời ban trưa. Cho dù thân là Tổng bí thư, Chủ tịch nước Liên Hồng Dương và Thủ tướng Quốc vụ viện Lâm Vân Sinh cũng phải e dè với Diệp gia vài phần!

- Nếu các anh có thể khiến tôi bớt lo, vậy thì tôi chắc chắn sẽ sống hơn một trăm tuổi!

Đối với ba đứa con mình, Diệp lão không cần khách sáo nói. Lão dộng mạnh một cái cây quyền trượng trong tay, hừ lạnh nói:

- Trở về nói với bọn khốn tiểu tử trong nhà, có giỏi thì dùng miệng mồm sức lực vào việc thiết thực hơn, đừng ở đó tối ngày tính kế này kế nọ, đấu đá lẫn nhau, tự nhiên để người ngoại quốc chế giễu!

Diệp Công, Diệp Thành, Diệp Danh ba người bất chợt sắc mặt ngượng ngùng. Bọn họ toàn là người tuổi hơn bảy mươi, bị lão nhân khiển trách một trận, trong lòng đều cảm thấy vô cùng khó xử. Hơn nữa ở đây còn có người ngoài!

Diệp lão lại đưa mắt hướng về Phó Thủ tướng phó vụ viện Lý Dĩ Hằng nói:

- Hôm trước lúc Thư Hãn tới. Tôi đã nói qua với anh ta, đối với việc ngoại giao gây tranh cãi tại Liêu Dương xảy ra hôm trước, anh ta đã có chỗ xử lý không thoả đáng. Trong lãnh thổ quốc gia chúng ta, tất cả người ngoại quốc đều phải nghiêm chỉnh chấp hành pháp luật quốc gia của ta, không nên bởi vì cái gọi là thân phận "khách nước ngoài" mà đối đãi khác biệt. Lúc đó người dẫn đội là thằng tiểu…"khụ", là đồng chí cảnh sát hình sự kia, tất nhiên có trách nhiệm nhất định, nhưng cuối cùng bị xử phạt cắt chức. Có phải có chút quá đáng không? Có lỗi là đúng. Nhưng cũng không thể uốn cong thành thẳng được. Nói cho đúng sự thật, kết quả xử phạt này, đối với vị tiểu đồng chí cảnh sát hình sự kia là không công bằng!

- Ngài nói đúng, Thư Hãn cũng hiểu được phương pháp mình xử lý quá mức nghiêm khắc và qua loa, ông ta sẽ xem xét sửa lại, xin ngài yên tâm!

Lý Dĩ Hằng vội vàng bày tỏ thái độ nói.

Diệp lão gật gật đầu, chỉ tay vào ba đứa con trai, giọng điệu bắt đầu trở nên nghiêm khắc nói:

- Liêu Đông là tỉnh công nghiệp lớn ở nước ta, là căn cứ sắt thép trọng yếu chiếm một phần tư tổng sản lượng cả nước. Liêu Đông hiện nay, cần một hoàn cảnh chính trị tương đối ổn định. Ổn định là căn bản mọi thứ, chỉ có ổn định, mới có thể đảm bảo tài nguyên Liêu Đông được duy trì địa vị vững vàng. Người nào muốn là công thần mà phá hoại chỗ đó thìi mới chính là tội nhân!

Bao gồm cả Liên Hồng Dương, Lâm Vân Sinh, Lý Dĩ Hằng mấy người liên tục gật đầu đồng tình. Ba người con của Diệp lão trong lòng càng cảm thấy "lo sợ không yên". Việc ngoại giao gây tranh cãi kia tuy chỉ là một chuyện nhỏ, mà lão gia chỉ vì "chuyện bé xé ra to", đây rất rõ ràng là biểu lộ sự bất mãn mãnh liệt đối với một số thủ đoạn nhỏ của bọn họ.

Liên Hồng Dương và Lâm Vân Sinh, Lý Dĩ Hằng rời khỏi trước. Còn Diệp Công, Diệp Thành, Diệp Danh ba người vẫn còn lưu lại. Bọn họ rất hiểu tính cách cha mình. Nếu đã không mở miệng đuổi bọn họ đi, vậy chứng minh là cha còn có lời cần nói với bọn họ hoặc là cho cơ hội bọn họ nói.

- Ba, thật sự tính đi Liêu Dương?

Diệp Thành mở miệng nói trước:

- Nếu thật muốn đi, con nói với tiểu Hạo, kêu nó tới đón người!

- Không cần đâu, thằng Hạo nay cũng là lãnh đạo lớn, để nó làm việc chính đi!

Nghe con thứ hai nhắc tới cháu trai, trong mắt Diệp lão chợt lộ ra một tia hài lòng. Thằng con thứ hai tuy rằng rất tầm thường, nhưng cháu trai Diệp Hạo lại là một trong những tiểu bối xuất sắc!

- Còn có một việc!

Diệp Thành quan sát thật cẩn thận sắc mặt phụ thân nói:

- Con muốn cho vợ con Tử Ngang về nhận tổ tiên, không biết ba có đồng ý không?

- Sao sớm không nghĩ ra?

Diệp lão hơi giật mình, sau đó cười lạnh nói:

- Có bản lĩnh ở ngoài có con rơi, lại không có dũng khí chịu nhận trách nhiệm. Tiểu Tử Ngang lại có người cha này, đó là bất hạnh của y! Giờ anh tính thế nào? Áy náy? Ăn năn? Muốn bồi thường cho vợ con Tử Ngang? Anh muốn cho người ta trở về, người ta chưa chắc sẽ thích thú?

