Chương 182: Siêu xạ thủ

Hai tiếng nổ lớn vang lên, rõ ràng là hai tiếng súng. Trung tâm cảnh sát nhận được điện thoại cấp báo của người dân.

Diêu Tiểu Thuận chạy vội đến chỗ Lương Thần, chỉ thấy một thi thể nằm trên mặt đất . Mặc dù giật mình nhưng là một cảnh sát hình sự nên Diêu Tiểu Thuận vẫn giữ được bình tĩnh, tiến đến cầm lấy khẩu súng 54 rơi bên cạnh gã đàn ông. Thật sự Diêu Tiểu Thuận tuyệt đối không nghĩ tới, chỉ trong thời gian y đi mua thuốc mà bên Đại đội trưởng đã xảy ra chuyện lớn thế này.

Một cơn đau kịch liệt chưa từng có từ đỉnh đầu truyền đến, cảm giác khó chịu dai dẳng mãi không dứt. Trên trán Lương Thần lấm tấm mồ hôi lạnh. Cơn đau nhói ở cổ làm giảm bớt đi sự lo sợ và căng thẳng trong lòng hắn. Thoạt nhìn hiện tại sắc mặt hắn rất là bình tĩnh thong dong nhưng nghĩ lại mà sợ. Nếu vừa rồi không phải hắn nổ súng trước, trúng ngay mục tiêu thì hiện tại người nằm trên mặt đất có khả năng chính là hắn. Quả nhiên làm cảnh sát hình sự có hệ số nguy hiểm nhất trong ngành cảnh sát, thời gian chưa đến một tháng mà hắn đã hai lần gặp nguy hiểm suýt chết.

Bảo Diêu Tiểu Thuận canh giữ hiện trường, Lương Thần mang theo súng tiến vào quán cà phê. Dù đầu đang đau nhưng hắn vẫn cố phân tích toàn bộ sự kiện. Hắn đã từng vận dụng năng lực đặc biệt này mà lấy được từ trong đầu tên buôn bán ma túy một số miêu tả về hình dáng của vài tên khác. Đây cũng chính là nguyên nhân mà vừa mới đây, hắn có thể nhận ra thân phận thật của hai gã đàn ông mặc áo khoác gió và đi trước một bước nổ súng giết chết chúng.

Đây tuyệt đối không phải là sự cố ngẫu nhiên, rõ ràng là một âm mưu được dự tính sẵn nhằm vào hắn hoặc là các thành viên khác của đội hình sự. Bởi vậy, Lương Thần nhạy bén liên tưởng: hai người từ nơi khác đến để móc nối với bọn buôn ma túy không phải cũng là một mắt xích trong âm mưu đó sao? Nếu như là vậy thì Đại đội phó Khương Bằng và Trác Tử chẳng phải đang gặp nguy hiểm sao?

Nhóm nam nữ trong quán cà phê kinh sợ khi thấy một người thanh niên cầm súng đi vào. Chỉ đến khi hắn tiến thẳng đến chỗ bọn họ, nói một tiếng:

- Cảnh sát đây!

Những người này mới dần hoàn hồn, bớt lo sợ một chút.

Lương Thần nhìn về các góc của quán cà phê. Ánh mắt hắn nhìn về phía cửa sổ nơi ba cô gái là Liên Tuyết Phi, Liên Thiên Thiên, Liên Tịch Nhược đang ngồi, rồi trong một giây ngắn ngủi hắn chạm phải ánh mắt của Diệp Thanh Oánh đang ngồi tiếp chuyện.

Diệp Thanh Oánh muốn nói gì đấy nhưng lại thấy đối phương quay đi, đi về phía tầng hai. Diệp Thanh Oánh ngẩn ra, lập tức mỉm cười dịu dàng, người đàn ông hẹp hòi này không giận cô sao?

Lương Thần vừa bước tới cầu thang thì thấy Đại đội phó Khương Bằng và Tiểu Trác Tử ở cuối lối rẽ cầu thang, có hai gã đàn ông mặc quần áo kiểu tây ở phía sau bọn họ.

Nhìn thấy Lương Thần, Đại đội phó Khương Bằng và Tiểu Trác Tử hơi ngẩn người ra nhưng lập tức có phản ứng. Đại đội trưởng đến nhất định là có liên quan đến hai tiếng súng vừa rồi. Là cảnh sát hình sự, tiếng súng đối với bọn họ là bình thường nhưng vì tránh cho rút dây động rừng mà bọn họ không thể không tự kiềm chế, cũng làm ra vẻ hoảng sợ để bịt mắt hai người kia.

Không ngờ chịu ảnh hưởng của tiếng súng, hai người kia dường như cũng rất hoảng sợ, vội vã muốn rời khỏi. Nhưng vẫn hẹn với Khương Bằng và Tiểu Trác Tử vài ngày sau sẽ gặp lại.

