Chương 180: Mưu sát dưới ánh nắng

Chương trình đã bị cắt giảm một nửa, nhưng vẫn không cắt hết những cảnh Lương Thần đối mặt với đống câu hỏi hóc búa của Liên Tuyết Phi.

Phong thái hắn thể hiện khi đó, bất luận là khi bắt đầu phỏng vấn được hỏi về vấn đề "vận may" hay sau đó là về động cơ cứu người, đều tỏ ra rất bình tĩnh và thoải mái khi trả lời. Hài hước dí dỏm nhưng lại khiến người khác phải suy nghĩ, từ đó những khán giả theo dõi chương trình đã thấy được một hiện thực gần gũi, một mẫu hình thực tế rất sinh động.

Đôi mắt của Diệp Thanh Oánh bỗng sáng rực khác thường.Cô khẽ ngoảnh đầu nhìn Lương Thần, chăm chú như đang bị thôi miên.

Nhìn người đàn ông đang rất đắc ý nhưng vẫn cố tỏ ra vẻ điềm tĩnh, Vương Phỉ Hạm không kìm nổi khẽ nở một nụ cười mê hồn. Đối với tài ăn nói và hùng biện của Lương Thần, bà đã được lĩnh giáo qua vài lần, đó quả là người có tư duy nhạy bén và vô cùng nhanh trí. Người có những ưu điểm đặc biệt như vậy, nhìn sao cũng không thể xem đó là một người tầm thường.

Lương Thần thản nhiên uống trà, nhưng vẫn chú ý đến vẻ mặt của các cô gái. Chính hắn cũng cho rằng biểu hiện hôm nay của mình không tệ, cũng có thể xem như đủ tiêu chuẩn "hớp hồn" người ta. Cái khác không nói, chỉ cần nhìn vào ánh mắt dịu dàng chăm chú của Diệp Thanh Oánh, Lương Thần đã cảm thấy mình vô cùng phong độ.

Các người đẹp cứ đồng ý, gật gù rồi vỗ tay, quả thực là vô cùng thích thú, càng dễ khiến cho sự tự tin của người đàn ông được dịp phát huy. Nhưng Lương Thần vẫn bình tĩnh, chỉ có điều đôi lúc thoáng lâng lâng.

Đêm đã khuya, Lương Thần nằm trong phòng một mình, trằn trọc mãi vẫn không chợp mắt được. Tim hắn đập nhanh, vừa có cảm giác mong chờ, nhưng cũng dằn vặt tự trách. Nguyên nhân khiến cho hắn cảm thấy rối ren như vậy, là do khi đến giờ đi ngủ, sau khi hắn và ba người Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh đã chúc nhau ngủ ngon, thừa dịp hai người kia không để ý, Diệp Tử Thanh đã nói khẽ vào tai hắn:

"Nửa đêm em sẽ đến tìm anh!"

Nhìn vào đôi mắt đầy mê hoặc và khuôn mặt ửng hồng e thẹn của yêu tinh màu tím, Lương Thần hiểu lời cô nói tuyệt đối không phải bông đùa.

Cánh cửa vang lên một tiếng động nhỏ khiến Lương Thần giật thót tim. Hắn định thần quay sang nhìn, chỉ thấy một bóng dáng nhẹ nhàng lả lướt đang bước vào, cửa phòng liền đóng lại như cũ.

Một hương thơm nồng nàn ngây ngất lan tỏa khắp căn phòng, bước chân nhẹ nhàng tiến đến cạnh giường. Cả người Lương Thần bỗng run lên. Mặc dù hắn đã có được lần đầu tiên của Diệp Tử Thanh, nhưng lúc đó hắn không tỉnh táo, còn bây giờ, có thêm một cơ hội để tận hưởng, chẳng lẽ hắn lại bỏ qua?

Nghĩ đến Diệp Thanh Oánh đang ở phòng kế bên, hắn cảm thấy mình thật tội lỗi. Thế nhưng hắn vẫn không thể cưỡng lại được sự quyến rũ chết người của Diệp Tử Thanh.

