Khi Vương Phỉ Hạm đi rồi, Lưu Tố Mai và Diệp Hạo vẫn chưa vội rời khỏi. Lưu Tố Mai nhìn chăm chăm vào tờ tiền có màu đỏ chói mắt trên bàn, khuôn mặt không có nửa điểm tươi cười. Thái độ cự tuyệt quyết liệt của Vương Phỉ Hạm nằm ngoài dự liệu của bà. Quân át chủ bài đã tung ra cũng không phát huy được hiệu quả gì.
Lưu Tố Mai rất nghi hoặc, Vương Phỉ Hạm thật sự không e ngại Lâm Tử Hiên sẽ trả thù sao? Theo như bà biết thì sau khi Lâm Tử Hiên đến Liêu Dương, đã lập tức có những hành động trả thù, khiến cho hai công ty bất động sản chỗ Vương Phỉ Hạm hai lần cạnh tranh đều bị làm hại. Tiếp theo vẫn chưa có hành động rõ ràng, nhưng ai dám nói là có thể yên bình được. Không phải là có một trận cuồng phong đang tiềm ẩn sao?
- Con trai, con thấy thế nào?
Lưu Tố Mai chuyển ánh mắt sang phía con trai, nhíu mày hỏi.
- Nếu bà ta không phải là vợ của cái người mà con gọi là chú kia thì tốt biết mấy.
Trong mắt Diệp Hạo hiện lên một tia khác thường, không trả lời vào câu hỏi.
- Hạo, bình thường con có thế đâu.
Lưu Tố Mai hơi bất mãn nói. Con trai bà từ nhỏ đến lớn, chuyện gì cũng không giấu diếm bà. Bà cũng luôn tự cho mình là một người mẹ tiến bộ. Mà trên thực tế, những thành tựu có được ngày hôm nay của Diệp Hạo cũng đã chứng minh được rằng phương thức giáo dục của bà là hoàn toàn chính xác. Diệp Hạo không hề giấu bà sự hứng thú đối với Vương Phỉ Hạm, điều này làm bà rất vui, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là bà sẽ ủng hộ y.
- Mẹ, có thể mẹ cũng là phụ nữ, nên góc độ nhìn nhận và cảm quan thường mang theo một sự phủ nhận.
- Thẳng thắn mà nói, Vương Phỉ Hạm là một người phụ nữ tuyệt đẹp khiến cho bất cứ người đàn ông nào cũng muốn chinh phục. Khi nhìn thấy bà ta, người đàn ông nào cũng sẽ muốn xé toạc lớp áo khoác lạnh như băng của bà ta, khiến bà ta phải hoàn toàn thần phục.
Diệp Hạo cười cười, không hề kiêng dè nói với mẹ những ý nghĩ chân thật của bản thân:
- Nhưng mẹ yên tâm, con không phải cái loại trẻ con tóc tơ nữa, con biết chừng mực của mình.
- Nói về việc chính đi! Vương Phỉ Hạm cự tuyệt như vậy, không hề để lại lối thoát. Chúng ta sẽ trả lời như thế nào với Văn Chương của nhà họ Liên?
Lưu Tố Mai có chút không kiên nhẫn hỏi.
- Cái này cũng cần phải suy nghĩ lại, chỉ trách lúc trước mẹ cứ khăng khăng là sẽ thành công.
- Ai có thể nghĩ Vương Phỉ Hạm sẽ không đồng ý chứ!
Trong giọng nói của Lưu Tố Mai mang theo một chút phẫn nộ. Bà đã bỏ đi lòng tự cao tự đại, nói ngon ngọt không biết bao nhiêu lần, cuối cùng lại được kết quả như vậy. Nếu không phải bởi cháu của nhà họ Liên coi trọng con gái nhà bà, thì bà cho rằng tôi sẽ chủ động tới tìm bà sao?
- Việc này cứ từ từ. Con sẽ tìm Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh nói chuyện. Điều kiện gia thế của Liên Văn Chương nếu nói là đứng thứ hai, thì e là chẳng ai dám nhận mình là thứ nhất cả. Con không tin chúng nó sẽ không động lòng.