Đột nhiên Lương Thần giương súng lên, nhắm ngay hai gã thanh niên, quát lớn:

- Không được nhúc nhích!

Kỳ thật từ lúc thấy Lương Thần xuất hiện, hai gã thanh niên đã lộ ra vẻ khiếp sợ, nhanh chóng đưa tay luồn vào áo.

Thấy Đại đội trưởng đại đội hình sự hành động, Khương Bằng không thể đứng yên. Đột nhiên y nghiêng người đưa tay ra nắm lấy tay đối phương đang chuẩn bị luồn vào áo, đồng thời dùng lực nửa kéo nửa đẩy hất cái thân thể cao lớn của gã đàn ông ra phía cầu thang, rơi thẳng xuống dưới.

Tiểu Trác Tử phản ứng chậm hơn một bước, trước khi y động thủ thì gã đàn ông mặc quần áo kiểu Tây còn lại đã kịp lấy súng ra.

Lương Thần tay cầm súng núp vào chỗ bàn đá, lấy tâm điểm là giữa ấn đường của tên tội phạm, đối mặt với gương mặt được phóng đại đến vô hạn của gã, hắn lại một lần nữa bóp cò.

Pằng! Tiếng súng thứ ba vang lên trong quán cà phê.

Một dòng máu phun ra từ ấn đường của gã đàn ông mặc đồ tây, gã mặt ngửa lên trời rồi ngã sấp xuống đất, gương mặt như vẫn không thể tin được. Cùng lúc đó, Lương Thần xông lên hai bước, tung một cước thật mạnh vào lưng gã thanh niên đang giãy giụa định bò đi.

Đại đội phó Khương Bằng và Tiểu Trác Tử vừa ngạc nhiên vừa thán phục nhìn Đại đội trưởng Lương. Sau đó chạy xuống cầu thang lục soát gã thanh niên kia, lấy ra một khẩu súng trong áo mà gã chưa kịp rút ra.

Cuối cùng cảnh sát tuần tra được báo cũng đến. Bên ngoài quán cà phê, thành viên đội hình sự Diêu Tiểu Thuận đưa thẻ cảnh sát ra để chứng minh. Sau khi biết sơ qua sự việc, khoảng bảy, tám cảnh sát tuần tra đi vào quán cà phê, trợ giúp đội cảnh sát hình sự trông coi, giữ trật tự hiện trường.

Lương Thần thở một hơi dài, tay cầm súng run nhè nhẹ. Mình cũng có tố chất của siêu xạ thủ đấy chứ! Phát súng thứ nhất không tính, kế tiếp liên tục hai phát súng sau rất là chuẩn xác trúng ngay ấn đường của tên tội phạm.

- Đúng là xui thật!

Liên Văn Chương nhún vai, quay sang nói với cô gái bên cạnh:

- Chúng ta đi thôi, đến quán khác!

- Không được, dừng ở đây đi! Anh Liên, cảm ơn cà phê của anh!

Diệp Thanh Oánh lắc đầu, đôi mắt đẹp hướng nhìn một thanh niên cách đó không xa, mỉm cười nói:

- Bạn trai tôi ở bên kia, tôi đi xem sao. Tạm biệt!

Nói xong nhìn ba cô gái Liên Tuyết Phi, Liên Thiên Thiên, Liên Tịch Nhược gật gật đầu. Rồi bước tới chỗ Lương Thần.

Bạn trai?

Liên Văn Chương và ba chị em họ Liên đều giật mình, không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau. Chỉ thấy Diệp Thanh Oánh bước rất nhanh đến chỗ người thanh niên, khoác lấy tay của đối phương.

- Ha ha, chào chị dâu!

Tiểu Trác Tử và Diêu Tiểu Thuận đều xấp xỉ tuổi với Lương Thần, nhìn thấy bạn gái của Đại đội trưởng xinh đẹp giống như tiên nữ mà không khỏi rung động, nhìn không chớp mắt, sau đó mới cảm thấy xấu hổ mà kêu lên.

- Chào các anh!

Diệp Thanh Oánh thoải mái đáp, sau đó quay đầu về phía Lương Thần, nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của hắn nên nói:

- Thần, anh không thích gặp em ở đây à? Thế thì em đi đây!

- Ai nói không thích!

Lương Thần không giả bộ được nữa, vội kéo cô gái lại cười nói:

- Chờ anh xử lý chuyện này xong rồi chúng ta cùng về nhà!

Diệp Thanh Oánh ngọt ngào cười, thấp giọng nói:

- Thôi em về trước, không gây trở ngại cho công việc của anh!

- Cũng được!

Lương Thần thấy vậy cũng tốt, vì thế gật đầu cười nói.