Hơi thở của Lương Thần dần trở nên nặng nề. Hắn trở người ngồi dậy. Trong ánh sáng mờ ảo của màn đêm, hắn bước đến bên bóng dáng yêu kiều đó.

Hương thơm càng thêm nồng nàn, cứ trêu chọc lòng dạ hắn. Trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy rõ ràng hơi thở của hai con người, một nam, một nữ…

Đôi cánh tay ngọc ngà khẽ giơ lên, chiếc áo ngủ nhẹ nhàng rơi xuống. Trước mắt Lương Thần hiện giờ là một thân hình trắng nõn đang tiến đến gần, đôi cánh tay trắng ngần ấy như một con rắn, trườn nhè nhẹ lên cổ hắn

Đôi môi ẩm ướt của Diệp Tử Thanh lướt trên mặt hắn. Giọng cô run run thỏ thẻ:

- Hãy hôn em đi!

- Chúng ta không thể! Thanh Oánh cô ấy...

Tiếng nói của Lương Thần cũng có chút run rẩy.Tay hắn đã chạm vào cơ thể nõn nà của Diệp Tử Thanh. Cơ thể mịn màng của cô cũng không ngừng tấn công phòng tuyến vốn dĩ đã lỏng lẻo của hắn.

- Đừng lo, chúng ta bị ép buộc mà!

Hơi thở Diệp Tử Thanh càng lúc càng dồn dập, cô liều lĩnh hôn lên má Lương Thần, dần dần tiến đến môi hắn

Chúng ta bị ép buộc mà!

Lương Thần bỗng nhiên nhớ đến vụ giao dịch với Lâm Tử Hiên.

Nhớ lại yêu cầu lạ lùng của Lâm Tử Hiên, sự đề phòng trong lòng hắn bỗng tan biến. Phải rồi, hắn đúng là bị ép! Hắn vì không muốn làm Thanh Oánh, Cô Vương và Tử Thanh bị tổn thương, nên hắn phải làm như vậy thôi!

Đây chính là cái cớ rất chính đáng, đủ để hắn có thể tiếp tục cuộc vui một cách danh chính ngôn thuận.

- Anh biết đó, chỉ có làm theo lời của Lâm Tử Hiên thì Thanh Oánh và cô Vương mới không bị làm hại.

Bàn tay của Diệp Tử Thanh mơn trớn trên cơ thể Lương Thần.

Lương Thần cuối cùng cũng không thể kềm chế được nữa, liền xoay người kéo Diệp Tử Thanh nằm gọn dưới thân hình lực lưỡng của mình. Áo ngủ đã được cởi bỏ. Hắn nhẹ nhàng tách cặp đùi thon dài trắng nõn của Diệp Tử Thanh ra, thân hình cường tráng đột ngột ép mạnh xuống.

Một tiếng kêu ngắn ngủi mà run rẩy vang lên. Thân hình nõn nà như ngọc căng cứng như thể bị một hung khí đâm vào phần nhạy cảm nhất. Khoảng chừng bảy, tám giây sau, dường như thân hình đó mới thích ứng được với cơn đau, cũng bắt đầu khẽ lắc cái eo nhỏ nhắn, cùng phối hợp với động tác của người đàn ông.

Trong phòng sách vang lên tiếng rên rỉ khẽ khàng của đôi nam nữ. Đến chiếc giường gỗ mới mua cũng chỉ phát ra tiếng kêu kẽo kẹt nho nhỏ. Trong thời khắc chuẩn bị lên đỉnh, Diệp Tử Thanh không kìm được tiếng kêu của chính mình liền nhét một góc chăn vào miệng. Đúng lúc cơ thể căng ra đón nhận là một tiếng kêu nức nở ngân dài.