Nói tới đây, Diệp Hạo dường như nghĩ tới cái gì, hơi xúc động nói:
- Thật sự không ngờ, cái người mà con gọi là chú kia có thể sinh ra hai đứa con gái xinh đẹp như vậy. Chẳng trách Liên Văn Chương chỉ nhìn ảnh chụp thôi cũng đã bị mê hoặc, hơn nữa có vẻ khó quyết định chọn ai bỏ ai.
- Bản tính của đàn ông đều là đứng núi này trông núi nọ.
Lưu Tố Mai không kìm được thở dài. Bà có thể cảm nhận được, chồng bà bên ngoài có người phụ nữ khác hay không, lẽ nào bà lại không biết, chẳng qua chỉ là khuất mắt trông coi mà thôi. Một người đàn ông có quyền lực hoặc tiền tài trong tay thì dục vọng cũng sẽ bắt đầu tăng lên. Một khi dục vọng đã tăng lên thì thường biểu hiện bằng việc muốn chiếm hữu phụ nữ xinh đẹp. Đây là bệnh chung của đàn ông rồi. Ngay cả những người đàn ông ưu tú cũng không ngoại lệ. Bao gồm cả đứa con đang làm Phó chủ tịch thành phố của bà.
Khi Vương Phỉ Hạm trở lại bệnh viện, vẫn chưa qua 8 giờ tối. Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh vẫn đang ở trong phòng bệnh của Lương Thần. Nhìn thấy Vương Phỉ Hạm trở về, ba người không khỏi thở phào. Ban đêm, Diệp Tử Thanh tìm cơ hội hỏi riêng Vương Phỉ Hạm về cuộc gặp gỡ. Khi biết được những tính toán của nhà họ Diệp, cô không kìm được nghiến chặt răng, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ giận dữ. Giọng vô cùng phẫn nộ nói với Vương Phỉ Hạm:
- Con thà nghe theo sự sắp đặt của Lâm Tử Hiên, trở thành người phụ nữ thuộc về Lương Thần, chứ nhất quyết không nhận tổ với chả tông. Bọn người nhà họ Diệp đi gặp quỷ sứ đi!
Vương Phỉ Hạm nhìn vẻ mặt kiên quyết của Diệp Tử Thanh, trong lòng không biết nghĩ gì. Một mặt, bà biết việc này đối với Diệp Tử Thanh mà nói thì rất không công bằng. Nhưng mặt khác, bà cũng không tán thành quyết định của Diệp Tử Thanh. Cứ như vậy đi. Tương lai bất kể có ra sao, tất thảy hậu quả cũng sẽ do bà gánh vác.
Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh, Diệp Tử Thanh ở bệnh viện liền 5 ngày. Trong 5 ngày này, các đồng nghiệp ở cục công an thành phố, bao gồm Đại đội phó Khương Bằng, Tất Cạnh, đám người Tiểu Trác Tử, Diêu Tiểu Thuận, còn có cả Quả ớt nhỏ, em Triệu, chị Đổng của phòng thư ký, phòng trang bị đều lần lượt đến thăm Lương Thần. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Cũng trong khoảng thời gian này, Lý Hinh Đình cũng tới vài lần nữa. Hai lần trước là cùng đi với Đinh Lan, lần cuối cùng có thêm Chu Tiểu Mạn.
Đây là lần đầu tiên bạn gái cũ và bạn gái mới gặp nhau. Nhìn hai phe phân định rõ ràng trong phòng bệnh, Lương Thần nằm trên giường bệnh cũng nổi da gà. Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có một ngày chính mình lại có thể khiến một đống mỹ nữ ra sức tranh giành. Hắn không khỏi nhớ tới một câu: chỉ cần có người muốn tranh giành thì tảng đá cũng sẽ biến thành bảo bối.
Chu Tiểu Mạn cố nén, hai lần trước không dám đi cùng Lý Hinh Đình và Đinh Lan. Nhưng cuối cùng, không kìm được sự quan tâm và khát khao, liền cùng hai chị em đến bệnh viện. Vừa đến cửa phòng Lương Thần, nhìn thấy Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh, cô cảm thấy mình không thể giữ được bình tĩnh nữa. Cô cảm thấy dường như ông trời đang đền bù cho Lương Thần vậy.