- Tạm biệt chị dâu!

Thấy Diệp Thanh Oánh phải đi, Trác Tử và Diêu Tiểu Thuận cùng hô lên.

- Tạm biệt!

Diệp Thanh Oánh mỉm cười, rồi xoay người đi về hướng cửa quán cà phê..

- Diệp tiểu thư! Tôi đưa em về!

Liên Văn Chương nhìn Lương Thần với ánh mắt ghen ghét. Y thật không thể tin, người y sẽ phải cạnh tranh chẳng qua cũng chỉ là một tên cảnh sát hình sự quèn. Chỉ cần cuối cùng có thể chiếm được mỹ nhân này, khi cần thiết y cũng sẽ không từ thủ đoạn nào để cho đối phương phải buông tay.

- Không phiền anh, tôi có thể đi taxi về.

Diệp Thanh Oánh không do dự cự tuyệt. Trên thực tế, nếu không phải làm vui lòng dì hai là Chủ tịch thành phố Vương Tiểu Diệp, cô sẽ không đến gặp người này đâu. Đối với Liên gia công tử, cô thật sự không có hứng thú nói chuyện.

- Anh Văn Chương thất bại rồi!

Liên Thiên Thiên cười hì hì nói nhỏ với hai chị. Nhìn theo Thanh Oánh mà trong lòng cảm thấy cô ấy đúng là tuyệt sắc giai nhân, chị Tuyết Phi đánh giá quả không khoa trương chút nào.

- Thật đáng tiếc! Một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu.

Liên Tuyết Phi hừ lạnh một tiếng, nhìn theo bóng dáng mỹ miều kia, buông lời mỉa mai nói.

- Chị Tuyết Phi muốn nói đến Lương Thần sao?

Liên Thiên Thiên chớp chớp mắt lắc đầu nói:

- Người ta như vậy mà kém sao! Chị không thấy lúc nãy hắn nổ súng giết chết tội phạm rất oai hùng sao?

- Chị cả có thành kiến với Đội trưởng Lương nên dù người ta có biểu hiện như thế nào cũng không vừa mắt, đúng không chị?

Liên Tịch Nhược nhìn vẻ mặt hầm hừ của Liên Tuyết Phi nên nói đùa.

- Cũng chỉ là nổ súng giết chết hai tên tội phạm thôi mà.

Lưu Tuyết Phi ngang ngạnh cãi lại. Thật sự, cô cũng hiểu, cái khác thì không biết chứ chỉ riêng tài bắn súng thì anh ta đúng là một cảnh sát hình sự cực kỳ ưu tú.

- Chúng ta về đi!

Liên Văn Chương buồn bực nói.Y vừa xuất quân đã thất bại, điều này làm cho tâm tư y rất là khó chịu… Lúc trước còn muốn trái ôm phải ấp, giờ thì đến một người cũng chưa chắc đã tán đổ được.

- Văn Chương, đừng trách chị cả không nhắc nhở. Nếu muốn cạnh tranh với người ta thì cậu phải bản lĩnh, đường đường chính chính, đừng có mà giở thủ đoạn, có nghe không?

Ra khỏi quán cà phê, vừa lên xe Liên Tuyết Phi nghiêm túc nói với Liên Văn Chương.

- Biết rồi, đại tỷ!

Liên Văn Chương ngoài mặt thì nói vậy nhưng trong lòng thì chế giễu chỉ có thằng ngốc mới cạnh tranh công bằng. Không đánh mà tước được vũ khí, khiến cho tiểu tử kia thấy khó mà lui. Y nghĩ, chỉ cần biết thân phận của y thì tên tiểu tử kia phải ngoan ngoãn đem mỹ nữ dâng cho y thôi. Tất nhiên, nếu đối phương không biết điều thì y sẽ có cách khiến đối phương tỉnh ra.

Trở lại cục Công an thành phố, Đại đội trưởng Lương Thần đến chỗ Chi đội trưởng Thân Lỗi, chính ủy Trương Quảng Thiện báo cáo toàn bộ sự việc vừa qua.

Thân Lỗi, Trương Quảng Thiện, Thạch Phong nghe xong nhìn có vẻ suy ngẫm, Lương Thần cảm thấy chột dạ, thầm nghĩ có chỗ nào không đúng sao?

- Tốt lắm!

Chi đội trưởng Thân Lỗi đi tới, đưa cho Lương Thần một điếu thuốc, nhìn hắn mà nói:

- Ba phát súng giết chết ba gã hung phạm. Trong đó hai phát trúng đầu. Vừa rồi Đội trưởng chi đội đặc công có gọi điện tới hỏi tôi, đại đội trưởng Lương Thần có phải trải qua kỳ luyện bắn súng đặc biệt nào không mà tài bắn súng không thua gì siêu xạ thủ của họ.