Tử Thanh nằm gối đầu lên khuôn ngực rộng của người đàn ông. Trong lòng cô tràn đầy cảm giác ấm áp và bình yên. Đôi tay cô vẫn ôm chặt Lương Thần, dường như sợ chỉ cần buông lỏng thì đối phương sẽ biến mất.

Lương Thần nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng ngọc ngà. Trong lòng cảm thấy thỏa mãn nhưng lại không thể hiện ra ngoài. Cực phẩm vô giá khiến bao cánh đàn ông ngưỡng mộ chính là của hắn. Nhưng điều đó liệu có nghĩa là, hắn phải mất đi Thanh Oánh?

Nếu biết được sự thật, Thanh Oánh sẽ lập tức rời xa hắn. Lương Thần tin chắc là như thế.

- Không cần lo nghĩ nhiều, Thanh Oánh sẽ không rời bỏ anh đâu!

Diệp Tử Thanh dường như biết được Lương Thần đang suy nghĩ điều gì, cô thu một cánh tay lại, giọng dịu dàng nói.

- Sao em lại khẳng định như vậy?

Lương Thần nắm lấy đôi tay nhỏ bé của cô, hôn lên thật nhẹ, nói giọng trầm ngâm.

- Tiểu Oánh Oánh đã từng nói với em rằng, anh, cô ấy và dì Vương sẽ mãi mãi sống vui vẻ bên nhau.

ôi mắt đẹp của Diệp Tử Thanhg trong bóng đêm sáng lên như cặp mắt mèo.

Cô khẽ xoay người, tựa đầu vào gáy Lương Thần.

- Đây chính là một giấc mơ thật đẹp.

Lương Thần bỗng giật mình, khẽ thở dài nói:

- Sẽ thành sự thật sao?

- Anh có lòng tin, em cũng có lòng tin. Mọi người đều có lòng tin mà!

Diệp Tử Thanh ngước nhìn Lương Thần nghiêm túc nói.

Lương Thần không nói gì, chỉ xiết chặt mười ngón tay của Diệp Tử Thanh.

Ngày hôm sau đó, Lương Thần và Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh cùng ngồi ăn điểm tâm. Ánh mắt Vương Phỉ Hạm và Diệp Thanh Oánh không hẹn mà cùng nhìn chăm chú vào Diệp Tử Thanh.

Lương Thần bỗng thấy chột dạ, thầm nghĩ hay là cô Vương và Thanh Oánh đã nhìn thấy được điều gì. Bất thần quay sang liếc nhìn Diệp Tử Thanh, rồi lại tỏ ra vẻ mặt như không có gì.

Nhưng Lương Thần lại chú ý nhìn bên tai đang ửng đỏ của tiểu yêu tinh, đó rõ ràng là đang chống đỡ một cách khổ sở.

- Tử Thanh, con quả thật là càng ngày càng xinh đẹp.

Giọng nói của Vương Phỉ Hạm chứa đầy hàm ý, bà cũng cố tình vô ý liếc sang người đàn ông ngồi kế bên mình. Bà biết đó là do công lao của ai, người con gái cũng như một bông hoa, càng tưới tắm càng tươi tắn, xinh đẹp.

- Em cũng thấy vậy, dường như chỉ cách một đêm thôi, Tử Thanh lại trở nên đẹp hơn nhiều

Diệp Thanh Oánh cườinhẹ, sau đó quay sang hỏi Lương Thần:

- Thần, anh thấy sao?

Thần?

Lương Thần đột nhiên run lên. Là trùng hợp sao? Bạn gái trước đây của hắn - Tiểu Mạn, Tiểu yêu tinh Tử Thanh, rồi lại thêm Thanh Oánh không ngờ đều dùng cùng cái tên thân mật này để gọi hắn. Hơn nữa, kể từ khi hắn và Thanh Oánh quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên Thanh Oánh gọi hắn thân mật như vậy.

- Đúng là đẹp hơn!

Mặc dù có chút chột dạ, nhưng Lương Thần vẫn phải trả lời câu hỏi ấy.