- Về sau anh đừng liều lĩnh nữa, cái gì cũng không so được với sinh mạng của mình, biết không đồ ngốc!
Từ khi vào cho đến lúc rời đi, Chu Tiểu Mạn chỉ nói một câu như vậy, nhưng biểu lộ sự quan tâm thân thiết còn hơn ngàn vạn lời nói.
Nhưng sau khi rời khỏi bệnh viện, vẻ mặt bình tĩnh của Chu Tiểu Mạn không còn nữa. Cô nhào vào lòng Lý Hinh Đình khóc nức nở thành tiếng.
- Đừng khóc Tiểu Mạn, đừng khóc. Lương Thần là của chúng ta, ai cũng không tranh đoạt được đâu.
Lý Hinh Đình dịu dàng an ủi, đôi mắt đẹp ánh lên vẻ kiên nghị. Đối thủ càng hùng mạnh, cô ngược lại càng có ý chí chiến đấu. Bất luận thế nào, cô cũng không để Lương Thần tuột khỏi tay.
Ở bệnh viện một tuần, Lương Thần cảm thấy nên xuất viện rồi. Nhưng Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh nói cái gì cũng không đồng ý.
Viện trưởng bệnh viện trung tâm thành phố Hầu Hải Dương cũng đến khuyên nhủ, muốn Lương Thần ở lại để theo dõi thêm.
Ngoài vết thương ngoài da này thì còn cái gì phải theo dõi chứ? Lương Thần trong lòng tràn đầy nghi hoặc, lại không lay chuyển được sự kiên quyết của Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh, chỉ có thể ngoan ngoãn mà tiếp tục nằm viện. Đến tận ngày 17 tháng 10, Lương Thần mới chính thức được ra viện, quay lại cục làm việc.
Các vị lãnh đạo như Cục trưởng Bộ Khắc Kỷ, Phó cục trưởng Triệu Thanh Nham, Trương Đống, Chi đội trưởng Thân Lỗi đã tổ chức một buổi tiệc chúc mừng chính thức tại phòng hội nghị của chi đội cảnh sát hình sự. Thứ nhất là chúc mừng đã phá được vụ trọng án buôn ma túy, thứ hai là chúc mừng Lương Thần đã bình phục trở lại đơn vị.
Bộ trưởng Bộ Khắc Kỷ vẫn luôn bất mãn với Lương Thần, nhưng giờ đây không thừa nhận không được. Lương Thần lúc này tựa như một viên phúc tướng. Từ khi vào cục công an thành phố đến nay, những chiến công xuất sắc nhiều không kể xiết. Lần này truy bắt bọn buôn ma túy thành công, lại còn anh dũng xả thân cứu người, chiến tích này sẽ có tác dụng tuyên truyền không thể đo lường được trong cục. Trong hội nghị ủy viên thường vụ hôm qua, Bí thư thành ủy Trương, Chủ tịch thành phố Vương đều có chung một ý kiến: khẳng định công lao của cục công an thành phố, quyết định yêu cầu sở tài chính cấp phát cho cục công an thành phố khoản kinh phí trợ cấp phá án năm sau là bốn trăm ngàn tệ.
Khi Phó cục trưởng Triệu khen ngợi đại đội trưởng chi đội một cảnh sát hình sự Lương Thần đã chiến đấu quên mình, có hành động anh dũng xả thân cứu người, trong phòng hội nghị lập tức vang lên một tràng pháo tay nhiệt liệt. Lương Thần đứng lên cúi chào, trong lòng có chút xấu hổ. Hắn đâu phải là chí công vô tư, người mà hắn cứu chính là nhạc mẫu đại nhân tương lai mà.