Nghe bố quở trách, Diệp Thành nét mặt già nua bỗng đỏ lên, một tiếng cũng không dám phản bác lại!

Diệp Công bên cạnh ngoài cười nhưng trong không cười mà xen vào một câu:

- Tôi nghe nói, tiểu Tử Ngang sinh được hai đứa con gái tốt xinh như hoa như ngọc, nghe nói, con của Liên Tây Dược vừa ý một đứa trong đó. Mà em trai, có phải là có dự định kết thông gia với Liên Tây Dược phải không?

Diệp Thành nghe vậy không khỏi thoáng nhìn Diệp Công một cách phẫn nộ. Ông không ngờ, tin tức của anh cả sao mà nhanh nhạy như vậy, hơn nữa đối với tính toán của ông lại quá hiểu rõ ràng.

- Hả? Phải không?

Diệp lão cũng không tức giận, ngược lại gật gật đầu nói:

- Không tồi, sống đến tuổi bảy mươi, rốt cục đã học được cách lợi dụng tài nguyên đây! Vừa giúp con gái tiểu Tử Ngang tìm một gia đình tốt. Lại giúp Diệp gia chúng ta thêm một chỗ dựa lớn! Không tồi, không tồi!

Diệp Thành mồ hôi nhễ nhại như mưa. Ổng biết phụ thân thật sự đang rất tức giận. Nếu là nổi trận lôi đình mắng ông vài câu thì ngược lại ông sẽ không sợ hãi như vậy.

Ông lắp bắp nói:

- Ba, người bớt giận, con sai rồi còn không được sao? Con…!

Diệp lão lắc đầu, trong ba đứa, thì tính cách thằng con thứ hai yếu đuối nhất, có thể nói là đã ngã thì có đỡ cũng không đứng dậy nổi. Nhìn bộ dạng kinh sợ của đối phương, lão ngay cả nổi cáu cũng không thể. Thôi bỏ đi, con cũng hơn bảy mươi rồi, nhìn thấy mình cáu giận lại giống lúc nhỏ e ngại khiếp sợ như vậy. Điều này chứng minh sự quản thúc nghiêm khắc của chính mình. Nhưng nhìn theo phương diện khác, chẳng phải là cách giáo dục của mình thật thất bại sao.

- Qua vài ngày ba sẽ tới Liêu Dương. Đến lúc đó, ba sẽ xem hai con gái của Tử Ngang lớn lên thế nào! Anh muốn đón họ về, ba không phản đối. Anh muốn giúp con gái tiểu Tử Ngang tìm một gia đình tốt, ba cũng không phản đối. Nhưng anh nhớ kỹ cho ba, tiểu tử bên nhà Liên Tây Dược kia tuyệt đối không được!

Diệp lão liếc mắt nhìn đứa con một cái, ôn hoà nói:

- Nghe rõ rồi chứ?

- Nghe rõ rồi ạ!

Diệp Thành gật đầu liên tục. Diệp Công và Diệp Danh kinh ngạc liếc nhau một cái, bọn họ rất là khó hiểu thái độ của cha. "Ôn hòa" hiếm thấy lại có thể dễ dàng bỏ qua cho Diệp Thành!

- Được rồi, về hết đi!

Diệp lão phất phất tay, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi. Lão sở dĩ lấy cớ cơ thể không được khoẻ triệu Liên Hồng Dương. Lâm Vân Sinh, Lý Dĩ Hằng cùng với ba đứa con trai đến, một là tỏ rõ thái độ, không hy vọng bởi vì tranh quyền đoạt lợi mà ảnh hưởng sự ổn định của Liêu Đông, mặt khác nhân cơ hội này để cho Phó Thủ tướng Quốc vụ viện Lý Dĩ Hằng truyền tin tức ra ngoài, vì thằng quỷ mất chức kia lấy lại công bằng!

Liên Hồng Dương và Lâm Vân Sinh đang ngồi xe rời đi đều đã nhận ra hai tâm tư này của Diệp lão. Cái đầu bọn họ có thể lý giải, nhưng cái sau lại thật sự làm cho bọn họ có chút không sao hiểu nổi. Chỉ là một cảnh sát hình sự nho nhỏ, đáng để Diệp lão nói đỡ vài câu sao? Ở trong xe Phó Thủ tướng Quốc vụ viện Lý Dĩ Hằng trực tiếp gọi đi một số điện thoại. Sau một lúc lâu, ông nghe được từ di động truyền đến thanh âm trầm trầm rất đặc trưng của cháu trai. Đem những lời hôm nay Diệp lão đã nói thuật lại một lần, ông cười nói:

- Thư Hãn, đúng như con đoán, Diệp lão quả nhiên đã nói chuyện tên tiểu tử kia!

- Nếu Diệp lão biểu lộ thái độ, con đây cũng phải kịp thời sửa lại sai lầm của chính mình, trả lại cho đồng chí Lương Thần một sự công bằng!

Bí thư Tỉnh ủy Lý Thư Hãn cất tiếng cười sang sảng. Có câu "Thánh chỉ" này của Diệp lão, như vậy tất cả động tác kế tiếp của ông đều trở nên mười phần.hợp tình hợp lý.

Có thể khiến Diệp lão mở miệng tỏ thái độ, vận khí của tên tiểu tử Lương Thần này đúng là không phải tốt bình thường!