Vốn bản tính e thẹn, nhưng kể từ sau khi tiểu yêu tinh được làm "lễ rửa tội", "chỉ số sát thương" bỗng tăng gấp bội, vẻ tươi đẹp tỏa ra tứ phía, khiến mọi người nhìn thấy đều lóa cả mắt.

- Chị Tử Thanh, chị có bí quyết gì không? Nói cho em và mẹ biết đi. Không phải chị thường nói: cả nhà mình có phúc cùng hưởng sao ?

Diệp Thanh Oánh đưa tay vuốt lên má Diệp Tử Thanh, cười khúc khích nói.

- Thôi, các con cứ ăn tự nhiên, mẹ ăn đủ rồi.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Vương Phi Hạm bỗng chốc ửng lên, đặt chén cơm xuống rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng ăn.

- À! Anh cũng ăn no rồi, đi làm trước đây!

Lương Thần sau đó cũng buông bát chạy vội ra khỏi phòng.

- Thực sự là không có bí quyết gì cả, ăn nhiều trái cây và duy trì giấc ngủ ngon thì tự nhiên sẽ trở nên xinh đẹp thôi.

Diệp Tử Thanh nói qua loa, nét mặt toát lên vẻ quyến rũ, tươi cười nói.

- Tiểu Oánh Oánh không cần hâm mộ chị, em sớm muộn cũng sẽ trở nên hấp dẫn thôi mà.

Nói xong, cô cũng đứng dậy rời khỏi phòng ăn.

Diệp Thanh Oánh ngồi một mình ở phòng ăn, đôi mắt đẹp thẫn thờ nhìn vào khoảng không, sau đó lắc lắc đầu, hạ giọng nói:

- Nếu như không hay biết gì cả, có phải sẽ vui hơn không?

Hôm nay là cuối tuần, nếu như không phải vì trong đội có nhiệm vụ đột xuất, theo kế hoạch thì Lương Thần, Thanh Oánh, Tử Thanh và Vương Phỉ Hạm sẽ cùng nhau đi chơi. Kế hoạch sẽ không thay đổi nhanh như vậy. Làm nghề cảnh sát, đặc biệt là cảnh sát hình sự, dù là đang làm việc hay đang lúc nghỉ ngơi, lúc nào cũng phải trong trạng thái sẵn sàng.

Việc phá vụ án buôn bán ma túy dịp lễ Quốc Khánh là một đả kích trầm trọng đối với băng nhóm buôn lậu ma túy bang Bọ cạp ở địa phương. Trong quá trình đó đã bắt giữ được sáu tên, trong đó có hai tên là thành viên chủ chốt trong băng Bọ Cạp.

Nhưng công tác thẩm vấn của đội hình sự cũng không được thuận lợi, Lương Thần dù sử dụng đến khả năng cao nhất của mình cũng chỉ moi được một ít thông tin. Hai gã buôn ma túy dường như quyết tâm không khai đồng bọn, dù cho nhân viên hình sự dùng đến biện pháp nào đi nữa, chúng cũng tuyệt đối không chịu mở miệng.

Nhưng ngày hôm sau, Lương Thần phối hợp cùng đại đội hình sự đã lấy được một thông tin tình báo quan trọng: Có thêm hai người bên ngoài đến Liêu Dương với ý đồ tiếp cận tên trùm ma túy ở đó.

Lương Thần và đại đội phó Khương Bằng, cùng với các đội viên bàn bạc tính toán, cuối cùng đã quyết định chọn đại đội phó Khương Bằng đóng giả làm kẻ bán ma túy, phối hợp cùng hai người bên ngoài. Sau khi đã lấy được lòng tin của đối phương, sẽ xem xét có nên thả dây dài câu cá lớn hay không.

Thời gian được chọn là lúc hai giờ ba mươi phút chiều, tại quán cà phê Ảo mộng trong thành phố.

Chiều hôm đó, ánh nắng chan hòa!