Vài ngày sau đó, khi Lương Thần đi làm hay ra về, lúc nào cũng bắt gặp ánh mắt khâm phục của đồng nghiệp. Cảnh sát hình sự phần lớn là những người rắn rỏi kiên cường, nhưng con người rắn rỏi kiên cường thì cũng sợ chết. Hành động anh dũng của Lương Thần, chủ động đề nghị thay thế con tin, lại ở thời khắc đang đối mặt với họng súng, thực sự không phải người bình thường có thể làm được. Gọi một tiếng anh hùng là hoàn toàn xứng đáng.
Cuộc sống rồi cũng dần dần trở về quỹ đạo. Lương Thần vẫn giống như trước đi làm, rồi đi học, sau đó về nhà họ Diệp nghỉ ngơi. Do sự kiên quyết của Vương Phỉ Hạm, Diệp Thanh Oánh và Diệp Tử Thanh nên hiện tại ngày nào tan làm, Lương Thần cũng phải về khu chung cư Hoa sen. Bàn đọc sách đã được chuyển đi, thay thế bằng một chiếc giường đơn. Hơn nữa, mỗi tối sau khi ăn cơm xong, lại có thêm mục uống một chén thuốc đông y. Lý do là Lương Thần bệnh nặng mới khỏi, nhất định phải dùng thuốc đông y để bồi bổ cơ thể.
Lương Thần uống thuốc cũng không tốn sức lực gì. Hơn nữa đây lại là ý tốt của người ta, cho nên mỗi tối sau khi ăn xong cơm, hắn đều rất thoải mái uống hết chén thuốc đông y. Nhưng một, hai ngày sau, hắn bắt đầu cảm thấy có chút khác thường. Dường như " tiểu huynh đệ" của hắn càng ngày càng dễ hưng phấn, mỗi buổi sáng đều "nhất trụ chỉ thiên", hơn nữa rất lâu cũng không gục ngã.
Ngày 28 tháng đó, Lương Thần nhận được điện thoại của chủ biên chuyên mục pháp chế của đài truyền hình tỉnh, cũng chính là phu nhân Bí thư tỉnh ủy Nghiêm Lệ. Bà thông báo cho hắn chuẩn bị sẵn sàng, chiều cuối tuần này, chuyên mục pháp chế sẽ mời hắn đến trường quay để tiến hành phỏng vấn lấy tin tức.
Bởi vì Lương Thần bị thương nằm viện, nên cuộc phỏng vấn định thực hiện vào trung tuần tháng mười buộc lòng phải lùi thời hạn. Lương Thần dường như quên mất điều này, đến khi Nghiêm Lệ nhắc nhở, hắn mới giật mình, hóa ra hắn vẫn còn một sự kiện vô bổ chưa làm.
Lương Thần thừa nhận, trong lòng hắn có đôi chút lo lắng. Bởi vì phỏng vấn ngay tại trường quay, lại không nghe Nghiêm Lệ nói có diễn tập hay cái gì đại loại thế. Nếu như làm không tốt thì nhất định sẽ làm mất mặt cấp trên. Haizzz, chỉ mong người chủ trì chuyên mục này có thể dịu dàng một chút, hiểu ý người khác một chút để phối hợp với hắn vượt qua cửa ải này một cách trót lọt.
Buổi chiều, Lương Thần đi học ở học viện cảnh sát hình sự. Trong lớp học bồi dưỡng đại đội trưởng cảnh sát hình sự, Lương Thần phát hiện ra, vị giáo sư Tô hàng ngày vẫn thích cùng hắn so tranh, nay dường như có vẻ già nua, gầy gò hơn, giảng bài cũng càng ngày càng uể oải.
Sau khi tan học, Lương Thần ra về cuối cùng. Hắn phát hiện ra vị giáo sư đã từng nhổ nước bọt vào hắn nay đang ngồi sụp trên ghế, gương mặt gầy yếu lộ ra vẻ vô cùng đau thương.
- Giáo sư Tô, ông làm sao vậy?
Lương Thần đi đến nhẹ nhàng hỏi.
Giáo sư Tô đờ đẫn ngẩng đầu, nhìn chăm chăm vào Lương Thần ước chừng năm, sáu giây, rồi bỗng nhiên mở miệng nói:
- Tiểu Lương, cậu có tiền không?